Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1190

Tác giả: Mặc Linh

Sơ Tranh không để Giang Như Sương lại, mà trực tiếp mang đi.
Đợi đến đội ngũ trước mặt, Sơ Tranh nhìn thấy Cố Hòa.
Đội ngũ rất dài, trước đó không nhìn thấy cũng không kỳ quái.
Đám người Cố Hòa kia nhìn thấy bọn họ, giống như gặp ma, ai nấy đứng im tại chỗ, biểu cảm trên mặt đổi tới đổi lui giống như bảng màu.
Sơ Tranh nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ, bày biện phong phạm cao lãnh của đại lão, trực tiếp đi tới.
Nội tâm OS: Ôi nha, có thể xả giận! Chờ lúc không có người liền đánh cho con chó điên Cố Hòa này một trận.
Giang Như Sương cắn môi, cũng không lên tiếng, nhắm mắt theo đuôi Sơ Tranh, nghiễm nhiên trở thành cái đuôi nhỏ đủ tư cách.
Lúc ấy đám người này ném cô ấy và Tiểu Sơ ở đó... Ngẫm lại thật là thất vọng đau khổ.
Đó không phải là muốn bọn họ ૮ɦếƭ sao?
"Bọn họ không ૮ɦếƭ..."
"Bọn họ thế mà cũng ở trong đội ngũ, sao trước đó không nhìn thấy?"
"Ai, trước kia chúng ta làm chuyện này..."
"Lúc ấy chúng ta cũng chỉ nghĩ cho an toàn, chúng ta cũng không làm sai, không phải bây giờ bọn họ còn sống đó sao."
"Nhưng tớ nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy có chút..."
Bọn họ ૮ɦếƭ còn tốt, nhưng bọn họ không ૮ɦếƭ.
Bây giờ gặp phải, dù thế nào cũng thấy chột dạ.
-
Người vào huyện thành không coi là nhiều, đám người Cố Hòa kia dường như có người thân ở trong huyện thành, muốn đi vào tìm người.
Người của đội cứu viện từng khuyên, nhưng bọn họ không nghe.
Nhưng mà Sơ Tranh biết Cố Hòa chắc chắn không phải chỉ đơn giản là vào tìm người như thế, trên tay cô ta có không gian của Giang Như Sương, không phải có mục đích khác, thì có lẽ cũng là muốn thu thập nhiều vật tư hơn một chút.
Thời kỳ đầu mạt thế Zombie chạy chậm, vật tư phong phú, lúc này tàng trữ vật tư là dễ dàng nhất.
"Quý Lâm đâu?"
"Sơn đội, không nhìn thấy đâu."
Đội trưởng đau đầu đảo qua bốn phía, đằng sau có người giơ tay: "Sơn đội, hình như Quý Lâm đi vào trước."
"Quên đi, mặc kệ hắn, lên đường đi." Sơn đội phất tay.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Quý Lâm, ngăn cản thẻ người tốt hắc hóa. 】
Ôi, lần này còn chưa hắc hóa à?
【...】
Giọng điệu thất vọng kia của tiểu tỷ tỷ là có ý gì hả?
【 Đề nghị tiểu tỷ tỷ tìm được thẻ người tốt trước nha ~ 】 Vương Giả dùng ngữ điệu vui sướng nhắc nhở Sơ Tranh.
Vì sao?
【 Bởi vì thẻ người tốt cần cô nha ~ 】 Vương Giả trả lời có thể nói là phi thường máy móc.
Sơ Tranh: "..."
Trời mới biết đi đâu tìm hắn!
Cho ta tư liệu!
【...】
Quý Lâm.
Trước mạt thế vừa bị lão cha nhà hắn đưa vào trong quân đội, còn chưa làm thủ tục xong xuôi, chính thức vào cương vị, thì đã gặp gỡ loại vận động chạy trốn cỡ lớn mang tính toàn cầu là mạt thế này.
Quý Lâm thức tỉnh hai loại dị năng...
Đúng vậy, hai loại.
Rất có cảm giác thiết lập của nhân vật chính đúng không?
Đáng tiếc!
Hắn không phải nhân vật chính!
Hắn chính là một kẻ xui xẻo, còn là một kẻ yếu gà xui xẻo!
Một dị năng hệ băng, một dị năng có thể phân biệt Zombie và nhân loại.
Dị năng hệ băng Sơ Tranh hiểu.
Nhưng phân biệt Zombie và nhân loại, dị năng này... Là cái thiết lập kỳ quái gì?
Zombie không phải nhìn một chút là có thể nhìn ra à, còn cần dị năng đến phân biệt?
【 Chỉ cần bị Zombie cắn, mặc kệ đã biến hóa hay chưa, hắn đều có thể thấy được nha. 】
Vậy thật đúng là rất lợi hại nha.
【...】 Luôn cảm thấy tiểu tỷ tỷ đang nói nói mát đấy nhé.
Quý Lâm vốn không muốn đi, cũng không phải đội viên chính thức trong biên chế, tự nhiên không chịu quản giáo, sau khi virus bộc phát, mặc dù trên đường đi đi theo đại bộ đội, nhưng lại muốn làm gì thì làm.
Trên đường đến căn cứ, đi ngang qua một cái huyện thành, Quý Lâm đơn độc hành động, kết quả gặp phải Zombie.
Quý Lâm vốn có thể chạy thoát, không nghĩ tới gặp phải đám người Cố Hòa.
Đám người Cố Hòa kéo chân Quý Lâm, cuối cùng lại còn đẩy Quý Lâm ra, tranh thủ thời gian cho bọn họ chạy trốn.
Cuối cùng Quý Lâm biến thành Zombie.
Không biết nguyên nhân gì, sau khi Quý Lâm biến thành Zombie, lại vẫn luôn bảo trì thần chí.
Nhưng sau khi biến thành Zombie, ảnh hưởng đến một chút suy nghĩ của hắn, thế là liền... Hắc hóa.
Sơ Tranh: "..."
Vậy bây giờ bọn họ đi, không phải chính là cái huyện thành kia, gặp phải Cố Hòa, sau đó bị cắn sao?
Sao lại thảm như vậy chứ.
Vậy ta phải đi đâu cứu thẻ người tốt của ta đây?
Thẻ người tốt không thể tự cứu sao?
Một thẻ người tốt thành thục, ngay cả tự cứu cũng không biết, thì còn làm được gì nữa? ૮ɦếƭ tại chỗ đi thôi.
【...】 Vương Giả bảo trì mỉm cười phục vụ: 【 Có thể nha tiểu tỷ tỷ, trừ phi cô không ngại hắn là Zombie nha. 】
Hắn có thể trở thành vua Zombie không?
【 Tiểu tỷ tỷ, cô cho rằng vua Zombie là rau cải trắng à? 】 Suy nghĩ hão huyền không phải cô muốn là có đâu!
"..."
Sơ Tranh sờ cằm.
Vương bát đản mi nói xem Zombie nghe lời, hay là người nghe lời?
【...】 Vương Giả hoàn toàn không hiểu vì sao tiểu tỷ tỷ lại suy nghĩ loại vấn đề này, nó là một hệ thống thành thục, phải bao dung cho tiểu tỷ tỷ, bao dung... Tỉnh táo!
【 Tiểu tỷ tỷ, cho dù thẻ người tốt biến thành Zombie, ý nghĩ của hắn so với khi hắn là người, cũng không có gì khác nhau, thậm chí sẽ càng khó chơi hơn. 】
"..."
Zombie chẳng lẽ không phải là tiểu khả ái ngơ ngác ngây ngốc, chỉ chỗ nào đánh chỗ ấy sao?
【...】 Thật xin lỗi, quấy rầy một chút, đây là Zombie ở đồng bằng nào vậy? Zombie ở trong mắt tiểu tỷ tỷ, là như vậy sao?!
Quả nhiên vẫn là nó tuổi còn rất trẻ, không theo kịp mạch não của tiểu tỷ tỷ.
Sơ Tranh âm thầm suy nghĩ một lát, tâm niệm lóe lên: Vậy ta giải quyết Cố Hòa không phải được rồi sao?
【...】
Ngài thật sự quá thông minh nha.
Vương Giả quyết định offline để chậm rãi.
Còn nói chuyện với cô nữa, tâm cơ sẽ tắc nghẽn!
Sau khi tiến vào huyện thành, bọn họ dừng ở một nơi an toàn, Sơn đội phân phát nhiệm vụ.
Cố Hòa nhìn Sơ Tranh dựa vào chiếc xe bên cạnh một chút, chủ động đi đến chỗ Sơn đội: "Đội trưởng Sơn, chúng tôi tự đi là được rồi, anh cho địa điểm tập hợp, đến lúc đó chúng ta gặp ở địa điểm tập hợp."
"Các cô không có vấn đề gì chứ?" Đội trưởng Sơn nhíu mày, mấy người này đều là học sinh.
Cố Hòa cũng không che giấu: "Không có việc gì, trong đội ngũ của chúng tôi có người đã thức tỉnh dị năng, Khâu Phong là người trưởng thành trong huyện thành này, cậu ấy rất quen thuộc, dẫn đường không thành vấn đề."
Đội trưởng Sơn nhìn thiếu niên tên là Khâu Phong kia một chút.
Bọn họ yêu cầu vào huyện thành, chính là vì tìm cha mẹ Khâu Phong.
Mặc dù đội trưởng Sơn cảm thấy hi vọng xa vời...
"Vậy được rồi."
Đội trưởng Sơn cũng không phải là loại người suy nghĩ cứng nhắc, anh ta đã nhắc nhở bọn họ phải trân quý sinh mệnh của mình, đối phương kiên trì, anh ta cũng sẽ không ngăn cản.
Đội trưởng Sơn phân cho bọn họ một chút trang bị và đạn tín hiệu, nếu như xảy ra chuyện, bọn họ sẽ tận lực đi qua cứu người.
Nếu như không qua được, vậy cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đương nhiên tốt nhất là đừng gặp gỡ nguy hiểm gì.
Cố Hòa mang người rời đi, đội trưởng Sơn nhớ tới Sơ Tranh, kết quả vừa quay đầu, người vừa rồi còn dựa vào chiếc xe bên cạnh, lúc này không còn bóng dáng.
"Người đâu?"
"Đội trưởng, anh hỏi ai?"
Đội trưởng Sơn chỉ vào chiếc xe đằng sau: "Hai nữ sinh kia."
"..."
Tất cả mọi người không chú ý, hai nữ sinh kia đi lúc nào.
Sơ Tranh dẫn Giang Như Sương, không gần không xa bám theo phía sau đám người Cố Hòa.
"Tiểu Sơ, chúng ta đi theo đám bọn họ làm gì?" Giang Như Sương không hiểu.
"Yên tĩnh."
Giang Như Sương nhìn về phía trước một chút, lại nhìn Sơ Tranh, lựa chọn im lặng.
Đám người Cố Hòa đi không bao xa liền gặp phải Zombie, nhưng trong đội ngũ của Cố Hòa có người sở hữu dị năng, mấy con Zombie lẻ tẻ này, ngược lại không khó đối phó.
Chỉ là đội ngũ của Cố Hòa có hai nữ sinh, rõ ràng còn chưa thích ứng, trông thấy Zombie liền lui về phía sau, không thét lên đã là cực hạn của bọn họ rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc