Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1390

Tác giả: Mặc Linh

Sơ Tranh không nghĩ tới Tần Lạc cho cô xem hộ khẩu trong hệ thống tư liệu.
Tần Lạc trở thành chồng hợp pháp của cô.
"..."
Sớm muộn gì ta cũng sẽ bị bắt.
"Như thế này thì tôi sẽ được ở bên Tiểu Sơ vĩnh viễn."
Trong ngôn ngữ Tần Lạc đều tràn đầy vui vẻ.
"Anh biết điều này đại biểu cho cái gì không?" Sơ Tranh xoa mi tâm, hỏi hắn.
"Mãi mãi ở bên Tiểu Sơ nha?" Tần Lạc ngừng một chút, thanh âm yếu xuống: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Sơ Tranh: "..."
Được rồi.
So đo với một trí tuệ nhân tạo thiểu năng làm gì.
Hệ thống học tập của Tần Lạc có lẽ có vấn đề, luôn luôn học chút đồ vật ngổn ngang.
Mỗi lần Sơ Tranh đều kinh hồn táng đảm, chỉ sợ hắn gây ra chuyện gì.
Cũng may Tần Lạc trừ học những thứ ngổn ngang này, thì cũng đang không ngừng thăng cấp ở những phương diện khác của mình.
Có đôi khi Sơ Tranh hỏi chuyện hắn, rõ ràng Tần Lạc trả lời phi thường lý trí trầm ổn.
Nhưng vừa trả lời xong, Tần Lạc lại lập tức biến thành thiếu niên nói chuyện mềm giọng, lộ ra mấy phần trẻ con kia.
"Tiểu Sơ, tôi có thể có thân thể của mình không?"
Sơ Tranh xoay người, nhìn người máy ngồi ở bên cạnh.
"Anh muốn à?"
"Ừm..." Giọng nói Tần Lạc ngột ngạt, giống như không vui lắm: "Muốn, như thế thì tôi có thể giống như người bình thường, bảo vệ Tiểu Sơ."
"... Tôi nghĩ cách chút đã."
Bây giờ người máy đã có tiến bộ rất lớn.
Nhưng sinh vật mô phỏng con người giống trong phim khoa học viễn tưởng, thì còn kém xa lắm.
Tuy nhiên...
Có thể đập tiền để người ta nghiên cứu.
Thẻ người tốt quả nhiên là đối tượng phá sản rất tốt.
-
Thân thể của Tần Lạc còn chưa nghiên cứu ra được, Sơ Tranh bên này đã lâm vào một vấn đề lớn hơn.
Giục cưới.
Phu nhân Ninh Tĩnh Vân và tiên sinh Khương Hiến bởi vì chuyện của Phương Chu An, mấy năm nay đều tùy cho cô làm ẩu.
Bây giờ rốt cuộc cũng không nhìn được nữa.
Phu nhân Ninh Tĩnh Vân ra mặt thương lượng với Sơ Tranh.
"Con gái à, tuổi tác của con bây giờ cũng không nhỏ nữa, đừng cả ngày làm ổ trong phòng chơi game, con ra ngoài nói chuyện yêu đương đi được không?"
"Con đang yêu đương."
"..."
Ninh Tĩnh Vân trừng mắt nhìn vài giây.
Bà ấy thăm dò hỏi: "Trên mạng à?"
Sơ Tranh trấn định gật đầu: "Dạ."
Ninh Tĩnh Vân: "..."
Trách không được ngày nào cũng làm ổ trong nhà chơi game, hóa ra là thế này!
"Yêu đương có rất nhiều loại phương thức, tình yêu qua mạng dù sao cũng là thế giới giả tưởng, nếu không con... Gặp mặt đi?"
Ninh Tĩnh Vân cũng coi như một vị phu huynh rất cởi mở.
Cũng không bởi vì Sơ Tranh yêu đương qua mạng, mà phát cáu, ngược lại còn cổ vũ Sơ Tranh gặp mặt.
Trước kia bọn họ cũng muốn tìm một người môn đăng hộ đối.
Nhưng ân ân oán oán trong hào môn, quá làm cho người ta phiền lòng.
Về sau chỉ cần chồng của cô thương cô, yêu cô, chuyện này mới là quan trọng nhất.
"Mẹ, việc này con nắm chắc, cha mẹ không cần phải để ý đến."
Ta mẹ nó mà lập tức tìm người gặp mặt, Tần Lạc không khóc đến nước ngập kim sơn* mới là lạ.
(* Nước ngập kim sơn (水漫金山) một câu thành ngữ bắt nguồn từ truyền thuyết Thanh Xà Bạch Xà, ý để chỉ nước lũ ngập tràn.)
Ninh Tĩnh Vân đàm phán thất bại.
Bà và Khương Hiến quan sát một đoạn thời gian, phát hiện Sơ Tranh trừ trầm mê trò chơi, thì cũng không có bất cứ dấu hiệu yêu đương gì.
Cho dù yêu qua mạng, thì cũng phải có chút dấu hiệu chứ?
Đứa con gái này của bọn họ, có chỗ nào giống như một người đang yêu đâu?
Cả ngày hận không thể trưởng thành trong nhà, làm một con sâu mọt.
Tận đến có một ngày, Khương Hiến đàm phán một hạng mục.
Ở trên bàn đàm phán nhìn thấy Sơ Tranh.
Hai cha con mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Sơ Tranh nhìn trợ lý đằng sau: "Cô không nói cho tôi biết, hội nghị hôm nay mở cùng Khương Hiến."
Trợ lý oan uổng: "Sếp, tôi nói rồi... Cô vội vàng rời đi."
Sơ Tranh: "..."
Nói sao?!
Chuyện đã đến nước này, bây giờ nói những chuyện này cũng không có tác dụng gì.
Sơ Tranh trấn định ra hiệu hội nghị bắt đầu, Khương Hiến bên kia sau khi thoát khỏi khiếp sợ lúc ban đầu, rất nhanh liền thu hồi cảm xúc, tiến vào giai đoạn công thức hoá.
Hai người bình tĩnh họp xong cuộc họp kéo dài hai tiếng.
Chờ tất cả mọi người trong phòng họp rời đi, Khương Hiến vỗ bàn "bốp" một tiếng, đứng lên.
Sơ Tranh bị dọa đến dựa vào phía sau một chút.
Làm gì!
Còn muốn đánh người à!!
Khương Hiến chỉ vào Sơ Tranh, điểm trong không khí một cái: "Con nghĩ xem trở về phải giải thích với mẹ con kiểu gì đi!"
Nói xong Khương Hiến liền bày biện dáng điệu đại tổng tài rời đi.
Sơ Tranh: "..."
Sầu người.
Ta nói ông ấy nhận lầm người còn kịp không?
Khương Hiến đi ra ngoài lập tức cáo trạng với Ninh Tĩnh Vân, cô con gái mà bọn họ cho là cả ngày muốn ở nhà làm sâu mọt, kết quả lại ở bên ngoài lăn lộn đến phong sinh thủy khởi.
Bây giờ đã có thể ngồi cùng bàn đàm phán với ông rồi!
Sơ Tranh lề mà lề mề trở về, Ninh Tĩnh Vân và Khương Hiến đã sẵn sàng mọi trận địa, chuẩn bị tiến hành tam đường hội thẩm.
Sơ Tranh: "..."
-
Sơ Tranh lừa gạt Ninh Tĩnh Vân và Khương Hiến xong, thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt nằm trên giường, muốn ôm thẻ người tốt.
Khó chịu.
Thẻ người tốt là giả lập.
"Tiểu Sơ, anh muốn tiến hành thăng cấp bản thân." Giọng nói của Tần Lạc đột nhiên vang lên bên tai Sơ Tranh.
Sơ Tranh không chút để ý: "Ừ."
Trước đó Tần Lạc cũng từng thăng cấp bản thân.
"Tiểu Sơ phải nhớ anh nhé."
"..."
Sơ Tranh không lên tiếng, Tần Lạc không vui: "Tiểu Sơ, em phải nhớ anh."
Sơ Tranh thở dài dưới đáy lòng, ngay thẳng nói: "Em có nhớ hay không anh cũng không biết mà."
"..." Hình như có đạo lý, Tần Lạc trầm mặc một lát: "Vậy... Tiểu Sơ viết xuống đây đi, mỗi ngày đều viết, như vậy thì anh có thể nhìn thấy."
"Em bị điên à."
"Tiểu Sơ..."
Cho dù không nhìn thấy dáng vẻ của Tần Lạc, lúc này cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng thiếu niên kéo cô, vẻ mặt ủy khuất làm nũng.
Sơ Tranh kiên quyết không dao động: "Không muốn!"
"Tiểu Sơ..."
"Không."
"Tiểu Sơ, em tốt nhất mà, viết nha."
"Không viết."
"Tiểu Sơ Tiểu Sơ Tiểu Sơ..."
"Anh phiền ૮ɦếƭ."
"Tiểu Sơ, viết nha."
"Viết viết viết, đi thăng cấp của anh đi."
-
Nửa năm sau.
Sơ Tranh không nghĩ tới lần này Tần Lạc cần thời gian dài như vậy.
Mà căn cứ vào lời Vương bát đản nói, thời gian này có thể sẽ còn kéo dài.
Sơ Tranh chống cằm, nhìn qua thiếu niên bên trong thủy tinh.
Trên người thiếu niên mặc áo dài rộng giống như đồng phục của bệnh nhân, hai tay tự nhiên xuôi ở bên người, đầu cúi xuống, mắt nhắm chặt.
Làn da nhìn qua không có gì khác biệt so với người.
Trải qua thời gian dài như vậy cố gắng, cuối cùng bọn họ cũng làm ra một thành phẩm với giá thành đắt đỏ.
Sơ Tranh thở dài, chuẩn bị rời khỏi phòng thí nghiệm.
Trong nháy mắt ngay khi cô kéo cửa ra, các loại máy móc trong phòng thí nghiệm đồng thời vang lên.
Thiếu niên trong tủ kính thủy tinh chậm chạp mở mắt ra.
Hắn có chút mờ mịt nhìn xung quanh, trong mắt là vẻ ngây ngô như lúc Sơ Tranh mới gặp, nhưng ở chỗ sâu, lại như nổi lên mưa to gió lớn, mang theo lực lượng hủy diệt.
Thiếu niên xuyên qua thủy tinh, trông thấy Sơ Tranh, ánh mắt hơi sáng ngời, trên mặt đột nhiên câu lên một nụ cười H**g phấn, trực tiếp chạy về phía Sơ Tranh.
Đồ vật kết nối trên thân bị hắn kéo ra.
Máy móc kêu lên lợi hại hơn.
Sơ Tranh nhìn tư thế chạy kia của hắn, không có ý tứ ngừng lại, vội vã lên tiếng.
"Anh đừng chạy..."
Sơ Tranh còn chưa nói hết lời, thiếu niên đã ***ng đầu vào thủy tinh.
Sơ Tranh: "..."
Thăng cấp vẫn là một thiểu năng.
Sơ Tranh đi đến bàn điều khiển, thủy tinh mở ra hai bên, thiếu niên lập tức nghiêng người ra, ôm chặt lấy Sơ Tranh.
"Tiểu Sơ, em có nhớ anh không?"
Thân thể thiếu niên có nhiệt độ, không biết là ai điều chỉnh, nhiệt độ hơi cao, Sơ Tranh lập tức cảm thấy như mình đang ôm một đám lửa.
Giọng nói của hắn cũng nhiễm lên nhiệt độ nóng hổi.
Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn, mái tóc mềm mại làm tâm tình Sơ Tranh tươi đẹp hơn không ít.
Bảo người ta làm cho hắn một mái tóc mềm mại cỡ này quả nhiên là chính xác!
"Tiểu Sơ có nhớ anh không?"
Sơ Tranh đẩy hắn ra, kéo cổ tay hắn đi ra ngoài: "Đi."
Tần Lạc bị kéo đến loạng choạng một cái, có thể là còn chưa quen thuộc với thân thể này.
Hắn cố gắng đuổi theo Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, chúng ta đi đâu? Em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh."
"Về nhà gặp cha mẹ."
Còn không dẫn về, hai vị kia sẽ hoài nghi xu hướng giới tính của cô có vấn đề.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc