Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1214

Tác giả: Mặc Linh

Một phút sau.
Quý Lâm trừng mắt nhìn người phía sau: "Cô đi theo tôi làm gì?"
"Căn cứ vào kịch bản trong TV và tiểu thuyết, lúc này tách ra luôn sẽ xảy ra chuyện, tốt nhất chúng ta đừng tách ra." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói.
"Cô xem quá nhiều phim truyền hình rồi." Quý Lâm im lặng một lát, nhưng cũng không phản bác cô.
Quý Lâm nghe ngóng động tĩnh phía sau cửa trước, không nghe thấy âm thanh gì, hắn lại quan sát cửa một chút, không phát hiện có vấn đề gì, giơ tay kéo cửa, nhưng cửa không nhúc nhích tí nào.
"Tôi tới."
Sơ Tranh kéo Quý Lâm ra phía sau, giơ tay kéo một phát, cửa theo tiếng mà ra.
Quý Lâm: "??"
Thế nào đây? Cửa này còn phân biệt người à?
Không phải! Cô cứ kéo cửa ra như vậy, lỡ bên trong có người thì làm sao bây giờ!!
Khi Quý Lâm đang xoay chuyển mấy suy nghĩ trong đầu, Sơ Tranh đã thò đầu vào, sau đó cả người cô đều đi vào bên trong.
"!!!"
Quý Lâm nhanh chóng đi theo vào, trong phòng không có ai, chỉ có mấy cái bàn, phía trên chất đống chút sách và tư liệu.
"Vừa rồi hai người kia vào gian phòng này." Quý Lâm quan sát xung quanh: "Chắc là có mật thất gì đó."
-
"Giáo sư Cam, ngài mau đi xem một chút đi, tên chạy trốn hôm qua sắp không được rồi."
Trong thông đạo, một người vội vã chạy tới.
Giáo sư Cam đang nói chuyện với người khác dừng lại, mang theo chút nghi hoặc: "Trước đó không phải vẫn rất tốt sao?"
"Tình huống của hắn chuyển biến xấu..."
"Đi xem một chút."
Ngay sau khi mấy người này rời khỏi thông đạo, một cánh cửa đằng sau bị kéo ra một đường nhỏ, có người thò đầu ra nhìn quanh bên ngoài, rất nhanh lại rụt về.
Chính là Sơ Tranh và Quý Lâm tìm được mật đạo đi xuống, Quý Lâm ngăn trước cửa, không để Sơ Tranh mạnh mẽ xông ngang ra ngoài.
Quý Lâm thật sự sợ cô rồi.
"Có giám sát."
Quý Lâm bảo Sơ Tranh chờ ở đây, kéo cửa ra ra ngoài, không biết lấy từ đâu ra hai bộ quần áo cách ly.
Sơ Tranh: "..."
Ta đường đường là một đại lão, tại sao phải mặc thứ này!
Không mặc!!
...
Năm phút sao.
Mặc quần áo cách ly vào, cả người đều béo lên một vòng, chỉ có thể nhìn thấy con mắt đối phương lộ ra, còn lại không thấy thứ gì nữa cả.
Sơ Tranh cùng Quý Lâm ra ngoài, Quý Lâm hạ giọng nói chuyện với Sơ Tranh: "Nơi này trước kia hẳn là phòng thí nghiệm dưới lòng đất."
Thông đạo hiện lên hình chữ T, Sơ Tranh và Quý Lâm đứng ở lối rẽ phân nhánh, bây giờ có hai con đường, thông ra hai phương hướng khác nhau.
Sơ Tranh nhấc chân liền đi về phía bên trái, Quý Lâm kéo cô lại: "Tiểu mặt đơ, cô không thể thương lượng với tôi một chút được à?"
Sơ Tranh ngừng một chút, trở tay giữ chặt hắn: "Đi."
Quý Lâm: "??" Đây chính là cách thương lượng của cô?
Đi được chừng năm mét, có người mặc quần áo cách ly tương tự đi từ trong một căn phòng ra, nhìn thấy bọn họ cũng không quan tâm nhiều, trực tiếp rời đi.
Quý Lâm còn đang tìm giám sát, Sơ Tranh đã đẩy cánh cửa kia ra nghênh ngang tiến vào.
"Sao cậu trở về nhanh thế..."
Quý Lâm nghe thấy giọng nói, con ngươi hơi co rụt lại, cấp tốc vào cửa, vừa vặn trông thấy cảnh tượng người bên trong bị ngã vào trên bàn.
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì thu tay lại, quay đầu nhìn qua: "Đóng cửa."
Quý Lâm cảm thấy ngày hôm nay mình hành động cùng cô, hoàn toàn là một quyết sách sai lầm, bọn họ căn bản không cùng một phong cách làm việc.
Nhưng mà đã đi đến bước này, hắn có thể làm sao?
Trừ tiếp tục kiên trì, thì không còn cách nào khác.
Quý Lâm thăm dò mạch đập của người kia, phát hiện người kia chỉ ngất đi.
Quý Lâm ngẩng đầu nhìn sang phía Sơ Tranh, cô vòng qua cái bàn trong gian phòng, đứng ở trước cửa sổ thủy tinh của gian phòng.
"Ở trong đó có gì thế?"
Sơ Tranh không trả lời hắn, Quý Lâm bước mấy bước đi qua, ánh mắt lập tức biến đổi.
Đằng sau cửa thủy tinh còn có một căn phòng, lúc này trong phòng giam giữ một người, người kia nằm trên mặt đất, nhìn qua đã thoi thóp.
Sơ Tranh quay người đến chiếc bàn đằng sau lật tìm, có một ít bảng ghi chép, dường như dùng để ghi chép biến hóa của người này.
Không chỉ người này, có không ít bảng ghi chép.
Phía trên có tên, viết tuổi tác, loại hình dị năng, bên cạnh còn đánh dấu một vài con số, không biết là có ý gì.
"Là số phòng." Sơ Tranh nói.
"Những người này..." Quý Lâm nhíu mày: "Đều bị giam ở đây?"
"Cũng có thể là người ta tự nguyện." Sơ Tranh ném tờ giấy lên trên bàn, lạnh lùng nói.
"Sao có thể là tự nguyện, đây đều là dị năng giả, có dị năng giả nào tự nguyện bị giam ở đây..."
Quý Lâm vốn chỉ là tùy ý nhìn qua, một giây sau giống như trông thấy cái gì đó, đột nhiên rút một trang giấy ở dưới cùng ra.
Trên tờ giấy kia thình lình viết tên Trình Tả.
Quý Lâm bỗng nhiên xiết chặt tờ giấy kia: "Vừa rồi cô nói số này là gì?"
"Số phòng." Vừa rồi lúc cô tiến vào đã nhìn qua, con số ghi chú trên này và số phòng tương xứng với nhau.
-
Số phòng của Trình Tả rất cũ, nhưng làm cho người ta cảm thấy vui mừng chính là, trên tờ giấy kia có nội dung mới điền, chứng minh Trình Tả này còn sống.
Tránh khỏi người ngẫu nhiên đi ngang qua, Sơ Tranh và Quý Lâm rất nhanh tìm đến căn phòng kia.
Căn phòng không khóa, kéo một phát liền mở ra, bố cục bên trong không khác căn phòng kia là mấy. Quý Lâm đi thẳng qua cánh cửa thủy tinh trong suốt, đằng sau thủy tinh có một bóng người co ro.
"Trình Tả!"
Cho dù bóng người kia thoáng nhìn qua cơ hồ không nhìn ra được hình người, nhưng Quý Lâm vẫn có thể nhận ra, đó chính là Trình Tả.
Nhưng so với người ở gian phòng bọn họ vừa trông thấy lúc nãy, tình huống của Trình Tả nghiêm trọng hơn nhiều, nằm ở bên trong, cơ hồ đã sắp không phân biệt ra được là sống hay ૮ɦếƭ.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng cảnh báo.
Quý Lâm nghe thấy tiếng cảnh báo, phản ứng đầu tiên là cứu người trước, hắn trực tiếp chạy đến cửa, muốn mở cửa ra đi vào, nhưng cửa này không giống cửa bên ngoài, kéo không nhúc nhích, đạp cũng không ra.
Sơ Tranh trực tiếp ném một đạo thiểm điện lên trên thủy tinh, thủy tinh theo tiếng mà nát.
Quý Lâm: "..."
Tiểu mặt đơ mà тһô Ьạᴏ lên thì thật sự không ai có thể so sánh được.
Quý Lâm không có thời gian phun tào, nhảy qua thủy tinh vào, đỡ Trình Tả đã bất tỉnh nhân sự đi ra.
"Bên ngoài chắc đã giới nghiêm, chúng ta làm sao ra ngoài đây?" Cảnh báo vang lên, không biết bên ngoài có bao nhiêu người.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm cửa vài giây: "Anh đưa hắn đi trước đi, tôi ra dẫn dụ bọn họ ra."
"Cô..."
Sơ Tranh liếc mắt nhìn hắn: "Anh không có vấn đề chứ?"
Quý Lâm: "..."
Hắn có thể có vấn đề gì, người nên lo lắng chính là cô đấy!
"Cô đừng... Tiểu mặt đơ!!"
Nhưng lo lắng của Quý Lâm còn chưa nói ra miệng, Sơ Tranh đã lách mình ra ngoài, hắn nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài, trái tim cũng siết chặt theo.
Hắn lo lắng cho cô làm gì!
Quý Lâm khẽ cắn môi, chờ âm thanh huyên náo bên ngoài nhỏ lại, lập tức đỡ Trình Tả rời đi.
-
Quý Lâm sắp xếp cẩn thận cho Trình Tả, rồi lập tức quay lại tìm Sơ Tranh, hắn vừa tới gần đó, liền thấy kiến trúc bên kia đột nhiên nổ tung, sóng khí cuộn trào làm hắn suýt bay ra ngoài.
Gạch ngói tảng đá vụn bay vụt đến, cánh tay và gương mặt Quý Lâm đều cảm thấy nhói nhói một trận.
Tầm mắt hắn nhìn qua ngọn lửa và khói bụi bốc lên bên kia, không khí trong Ⱡồ₦g иgự¢ giống như bị người rút sạch, không thể thở nổi.
Quý Lâm bỗng nhiên thở ra hai cái, lần nữa chạy sang.
Bởi vì phát sinh nổ lớn, không ít người chạy từ trong tòa nhà kia ra, Quý Lâm không lo nổi có bị bại lộ hay không, vọt thẳng sang bên kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc