Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1195

Tác giả: Mặc Linh

Giang Như Sương không thể trêu vào Quý Lâm, yên lặng đi sang một bên khác.
"Tiểu Sơ, cậu dạy tớ bắn súng được không." Giang Như Sương nhỏ giọng thỉnh giáo Sơ Tranh.
Sơ Tranh ngược lại không cự tuyệt, nói mấy nội dung chủ yếu cho cô ấy nghe, dạy cô làm sao để lên đạn, lên đạn nhắm chuẩn, sau đó xách cô ấy đến bên cửa sổ.
Trên đường phố không có Zombie, Sơ Tranh bảo cô ấy chờ trông thấy Zombie rồi bắn.
Bia sống miễn phí, không nên lãng phí.
Quý Lâm ngồi ở trong góc, không biết đang thần du cái gì.
Hắn xắn tay áo rằn ri lên, đẩy lên trên khuỷu tay, lộ ra cổ tay và cánh tay trắng nõn.
Đường cong cánh tay trôi chảy, phi thường có cảm giác sức mạnh.
Quý Lâm cảm thấy trước mặt đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt hơi ngước lên, liền nhìn thấy quần áo trong tay Sơ Tranh.
Quý Lâm nhíu mày, kén chọn cự tuyệt: "Tôi không mặc đồ người khác từng mặc qua."
Quý Lâm cho là Sơ Tranh tìm được trong tòa nhà này, không nhận.
Sơ Tranh ném cho hắn: "Thích thay hay không thì tùy." Lắm bệnh.
Quý Lâm lật xem quần áo, phát hiện còn có mác nhãn hiệu, không khỏi tò mò: "Cô lấy đâu ra?"
Vừa rồi cô cũng không ra ngoài.
Khi đi lên, chỉ có Giang Như Sương cõng cái túi, bên trong đều là đồ ăn.
Cô lấy quần áo ở đâu ra?
Sơ Tranh hung hắn: "Anh có thay không?"
Có quần áo thì thay đi!
Hỏi lắm thế làm gì!
Chỉ mình anh có miệng hay gì!
Quý Lâm bị hung, cũng không tức giận, nhảy xuống khỏi cái bàn, giống như cười mà không phải cười hỏi: "Thay, cô đi cùng tôi không?"
Quý Lâm vốn cho rằng Sơ Tranh thân là con gái sẽ từ chối, nhưng mà Sơ Tranh gật đầu, còn tự mình đưa hắn đến phòng vệ sinh.
Nhìn tư thế kia còn không có ý định đóng cửa...
Quý Lâm cảm thấy mình vừa tự đào hố cho mình.
Sao cô không đi theo kịch bản tẹo nào thế hả!
"Cô nhìn như thế tôi thay làm sao được?"
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, thật lòng hỏi: "Tôi giúp anh?"
Quý Lâm cam bái hạ phong: "Cô ra ngoài, đóng cửa lại."
Sơ Tranh quét mắt nhìn phòng vệ sinh một vòng, ngoài cửa sổ có cửa sổ phòng trộm: "Một phút."
"Chị gái ơi, một phút có thể làm được gì? Còn không đủ cho tôi ૮ởเ φµầɳ áo." Quý Lâm chống cửa.
"Sau một phút nếu anh chưa thay xong, tôi sẽ vào giúp anh thay." Sơ Tranh đại lão rất là bá khí đóng cửa lại, giọng nói xuyên qua cửa truyền vào: "Đếm ngược bắt đầu."
Quý Lâm: "..."
Sự thật chứng minh, khi có người ép buộc mình, một phút đồng hồ cũng có thể được.
Quý Lâm dùng đúng một phút, thay xong quần áo, mở cửa.
Hắn phát hiện Sơ Tranh ở bên ngoài bấm một cái đồng hồ đếm ngược.
"..."
Biến thái!
Quý Lâm vừa sửa sang lại quần áo vừa đi ra ngoài.
T-shirt màu trắng, thân dưới là quần dài, mặc dù rất nóng, nhưng ở trong mạt thế, vẫn nên mặc quần dài mới tương đối có cảm giác an toàn.
"Tiểu Sơ, có người đến."
Giang Như Sương trông thấy đầu tiên không phải Zombie, mà là ba người.
Hai nam một nữ.
Đang nhìn quanh ở góc đường.
Sơ Tranh đến bên cửa sổ nhìn một chút, quay đầu hỏi Quý Lâm: "Ai là người anh muốn tìm?"
Quý Lâm dạo bước đi qua, chỉ quét mắt một vòng liền có kết luận: "Đều không phải."
"..."
Quý Lâm nói không phải, Sơ Tranh cũng không có ý định quản, nhưng ba người kia bỗng nhiên xông về phía bên này, dường như nhìn thấy bọn họ trên lầu.
Sơ Tranh lấy súng từ trong tay Giang Như Sương qua, bắn một phát sang phía kia.
Súng chứa ống giảm thanh không phát ra âm thanh quá lớn, chỉ là ba người bên kia đồng thời dừng lại, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía bên này.
Con ngươi Quý Lâm khẽ híp, quan sát tư thế cầm súng của Sơ Tranh.
Rất tùy ý, thậm chí có thể nói là có chút không đúng tiêu chuẩn.
Nhưng một phát súng vừa rồi kia, đã bắn trúng bên chân của một người trong đó, thiếu một chút nữa là có thể bắn trúng đối phương.
Trùng hợp, hay là cô nhắm chuẩn như thế?
Ba người kia khua tay với bọn họ, giơ tay lên, biểu thị bọn họ không có tính uy Hi*p.
"Chúng tôi trông thấy băng biểu ngữ kia nên mới tới."
Sơ Tranh không để súng xuống, còn chĩa vào bọn họ: "Mấy người tên là Trình Tả?"
Một người trong đó trả lời: "Không... Không phải..."
Sơ Tranh: "Không phải thì mấy người tới đây làm gì?"
"Chúng tôi nghĩ chắc chắn có người trông thấy sẽ tới, nhiều người một chút... Sẽ an toàn hơn, cho nên... mới tới." Chủ yếu là có thể sử dụng máy bay không người lái, bọn họ cảm thấy rất có thể là người của phía chính phủ.
Sự thật chứng minh không phải chỉ có bọn họ nghĩ như vậy.
Rất nhanh liền có người lần lượt xuất hiện, phía dưới nhanh chóng tụ tập không ít người.
Trong huyện thành này, không nghĩ tới còn có nhiều người sống sót như vậy.
Sơ Tranh đứng ở chỗ cao, trong tay còn cầm súng, bọn họ không biết chỗ tối có người hay không, cho nên trong lúc nhất thời cũng không dám vọng động.
Quý Lâm ghé vào trên cửa sổ: "Các người ai quen biết Trình Tả?"
Cái tên Trình Tả này, bọn họ đã nhìn thấy trên băng biểu ngữ.
Nhưng đại bộ phận người phía dưới đều lắc đầu.
Trong đó có một cô gái mặc đồng phục của trung học Đệ Tam, giơ tay lên: "Trình Tả là bạn học của tôi."
"Ồ?" Quý Lâm cười cười: "Vậy cô biết hắn ở đâu không?"
"Không biết..." Cô gái lắc đầu, vừa vội vừa gấp: "Khi mạt thế bộc phát, Trình Tả xin nghỉ, tôi nhớ hình như có người nói cậu ấy... vội về kinh thành chịu tang."
Quý Lâm: "..."
Cho nên người không ở nơi này.
"A!"
Đường đi nơi xa vang lên một tiếng rít.
Zombie rống lên một tiếng, từ xa mà đến gần.
"Zombie đến rồi!"
Đám người dồn dập đổi sắc mặt, chạy vào tòa nhà mà Sơ Tranh đang ở.
Sơ Tranh trông thấy người bị đám Zombie kia đuổi theo trước tiên, không phải ai khác, chính là đám người của đội trưởng Sơn kia.
Sơ Tranh chống tay lên bệ cửa sổ, oan gia ngõ hẹp nha!
Đội trưởng Sơn trông thấy Sơ Tranh, theo đám người xông lên lầu.
Hành lang có cửa sắt, đoàn người đội trưởng Sơn tốc độ cực nhanh đóng cửa sắt lại, Zombie nhào tới, bị ᴆụng đến coong một tiếng.
Có cửa cản trở, đội trưởng Sơn và người sống sót rất nhanh thanh lý xong đám Zombie kia.
Đội trưởng Sơn lên lầu, thấy Quý Lâm cũng ở đây, rất cảm thấy ngoài ý muốn.
"Máy bay không người lái kia là cậu làm?" Đội trưởng Sơn hỏi Quý Lâm.
Quý Lâm nhún vai, giẫm lên ghế, trực tiếp ngồi lên mặt bàn, tư thế lộ ra mấy phần soái khí: "Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, kia..."
Hắn ra hiệu Sơ Tranh.
Đội trưởng Sơn nhìn về phía Sơ Tranh, người sau đang nhìn Giang Như Sương, Giang Như Sương cầm súng chứa ống giảm thanh, đang nhắm vào bên ngoài.
"Bắn trúng!"
Giang Như Sương nhỏ giọng kinh hô.
"Vô dụng, bắn trúng đầu mới có tác dụng." Một giây sau Sơ Tranh liền giội nước lạnh.
"A."
Giang Như Sương tiếp tục cùng Zombie kia phân cao thấp.
Sơ Tranh quay người, đội trưởng Sơn tới nói chuyện với Sơ Tranh.
Đội trưởng Sơn vốn là tới thu thập vật tư, kết quả vận khí không tốt, gặp phải Zombie, hao tổn người, νũ кнí cũng bị mất.
Sau đó bọn họ nhìn thấy máy bay không người lái treo băng biểu ngữ.
Bọn họ liền chạy tới bên này, ai ngờ sắp đến rồi, không biết có một đám Zombie chui từ đâu ra điên cuồng đuổi theo bọn họ.
Bọn họ không phải cố ý dẫn Zombie tới, vị trí lúc ấy, chỉ có một con đường như thế.
"Người cô Sơ Tranh muốn tìm đã tìm được chưa?"
"Ai nói tôi tìm người?"
Đội trưởng Sơn nhìn Quý Lâm.
Sơ Tranh trầm mặc một chút, nói: "Chưa."
"Vậy tiếp theo cô Sơ Tranh định làm thế nào?"
"Không làm thế nào cả." Ngữ điệu của Sơ Tranh luôn luôn lạnh như băng, trong hoàn cảnh oi bức thế này, cũng có thể cảm giác được một chút hơi lạnh: "Những người sống sót kia tặng anh."
Đội trưởng Sơn: "..."
Nào có ai tặng người sống sót!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc