Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1385

Tác giả: Mặc Linh

Sơ Tranh logout, điện thoại đã bị gọi đến sắp nổ tung.
"Anh gọi cho tôi thì làm được gì, tôi lại không phải kỹ thuật." Làm bà chủ sao mà nhiều chuyện như vậy chứ.
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì.
Sơ Tranh chỉ huy đâu vào đấy: "Trước tiên phát thông báo để các người chơi logout đi đã."
Game bị công kích thì không sao, nhưng nếu người chơi xảy ra chuyện, thì đó là chuyện rất lớn.
Sơ Tranh cúp điện thoại, trước tiên nhìn diễn đàn game.
Phía trên bởi vì đột nhiên xảy ra sự cố, đã thảo luận đến lửa nóng.
Hot search trên mạng cũng không ngừng kéo lên.
Sơ Tranh đóng những thứ kia lại, ấn mở bưu kiện mà công ty bên kia gửi tới.
"Tiểu Sơ, tôi có thể giúp cô chặn đường." Giọng nói của Tần Lạc vang lên trong phòng.
"Anh bại lộ thì làm sao bây giờ?" Còn không phải dựa vào ta đi vớt ra à.
"Ừm... Sẽ không, tôi rất lợi hại."
"..."
Anh lợi hại cái cầu.
Yếu gà!
"Bọn họ chính là hướng đến anh, anh đừng làm loạn." Sơ Tranh cảnh cáo hắn.
Tần Lạc không đáp lại cô, Sơ Tranh ngước mắt nhìn về phía hư không: "Tần Lạc?"
"Tần Lạc?!"
Vẫn không ai đáp lại.
Sơ Tranh: "..."
Ngay khi Sơ Tranh muốn đạp đồ, giọng nói của Tần Lạc vang lên lần nữa: "Tiểu Sơ, tôi có thể làm được!"
"... Anh mà làm hư tôi sẽ không quản anh nữa."
"Tiểu Sơ sẽ không." Tần Lạc mềm giọng làm nũng: "Tiểu Sơ thích tôi nhất."
"..." Đánh rắm!
Tần Lạc là một trí năng thành tinh, Sơ Tranh căn bản không quản được hắn.
Tần Lạc ra tay, rất nhanh liền ổn định lại tình huống, nhưng hắn vừa động thủ, cũng trực tiếp làm hắn bạo lộ ra.
Tần Lạc không ngừng bị công kích.
Cũng may mặc dù Tần Lạc nhìn qua có chút ngốc bạch ngọt, nhưng ở phương diện này vẫn rất lợi hại.
Đối phương tạm thời không làm gì được hắn.
Hai bên xem toàn bộ trò chơi như chiến trường.
"Tần Lạc, có thể lần theo dấu vết tìm đến vị trí của đối phương không?"
"... Tôi thử xem."
-
Vùng ngoại thành nào đó.
Trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng, người người lui tới, lộ ra vẻ bận rộn náo nhiệt.
Trên tấm thủy tinh trong suốt, phản chiếu hình dáng một người đàn ông.
Người đàn ông nhìn qua cũng coi như trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn dật, ăn mặc lịch sự, cả người đều tản ra khí chất tinh anh.
"Đoàn tổng."
Có người đẩy cửa thủy tinh ra tiến vào, rất cung kính kêu một tiếng.
Người đàn ông bật công tắc, thủy tinh trong nháy mắt biến thành mờ ***c, gã quay người đi đến phía sau bàn làm việc ngồi xuống, trầm giọng hỏi: "Thế nào rồi?"
Người tiến vào chần chờ nói: "Trưởng thành hơn rất nhiều, rất khó đối phó... chúng ta bây giờ không làm gì được nó."
"Nghĩ cách đi!" Đoàn tổng nói.
"Vâng."
"Chuyện server điều tra thế nào rồi?"
"Tạm thời còn chưa manh mối, công ty game bên kia giữ bí mật rất tốt, lần trước theo dõi, cũng bị bỏ rơi."
Đoàn tổng phất tay cho người đi ra ngoài trước.
Ngay lúc người kia xoay người, bên ngoài đột nhiên xao động một trận, sau đó cửa thủy tinh bị người đẩy ra.
Đoàn tổng nhìn về phía cửa.
Tia sáng lắc lư, một cái bóng phản chiếu trên mặt đất, chậm rãi đi vào.
Trong mắt Đoàn tổng hiện ra bóng dáng của một cô gái, một thân quần áo đơn giản thoải mái, hai tay đút túi đứng vững ở cửa ra vào, ánh mắt lãnh đạm nhìn vào bên trong.
"Muốn biết server ở đâu, có thể hỏi tôi."
Con ngươi Đoàn tổng nhíu lại, gã biết cô gái này... Hoặc là nói, gã từng thấy cô gái này qua ảnh chụp.
Bà chủ mới của công ty game.
Ánh mắt Đoàn tổng rơi vào phía sau Sơ Tranh, bên ngoài đã yên tĩnh lại, loại yên tĩnh kia làm cho lòng người ta run rẩy.
Đoàn tổng bất động thanh sắc hỏi: "Bà chủ Khương, cô không mời mà tới, là muốn làm gì?"
Sơ Tranh đi vào văn phòng, lúc này Đoàn tổng mới nhìn rõ đằng sau cô còn có người, lúc này đứng ở cửa ra vào, chặn cửa lớn lại.
Có lẽ người bên ngoài đều đã bị khống chế lại...
Sơ Tranh tiện tay kéo cái ghế trước mặt ra, đại mã kim đao ngồi xuống: "Anh công kích công ty của tôi, tôi không nên tới?"
Đoàn tổng: "..."
Đoàn tổng trầm mặc một hồi, nhẹ hừ một tiếng: "Sao cô tìm được nơi này?"
Sơ Tranh lãnh đạm ngẩng đầu lên: "Thứ anh đang tìm, ở trong tay tôi, anh nói xem tôi làm sao tìm được."
Đoàn tổng đột nhiên đứng dậy.
Ánh mắt khiếp sợ, không thể tin rơi trên người Sơ Tranh, hầu kết nhấp nhô một trận, mấy giây sau mới gạt ra một câu: "Cô đã khống chế hắn?"
Gã chỉ biết hắn ở trong game kia.
Nhưng gã không biết, hắn đã bị người khống chế rồi.
"Không có." Ta làm sao có thể không chế vật nhỏ kia chứ.
Sơ Tranh ngừng một chút, chậm rãi tiếp tục nói: "Nhưng hắn nghe tôi."
Đoàn tổng: "..."
Cái này khác nhau ở chỗ nào!
Hai tay Đoàn tổng chống trên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Khương tiểu thư, cô thật đúng là khiến cho tôi lau mắt mà nhìn."
Câu không thể trông mặt mà bắt hình dong này nói không sai chút nào.
Cô gái trước mặt này, không hề dễ đối phó hơn so với mấy kẻ già đời.
"Cảm ơn."
Sơ Tranh gật đầu, khiêm tốn nói lời cảm ơn.
Đoàn tổng: "..."
Đoàn tổng bị nghẹn đến một hơi xém chút không lên được.
Câu kia là khen cô sao?
Đoàn tổng hít sâu một hơi, đột nhiên trấn định ngồi trở lại: "Cô cũng biết AI không thể khống chế, bây giờ hắn nghe cô, về sau có thể không nhất định sẽ nghe lời cô."
Sơ Tranh tự tin mà nói: "Hắn sẽ."
"..."
Cô lấy đâu ra tự tin như thế!!
Đoàn tổng kéo theo một chút ý cười: "Khương tiểu thư, chỗ tôi có toàn bộ tư liệu và kỹ thuật của hắn, chúng ta có thể hợp tác."
Tình huống bây giờ, trước tiên phải ổn định cô gái này đã.
"Bây giờ AI còn chưa thành thục, nhưng hắn có thể cường đại hơn, tôi có thể làm hắn trở nên hoàn mỹ hơn. Khương tiểu thư, đề nghị này của tôi không tính là kém chứ?"
Hai tay Sơ Tranh đặt trên thành ghế, tư thế phá lệ tản mạn tùy ý: "Rất nhanh những tài liệu kia sẽ là của tôi."
Hơn nữa ta cảm thấy bây giờ vật nhỏ rất tốt.
Nếu biến thông minh hơn một chút, đây chẳng phải là càng không dễ lừa gạt hơn sao.
Không được không được, như thế không tốt.
Đoàn tổng tung hoành hơn ba mươi năm, còn chưa từng thấy ai phách lối như thế.
Ánh mắt lạnh như băng của Sơ Tranh quét về phía Đoàn tổng: "Lựa chọn tự mình giao ra, hay là tôi động thủ?"
Đoàn tổng nổi giận gầm lên một tiếng: "... Cô không nên quá đáng!"
Sơ Tranh giơ tay lên, rất không để tâm đề nghị: "Anh có thể gọi người, bằng không thì báo cảnh sát?"
Đoàn tổng: "..."
Gã nào dám báo cảnh sát.
Chuyện mình làm cũng chẳng đứng đắn gì cho cam.
-
Đoàn tổng bị người đè xuống đất, mất đi khí chất tinh anh lúc trước, gương mặt sát trên mặt đất, chỉ có thể cố gắng nhìn lên trên.
Sơ Tranh vẫn ngồi ở chỗ cũ, ngay cả tư thế cũng không thay đổi chút nào.
Trong phòng có người đang lật tìm đồ, mặc kệ là hữu dụng hay vô dụng, toàn bộ đều đưa tới trước mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh tiện tay lật một phần văn kiện.
Đoàn tổng không bao giờ nghĩ tới, mình sẽ thua nhanh như vậy.
Sơ Tranh ném văng kiện lên trên bàn, "bộp" một tiếng.
Cô buông đôi chân đang bắt chéo xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống trên đầu gối, nhìn xuống Đoàn tổng.
"Sao anh biết hắn tồn tại?"
Đoàn tổng quay đầu ra không nói lời nào.
Người đang khống chế tay gã cưỡng chế quay đầu gã về, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng.
Mi tâm Sơ Tranh nhảy một cái: "Đừng làm ૮ɦếƭ, nhẹ chút."
Giọng điệu này, cách dùng từ này.
Nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị
Sắc mặt Đoàn tổng trong nháy mắt xanh xám, lại từ xanh chuyển thành trắng.
Không biết là sợ hay là đau.
Người không chế quả nhiên nới lỏng lực đạo, còn nói với Sơ Tranh: "Bà chủ, tôi không dùng lực."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc