Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1272

Tác giả: Mặc Linh

Một bên khác.
Tuyên Ảnh tỉnh lại trong "rừng san hô" màu đỏ, Tiểu Kim Long bay giữa không trung, đang dùng đuôi xua tan những dây leo màu máu không ngừng thăm dò bò tới.
"Chủ nhân!"
Tiểu Kim Long thấy Tuyên Ảnh tỉnh lại, H**g phấn kêu một tiếng.
Tuyên Ảnh giơ tay P0'p P0'p mi tâm: "Đây là nơi nào?"
"Không biết, đột nhiên đến đây." Tiểu Kim Long nói: "Những thứ này đều là vật sống."
Tuyên Ảnh nhìn về phía những dây leo không ngừng thăm dò bò tới kia, ánh mắt đảo qua mặt đất: "Sơ Tranh đâu?"
Tiểu Kim Long biểu thị không thấy, nơi này chỉ có một mình hắn.
Tuyên Ảnh đứng dậy, phất tay chặt đứt dây leo, dây leo giống như bị đau, lập tức rụt về.
Đây là nơi nào?
Tuyên Ảnh chưa từng thấy loại vật này, cũng chưa từng nghe nói, hắn quyết định trước tiên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, thuận tiện tìm Sơ Tranh.
Đương nhiên Tuyên Ảnh cũng không phải rất lo lắng, tiểu cô nương kia, cũng không yếu như hắn nghĩ.
Chỉ là không biết, cô sử dụng lực lượng gì...
Tuyên Ảnh cẩn thận đi qua rừng san hô, dây leo có đôi khi sẽ công kích hắn, sau mấy lần Tuyên Ảnh *** chặt đứt, dây leo liền biến thành sợ hãi, mỗi lần đều là công kích mang tính thăm dò.
Không biết rừng san hô lớn đến bao nhiêu, Tuyên Ảnh đi thật lâu mà cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Ánh sáng trên đỉnh đầu cũng không có bất kỳ biến hóa nào...
Nơi này giống như không phân chia ngày đêm.
Sột soạt sột soạt...
Âm thanh này vang lên từ bốn phương tám hướng, Tuyên Ảnh đưa mắt nhìn tứ phương, dây leo đều yên tĩnh treo ở xung quanh, cũng không có động tĩnh.
Nhưng âm thanh kia từ xa mà đến gần...
Sột soạt sột soạt...
Càng ngày càng gần.
Giống như ở ngay bên tai, rõ ràng lại quỷ dị.
Sưu ——
Thân thể Tuyên Ảnh nghiêng qua, dây leo to bằng cánh tay sát qua gương mặt Tuyên Ảnh, một kích chưa trúng, dây leo rẽ ngoặt trên không trung, lần nữa phóng về phía Tuyên Ảnh.
Phương hướng khác nhau, đều có dây leo xông tới, giao thoa với nhau như muốn vây Tuyên Ảnh vào chính giữa.
Thân ảnh màu đen chập trùng lên xuống giữa dây leo, chặn ngang cắt đứt dây leo thỉnh thoảng đập xuống mặt đất.
Những dây leo này và dây treo leo trên cây không giống nhau, sau khi chém xuống, bọn nó cấp tốc hòa làm một thể với mặt đất, tái sinh mọc ra càng nhiều dây leo hơn.
Chỉ một lát công phu như vậy, nơi này đã bị những dây leo thô to bằng cánh tay chiếm cứ.
Tuyên Ảnh không dám chặt đứt nữa, nhảy lên hư không, giẫm lên dây leo chạy về một phương hướng.
Kim Long bám theo phía sau, thỉnh thoảng giải quyết một cây dây leo xông lên.
Sột soạt sột soạt...
Âm thanh không dứt bên tai, Tuyên Ảnh không biết trong rừng này, có bao nhiêu vật như vậy.
Nhưng những vật này khó đối phó...
"Chủ nhân, cẩn thận!!"
Tiểu Kim Long đột nhiên kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy mấy cây dây leo phía trước đồng thời đánh tới, dây leo lướt qua, không khí dường như cũng đang chấn động.
Xung quanh đều bị phá hỏng, Tuyên Ảnh không chỗ để trốn, trong chớp nhoáng, đáy mắt Tuyên Ảnh có ngân mang rơi xuống, những nơi đi qua, dây leo đều bị chôn vùi.
Ở chỗ sâu trong rừng san hô đỏ rực, một bóng người xinh đẹp nương theo ngân quang lướt gấp mà tới.
Gió phất qua hai gò má Tuyên Ảnh, Sơ Tranh kéo cổ tay hắn lại, dắt lấy hắn tránh sang bên cạnh.
Sơ Tranh giơ tay, ngân quang cực nhanh bao trùm dây leo kia, dây leo giãy dụa một chút, sau đó hóa thành bột phấn, rào rào rơi xuống giữa rừng san hô.
"Ngươi không sao chứ?"
Sơ Tranh dùng một tay đỡ Tuyên Ảnh, ngữ điệu không chút chập trùng hỏi hắn.
Thẻ người tốt dù đã hắc hóa, vẫn cần ta!
Nhóc đáng thương luôn có một số mệnh lao lực.
Tuyên Ảnh bình tĩnh nhìn cô ba giây, cánh môi hé mở: "Không sao."
"Không sao là tốt rồi."
Tuyên Ảnh bất động thanh sắc quan sát cô một vòng: "Ngươi thì sao?"
"Ta có thể có chuyện gì." Đại lão rất khỏe!
Âm thanh huyên náo trong rừng cũng không yên tĩnh lại, còn có dây leo từ một nơi bí mật gần đó tùy thời mà động.
"Rời khỏi nơi này trước." Sơ Tranh kéo Tuyên Ảnh đi về một phương hướng.
Ánh mắt Tuyên Ảnh rơi trên tay cô, cũng không giãy dụa, đi theo cô xuyên qua rừng san hô.
Có dây leo thăm dò, còn chưa tới gần, đã bị những ngân mang kia ép thành bụi phấn.
"Đây là nơi nào?"
Sơ Tranh nghiêng đầu: "Ngươi không biết?"
"Ừ." Tuyên Ảnh ngừng một chút: "Ngươi biết đây là nơi nào?"
Sơ Tranh quay đầu lại: "Không biết."
"..."
-
Sơ Tranh vốn không có ý định vào trong này, nhưng cảm giác thiêu đốt trên cổ tay cô càng ngày càng mãnh liệt, bây giờ nguyên cả cánh tay đều đã ૮ɦếƭ lặng.
Xương khô kia có kịch độc!
"Ngươi có gặp phải người xương khô không?" Sơ Tranh hỏi Tuyên Ảnh.
"Người xương khô?" Tuyên Ảnh lắc đầu: "Không có, ta tỉnh lại ở ngay chỗ này."
Hắn gặp phải đều là những dây leo kỳ quái này.
"Không có là tốt rồi." Ngón tay Sơ Tranh trượt xuống, bắt lấy lòng bàn tay Tuyên Ảnh: "Theo sát chút."
Tuyên Ảnh: "??"
Tuyên Ảnh luôn cảm thấy hành vi giữa bọn họ có chút kỳ quái, sao cô vừa xuất hiện, đã lập tức cầm quyền chủ đạo rồi?
Mà hơn nữa đáy lòng hắn cũng không có nhiều phản cảm.
Giống như lần trước, cô đưa ra điều kiện như vậy, hắn cũng không từ chối...
Tuyên Ảnh thở ra một hơi, đè những cảm xúc loạn thất bát tao kia xuống, chuyên tâm cảnh giác với biến hóa xung quanh.
Dây leo sột soạt đi theo bọn họ, nhưng cũng không công kích, giống như kiêng kị Sơ Tranh.
Tựa như nhưng dây leo công kích hắn lúc ban đầu, phát hiện mình đánh không lại, bọn nó sẽ không tiếp tục vọng động.
Tuyên Ảnh đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này: "Ngươi cảm thấy đây là nơi nào?"
"Không biết, ta chỉ là một phàm nhân." Sơ Tranh rất không phối hợp.
"..."
Cũng đúng.
Nghĩ lại lại thấy không đúng?
Với lực lượng quỷ dị kia của cô, mà là một phàm nhân?
Nhưng Sơ Tranh không nói, Tuyên Ảnh cũng không có cách nào.
Sơ Tranh lúc đầu là nắm tay hắn, đằng sau có lẽ ngại phiền phức, buông hắn ra, hai người một trước một sau đi tới.
Không biết đi được bao lâu, rốt cuộc trông thấy cửa ra vào của rừng san hô.
"Chờ một chút."
Tuyên Ảnh giữ chặt Sơ Tranh đang tùy tiện đi ra ngoài.
"Không biết tình huống bên ngoài như thế nào, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn."
Sơ Tranh: "..."
Tuyên Ảnh để Tiểu Kim Long đi ra trước xem xem, Tiểu Kim Long bay ra khỏi rừng san hô, rất nhanh bay về: "An toàn."
-
Bên ngoài rừng san hô là vách núi, phía dưới là sơn cốc, trong sơn cốc mây mù vấn vít, không thấy rõ bên trong có cái gì, nhưng mơ hồ nhìn thấy một góc kiến trúc lộ ra từ trong mây mù.
Cung điện bay từ trong thân thể Sơ Tranh ra ngoài, đuôi lông mày Tuyên Ảnh nhướn lên, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy Sơ Tranh một tay bắt lấy cung điện, đưa tới trước mặt hắn: "Nè."
Cung điện: "..."
Tuyên Ảnh: "..."
Cung điện bỗng nhiên biến lớn, tránh thoát khỏi tay Sơ Tranh, lập tức bay lên hư không.
Hồi lâu sau Tuyên Ảnh mới lên tiếng: "Ngươi có thể gọi nó ra?"
Giọng điệu Sơ Tranh lạnh căm căm: "Không thể."
Cái cung điện nhỏ nát này xem thân thể cô như khách sạn, muốn ở liền ở, muốn đi thì đi, quả thực rất quá phận.
"Chính nó ra?"
"Ừ."
Sơ Tranh nắm lấy tay Tuyên Ảnh, bỗng nhiên nhảy lên hư không.
Tuyên Ảnh còn đang suy nghĩ chuyện cung điện, làm sao nghĩ đến Sơ Tranh lại đột nhiên làm vậy, không chút phòng bị, cảm giác mất trọng lượng đánh tới, tiếng gió rít gào mà lên, hắt lên mặt hắn.
Hắn chuyển mắt liền nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, thậm chí có thể thấy rõ từng chiếc lông mi của cô...
Sơ Tranh bỗng nhiên liếc mắt, đối đầu với ánh mắt Tuyên Ảnh.
Tuyên Ảnh đột nhiên ***ng vào cặp mắt kia, giữa cảm giác trời đất quay cuồng bỗng rơi vào trong băng phong vô tận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc