Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1230

Tác giả: Mặc Linh

Thịnh Diễm mời cô ăn ở quán ăn khuya, hoàn cảnh không thể nói là tốt bao nhiêu, nhưng cũng không thể nói quá kém.
Ăn xong về đến nhà đã hơn mười một giờ, Sơ Tranh chuẩn bị hợp đồng ra, sau đó mới lên giường đi ngủ.
Vốn cho rằng Thịnh Diễm chẳng mấy chốc sẽ liên hệ với cô, ai biết một tuần trôi qua, Thịnh Diễm vẫn không có động tĩnh.
Sơ Tranh dựa theo địa chỉ Vương bát đản cho, tìm tới chỗ ở của Thịnh Diễm.
Cô giẫm lên bậc thang cũ nát lên lầu, trên tường bị trẻ con vẽ bậy đến loạn thất bát tao, dán đủ loại tờ rơi quảng cáo.
Sơ Tranh còn chưa đi lên, liền nghe thấy đầu bậc thang có âm thanh truyền đến.
"Tiểu Diễm, thật sự rất xin lỗi, vợ tôi sắp sinh rồi, tôi rất cần tiền, tôi thật sự không có thời gian chơi cùng cậu nữa."
"Không, không sao..." Thanh âm thiếu niên sa sút: "Chờ chị dâu sinh, tôi đi thăm chị ấy."
"Ai." Giọng nói kia thở dài: "Tiểu Diễm, cậu cũng đừng làm khổ mình quá, chúng ta vẫn phải nhận mệnh."
Không biết Thịnh Diễm nói cái gì, người ở phía trên đi xuống, Sơ Tranh lập tức vọt đến bên cạnh.
Sơ Tranh chờ người kia xuống, đứng trên cầu thang nhìn lên trên.
Mơ hồ trông thấy có người ngồi trên bậc thang, dường như đang gọi điện thoại cho ai đó.
"Giang Tiêu... Nghiêm trọng không? Tôi... Ừ, tôi biết... Được, không quấy rầy anh nữa."
Thịnh Diễm cúp điện thoại, nhìn điện thoại xuất thần, một hồi lâu sau hắn mới đứng dậy rời đi.
Sơ Tranh không đi lên, trầm mặc đi xuống lầu.
-
Sơ Tranh về điều tra tình huống dàn nhạc của Thịnh Diễm một chút, dàn nhạc chỉ có hai thành viên, tay bass Mộ Sinh, tay trống Khúc Giang Tiêu.
Mộ Sinh đã kết hôn, vợ mang thai, sắp sinh đến nơi rồi.
Khúc Giang Tiêu có một cô em gái bị bệnh nặng, mỗi ngày đều phải ở trong bệnh viện, tốc độ tiêu hao tiền cực nhanh.
Bọn họ cũng không thể tiếp tục chơi nhạc với Thịnh Diễm nữa.
Bởi vì bọn họ đều cần tiền gấp.
Lý tưởng có đôi khi sẽ bị hiện thực đè sập.
Sơ Tranh vừa lái xe đến dưới nhà Mộ Sinh, liền thấy một người ôm một cô gái lao ra ngoài.
"Mộ Sinh sao thế?"
Có người đi ngang qua, thấy anh ta như thế, hỏi một câu.
"Vợ tôi vỡ nước ối." Mộ Sinh ôm người chạy ra bên ngoài.
Đằng sau có thể là hàng xóm, cũng đuổi theo: "Tôi đi lái xe, anh đến giao lộ chờ đi."
Mộ Sinh gật đầu, chạy về phía giao lộ, Sơ Tranh lái xe qua ngừng trước mặt anh ta, đẩy cửa xe ra cho anh ta: "Lên xe."
Mộ Sinh liếc nhìn cô một cái, lại nhìn người mình ôm, cắn răng một cái lên xe.
Chờ vợ anh ta bình an sinh con, đưa đến phòng bệnh, Mộ Sinh mới có thời gian nói lời cảm ơn với Sơ Tranh.
【 Chúc mừng lấy được một tấm thẻ cảm ơn. 】
Ôm lấy mục đích - Sơ Tranh: "..." Thế này cũng được!
"Tôi có việc muốn bàn bạc với anh."
Mộ Sinh: "??"
(Hơi bất tiện một chút, treo một hồi sẽ xóa dòng này đi.
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của @Halantamnhien, đọc truyện trên trang chính chủ là tôn trọng editor, không tôn trọng được thì bạn chẳng có tư cách gì mà hối chương tôi.
Không vào được wattpad, mời tải VNP, không thích, tùy bạn, không cần phải thể hiện mình yêu thương tôi ở trang reup, tôi nhìn không nổi. Thâи áι!)
-
Đúng lúc em gái Khúc Giang Tiêu cũng nằm trong bệnh viện này, Sơ Tranh không cần đi một chuyến nữa, trực tiếp đến phòng bệnh của em gái Khúc Giang Tiêu.
Cô ở bên ngoài nhìn một chút, bên trong chỉ có em gái Khúc Giang Tiêu, Khúc Giang Tiêu không ở đây.
Khúc Giang Tiêu vội vàng kiếm tiền, thời gian này không ở đây cũng bình thường.
Sơ Tranh đến chỗ bác sĩ hỏi thăm bệnh tình em gái Khúc Giang Tiêu, bệnh tình xác thực nghiêm trọng, nhưng chỉ cần có tiền, mọi chuyện đều dễ giải quyết.
-
【 Chúc mừng lấy được một tấm thẻ cảm ơn. 】
Sơ Tranh nghiêng đầu, không biết mình ngồi trong nhà, từ đâu bay tới nồi... thẻ cảm ơn.
Một hồi lâu sau Sơ Tranh mới nhớ tới, chắc là Khúc Giang Tiêu.
Ba ngày sau Thịnh Diễm mới liên lạc với cô, mới mở miệng chính là xin lỗi.
"Còn ký không?"
Đầu kia trầm mặc hồi lâu: "... Có."
Hắn không thể cứ như vậy mà từ bỏ.
Cho dù bọn họ không tới, hắn cũng phải đi tiếp.
Mặc kệ là vì chính hắn, hay là vì bọn họ.
"Vậy anh đến nơi này." Sơ Tranh gửi địa chỉ cho Thịnh Diễm.
Thịnh Diễm dựa theo địa chỉ Sơ Tranh cho, tìm tới chỗ đó, Sơ Tranh ở dưới lầu chờ hắn.
Thịnh Diễm một đường chạy tới: "Cô chờ bao lâu rồi?"
"Vừa tới. Lên đi." Trên mặt Sơ Tranh không có biểu tình gì, Thịnh Diễm muốn nói thêm mấy câu, lại không quá dám, chỉ có thể trầm mặc đi theo cô cùng lên lầu.
Đây là studio làm việc trước kia Sơ Tranh mua, cả tầng lầu đều thuộc về phòng làm việc.
"Nơi này rất lớn..."
Con ngươi Thịnh Diễm sáng lấp lánh, nhìn nhìn nơi này, sờ sờ nơi đó.
Trông thấy còn có phòng thu âm độc lập, con ngươi Thịnh Diễm càng sáng hơn, đây quả thực tựa như đang nằm mơ...
"Nơi này đều là thuộc về studio sao?"
"Ừ." Sơ Tranh hờ hững đi theo phía sau: "Thích không?"
"Thích. Tôi đang nằm mơ sao?"
"Anh Ϧóþ mình một cái là biết rồi."
Thịnh Diễm thật sự giơ tay Ϧóþ mình, cảm giác đau nhắc nhở hắn, đây không phải nằm mơ, đây hết thảy đều là sự thật.
Sơ Tranh chờ hắn vui mừng xong, lúc này mới đưa hắn đến trước một căn phòng: "Đẩy ra nhìn xem."
Thịnh Diễm không hiểu nhìn cô, Sơ Tranh ra hiệu hắn mở cửa.
Hai tay Thịnh Diễm cầm tay nắm cửa, đẩy vào bên trong.
Ầm ——
Pháo hoa rơi đầy trời, làm mơ hồ ánh mắt Thịnh Diễm, nương theo giọng nói quen thuộc nổ tung ở bên tai.
Hắn trông thấy người đứng trong phòng, trong lúc nhất thời lại sững sờ tại chỗ.
Pháo hoa rơi xuống đất, gian phòng khôi phục yên tĩnh.
Mộ Sinh giơ tay lung lay trước mặt Thịnh Diễm: "Tiểu Diễm, sao thế?"
Thịnh Diễm bừng tỉnh: "Các anh... sao lại ở đây?"
Khúc Giang Tiêu nói: "Nhìn thấy chúng tôi không vui sao?"
Thịnh Diễm đương nhiên vui, nhưng trước đó không phải bọn họ đều từ chối mình rồi sao?
"Các anh xem hợp đồng một chút đi, không có vấn đề gì thì có thể ký." Lúc Sơ Tranh cầm hợp đồng tiến vào, ba người đã trò chuyện xong.
Hốc mắt Thịnh Diễm hơi đỏ: "Cám ơn cô."
Sơ Tranh: "..."
Anh cảm ơn thì có ích lợi gì.
Sơ Tranh bảo bọn họ ký hợp đồng, Thịnh Diễm cũng không nhìn, trực tiếp muốn ký luôn.
"Anh không xem nội dung hợp đồng?" Không sợ ta đào hố chôn hắn luôn à!
Thịnh Diễm cười với cô một cái, cầm 乃út liền ký tên.
Sơ Tranh: "..."
Ngốc bạch ngọt chưa hắc hóa thật dễ lừa gạt.
Sơ Tranh có chút hối hận vì không thêm điều kiện đi kèm đằng sau hợp đồng.
-
Ba người Thịnh Diễm ra ngoài chơi đùa cả đêm, ngày hôm sau đến phát hiện studio hôm qua còn trống rỗng, nhìn không thấy người, trong vòng một đêm lại nhiều hơn không ít người.
Sơ Tranh bảo đám Thịnh Diễm đến phòng họp.
"Chào buổi sáng bà chủ."
"Chào buổi sáng bà chủ."
Mộ Sinh và Khúc Giang Tiêu biết lắng nghe chào hỏi, Thịnh Diễm chần chờ một chút, không gọi bà chủ, chỉ thấp giọng nói một tiếng chào buổi sáng.
Sơ Tranh ra hiệu bọn họ ngồi xuống: "Tên của ban nhạc các anh là gì?"
Mộ Sinh nói: "Fireworks."
"Khói lửa?"
Thịnh Diễm uốn nắn: "Diễm Hỏa."
"Bà chủ muốn đổi tên cho nhóm chúng tôi à?" Khúc Giang Tiêu nhìn Thịnh Diễm một chút, có chút bận tâm.
Cái tên này là tên được định ra khi nhóm bọn họ thành lập, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.
Mặc dù càn quấy lâu như vậy không có danh tiếng gì, nhưng cũng đã đi theo chứng kiến đám bọn họ lâu như vậy.
"Tôi rảnh rỗi như thế sao?" Sơ Tranh lật văn kiện trước người ra: "Từ hôm nay trở đi, các anh phải bắt đầu lên lớp, tôi sẽ mời giáo viên chuyên nghiệp cho các anh."
"Mặt khác các anh đem bản gốc của ca khúc trước kia, chỉnh lý một phần, giao cho Lisa."
"Hi vọng các anh có thể xử lý tốt chuyện trong nhà trong khoảng thời gian này, có thông tin đen gì cũng nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, nếu như không tiện thao tác, có thể giao cho Lisa đi làm."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc