Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1330

Tác giả: Mặc Linh

Chủ đề Vu Sơn Dạ Thoại này mặc dù có núi, nhưng nơi này không thể làm ra núi cho bạn, cho nên chỉ tượng trưng chất thành vài ngọn núi.
Sau đó làm thành hình thức lối đi.
Hai bên lối đi hoặc là khảm nạm người xương khô.
Hoặc chính là đầu lâu.
Vu Sơn Dạ Thoại này, đại khái cũng giống như lời quỷ nói trong đêm.
Tia sáng trong lối đi ảm đạm, không biết lúc nào sẽ ᴆụng phải một thứ đồ chơi dọa người.
Loại nơi này rất thích hợp cho các cặp tình nhân, hoặc là đối tượng thầm mến còn chưa thổ lộ.
Mặc kệ có sợ hay không, chỉ cần nép vào trong lòng người ta, đảm bảo tình cảm tăng vọt.
Nhưng Sơ Tranh ngay cả quỷ tịch thật sự cũng đã gặp, sẽ còn sợ chuyện này sao?
Bọn họ vừa đi vào liền gặp gỡ một con quỷ, rơi từ trên đỉnh xuống, tóc tai bù xù, áo trắng tung bay, lộ ra một gương mặt quỷ trắng bệch.
Quỷ kia vừa vặn rơi xuống trước mặt Sơ Tranh, Sơ Tranh theo bản năng vung một quyền tới.
Quỷ "ngao" một tiếng hét thảm.
Sơ Tranh lập tức giữ chặt hắn: "Đừng kêu, chuyên nghiệp một chút, hù đến người khác."
Quỷ: "..."
Tôi mẹ nó... Tôi mẹ nó chuyên nghiệp cái rắm chứ!
Đau quá!
Thế này có thể tính là tai nạn lao động không?
Cô gái này ăn gì lớn lên mà khí lực lớn như vậy chứ!
Thư Tuyển nghe thấy âm thanh quay đầu, nhìn thấy Sơ Tranh kéo quần áo lao động của nhân viên công tác người ta, dữ dằn uy Hi*p, khóe miệng nhịn không được run rẩy.
Hắn đi về, nhanh chóng kéo Sơ Tranh đi lên phía trước.
Kết quả chính là, mỗi lần có thứ xuất hiện, còn chưa kịp phát huy biểu diễn, thì đã bị Sơ Tranh đánh lại.
Nhân viên công tác: "..."
Không làm nữa!!
Việc này không làm nổi!
Có ai vào nhà ma mà không phải bị dọa đến khóc oa oa đâu chứ, sao cô gái này không đi theo kịch bản thế hả!
Sơ Tranh cũng rất vô tội.
Không phải cô muốn động thủ.
Là những thứ đồ chơi này đột nhiên lao ra, cô chỉ làm theo phản xạ có điều kiện.
Phản xạ có điều kiện này cô cũng không thể khống chế nổi mà!!
Thư Tuyển có chút đau đầu Ϧóþ Ϧóþ mi tâm, hắn chủ động nắm tay Sơ Tranh, sau đó ôm lấy người, giam cầm trong иgự¢.
"Anh làm gì thế?"
"Em đừng tiếp tục đánh người nữa." Thư Tuyển nói: "Anh dẫn em đi."
"Anh dẫn em đến đây làm gì?" Sơ Tranh ngược lại không giãy dụa.
"..."
Đều bị em phá hư hết rồi.
Bởi vì Sơ Tranh bị Thư Tuyển hạn chế hành động, cho nên quỷ xuất hiện từ trong vách tường tiếp theo đó, không bị đánh.
Hắn leo ra giống như Sadako, dưới ánh sáng làm nổi bật, tựa như trống rỗng leo từ trong tường ra.
Bối cảnh âm nhạc cũng vô cùng làm người ta sợ hãi.
Sơ Tranh dựa vào Thư Tuyển, con ngươi khẽ híp, có chút khống chế không nổi xúc động muốn động thủ của mình...
Quỷ kia đưa năm ngón tay trắng bệch ra, bắt trong không khí một chút.
Chính là trong nháy mắt kia, trước mặt Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện một đóa hoa hồng tươi đẹp, mà chủ nhân cầm hoa, lại là con quỷ bò từ trong tường ra kia.
Ở trong lối đi âm trầm kiểu này, đặt thêm bối cảnh âm nhạc quỷ dị như vậy, một con quỷ, đưa cho cô một đóa hoa?
Sơ Tranh: "???"
Không!
Chúng ta không thích hợp!!!
Ta có thẻ người tốt!!!!
Sơ Tranh ôm chặt Thư Tuyển.
Cánh tay Thư Tuyển đột nhiên bị ôm chặt, hắn cũng có chút ngơ ngác, vừa rồi cô đều biểu hiện vô cùng vân đạm phong khinh, ai tới đánh người đó, sao bây giờ lại đột nhiên ôm chặt mình?
Ánh mắt Thư Tuyển rơi trên bó hoa kia.
Là hoa hắn chọn có vấn đề sao?
Quỷ cầm hoa lập tức lên tiếng: "Nhan tiểu thư sinh nhật vui vẻ." Nhân viên công tác không bị đánh, thở ra một hơi, đọc xong lời thoại của mình.
Sơ Tranh: "Hả?"
Nhân viên công tác không thể nào biết sinh nhật của cô.
Cho nên...
Thẻ người tốt sao?
Quỷ kia đưa hoa tới trước mặt Sơ Tranh, gương mặt trắng bệch lộ ra một nụ cười chân thành —— âm trầm.
Thư Tuyển cũng nhìn cô, rõ ràng chính là bảo cô nhận lấy.
Sơ Tranh: "..."
Ta thật sự rất muốn đánh hắn.
Sợi dây thần kinh nào của thẻ người tốt không thích hợp, mà muốn làm ta sợ như thế!
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta, dễ dàng lắm sao?!
Sơ Tranh chịu đựng xúc động đánh người, trấn định nhận lấy hoa.
Quỷ kia rất hiểu chuyện lập tức lui về, Thư Tuyển tiếp tục dẫn Sơ Tranh đi lên phía trước.
Yêu ma quỷ quái lần lượt xuất hiện.
Trong tay mỗi người đều cầm hoa, lấy tư thế âm trầm quỷ quyệt, đưa đến trước mặt Sơ Tranh.
Mỗi quỷ tặng hoa sẽ còn tặng thêm một câu sinh nhật vui vẻ.
Sơ Tranh: "..."
Mỉm cười. jpg
Vui vẻ cái đầu chứ!!
Hoa trong tay Sơ Tranh càng ngày càng nhiều, chờ khi bọn họ sắp đi đến cửa ra, trong tay Sơ Tranh vừa vặn có 98 đóa hoa hồng.
Nhưng vào lúc này, ánh sáng xung quanh đột nhiên tối sầm lại.
Thư Tuyển không có chút dấu hiệu báo trước nào buông cô ra.
Trước mắt đen kịt một màu, Sơ Tranh không giữ chặt Thư Tuyển.
Ánh sáng trong lối đi chỉ tối lại vài giây.
Khi ánh sáng sáng lên lần nữa, Sơ Tranh nhìn thấy Thư Tuyển đứng ở đối diện cô.
Chàng trai dung mạo tinh xảo, cầm trong tay một đóa hoa hồng tươi đẹp, con ngươi sóng sánh ánh nước đang nhìn cô không chớp mắt.
Thư Tuyển đưa đóa hoa hồng cuối cùng qua: "Sinh nhật vui vẻ, bạn nhỏ."
Hắn kéo dài âm cuối, nghe vừa thân mật lại vừa mập mờ.
Sơ Tranh: "..."
Anh muốn hù ૮ɦếƭ em đúng không!
Có tên bệnh thần kinh nào lại đi tổ chức sinh nhật cho người ta ở chỗ này!!
Được rồi.
Thẻ người tốt chính là tên bệnh tâm thần!
Sơ Tranh mặt không đổi sắc nhận lấy đóa hoa hồng kia, góp đủ 99 đóa.
Sáng mai tặng cho thẻ người tốt một xe là được rồi.
Chuyện tiêu tiền sao có thể yếu hơn thẻ người tốt được!
Đáy lòng Thư Tuyển có chút thấp thỏm.
Sao nhìn cô lại như không mấy vui vẻ thế nhỉ?
Bị hù dọa sao?
Không nên chứ...
Phải là hù đến nhân viên công tác của nơi này mới đúng chứ?!
-
Lúc ăn cơm, Sơ Tranh thật sự nghĩ mãi mà không rõ, cho nên cô hỏi.
"Tại sao anh lại muốn dẫn em đến nhà ma."
Thư Tuyển dùng tư thế ưu nhã cắt bò bít tết, nghe thấy Sơ Tranh hỏi, động tác của hắn hơi dừng lại: "En không thích?"
"Anh cảm thấy có cô gái nào sẽ thích?"
"Rất đặc biệt không phải sao?" Thư Tuyển rũ mắt xuống: "Em sẽ nhớ kỹ."
Câu nói đằng sau Thư Tuyển nói rất nhẹ, giống như nói cho mình nghe.
Phòng ăn chỉ có tiếng âm nhạc dịu nhẹ, Sơ Tranh nghe được rất rõ ràng.
Lực đạo cắt bò bít tết của cô tăng thêm mấy phần.
Đương nhiên có thể nhớ kỹ.
Một sự bố trí thần kinh như thế, có thể không nhớ kỹ sao?
Đợi chút...
Hình như có chút gì đó là lạ.
Đêm qua thẻ người tốt nói thế nào nhỉ?
—— Nếu như khi em trưởng thành, em còn thích tôi, và tôi vẫn còn, thì chúng ta sẽ thử xem sao.
Hắn vẫn còn?
Hắn muốn đi đâu?
Sơ Tranh nhìn về phía đối diện, chàng trai rũ mặt mày, yên tĩnh ăn cơm, cả người đều giống như mang theo một tầng mỹ nhan photoshop, mọi cử động đều làm cho người ta yêu thích.
Đầy trong đầu Sơ Tranh đều là thẻ người tốt đang suy nghĩ gì, muốn làm gì, có cần giam lại sớm để dự phòng không... Cho nên sau đó hầu như không ăn gì.
Thư Tuyển cho là khẩu vị của cô không tốt, nên gọi những món khác cho cô.
"Thử xem, mùi vị không tệ."
Sơ Tranh không từ chối, chậm rãi ăn hai miếng.
Thư Tuyển chờ Sơ Tranh ăn xong, lấy từ bên cạnh ra một cái hộp: "Quà sinh nhật."
Sơ Tranh chỉ vào dây chuyền trên cổ.
Ánh mắt Thư Tuyển có chút gợn sóng xẹt qua: Không phải em nói đó là tín vật đính ước sao?"
Đầu ngón tay Sơ Tranh lướt qua thánh giá, tự nhiên giơ tay, nhận lấy món quà kia.
Sơ Tranh mở hộp ra, bên trong là một con hạc giấy được gấp thủ công.
"Anh tự gấp." Thư Tuyển biết Sơ Tranh không thiếu tiền, cho nên không mua những thứ khác: "Em sẽ không chê chứ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc