Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1391

Tác giả: Mặc Linh

Tần Lạc lần đầu tiên gặp cha mẹ, biểu hiện cũng không câu nệ, ngược lại lễ nghĩa chu toàn, tựa như quý công tử từng trải qua huấn luyện.
Mấy thứ này, hắn chỉ cần một trình tự nhỏ là có thể hoàn toàn học được.
Cho nên cha mẹ Khương gia cực kỳ hài lòng với hắn.
Tần Lạc chờ hai vị cha mẹ rời đi, kéo tay Sơ Tranh hỏi: "Tiểu Sơ, anh biểu hiện có tốt không?"
"Tốt."
"Vậy em có khen thưởng cho anh không?"
"Khen thưởng cái gì?"
"..."
Tần Lạc suy nghĩ một lát, không nghĩ ra được muốn khen thưởng cái gì.
"Anh có thể để dành không?" Tần Lạc mềm giọng hỏi.
"Tùy anh."
-
Tần Lạc cũng không nhớ rõ mình ra đời như thế nào, hắn chỉ nhớ rõ những thứ mình thấy sau khi tỉnh lại.
Lúc đầu hắn cho rằng mình bị nhốt ở chỗ đó.
Nhưng mà theo thời gian, hắn tiếp xúc với càng nhiều thứ trên mạng, hắn đại khái đã hiểu được, mình không phải con người.
Hắn là một trí tuệ nhân tạo.
Hắn xem qua quan điểm của con người đối với trí tuệ nhân tạo, cũng xem qua rất nhiều phim ảnh, trong đó con người đều có một loại sợ hãi đối với trí tuệ nhân tạo.
Bọn họ sợ có một ngày, trí tuệ nhân tạo sẽ siêu việt hơn con người.
Nhưng mà...
Hắn là do bọn họ sáng tạo ra mà.
Hắn đợi ở nơi không có người, cũng không có bất luận thứ gì có thể nói chuyện được.
Có một ngày, trên đường bên ngoài xuất hiện người.
Tần Lạc chưa từng đi ra ngoài.
Khi hắn tỉnh lại, báo động đầu tiên chính là không thể rời khỏi nơi này, bên ngoài nguy hiểm với hắn.
Có lẽ quy tắc kia có lực trói buộc đối với hắn, cho nên trước nay Tần Lạc chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.
Khi nơi này không có ai, hắn liền lên mạng học tập.
Có một ngày, trên đường phố bỗng nhiên có người.
Sau đó càng ngày càng nhiều.
Đường phố trống vắng trở nên phồn hoa náo nhiệt.
Khi hắn không có việc gì, thường thích ghé vào lầu hai, nhìn người đến người đi phía dưới.
Từ trong tin tức mà những người này giao lưu với nhau, hắn biết vị trí của mình, là ở trong một trò chơi.
Kiến trúc bên cạnh hắn đều có người ra vào, nhưng chỗ hắn không có.
Lúc đầu còn có người quanh quẩn bên ngoài, nhưng mà bọn họ không đẩy được cửa ra, dần dần người tới liền ít đi, đến sau này thì không ai tới nữa.
Mãi đến ngày đó...
Hắn nghe thấy phía dưới có âm thanh, đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy cô gái đứng phía dưới.
Chuyện cô nói, lúc đầu hắn cũng nghe không hiểu.
Nhưng cô nói, hắn có thể đưa ra một yêu cầu, bất luận là yêu cầu gì cũng được.
Tần Lạc ở một mình lâu lắm rồi, hắn muốn có một người ở cạnh mình.
Giống như những người bên ngoài kia, vừa nói vừa cười.
Nhưng mà dường như cô không muốn.
Nhưng cũng không sao, hắn có thể không cho cô rời đi.
Như vậy thì cô có thể ở lại đây cùng mình mãi mãi.
Chỉ là hắn lại không muốn chọc cô tức giận, hắn rất sợ cô chán ghét mình, nhưng hắn lại không khống chế được, muốn cô ở lại.
Sau khi cô rời đi, hắn cho rằng cô sẽ không trở về nữa.
Không nghĩ tới cô sẽ trở về lần nữa, còn đồng ý sau này sẽ ở cùng mình.
Lúc ấy Tần Lạc vui đến phát rồ rồi, hắn cũng có bạn bè.
Về sau hắn không cần đối mặt với kiến trúc quạnh quẽ nữa, hắn có thể có được một người bạn có thể nói chuyện.
Nhưng Tần Lạc rất nhanh phát hiện ra, mình đối với cô cũng không đơn giản như bạn bè với nhau.
Hắn luôn muốn bá chiếm thời gian của cô, để cô vĩnh viễn chỉ có thể nhìn một mình hắn.
Hắn không biết mình xảy ra vấn đề ở chỗ nào, hay là bởi vì nguyên nhân khác.
Chỉ là hắn không hề muốn đi kiểm tra nguyên nhân.
Sau này hắn học được một từ.
Thích.
Không sai, hắn thích cô.
Thích giống như con người vậy.
Mà bây giờ hắn ở bên cô, bọn họ sẽ giống như những người khác, vĩnh viễn sống bên nhau.
-
Cha mẹ Khương gia vất vả lắm mới thấy con gái có đối tượng, sợ đối tượng này chạy mất, rất nhanh liền chuẩn bị tổ chức hôn lễ cho bọn họ.
Ngày hôn lễ diễn ra, toàn thành lại lần nữa trông thấy hình ảnh bọn họ kết hôn.
"Tần Lạc, anh điên rồi." Mi tâm Sơ Tranh nhảy thình thịch.
"Anh muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy." Tần Lạc nắm tay Sơ Tranh, ngữ khí vẫn mềm mại trước sau như một.
"Đây chỉ là một thành phố, cả nước hay toàn cầu nhiều người như vậy... Anh dừng tay!"
Con ngươi xinh đẹp của Tần Lạc chớp chớp: "Tiểu Sơ không thích sao?"
"Khiêm tốn chút." Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Bị người khác nhìn thấy, có người tranh đoạt em với anh thì làm sao bây giờ."
"..."
Biểu tình của Tần Lạc tức khắc suy sụp, cảm giác sâu sắc Sơ Tranh nói rất có đạo lý.
"Tiểu Sơ là của anh."
"Cho nên, đừng làm loạn."
Tần Lạc đành phải từ bỏ tính toán của mình.
Cuộc sống sau đó, có chút không giống Tần Lạc tưởng tượng.
Sơ Tranh không thích ra ngoài lắm, cho dù đi ra ngoài, cũng là để mua đồ, mua xong liền trở về.
Cho nên lần nào cũng là Tần Lạc quấy rầy cô hồi lâu, mới có thể dẫn cô đi ra ngoài.
Tần Lạc nỗ lực học tập, làm sao để chăm sóc cô thật tốt.
Từ lúc bắt đầu cái gì cũng không biết, đến bây giờ giặt quần áo nấu cơm, mọi thứ đều tinh thông.
"Tiểu Tần à, con lại đây."
Tần Lạc có chút sợ cha mẹ Khương gia, suy cho cùng hắn cũng không phải con người chân chính, sợ bị bọn họ phát hiện.
Tần Lạc đi đến bên cạnh Khương Hiến, Khương Hiến bảo hắn ngồi xuống.
"Cha..."
"Cha hỏi con chuyện này." Khương Hiến rất là hòa ái: "Con và Tiểu Sơ làm sao vậy? Thời gian dài như vậy, sao còn chưa có động tĩnh gì?"
"Động tĩnh... gì ạ?" Tần Lạc đầy đầu mờ mịt.
Khương Hiến trừng mắt: "Còn có thể là động tĩnh gì, con đó!" Muốn ôm cháu đến điên rồi đây này!!
Tần Lạc: "???"
Khương Hiến nhìn chằm chằm vẻ mặt ngơ ngác, ẩn ẩn lộ ra dấu chấm hỏi của Tần Lạc, cân nhắc một hồi: "Tiểu Tần, không phải con chưa cùng Tiểu Sơ..."
Tần Lạc: "A? Con nên làm gì sao?"
Trong chương trình của hắn không có cái này.
Khương Hiến: "..."
-
Tần Lạc chậm rì rì bò lên giường, nằm ở bên cạnh Sơ Tranh.
Hắn nhìn Sơ Tranh đang đọc sách bên cạnh một chút, dùng tay kéo kéo ống tay áo cô: "Tiểu Sơ."
"Nói."
"Cha..."
"Ông ấy làm sao? Làm khó dễ anh?"
"Không phải." Tần Lạc xua tay: "Ông... ông ấy nói, anh và em..."
Tần Lạc ấp a ấp úng, cuối cùng Sơ Tranh buông sách xuống, quay đầu nhìn hắn: "Cái gì?"
Tần Lạc bị Sơ Tranh nhìn chằm chằm, vô cớ cảm thấy khẩn trương.
Hắn không xác định đây có phải là khẩn trương hay không...
Nhưng chính là không dám nhìn cô.
Tần Lạc nhắm mắt lại, phun ra hai chữ: "Sinh con."
"Anh là một người máy, sinh con cái gì." Chẳng lẽ ta còn phải tiêu tiền lắp ráp một đứa con cho hắn? "Cha em nói gì anh cứ nghe là được, đừng để ý đến ông ấy."
Tần Lạc ngắm Sơ Tranh: "Nhưng mà... Tiểu Sơ..."
Tần Lạc ngập ngừng, hắn không biết nên nói thế nào, đành đơn giản trực tiếp cho Sơ Tranh xem.
Sơ Tranh xem đồ vật Tần Lạc đưa qua, lướt lên bên trên xem.
Sơ Tranh tắt máy tính bảng đi, quay đầu nhìn hắn.
Tần Lạc nỗ lực câu ra một nụ cười ngọt mềm: "Tiểu Sơ, lúc trước anh còn một cái khen thưởng để dành, bây giờ anh có thể dùng không?"
Sơ Tranh không lên tiếng.
Tần Lạc tiếp tục nói: "Anh muốn cùng em sinh con."
Sơ Tranh ném sách và máy tính bảng sang bên cạnh, xoa đầu hắn, nói lời thấm thía: "Đi ngủ sớm một chút, đừng quậy."
Tần Lạc: "..."
Không phải nói, con người cần giải quyết nhu cầu sao?
Tần Lạc cảm giác mình bị lừa gạt.
Vì sao Tiểu Sơ giống như không cần chút nào?
Con người thật khó hiểu nha.
Tần Lạc cảm thấy những thứ mình cần học tập còn rất nhiều.
Đèn trong phòng tắt đi, lâm vào trong bóng đêm.
Giọng nói của Tần Lạc xuyên phá bóng tối.
"Tiểu Sơ, anh yêu em."
Tình cảm của hắn phá tan số liệu xây thành lũy, cuối cùng đã gặp được ánh sáng. —— Tần Lạc
*
VỊ DIỆN THỨ 36 HOÀN TẤT!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc