Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1518

Tác giả: Mặc Linh

Ngay lúc mọi người cho rằng mình chết chắc rồi, ánh trăng đột nhiên trở lại.
Ánh trăng rơi xuống, bầy ríu rít quái như thủy triều trở về bóng râm trú ẩn.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn ánh trăng đã leo lên đỉnh đầu, mắt hơi híp lại.
Ngày đêm luân chuyển không theo quy luật à?
Thời gian trời sáng cũng không giống nhau...
Nói trời sáng trời liền sáng, khảo nghiệm phản ứng của người chơi hả?
Cái trò chơi rách này tùy hứng như vậy?
"Chạy!!"
Người chơi không rảnh suy nghĩ xem vì sao trời vừa sáng vừa tối, cấp tốc chạy về nơi an toàn.
-
"Có đuổi theo không?"
"Không có... Dừng lại, đợi một chút, tôi sắp chịu không nổi rồi."
"Lỡ chúng nó đuổi theo thì phải làm sao?"
"Không được rồi không được rồi, tôi cũng không chịu nổi rồi, mệt quá, nghỉ một lát đi."
Vừa mới chiến đấu với ríu rít quái, lại còn chạy xa như vậy, không ít người chơi đều hô không được, dừng lại nghỉ ngơi.
"Vân Thu Thủy!"
Vân Thu Thủy bị người đẩy một cái, cô ta nhíu mày nhìn về phía đối phương.
Đối phương hung thần ác sát rống: "Cô bị điên à? Tại sao vừa rồi lại đẩy ông đây? Suýt chút nữa thì ૮ɦếƭ rồi!! Cô rắp tâm làm gì thế hả!"
"Tôi không đẩy anh." Vân Thu Thủy cau mày thanh minh.
Cuộc đối thoại của hai người, kéo ra lực chú ý của những người khác.
Một người đàn ông hơi lớn tuổi bên cạnh nói: "Cô gái này cũng quá độc ác rồi! Trước kia bọn tôi thấy cô chỉ có một mình nên mới dẫn cô theo, vậy mà cô lại muốn hại bọn tôi..."
"Đúng đấy, tôi cũng bị cô ta đẩy."
"Tôi cũng bị."
Tất cả những người còn sống sót đều nói từng bị Vân Thu Thủy.
Vân Thu Thủy biện minh: "Không phải tôi, tôi chưa từng đẩy các người."
"Không phải cô thì là ai? Lúc ấy chỉ có cô đứng bên cạnh tôi, chẳng lẽ có quỷ?
"Đuổi cô ta đi!!"
"Chắc chắn cô ta không có ý tốt!"
Bây giờ dù Vân Thu Thủy dù có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi, tất cả mọi người đều cảm thấy cô ta đang giảo biện.
Nếu không phải Sơ Tranh đã tự để lộ ra thân phận, thì bọn họ sẽ hoài nghi Vân Thu Thủy là người chơi Tử Thần.
Cuối cùng Vân Thu Thủy bị bọn họ nhất trí đồng lòng đuổi đi, Vân Thu Thủy chỉ có một mình, lại không thể cùng bọn họ cứng đối cứng, chỉ có thể mang một thân oán giận rời khỏi.
Đuổi Vân Thu Thủy đi, nhóm người này lập tức tìm nơi nghỉ ngơi.
Nhưng bọn họ còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, ríu rít quái đột nhiên tìm đến nơi này, cả đám người cũng chỉ có hai người chạy được.
Hai người chạy đi vừa lúc nhìn thấy Vân Thu Thủy ở bên ngoài.
Vân Thu Thủy rõ ràng ngoài ý muốn khi bọn họ vậy mà còn có thể thoát ra, lập tức xoay người bỏ chạy.
"Mẹ nó! Là con đàn bà kia!" Một người chơi trong đó lập tức phản ứng.
Chỗ trú ẩn của bọn họ bí mật như vậy, bọn ríu rít quái nếu muốn tìm bọn họ cũng phải mất một hồi.
Nhưng có người dẫn đường thì không giống nữa...
Lúc đó bọn họ không nên chỉ đuổi cô ta đi, mà nên giết chết cô ta luôn!
Một trong hai người chơi khó nhịn lửa giận: "Đuổi theo!!"
Hai người chơi đuổi theo Vân Thu Thủy, suy cho cùng Vân Thu Thủy cũng chỉ là một cô gái, thể lực không sánh được với người chơi nam.
"A..."
Không biết Vân Thu Thủy đạp trúng cái gì, cả người ngã xuống đất, cô ta chống lên mặt đất nhìn ra phía sau.
Hai người chơi kia đã cách cô ta rất gần.
Không được...
Không thể bị bọn họ bắt lấy.
Vân Thu Thủy chống xuống đất định đứng lên, trên đỉnh đầu bỗng truyền đến một giọng nói dễ nghe.
"Ôi, cô không sao chứ?"
Cô ta lập tức ngẩng đầu, trước mặt là một chàng trai không biết đã đứng đấy từ lúc nào, đầu đội mũ lưỡi trai, phần lớn khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối, không thấy rõ ràng.
"Cứu... Cứu mạng..." Vân Thu Thủy quyết định cầu cứu thật nhanh: "Bọn họ muốn Gi*t tôi."
"Ai muốn Gi*t cô?" Chàng trai tò mò hỏi.
"Bọn họ..."
Vân Thu Thủy chỉ vào hai người chơi đang chạy qua.
Chàng trai nhìn qua bên kia, hai người chơi kia đồng thời chạy tới gần, lúc này đã ngừng lại.
"Cứu mạng, cứu tôi với." Giọng nói của Vân Thu Thủy vừa mềm mại vừa đáng thương, là đàn ông nghe thấy thì sẽ mềm lòng.
"Aiz... Thật là đáng thương nha." Chàng trai tiến về phía trước hai bước, ánh trăng rơi trên người anh ta, khuôn mặt dưới mũ lưỡi trai đột nhiên trở nên rõ ràng.
Đồng tử Vân Thu Thủy mãnh liệt co rụt lại.
Kỷ Hữu Đường... Sao lại là anh ta?
Kỷ Hữu Đường xoay người nâng Vân Thu Thủy lên, cả người Vân Thu Thủy đều cứng ngắc, đứng dậy theo Kỉ Hữu Đường.
Kỷ Hữu Đường cười yếu ớt, phảng phất như đang trấn an: "Cô đừng sợ nha."
Vân Thu Thủy nhìn chằm chằm Kỷ Hữu Đường, con ngươi gần như không chuyển động, không biết là do bị hù dọa hay bị khuôn mặt của Kỷ Hữu Đường làm cho mê muội.
Kỷ Hữu Đường đỡ Vân Thu Thủy, đi về phía hai người chơi kia.
Vân Thu Thủy không muốn động, nhưng thân thể của cô ta không nghe sai khiến.
Anh ta muốn làm gì?
Cả người Vân Thu Thủy đều tỏa ra hơi lạnh...
Hai người chơi bên kia rõ ràng nhận ra Kỷ Hữu Đường, ngay lúc anh ta đi qua, lập tức bỏ cuộc nửa chừng, muốn chạy.
Gặp Kỷ Hữu Đường mà không chạy, chẳng lẽ chờ bị anh ta chỉnh đến chết?
"Đứng lại."
Kỷ Hữu Đường sâu kín gọi bọn họ lại.
Hai người chơi này cũng không dám phản kháng với tên biến thái Kỷ Hữu Đường này, chỉ có thể cứng ngắc đứng tại chỗ, bắt đầu không theo khống chế mà run rẩy.
Bọn họ xui xẻo đến cỡ nào vậy chứ.
Bị một con đàn bà tính kế thì thôi đi.
Bây giờ còn gặp phải Kỷ Hữu Đường...
Kỷ Hữu Đường đỡ Vân Thu Thủy đi đến trước mặt bọn họ, kéo tay của Vân Thu Thủy, lấy phương thức cha già bàn giao con gái nhỏ, giao Vân Thu Thủy cho một người trong đó.
Anh ta cười hì hì nói: "Giao cho mấy người nè, cô gái xinh đẹp như vậy, cũng không nên thô lỗ quá nha."
Hai vị người chơi: "..."
Vân Thu Thủy: "..."
Kỷ Hữu Đường khua tay với bọn họ: "Không quấy rầy mấy người nữa."
Kỷ Hữu Đường đi về phía trước hai bước, anh ta lại quay trở về: "À, đúng rồi."
Hai vị người chơi sợ tới mức giật mình một cái, thiếu chút nữa ôm đầu hét lên.
"Mấy người có thấy anh Tây Mộ nhà tôi đâu không?" Kỷ Hữu Đường cười tủm tỉm hỏi.
"..."
Anh Tây Mộ?
Có phải là Tây Mộ mà bọn họ nghĩ đến không?
"Gặp, gặp qua rồi... Trước đó từng gặp ở bên kia." Một người chơi trong đó chỉ vào tòa nhà cao tầng nào đó.
Kỷ Hữu Đường liếc về bên đó một cái, vẻ tươi cười trên mặt càng sáng lạn hơn.
Chờ Kỷ Hữu Đường rời khỏi, hai vị người chơi mới liếc mắt nhìn nhau.
Quá khủng bố rồi!!
Có điều...
Hai vị người chơi nhìn về phía Vân Thu Thủy.
Sắc mặt Vân Thu Thủy trong nháy mắt trắng bệch, vùng vẫy vài cái nhưng không thoát khỏi được.
-
Kỳ thật Sơ Tranh rất không muốn gặp Kỷ Hữu Đường, nhưng tên biến thái này cứ như âm hồn bất tán.
Bọn họ lại đụng vào nhau trong tòa nhà lớn rồi.
Lữ Nguyên lui về bên cạnh run rẩy, lưu lại chiến trường cho mấy vị đại lão.
"Anh Tây Mộ, em gái nhỏ, hẹn hò à?" Kỷ Hữu Đường cách mặt kính, vẫy tay với bọn họ: "Có để ý nhiều thêm một người không?"
Tây Mộ còn chưa nói gì, Sơ Tranh đã túm lấy cái ghế dựa bên cạnh đập qua.
Choang ——
Rầm ——
Mảnh vỡ thủy tinh văng ra, Kỷ Hữu Đường cả kinh lui về phía sau một chút, ghế dựa liền nện lên thảm ở phía trong.
"Em gái nhỏ, cô chào hỏi như vậy có chút thất lễ nha... Ôi, cô đừng ném mà!!" Kỷ Hữu Đường trốn qua bên cạnh: "Anh Tây Mộ, anh mau quản cô ấy đi!!"
Tây Mộ: "..."
Tôi thấy đánh hay lắm.
Cho nên Tây Mộ yên lặng đưa vũ khí cho Sơ Tranh.
Kỷ Hữu Đường vừa trốn vừa ồn ào: "Hai người thật quá đáng! Lúc này mới bao lâu, hai người đã cấu kết với nhau làm việc xấu rồi!!"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh trực tiếp đi vào, chuẩn bị tự mình bắt người.
Kỷ Hữu Đường cách cái bàn: "Dừng dừng dừng, tôi có chuyện muốn nói!!"
Có thể là sợ Sơ Tranh tiếp tục động thủ, Kỷ Hữu Đường cũng không tiếp tục thừa nước ᴆục thả câu, nói thẳng: "Tôi phát hiện một nơi, có muốn đi xem thử không."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc