Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1496

Tác giả: Mặc Linh

"Thế nào, hương vị ngon không?"
Sơ Tranh vừa ăn xong, thanh niên liền qua hỏi cảm tưởng sau bữa ăn.
"Cũng được."
"Haha, ông chủ của chúng tôi làm mới ngon, lần sau có cơ hội thì cô đến ăn nhé." Thanh niên tiễn Sơ Tranh ra cổng.
Sơ Tranh biết được không ít thông tin ở nơi này, thời gian tương đối rồi, cô chậm rì rì quay về khách sạn.
Cô có hai ngày nghỉ ngơi.
Vương Giả cuối cùng cũng có cơ hội phá sản, không ngừng phát nhiệm vụ.
Chưa hết một ngày, khá nhiều người đã biết, có người chơi rất giàu đến đây.
Điểm tích luỹ tiêu như không cần tiền vậy.
Nếu không phải chỗ này không được ςướק, không biết Sơ Tranh đã bị bao nhiêu người vây đánh rồi.
Trước khi kết thúc thời gian nghỉ ngơi khoảng 3 tiếng, Sơ Tranh phát hiện danh sách tử vong trong phòng.
Sơ Tranh liếc qua liền thấy tên Vân Thu Thuỷ.
Xem ra Vân Thu Thuỷ cũng ra sau khi cô ra.
Sơ Tranh xem sơ qua danh sách.
Tổng cộng có 12 người.
Trừ Vân Thu Thuỷ, những người còn lại đều không quen.
Số người như vậy cũng không nhiều.
Nghe nói có phó bản có tới 30, 40 người tới.
-
Khi Sơ Tranh mở mắt lần nữa, cô đã bị truyền tống đến phó bản mới.
Mỗi người chơi sẽ có một địa điểm truyền tống khác nhau, lần này cô ở trên một cái sân thượng.
Lúc này là thời gian mặt trời lặn về phía tây, tia sáng màu vỏ quýt, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Sơ Tranh nhìn xuống bên dưới, kết cấu trông giống cái sân trường.
Sơ Tranh đảo qua một bên khác.
Đây đúng là một trường học.
Đống kiến trúc này ở vị trí trung tâm, hầu như có thể quan sát được toàn bộ khu dạy học.
Bên ngoài khu dạy học thì không thấy rõ.
Phó bản lần này chính là ở đây, bọn họ chỉ có thể hoạt động trong này, không thể rời khỏi đây.
Cũng không biết chủ đề lần này là gì.
"Mời người chơi rút bài."
Trước mặt Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện mười hai tấm thẻ bài.
Sơ Tranh tiện tay chọn lấy một tấm.
Số bài còn lại biến mất.
Sơ Tranh lật thẻ bài rút trúng ra.
Tên họ: Thích Sơ Tranh (người chơi bình thường)
Điểm tích luỹ: 148
Số lần qua ải: 3
Thẻ bài đạo cụ: 0
Kĩ năng lượt này: Nhảy vọt cực hạn.
Nhảy vọt cực hạn là cái quỷ gì??
Cuộc thi nhảy cao trong trường à?!
Đáng tiếc, lại là người chơi bình thường.
Ảnh hưởng ta phát huy!
【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta kiềm chế một chút, làm người có được không. 】
Mỗi ngày ta đều đang cố gắng làm người tốt.
【...】
Thẻ bài sau khi được rút ra rất nhanh thì biến mất.
Tấm thẻ này chỉ có người chơi mới có thể lấy ra, người chơi khác mà muốn thì phải Gi*t ૮ɦếƭ người kia, thẻ bài mới rơi xuống.
Sơ Tranh đứng trên sân thượng nhìn xuống dưới.
Toàn bộ sân trường yên tĩnh im ắng, không thấy một ai, cũng không thấy bất kỳ loài động vật nào cả, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Bây giờ cô đang ở nơi cao nhất.
Nơi bắt đầu cũng không tồi.
Sơ Tranh đi quanh sân thượng một vòng, không phát hiện vật sống, cô chặn cửa lại trước, định quan sát một chút trước đã.
Mặt trời lặn xuống đường chân trời, cả bầu trời bỗng bị màu xám bao trùm lại.
Sơ Tranh nghe thấy tiếng súng vọng từ nơi xa.
Âm thanh kia vang vọng khắp cả trường.
Bên kia có người!
Ngay sau đó Sơ Tranh nhìn thấy từ một toà nhà gần nhất có người xông ra, người đó chân nam đá chân chiêu, vừa chạy vừa nhìn ra đằng sau.
Đằng sau hắn ta, có bóng người lung la lung lay xuất hiện.
... Đến.
Chủ đề là zombie.
Sơ Tranh nhìn bóng người kia biến mất tại một lối đi nhỏ thông với một toà dạy học khác.
Sơ Tranh không định đi xuống.
Bây giờ cô ở đây, chắc hẳn rất an toàn.
Từ xa thỉnh thoảng vọng lại tiếng súng, cũng không biết người chơi nào trang bị tinh tươm thế.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng kêu to.
Âm thanh kia vang lên trong khu trường yên tĩnh, cực kì khiến người ta sợ hãi.
Sơ Tranh ở tại điểm cao nhất này, cô nghĩ được nơi này an toàn, người khác đương nhiên cũng sẽ nghĩ đến.
Sơ Tranh nghe thấy có người vặn cửa sân thượng.
Nghe động tĩnh chắc không phải một người.
Vừa nãy Sơ Tranh đã chặn cửa lại, người bên kia không đẩy cửa ra được, rõ ràng đã cực kì gấp.
"Không phải bên trong cũng có những quái vật kia chứ?"
"Phủi phui cái mồm cậu, nói linh tinh gì đó."
"..."
"Tôi cảm thấy không giống bị khoá lại, mà giống như bị người ta chặn lại rồi... bên trong chắc là có người."
"Này, bên trong có ai không?"
"Cậu bị điên à! Cẩn thận không lát nữa người ta bắn cậu bây giờ."
"Chúng ta tạo ra nhiều động tĩnh như vậy, nếu bên trong có người thì đã biết từ lâu rồi."
"..."
"Chúng tôi là người chơi, mở cửa ra! Người anh em!!"
Sơ Tranh đứng sau cửa cân nhắc một lúc, bỏ cái chặn cửa ra.
Cửa sân thượng mở ra.
Sau cửa có hai nam sinh.
Hai tên nam sinh này cũng không ngờ được, sau cửa lại có một cô gái trẻ xinh đẹp.
Sơ Tranh đổi sang trang phục vận động màu đen đơn giản, tóc tai tuỳ ý buộc phía sau, khuôn mặt to bằng bàn tay, trắng trẻo xinh xắn.
Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người bọn họ, lạnh lùng.
Không có phòng bị, cũng không có ác ý.
Là một ánh mắt rất bình tĩnh, giống như nhìn một vật phẩm rất bình thường.
Một trong hai người trông hơi béo, lưng đeo túi, trên trán đeo dây băng có dòng chữ "sống sống sống", quần áo tiện cho việc hành động, nhìn là biết người chơi có kinh nghiệm.
Người còn lại cầm một món νũ кнí, tuổi không lớn, quả đầu trọc đến mức có thể phản quang.
Tiểu mập mạp giơ tay, ngốc ngốc mà huơ huơ: "Hi, xin chào."
Đầu trọc cũng lộ ra nụ cười thiện lành: "Chúng tôi đều là người chơi tốt, cô đừng sợ."
Sơ Tranh mặt không cảm xúc lui lại vài bước.
Hai người thấy vậy, đồng thời hành động.
Kết quả bởi vì tiểu mập mạp quá béo, hai người bị kẹt lại.
Đầu trọc giận dữ mắng: "Đệch. Cậu điên à! Giành cái gì!!"
Tiểu mập mạp: "Cậu không biết nhường tôi chút à!"
Đầu trọc: "Cậu mà còn không giảm béo, sớm muộn gì cũng tèo!"
Tiểu mập mạp: "Cậu tưởng ông đây không muốn à, cậu đừng động, để tôi qua trước đã!"
Sơ Tranh: "..."
Tên ngốc từ đâu đến thế này.
Tiểu mập mạp khó khăn lắm mới bước được vào, đầu trọc liền đạp một phát vào ௱ôЛƓ anh ta.
Tiểu mập mạp da dày thịt béo, không có cảm giác gì, chỉ trừng đầu trọc một cái.
Đầu trọc đóng cửa sân thượng lại: "Em gái, một mình em thôi à?"
"Có quỷ."
"... Em gái à, đừng có dọa người như thế mà." Tiểu mập mạp nhìn quanh bốn phía: "Chủ đề không phải là zombie sao? Quỷ ở đâu... không phải thật sự có quỷ chứ?"
Đầu trọc chậc chậc lưỡi: "Nhìn chút tiền đồ của cậu đi."
Tiểu mập mạp: "..."
"Này... chúng tôi sẽ không làm hại em." Đầu trọc nói với Sơ Tranh: "Em gái đến vòng thứ mấy rồi?"
Điều này không phải cấm kị gì.
Qua càng nhiều vòng thì kinh nghiệm càng nhiều, biết cũng nhiều, khả năng sống sót cũng cao.
Người bình thường đều sẽ trả lời.
Cánh môi Sơ Tranh hơi động: "bốn."
Đầ trọc cũng hết sức thẳng thắn, chỉ chỉ tiểu mập mạp: "Chúng tôi đều là vòng thứ 12."
Sơ Tranh:"..."
Gấp 3 lần.
Quá đáng!
"Lát nữa chúng tôi dắt em theo." Đầu trọc rất tự tin khoe khoang khoác lác.
"..."
Sơ Tranh không phát biểu cảm nghĩ.
Tiểu mập mạp sợ quỷ run run rẩy rẩy kéo đầu trọc: "Em gái, khi em đến là ở đây à?"
"Ừ."
Có thể do phát hiện thái độ của Sơ Tranh rất lạnh nhạt, hai người cũng không nói nhiều.
Họ đơn phương đạt thành hiệp ước "hữu hảo" với Sơ Tranh, mời Sơ Tranh đi cùng họ.
"Tôi..."
"Không sao, em gái, chúng tôi cũng khá lợi hại, bảo vệ một cô gái, thừa sức."
"Đúng đúng đúng, chúng tôi là người tốt." Tiểu mập mạp ở bên cạnh gật đầu.
"..."
Ai cần mi bảo vệ chứ!
Muốn ςướק bát cơm của ta đúng không!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc