Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1256

Tác giả: Mặc Linh

【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】
Sơ Tranh không trực tiếp bị truyền tống, mà là đợi trong bóng đêm, bên tai là giọng nói của Vương bát đản.
Thẻ cảm ơn?
Manh mối về thẻ người tốt!
【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 2%. 】
Sơ Tranh: "..."
Ở vị diện trước, thẻ cảm ơn dù thế nào cũng được hơn trăm tấm mà?
Mới 2%? Lừa gạt quỷ à?!
【 Tiểu tỷ tỷ, khi được 10%, ta sẽ cho cô một mảnh vỡ thông tin về thân phận, cho nên tiểu tỷ tỷ cố lên nha!! 】
Sơ Tranh: "..." Muốn ૮ɦếƭ.
Vương Giả không tiếp tục trả lời cô, trực tiếp truyền tống cô đến thế giới tiếp theo.
Sơ Tranh: "..."
Thật lo lắng cho thi thể của ta... Phi, cơ thể của ta bị người đem đi hoả táng.
-
Khi Sơ Tranh mở mắt ra, phát hiện mình đang không ngừng chìm xuống, bốn phía đều là nước, những nước này còn không bình thường lắm, giống như một loại vật sống mềm mại nào đó, sẽ không làm cô hô hấp khó khăn, nhưng lại quấn lấy cô di động về một hướng nào đó.
Sơ Tranh: "!!!"
Sơ Tranh hơi giãy dụa, nước không có hình dạng, cho nên không có hiệu quả gì.
Tốc độ càng lúc càng nhanh.
Ầm ——
Sau lưng Sơ Tranh chạm đất, cảm giác tứ chi bị nước bao vây biến mất, trước mặt là một tòa cung điện to lớn, cung điện dưới đáy nước.
Bốn phương tám hướng đều nước.
Mà lúc này cô đang ở ngay tại cửa lớn của cung điện.
Cửa lớn rộng mở, cá nhỏ màu sắc không đồng nhất nhàn nhã bơi qua bơi lại bên trong.
Sơ Tranh giơ tay vớt trong hư không một cái, có thể cảm giác được dòng nước, nhưng hoàn toàn không có lực cản, cũng có thể hô hấp.
Đây là... Nơi quái quỷ gì?
Sơ Tranh cấp tốc quan sát xung quanh, trước tiên tìm nơi an toàn tiếp thu ký ức.
-
Nguyên chủ tên Sơ Tranh, là cô nhi, từ nhỏ đã được Ngu phủ thu dưỡng.
Ngu phủ không cho phép nàng ra ngoài, lại càng không cho phép nói ra thân phận của mình với bên ngoài.
Lúc ban đầu nguyên chủ cũng không biết vì sao, nhưng theo thời gian lớn lên, nghe thấy lời đồn càng ngày càng nhiều, nguyên chủ biết, mình được thu dưỡng, là vì thay Ngu Liên đi chết.
Chỗ Hàn Giang Thành Ngu phủ ở, từ nhiều năm trước, hàng năm đều sẽ có Hà Thần nổi lên, nếu như bách tính không dâng tế phẩm, Hà Thần sẽ dâng nước nhấn chìm Hàn Giang Thành.
Mà tế phẩm này, là các cô nương tuổi trẻ mỹ mạo chưa xuất giá.
Vì công bằng công chính, hàng năm gia đình có cô nương vừa tới độ tuổi, đều phải tham gia rút thăm, người rút phải thăm đỏ, thì phải dâng con gái mình cho Hà Thần.
Ngu phủ thu dưỡng nguyên chủ, chính là để phòng Ngu Liên đến tuổi, còn chưa tìm được vị hôn phu, đã bị rút trúng.
Quả nhiên, năm nay Ngu Liên bị rút trúng.
Cho nên một thế thân như nguyên chủ bị đẩy ra.
Vì phòng ngừa có người biết Ngu Liên, ngày bình thường Ngu Liên cũng không được phép ra khỏi cửa, đại môn không ra nhị môn không bước, cho nên người ngoài căn bản cũng không biết dáng dấp Ngu Liên ra sao.
Sau khi nguyên chủ thay thế Ngu Liên, Ngu phủ còn có thể lấy danh nghĩa thu dưỡng đứa bé, kế thừa gia nghiệp, thu Ngu Liên làm dưỡng nữ, lấy chồng sinh con, bình an khỏe mạnh mà sống —— nhà bị rút trúng, tối thiếu trong vài năm cũng sẽ không vòng lại.
Nguyên chủ vào ngày Hà Thần quy định, bị chìm sông, nhưng nguyên chủ cũng không gặp phải Hà Thần ở cung điện dưới đáy nước này, ngược lại gặp được một nam tử bị thương.
Nam tử nói mình đến diệt trừ Hà Thần này, đấu pháp với Hà Thần, không may bị thương.
Nguyên chủ dựa theo lời nam tử nói, mang y lên mặt sông, dưỡng thương ở một làng chài nhỏ.
Sau khi thương thế của nam tử lành, hỏi thăm tên của nguyên chủ, nguyên chủ lúc ấy vẫn đang đội lấy cái tên "Ngu Liên", bởi vì nàng thay thế đại tiểu thư Ngu gia.
Nhưng nguyên chủ hơi chần chờ, nói ra tên của mình.
Sau khi nam tử rời đi, nguyên chủ trở lại Hàn Giang Thành, Ngu phủ phát hiện nàng trở về, không dám cho nàng vào phủ, sợ Hà Thần nổi lên trách tội.
Bách tính Hàn Giang Thành cũng sợ hãi, thương lượng muốn nhấn chìm nàng xuống sông thêm lần nữa, nguyên chủ giải thích, Hà Thần sẽ không tới, nhưng không ai tin tưởng nàng.
Nguyên chủ rất sợ hãi, nên bỏ chạy.
Nhưng những người kia không có ý định bỏ qua nàng, phái người đuổi theo nàng, lần nữa bắt lấy nàng, lần nữa nhấn chìm vào trong sông.
Lần này không có thứ Hà Thần cho, nguyên chủ sống sờ sờ bị nhấn cho ૮ɦếƭ chìm.
Sau khi nguyên chủ ૮ɦếƭ, nam tử kia xuất hiện ở Hàn Giang Thành lần nữa, nói cho bọn họ biết Hà Thần đã bị diệt trừ, mọi người không cần sợ hãi nữa.
Nam tử ở Hàn Giang Thành gặp phải đại tiểu thư Ngu gia mang cái tên "Sơ Tranh", nghĩ lầm ả chính là người lúc trước cứu mình.
Ngu Liên cũng thuận nước đẩy thuyền, mạo danh thay thế nguyên chủ, cuối cùng hai người hỉ kết liên lý, trở thành đôi thần tiên quyến lữ mà người người ở Hàn Giang Thành ao ước.
Bây giờ...
Cô đang ở trong cung điện dưới nước của Hà Thần, sắp gặp phải nam tử kia.
Sơ Tranh: "..."
Muốn lẳng lặng.
Đừng hỏi ta lẳng lặng là ai!
Sơ Tranh thở ra một hơi, sửa sang lại kịch bản trong đầu.
Nguyên chủ không chỉ ૮ɦếƭ thay Ngu Liên, cuối cùng Ngu Liên còn mạo danh thay thế nàng... Sơ Tranh cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài.
Lúc này, Lang Sa —— chính là nam nhân nguyên chủ cứu kia —— hiện đang cùng Hà Thần đấu pháp.
Sơ Tranh nhìn toà cung điện kim bích huy hoàng, bàng bạc hùng vĩ, không đi vào bên trong, muốn trực tiếp rời đi.
Kết quả cô làm cách nào cũng không ra được.
Tòa cung điện này rõ ràng có một thứ gì đó giống như kết giới.
Ngay khi Sơ Tranh chuẩn bị dùng ngân tuyến, cả tòa cung điện đột nhiên lay động, Sơ Tranh mất thăng bằng, trực tiếp bị quăng ngã ngồi xuống đất, lấy tư thế bất nhã chạm đất.
Sơ Tranh: "..."
Không có ai.
Bình tĩnh.
Không sao.
Sau khi Sơ Tranh niệm ba câu, trước mặt chậm rãi có mấy thứ đặc sản dưới nước bơi qua, nhóm đặc sản tò mò dừng lại trước mặt cô.
"Ai nha, nàng đang làm gì thế."
"Sao dáng dấp của nàng không giống chúng ta?"
"Xấu quá nha."
"Nàng đang nhìn chúng ta..."
"Ánh mắt thật dọa người, oa, chạy mau!"
Đặc sản dưới nước quẫy đuôi một cái, trong hư không tràn lên dao động như gợn nước, sau đó mấy con đặc sản dưới nước nhanh như chớp bơi vào cửa lớn cung điện, ngó dáo dác nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc ngồi dậy, cung điện còn đang chấn động, nhưng không kinh khủng như vừa rồi nữa.
Một khắc vừa rồi, Sơ Tranh cảm giác cả tòa cung điện nghiêng một góc 45 độ.
Đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là nguyên chủ có thể nghe hiểu cá nói chuyện?
Con cá này còn nói cô xấu?!
Sơ Tranh lấy từ không gian ra một tấm gương, soi soi, quỳnh tư hoa mạo, như hoa như ngọc, xấu chỗ nào?
Sơ Tranh hài lòng mò xuống mặt, lại quay đầu nhìn đám cá ngó dáo dác ở cửa cung điện.
Gi*t cá diệt khẩu!
Sơ Tranh chống đất, nhảy lên một cái, đi thẳng đến cửa chính cung điện.
"A!"
"Nàng đến đây!"
"Người quái dị đến rồi!"
"Chạy mau!!!"
Nhóm đặc sản dưới nước nhanh chóng chạy, chớp mắt đã không thấy tăm hơi, Sơ Tranh không đuổi theo bao xa, cảm giác chấn động dưới chân cô càng thêm mãnh liệt.
Lúc ấy nguyên chủ không gặp gỡ tình huống như vậy...
Sơ Tranh không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cũng không dám chạy loạn, sợ gặp phải nhiệm vụ phụ tuyến gì đó, cô rất hoảng.
Cho nên Sơ Tranh muốn phá vỡ thứ đồ chơi này để ra ngoài.
Sơ Tranh vung ngân tuyến ra, dùng ngân tuyến công kích bức tường kết giới mơ hồ có thể thấy được bên ngoài cung điện.
Ầm ầm ——
Bức tường kết giới bị dòng nước xông phá, Sơ Tranh đứng đầu bị giội cho một mặt, cũng bị dòng nước xô ra thật xa.
Sơ Tranh: "..."
Ta X!
Vị diện này là để làm ta xui xẻo đúng không?
Nói phá là phá, không thèm chào hỏi sao?
Sơ Tranh dùng ngân tuyến bao vây mình lại, cấp tốc bay lên phía trên.
Sơ Tranh nhìn xuống phía dưới, tòa cung điện kia đang bị dòng nước xung kích, nhưng cũng không có tổn thương mang tính thực chất gì.
Không đúng...
Cung điện đang nhỏ đi!
Sơ Tranh dừng lại bất động, tòa cung điện kia đúng là đang thu nhỏ...
Không chỉ có đang thu nhỏ, tòa cung điện kia còn đang bay về phía cô?
Sơ Tranh: "???"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc