Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 156

Tác giả: Mặc Linh

Đây là một đợt hành động rất lớn, người tham gia chẳng những có quân đội, mà còn chiêu mộ thêm các đội ngũ khác nữa.
Nhưng số người chiêu mộ được rất ít.
Còn thấp hơn mong muốn rất nhiều.
Nhưng người khác đã không muốn tham gia, thì cũng không thể cầm súng bắt người ta tham gia được.
Lúc bọn họ lái xe ra ngoài, thì phát hiện phía trước cũng có đội ngũ rời đi.
Chờ đến khi ra khỏi căn cứ, có người tò mò hỏi: "Đội ngũ phía trước làm gì thế?"
Người biết chuyện trả lời: "Là một người tổ chức đội ngũ."
"Một người? Làm gì?"
"Không biết, hôm qua ở đại sảnh nhận nhiệm vụ có rất nhiều người đến báo danh, ai tham gia sẽ nhận được tinh hạch đó, nếu không phải tôi báo danh cho nhiệm vụ hôm nay trước, thì tôi cũng muốn đi."
"Người giàu có hào phóng... Sơ Tranh?"
"Trừ cô ấy ra thì còn có thể là ai được nữa."
"Bọn họ đi bên nào đấy?"
"Hình như cũng đến thành phố A đó."
"Vậy không phải đi cùng một đường với chúng ta à?"
"Đúng thế..."
Sơ Tranh ngồi trên chiếc xe đầu tiên, lái xe là Bảo ca, hôm qua cô vừa vặn gặp được ba người này ở sảnh nhận nhiệm vụ, tốt xấu gì cũng là tài xế quen thuộc, nên Sơ Tranh dùng luôn.
Chiếc xe đi theo phía sau là đoàn người của Dũng ca.
Nhân số bên Dũng ca bị giảm bớt không ít.
Nghe Dịch Tiếu nói là sau khi tiến vào căn cứ, người của Dũng ca liền náo loạn rồi phân chia ra, đám người kia mang theo bọn người Hinh Nhi rời đi.
"Chuyện đó, Lục Nhiên đâu?" Dịch Tiếu nhịn rất lâu rồi, vốn đã muốn hỏi từ hôm qua cơ.
"Chạy rồi."
"Chạy..." Chạy?!
Ba người không dám nhắc đến Lục Nhiên nữa, vì bọn họ đều cảm thấy hai chữ kia Sơ Tranh nói ra còn mang theo cả sát khí.
Cửa lớn của căn cứ mở ra, đội ngũ nối đuôi nhau mà đi.
Thành phố A cách căn cứ tầm mấy trăm km, bọn họ một đường đi qua, không gặp phải nhiều zombie lắm, nhưng mà thời tiết quá nóng bức, xe không thể chịu được nhiệt độ cao thế này, nên dường như chỉ có thể lên đường vào sáng sớm và buổi tối.
"Lúc trước tôi từng đến chỗ này rồi." Dịch Tiếu nói: "Thành phố A là thành phố thương mại về xuất nhập cảng, chúng ta có thể đi đến bến cảng, chỗ đó chắc có rất nhiều vật tư."
"Chắc chắn người khác cũng đã nghĩ đến chuyện này." Hạ Thành không quá đồng ý.
Sơ Tranh xuống xe, bảo đội ngũ phía sau chia ra hành động, ai tìm được vật tư thì có thể về căn cứ trước, đến lúc đó giao lại cho cô là được, và dựa theo số vật tư tìm được mà đổi lấy tinh hạch.
Đội ngũ tục tục chia nhau ra, Dũng ca xoa xoa hình xăm bước tới: "Chúng ta đi đâu đây?"
Sơ Tranh nói: "Chúng ta đến bến cảng."
"Được, tôi đi theo cô." Dũng ca ngậm một điếu thuốc không có chút lửa: "Hy vọng đến chỗ đó có thểm tìm được lửa, điếu thuốc này tôi mẹ nó đã ngậm nửa tháng rồi đấy."
Dũng ca bảo người của hắn đi chỗ khác tìm, còn hắn thì lên xe của Sơ Tranh.
Có Hạ Thành ở đây, nên con đường bọn họ đi đến bến cảng thuận lợi đến kỳ lạ, cho dù có gặp phải mấy con đường bị phá hỏng, thì cũng rất nhanh tìm được con đường khác.
"Phía trước là sân bay à?"
Sơ Tranh đột nhiên lên tiếng.
"Ừ." Dịch Tiếu gật đầu: "Cái sân bay này vừa được đưa vào sử dụng ngay trước khi mạt thế đến."
"Chúng ta đến sân bay trước đi."
Bảo ca kỳ quái hỏi: "Đến sân bay làm gì? Trong phi trường mặc dù cũng có chút vật tư, nhưng mà không nhiều đâu."
"Cứ làm theo lời tôi nói đi."
Bảo ca không khỏi run rẩy một chút, nhanh chóng lái xe về hướng sân bay.
Máy bay trong phi trường bị phá đến mức rối loạn lung tung, kiến trúc cũng bị hủy đến bảy tám phần.
Một sân bay to như vậy, mà Sơ Tranh chỉ tìm được hai chiếc máy bay còn hoàn hảo không chút tổn thất nào: "Có thuốc nổ không?"
"A?"
Dũng ca ngậm điếu thuốc đi tới, lấy ra một quả lựu đạn: "Chỉ có cái này thôi."
Bảo ca kinh ngạc: "Anh cất chỗ nào thế?"
Dũng ca vỗ vỗ túi mình.
Bảo ca: "..." Vậy mà không sợ nổ tan xác luôn, người xã hội đen đúng là không thể trêu vào.
Mặc dù Bảo ca có hình dáng cao lớn thô kệch, nhưng hắn tuyệt đối không phải lưu manh, trước mạt thế hắn chỉ là một huấn luyện viên thể hình mà thôi, vì bị khách hàng khiếu nại quá nhiều nên bị sa thải.
Còn chưa kịp đau buồn thì mạt thế đã đến.
Hắn tận mắt nhìn thấy những khách hàng khiếu nại hắn lúc trước, bị zombie gặm răng rắc răng rắc.
Lúc ấy hắn còn bị dọa không nhẹ nữa.
Phải mất đến mấy ngày mới tiếp nhận được loại thiết lập của mạt thế này.
Sơ Tranh làm nổ máy bay, Dịch Tiếu lại tìm được ở khu vực bên cạnh ba cái máy bay trực thăng, giống như là tới đón người, nhưng cuối cùng không đón được, đến cả người điều khiển cũng ૮ɦếƭ luôn.
Tiếng nổ phát ra âm thanh lớn như vậy, nhưng trong sân bay cũng không có zombie xuất hiện, không biết có phải vì sân bay vừa được đưa vào sử dụng, nên zombie tương đối ít hay không, hoặc cũng có thể chúng nghe thấy âm thanh ở gần đó nên chạy ra ngoài hết rồi.
Sơ Tranh nổ máy bay xong, lại đem mục tiêu nhắm vào máy bay trực thăng.
Dũng ca: "..."
Không cần tuyệt tình như thế chứ?
Hiển nhiên mục đích Sơ Tranh đến sân bay, chính là để nổ máy bay.
Dũng ca đã cảm thấy mình tàn nhẫn lắm rồi.
Nhưng mà so sánh với cô gái trước mặt này thì còn kém xa, hắn đại khái là tàn nhẫn ở ngoài mặt, còn người chân chính tàn nhẫn, là người chỉ làm mà không nói, ví như cái vị trước mặt này.
Sơ Tranh nổ xong máy bay trực thăng, thì thấy mấy con zombie không biết chạy từ đâu đến.
Dũng ca vừa giơ khẩu súng lên, thì mấy con zombie kia bỗng nhiên như bị sa hóa, chỉ còn lại bột mịn lả tả rơi xuống.
Dưới ánh lửa, cô gái ngạo nghễ mà đứng, gió làm lay động góc áo cô, thanh lãnh lại tôn quý, giống như tỏa ra khí phách quân lâm thiên hạ.
Đám người: "..."
"Cô... có dị năng gì?" Điếu thuốc Dũng ca cất giữ hơn nửa tháng cũng bị rơi mất.
Mẹ nó sao mà lợi hại vậy!
Cứ như vậy vung tay lên... Vung một chút, chỉ một chút, hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng!
Nó mang đến cảm giác khí phách như sông núi đều ở dưới chân vậy.
Lăn lê ở mạt thế thời gian dài như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy dị năng lợi hại thế kia.
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Tôi không có dị năng."
Dũng ca làm sao mà tin được.
Nếu không có dị năng thì vừa rồi là cái gì chứ?
Hắn chỉ cho là Sơ Tranh không muốn nói.
Nhưng mà cũng có thể lý giải được, vì ngoại trừ những dị năng phổ biến, thì phần lớn những người có dị năng đặc biệt, sẽ không tình nguyện công khai dị năng của mình.
Xã hội đen Dũng ca trấn định nhặt điếu thuốc lên, nhét lên tai: "Máy bay đã nổ xong rồi, có thể đi được chưa?
Vào lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, thì có mấy chiếc xe tiến đến, xếp thành một hàng.
Người trên xe nhanh chóng bước xuống, chạy đến chỗ mấy chiếc máy bay trực thăng đang cháy.
Nhưng hiển nhiên đã không cứu kịp nữa.
Sắc mặt của đám người trở nên khó coi.
Ninh Ưu quay đầu nhìn về phía Sơ Tranh, giận dữ nói: "Cô làm nổ máy bay?"
Những người còn lại cũng ào ào nhìn qua.
Tổ ba người Bảo ca và Dũng ca lập tức đề phòng.
Sơ Tranh thì vẻ mặt nghiêm túc phủ nhận: "Không có, khi tôi tới đã như vậy rồi."
Tổ ba người Bảo ca và Dũng ca dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Sơ Tranh.
Sao cô có thể phủ nhận một cách hùng hồn như thế được?
"Chỗ này chỉ có mấy người, không phải mấy người làm thì là ai?" Ninh Ưu không tin: "Có phải cô cố ý làm nổ máy bay không?"
Nhất định là cô cố ý!
"Không phải, tôi không làm, đừng nói lung tung." Sơ Tranh phủ nhận liên tiếp ba câu.
Ninh Ưu nâng cao giọng: "Vậy thì ai làm!?"
Sơ Tranh chỉ vào zombie đang lung la lung lay đi tới: "Nó."
Ninh Ưu: "..."
Zombie: "Grừ!"
Không biết có phải zombie cảm thấy thế lực của mình quá đơn bạc, đối mặt với nhiều đồ ăn như vậy, nó chơi không lại hay không, mà đột nhiên ngừng lại.
Làm bộ làm tịch ngửi ngửi một chút, rồi quay người lung lay trở về.
Sơ Tranh: "..."
Một zombie như mi cũng biết diễn kịch nữa à?!
Ninh Ưu thầm hận trừng mắt nhìn Sơ Tranh một cái, nghiêng đầu nói với người bên cạnh hai câu.
Ánh mắt đám người nhìn Sơ Tranh lập tức trở nên bất thiện.
Có người lặng lẽ lên đạn, bầu không khí lâm vào khẩn trương, khóe miệng Ninh Ưu lộ ra một nụ cười lạnh.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
*
Zombie: Cái nồi này ta không cõng!! Chạy chạy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc