Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1210

Tác giả: Mặc Linh

"Đến rồi." Quý Lâm thấy Sơ Tranh còn muốn đẩy mình lên một tầng nữa, hắn đành phải lên tiếng.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh trấn định thu tay lại, nhớ lại bảng sống phòng trên địa chỉ, quay người đi tìm bảng số phòng.
Quý Lâm nhìn bóng lưng Sơ Tranh, đáy lòng không biết nghĩ đến cái gì, nụ cười lại xán lạn hơn mấy phần.
Đối đầu với ánh mắt dò xét của Giang Như Sương, Quý Lâm lại lưu manh vô lại hất tóc mái, đi qua phía Sơ Tranh bên kia.
Loại nhà ngang cũ kỹ này, có lẽ là phòng trước kia đơn vị dùng, dáng vẻ của mỗi phòng đều rất bình thường.
Nhưng bây giờ ở trong loại phòng bình thường như vậy, lít nha lít nhít toàn là người, trong không gian có hạn chất đống các loại đồ vật, cơ hồ đều không có nơi đặt chân nữa.
"Tìm Đại Đầu à, hắn không ở đây, đi căn cứ làm việc rồi." Người ở bên trong không nhịn được nói.
Sơ Tranh lấy ra một viên tinh hạch ném đi qua: "Gọi hắn về giúp tôi."
Tinh hạch đập lên người, người kia lập tức ngồi dậy.
Trong phòng trừ người nói chuyện ra, thì đều là một số người già yếu tàn tật, đại khái không biết tinh hạch, lúc này chỉ kỳ quái nhìn thôi.
Người kia cầm tinh hạch chạy đi, Sơ Tranh chậm rãi nói: "Gọi người kia trở về còn có nữa, nếu như anh chạy..."
Người đàn ông kia hơi run rẩy: "Hiểu rồi hiểu rồi."
Sơ Tranh đứng trong hành lang nhìn xuống phía dưới, Quý Lâm chống vào bên cạnh, trực tiếp ngồi lên ban công.
Sơ Tranh dùng tay cản hắn một chút, Quý Lâm rũ mắt nhìn cô, Sơ Tranh lập tức thu tay lại, điềm nhiên như không có việc gì nhìn về phương xa.
"Tiểu mặt đơ, cô sợ tôi rơi xuống à?"
Sơ Tranh không vui: "Anh rơi xuống tôi còn phải nhặt xác cho anh."
Quý Lâm giẫm lên ngăn tủ không biết dùng làm gì bên cạnh, tạo ra một tư thế đẹp trai: "Ôi, xem ra về sau tôi không cần lo lắng không có ai lo ma chay cho tôi nữa rồi."
Sơ Tranh: "..."
Có phải thẻ người tốt chiếm tiện nghi của ta không?
Ai muốn lo ma chay cho hắn!
Quý Lâm tò mò hỏi Sơ Tranh: "Cô đối với chuyện tôi thích đàn ông không có ý kiến gì sao?"
Sơ Tranh đặc biệt thật lòng thỉnh giáo: "Tôi phải có ý kiến gì sao?" Chẳng lẽ ta còn phải đi chuyển giới? Mạt thế này cũng không hỗ trợ mà!
Quý Lâm: "Tôi có bạn trai cô còn coi trọng tôi, có phải là có chút làm khó nhau không?"
Sơ Tranh thái độ thờ ơ: "Rất nhanh anh sẽ không có."
Quý Lâm: "..."
"Trình Tả là bạn từ nhỏ của tôi." Có thể là thật sự sợ Sơ Tranh sẽ làm ra chuyện gì, Quý Lâm không nói đùa nữa: "Trước kia học chung một trường, cậu ta cản một đao cho tôi, tôi nợ cậu ta một mạng."
Người nhà của hắn không cần hắn lo lắng, không phải cao tầng thì chính là làm kỹ thuật, người nhà đều có ưu đãi, người được bảo vệ trước tiên là bọn họ —— đương nhiên quan hệ của hắn và trong nhà cũng không phải rất tốt.
Cũng không biết vị kia nhà hắn có hối hận vì đã nhét hắn vào một nơi xa như thế không.
Nhưng Trình Tả không giống...
Trước kia nhà Trình Tả xảy ra chút chuyện, tất cả hậu trường đều sụp đổ.
Trước kia bên người Quý Lâm cũng vây quanh không ít hồ bằng cẩu hữu, nhưng mà người hắn thật sự để trong lòng, vẫn chỉ có một người anh em là Trình Tả mà thôi.
-
Giang Như Sương tìm một chỗ ngồi xuống, ngửa đầu nhìn hai người bên kia.
Người đàn ông hơi hơi cúi đầu, nhìn cô gái đứng ở bên cạnh, khóe miệng mỉm cười, bộ dáng giống như rất ôn nhu.
Cũng không biết hai người đang nói gì, ở trong phế tích này, hình ảnh hai người đứng chung một chỗ lộ ra một chút ấm áp.
Ngay khi Giang Như Sương suy nghĩ lung tung, Đại Đầu bị gọi trở về.
"Các người tìm tôi?"
Đầu của Đại Đầu thật sự rất lớn... Không cô phụ cái tên này.
Thân thể khỏe mạnh, biểu cảm hung hãn, tiếng nói chuyện giống như toàn bộ căn cứ đều có thể nghe thấy.
Đáy mắt anh ta rõ ràng có phòng bị và cảnh giác.
Quý Lâm nhảy xuống, vỗ vỗ bụi đất, nhíu mày nhìn Đại Đầu: "Trước đó chúng tôi từng phát một nhiệm vụ ở căn cứ, anh nói có tin tức liên quan tới Trình Tả thật sao?"
Nghe thấy lời này, Đại Đầu gật đầu: "Các người là người phát nhiệm vụ?"
"Ừ." Quý Lâm lấy chuyện ở đại sảnh nhiệm vụ ra chứng minh: "Anh có tin tức gì?"
Đại Đầu nhìn kỹ một chút, anh ta gãi gãi đầu, có thể là không có phòng bị, lúc này bỗng nhiên có chút mộc mạc chất phát: "Trình Tả là trước kia quen biết trên đường, hắn bị Zombie cắn."
Biểu cảm của Quý Lâm lập tức biến đổi: "Sau đó thì sao?"
Đại Đầu và Trình Tả cùng nhau trốn được, chuẩn xác tiến về căn cứ gần nhất, nhưng mà bọn họ đến căn cứ không bao lâu, căn cứ nhỏ kia cũng bởi vì kiểm tra không nghiêm ngặt, có Zombie trà trộn vào cắn người, dẫn đến cả căn cứ bị luân hãm.
Bọn họ chỉ có thể tiếp tục thay đổi vị trí, từ căn cứ nhỏ kia chạy đến nơi không ít người, sau đó bọn họ liền đến nơi này. Trình Tả có dị năng, sau khi bọn họ đi vào, cũng không tách ra, mà cùng nhau nhận nhiệm vụ ở căn cứ.
Có một lần làm nhiệm vụ, Trình Tả bị Zombie cắn bị thương.
Trình Tả sở hữu dị năng, sau khi bị thương, thế mà lại có thể kiên trì lâu hơn người bình thường một chút.
Nhưng mà cho dù là vậy, Trình Tả cũng không có cách nào bảo trì mình không bị biến thành Zombie, về sau Trình Tả dẫn dụ Zombie, để bọn họ chạy thoát... Bây giờ nếu không phải là biến thành Zombie, thì đại khái cũng đã ૮ɦếƭ.
Sắc mặt Quý Lâm hơi khó coi.
Trước khi chưa tìm được Trình Tả, đáy lòng của hắn đã từng có suy nghĩ như vậy. Nhưng khi thật sự nghe thấy tin tức này, Quý Lâm đột nhiên không biết nên đối mặt thế nào.
Đại Đầu nói tiếp: "Hắn để lại cho tôi một thứ, nói nếu gặp phải một người tên là Quý Lâm, thì giao lại cho hắn."
Giọng nói Quý Lâm khàn khàn, hỏi đến vội vàng: "Thứ gì?"
Đại Đầu nhìn Quý Lâm, không nói tiếp.
"Tôi là Quý Lâm." Quý Lâm lấy "thẻ căn cước" mà căn cứ cấp cho ra: "Trình Tả để lại thứ gì cho anh?"
Đại Đầu chần chờ một lát: "Anh đợi một chút."
Đại Đầu đi vào nhà lật tìm, rất nhanh đi ra, đưa một cái túi nhung đựng trang sức cho hắn: "Chính là cái này."
Quý Lâm nhận lấy, ngón tay có chút phát run mở ra, trong túi nhung có một hạt giống màu đỏ an tĩnh nằm đó, lớn chừng bằng ngón cái, hình dạng giống cây yến mạch.
Quý Lâm lật qua toàn bộ cái túi, nhưng bên trong trừ hạt giống này, thì không có gì nữa.
Hạt giống...
Đây là hạt giống gì?
Cây yến mạch?
Làm gì có cây yến mạch màu đỏ? Cây yến mạch cũng không lớn như vậy...
Quý Lâm: "Đây là hạt giống gì?"
Đại Đầu lắc đầu: "Tôi không biết."
"Hắn còn nói gì nữa không?"
"Không có, hắn chỉ bảo nếu tôi gặp anh, thì đưa thứ này cho anh."
Một hạt giống không biết có tác dụng gì, Trình Tả cứu được mạng của bọn họ, Đại Đầu vẫn luôn bảo quản.
Tận đến ngày đó anh ta trông thấy nhiệm vụ ở đại sảnh, trông thấy có người tìm Trình Tả.
Quý Lâm nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Trình Tả lại để lại thứ này cho mình.
Hắn chống lên ban công, cảm xúc chồng chất, không có chỗ phát tiết.
Sơ Tranh kết toán tinh hạch cho Đại Đầu, Đại Đầu cầm tới thù lao, nhiệm vụ người khác bàn giao cũng hoàn thành, lập tức đi ngay.
Mọi người trong mạt thế bo bo giữ mình, không ai muốn xen vào việc của người khác.
-
Trên đường trở về Quý Lâm vẫn luôn trầm mặc nhìn hạt giống kia, trên mặt không vui không buồn, chính là không nhúc nhích, tựa như bị người đóng đinh.
Đầu ngón tay Quý Lâm vân vê hạt giống kia, Trình Tả muốn để lại tin tức gì cho hắn?
Sơ Tranh biết Quý Lâm vừa biết tin tức của Trình Tả, trong thời gian ngắn không tiếp nhận được, cho nên cô cũng không nói chuyện, đưa hắn về phòng, để Giang Như Sương trông chừng hắn, sau đó lái xe rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc