Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1279

Tác giả: Mặc Linh

So với tiên cảnh tinh xảo, người đứng trên Tru Tiên Đài ai cũng ngưng trọng nghiêm túc, giống như sắp gặp phải lựa chọn sinh tử gì đó.
Bọn họ đứng ở bên ngoài, không ai nói chuyện.
Nơi xa tiên hạc hót vang một tiếng.
Rốt cuộc, có người đánh vỡ yên lặng, thanh âm khàn khàn hỏi: "Thần giới bên kia có tin tức chưa?"
Trong đám người có người trả lời: "Vẫn chưa có."
Đám người lần nữa yên tĩnh xuống, tiếng tiên hạc ngẫu nhiên hót vang, trở thành âm thanh duy nhất trên thế gian này.
"Đến rồi!! Thần giới truyền tin đến rồi!!" Có người chạy từ phía sau tới: "Thông Thiên Thần Điện đã đưa xuống thành công."
Người trước Tru Tiên Đài, có người thở phào, có người sắc mặt càng thêm nghiêm túc, có người thì lộ ra mấy phần e ngại sợ hãi.
Hình ảnh biến mất, lần nữa khôi phục bộ dáng hoang vu chân thực của Tru Tiên Đài.
Hình ảnh này hẳn là trước khi thông đạo các giới quan bế, Thông Thiên Thần Điện bị buông xuống hạ giới, chỉ là...
Tru Tiên Đài của Tiên giới, sao lại biến thành bộ dạng như vậy?
Ngay khi Sơ Tranh nghi hoặc, hình tượng khẽ chuyển, vẫn là Tru Tiên Đài.
Những người kia vây quanh Tru Tiên Đài, đang rót lực lượng vào trong Tru Tiên Đài.
Hình ảnh bắt đầu lắc lư... Không... Không phải xuất hiện ở lắc lư, mà là toàn bộ Tiên giới đang lắc lư.
Mặt đất vỡ ra khe hở, giống như mạng nhện kéo dài về phương xa.
Nơi xa kiến trúc sụp đổ phân ly, tiên hạc rơi từ không trung xuống, toàn bộ thế giới đều đang sụp đổ.
Người xung quanh Tru Tiên Đài dường như hao hết lực lượng, có người ngã xuống đất, bị lực lượng của Tru Tiên Đài cuốn vào, người bên cạnh muốn kéo, lại không giữ chặt được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia biến mất ở Tru Tiên Đài.
Một người... Hai người...
Càng ngày càng nhiều người, bởi vì chống đỡ không nổi, bị cuốn vào Tru Tiên Đài rồi biến mất.
Biểu cảm trên mặt tất cả mọi người trở nên ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Khi trên Tru Tiên Đài chỉ còn lại người cuối cùng, ánh mắt người kia thương xót nhìn về phía hạ giới, cánh môi khẽ mở, nhưng lại chưa kịp nói gì, người đã bị cuốn vào Tru Tiên Đài.
Ầm ầm ——
Bầu trời có thứ gì đó đập xuống, nhập vào những cung điện sụp đổ kia.
Thần giới... đập xuống.
-
Hình ảnh đột nhiên chuyển đổi, Sơ Tranh trông thấy người biến mất cuối cùng kia, đi trên bậc thang bằng bạch ngọc ở Cửu Trọng Thiên, hắn mang theo không ít người, mọi người châu đầu ghé tai, sắc mặt ngưng trọng.
"Chư vị Tiên Quân mời..."
Có Đồng Tử dẫn bọn họ đi vào một toà cung điện.
Bên trong tòa cung điện kia, chính là cái ao trước kia Sơ Tranh từng thấy.
Phía trên ao không có Tuyên Ảnh, trong ao vẫn là dung nham lăn lộn, mà trên điện có đầy người đứng.
Nơi này không chỉ có Thần tộc, còn có Yêu tộc...
"Thông Thiên Thần Điện có thể luyện chế thành công hay không, phải dựa vào các vị."
Người nói chuyện là ai không thấy rõ, Sơ Tranh chỉ nhìn thấy những người này bắt đầu tự tìm vị trí.
Sơ Tranh nhớ tới, lúc mới tiến vào, nơi này... Rất giống Thông Thiên Thần Điện.
Đây là đang luyện hóa Thông Thiên Thần Điện.
Chuyện này hẳn là phát sinh trước khi Tiên giới sụp đổ...
Lang Sa từng nói, luyện hóa một tòa cung điện không dễ dàng như vậy, huống chi còn là loại Thần Điện như Thông Thiên Thần Điện.
Nhìn tình huống bây giờ, chỉ sợ là đang tập hợp lực lượng của tất cả mọi người trong các giới.
Hình ảnh lần nữa chuyển đổi, Sơ Tranh và Tuyên Ảnh đứng trên Tru Tiên Đài cháy đen.
Không có hình ảnh nào hiện lên nữa, Thần Điện nổi giữa không trung ngừng xoay tròn.
Toàn bộ thế giới yên tĩnh không tiếng nói.
Sơ Tranh giơ tay nắm chặt tay Tuyên Ảnh.
Không biết Tuyên Ảnh đang suy nghĩ gì, hơi hơi cúi đầu, dường như không chú ý tới động tác của Sơ Tranh.
"Trước đó chúng ta trông thấy Cửu Trọng Thiên, hẳn là Cửu Trọng Thiên thật." Sơ Tranh nói.
"Ừ." Tuyên Ảnh đáp một tiếng.
Thần giới rơi xuống, dung hợp lại với Tiên giới.
Cuối cùng hình thành dáng vẻ hoang vu hiện giờ.
Cho nên...
Sau khi luyện hóa Thông Thiên Thần Điện đưa xuống hạ giới, Thần giới và Tiên giới sụp đổ, có lẽ còn bao gồm cả Yêu giới.
Mà sinh linh các giới, chắc là đều đã ૮ɦếƭ.
Sơ Tranh sờ lên cằm suy tư: "Nếu như nhìn theo hướng này, khi các giới đóng cửa thông đạo, không thông báo cho người ở nhân giới trở về, chỉ sợ cũng là cố ý gây nên."
Lúc ấy cô đã cảm thấy kỳ quái, đóng cửa thông đạo vì sao không thông báo cho Thần, Yêu ở nhân giới trở về.
Thời gian không kịp?
Đóng cửa thông đạo cũng không phải nói phất phất tay là được, bọn họ có đủ thời gian trở về.
Nhưng mà các giới đều không thông báo.
Sinh linh ở lại nhân giới cho là bọn họ bị vứt bỏ, trên thực tế, bọn họ mới là bộ phận có thể sống sót.
Thông Thiên Thần Điện hẳn là tất cả Thần, Yêu lưu lại cho đồng loại ở nhân giới, chỉ là không biết nửa đường xảy ra điều gì ngoài ý muốn, dẫn đến tin tức này cũng không truyền đạt xuống.
Hiện tại Thần Điện dẫn cô tới đây... Đại khái chính là nói cho cô biết ý nghĩa tồn tại chân chính của Thông Thiên Thần Điện.
Nhưng chuyện này có quan hệ gì với ta?
Ta chỉ là một người bình thường mà!!
Sơ Tranh trầm mặc, ngẫm lại bức mỹ nhân đồ cô trông thấy, lại có chút chần chờ.
Cô thật sự chỉ là một người bình thường sao?
Còn có Tuyên Ảnh, ở trong chuyện này, hắn làm nhân vật gì?
-
Sơ Tranh đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác Tuyên Ảnh nắm chặt tay mình, Sơ Tranh ghé mắt nhìn hắn, ánh mắt liếc qua quét đến Tru Tiên Đài, ánh sáng đã tắt đi vừa rồi lại sáng lên.
Cung điện nổi giữa không trung "vèo" một tiếng tiến vào cơ thể cô, cảm giác mất trọng lượng trong nháy mắt truyền đến.
Sơ Tranh theo bản năng ôm lấy Tuyên Ảnh.
Quang ảnh xuyên qua, vặn vẹo, rất giống tại cảm giác như đang trong đường hầm không thời gian.
Dòng nước băng lãnh bao vây tới, tứ chi trở nên nặng nề, Sơ Tranh ngay lập tức dùng ngân tuyến bao lấy bọn họ, nổi lên mặt nước.
Sơ Tranh lập tức hỏi thăm người bên cạnh: "Tuyên Ảnh, không sao chứ?"
Còn chưa kịp phát huy tác dụng - Tuyên Ảnh: "..."
Bọn họ vẫn ở trong sông, chỉ là không nhìn thấy Hàn Giang Thành, không biết đang ở nơi nào của dòng sông.
Từ cái chỗ kia ra...
Mẹ!
Sơ Tranh có chút muốn mắng người, nhưng lại không biết nên mắng ai, chỉ có thể nghẹn một hơi này xuống.
Sơ Tranh cùng Tuyên Ảnh lên bờ trước.
"Người quái dị! Người quái dị!!"
Sơ Tranh vừa mới lên bờ, không biết Cẩm Lý mò từ đâu tới, ồn ào gọi cô.
Sơ Tranh đạp tảng đá xuống, vừa vặn nện vào đầu Cẩm Lý.
Cẩm Lý chìm xuống, choáng trong chốc lát lại nổi lên: "Người quái dị, ngươi quá đáng!"
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn nó: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Cẩm Lý nói: "Trước đó Hàn Giang Thành bị chìm, ta liền thừa cơ trốn ra được."
"Bị chìm rồi?" Sơ Tranh nhớ tới con cá chạch kia: "Trải qua bao lâu?"
"Đã hơn hai tháng." Cẩm Lý nói: "Người quái dị, Hà Thần kia tìm ngươi khắp nơi, gần đây ngươi đi đâu?"
"..."
Ta đi Thần giới Tiên giới du lịch ngươi tin không?
Còn mẹ nó mang về chút đặc sản của vùng đất đó!
Sơ Tranh che lấy cánh tay, thiêu đến có chút bực bội, cô chủ động đi qua bên Tuyên Ảnh.
Tuyên Ảnh thấy cô che cánh tay, hơi chần chờ: "Khó chịu?"
"Còn tốt." Sơ Tranh mạnh miệng.
Tuyên Ảnh vươn tay, nắm chặt cổ tay cô, ý lạnh từ trong lòng bàn tay độ lên trên cổ tay Sơ Tranh, chậm rãi kéo dài lên, làm dịu cảm giác thiêu đốt.
"Ngươi nhớ lại chuyện gì khác không?"
"Không."
Tuyên Ảnh chỉ nhớ rõ trái tim mình bị khoét ra, chuyện sau đó, đều không nhớ rõ.
Sơ Tranh nhìn về phía mặt sông ánh sáng vụn vặt lăn tăn: "Thần giới bây giờ xem ra đều hủy diệt, ngươi còn muốn báo thù không?"
Tuyên Ảnh: "..."
Hắn tìm ai báo thù đây?
***
Cuối tuần vui vẻ nhen:3
Sang tuần tui bắt đầu học kỳ mới rồi
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc