Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1053

Tác giả: Mặc Linh

Tinh cầu này vô cùng cằn cỗi, nhưng không còn cách nào, có người cả mấy thế hệ đều ở nơi này, bọn họ giãy dụa không đi.
Có người thì bởi vì một số nguyên nhân, lưu lạc đến nơi này, không thể đi ra ngoài.
Nơi này tràn đầy nghèo khó, cực khổ, tội ác.
Hiện tại tinh cầu này, đang bị phá vỡ.
Sơ Tranh quét mắt nhìn kiến trúc bốn phía, nhanh chóng đi ngang qua.
Nơi này hết thảy kiến trúc đều thập phần lạ lẫm, các loại vật bằng kim loại, người máy bị vứt bỏ ở trên đường, xe bay treo trên nhà lầu...
Sơ Tranh dựa theo ký ức của nguyên chủ, một đường đến địa điểm nơi thuyền đen của tinh cầu đỗ.
Nơi này cách chiến trường phía trước hơi xa, nhưng nơi này không hề yên tĩnh.
Vô số người tụ tập ở đây, chen chúc về phía trước.
Khóc rống, tuyệt vọng la hét, tiếng chửi rủa khó nghe...
Mà ở trước đám người này, có một chiếc phi thuyền đang đậu.
Phi thuyền hơi cũ nát, nhưng không trở ngại những người này dồn dập chen chúc về phía đó.
Phía trước phi thuyền có người đứng, trong tay bọn họ cầm súng, không giống như súng bình thường lắm, nguyên chủ chưa từng thấy qua.
Sơ Tranh rất nhanh liền nhìn thấy hiệu quả sử dụng của súng kia.
Trực tiếp đem một người gây sự, nổ tung thành bột phấn.
Trâu bò!
Sơ Tranh đứng bên ngoài, theo thói quen quan sát bốn phía, sau khi xác định được chỗ cô muốn đi, lúc này mới bắt đầu hành động.
"Đây là chuyến cuối cùng, nếu các người muốn đi thì lấy tiền ra, không có tiền thì đi nhanh lên, đừng chắn ở đây!"
Phía trước có người hô to.
Nhưng người bao vây ở chỗ này, cũng không nguyện ý cứ như vậy mà rời đi.
Bọn họ muốn leo lên chiếc phi thuyền kia, rời khỏi nơi này.
Đằng sau là hỏa lực không ngớt, phía trước là cây cỏ cứu mạng duy nhất.
Nhưng bọn họ không có tiền, mua không nổi một tấm vé tàu.
Sơ Tranh chen đến bên trong, người bên kia dường như nhận được tin tức gì đó, chuẩn bị rút lui.
Sơ Tranh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hắn: "Tôi mua một tấm vé."
Người kia sốt ruột rời đi, nói thẳng: "Không bán."
"50 vạn!"
Người kia quay đầu lại, nhìn Sơ Tranh một chút, lại nhìn nơi xa một chút: "Được, cô vào đi, nhanh lên."
Hắn vẫy tay với phía sau, có người cầm súng tới mở đường cho cô.
Người phía sau đột nhiên tuôn lên như bị điên, âm thanh kia chấn động đến mức màng nhĩ Sơ Tranh xém chút vỡ vụn, các loại ánh mắt oán độc rơi trên người cô.
Phảng phất như đang nói "Cô dựa vào cái gì mà có thể đi vào".
"Mẹ!"
Sơ Tranh nghe thấy đằng sau có người nổ súng.
Nhưng cô cũng không quay đầu lại đi theo vào.
Những chuyện này không có quan hệ gì với cô.
Sau khi Sơ Tranh đi theo người kia tiến vào, đối mặt với một khu kiến trúc dựng tạm, bên trong có không ít người cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rút lui.
"Cô ta, người cuối cùng. 50 vạn."
Bên trong có không ít người nghiêng đầu nhìn cô, dường như đang tò mò, ᴆụng phải một người giàu có từ chỗ nào.
"Đừng ngẩn ra đó, nhanh lên, làm đi, đi!" Có người thúc giục.
Lập tức có người tới mang Sơ Tranh đi làm thủ tục.
Cô đưa thẻ chứa 50 vạn cho đối phương, sau khi xác định không có vấn đề gì, một đám người lại lôi kéo Sơ Tranh làm xong một đống đồ chơi loạn thất bát tao.
"Thân phận chip, dựa theo nhắc nhở kích hoạt." Đối phương đưa cho cô một cái chip trong suốt.
Sơ Tranh dựa theo chỉ thị kích hoạt chip, phía trên cần đưa vào tin tức thân phận.
Ở chỗ tên, Sơ Tranh trực tiếp đưa tên mình vào, không thêm họ.
Chip kích hoạt, trực tiếp dán lên làn da ở cổ tay cô, dần dần dung nhập vào trong da, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Sơ Tranh dùng tay nhéo nhéo, không có cảm giác có dị vật gì.
"Được rồi, mau dẫn cô ấy lên."
Một trận rối loạn, Sơ Tranh bị mang lên phi thuyền.
Trong phi thuyền nhỏ hẹp chen chúc, Sơ Tranh bị mang vào "khoang thuyền", người bên trong không ít, nhưng cũng coi như rộng rãi.
Cửa "khoang thuyền" bị đóng lại, mọi người ngồi riêng mỗi người một góc, vẽ ra khu vực an toàn thuộc về mình.
Sơ Tranh tìm một vị trí dễ chịu ngồi.
Phi thuyền rất nhanh liền xuất hiện xóc nảy, nơi này không nhìn thấy tình huống bên ngoài, cũng không nghe thấy âm thanh bên ngoài, chỉ có thể từ tình huống phi thuyền xóc nảy mà phân tích, phải chăng bọn họ đã thoát khỏi nguy hiểm.
Dần dần phi thuyền bình ổn xuống.
Thân thể Sơ Tranh bắt đầu xuất hiện một chút không thích ứng.
Choáng đầu hoa mắt, còn có chút buồn nôn, rất khó chịu.
"Lần đầu tiên ngồi phi thuyền?"
Trong đầu đột nhiên có một thanh âm xâm nhập.
Sơ Tranh mở mắt, cô ngồi bên cạnh một... cô gái?
Sơ Tranh nhìn về phía иgự¢ người kia một chút, có иgự¢, là nữ.
Nhưng người này nhìn qua chính là một tên giả tiểu tử bẩn thỉu, ngay cả âm thanh cũng có chút không phân biệt được.
Giả tiểu tử nhàn nhã rung chân: "Không sao, quen là tốt thôi, vừa mới bắt đầu sẽ có chút không thoải mái."
Sơ Tranh nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừ."
Giả tiểu tử nhìn cô vài lần, cũng nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Không biết phi thuyền chạy được bao lâu, cũng không ai tới đưa đồ ăn cho bọn họ.
Thân thể Sơ Tranh vốn đã có chút không thoải mái, lúc này còn đói gần ૮ɦếƭ.
"Này, thấy cô đáng thương, chia cho cô một chút."
Giả tiểu tử đột nhiên đưa qua nửa nhánh thuốc dinh dưỡng.
Sơ Tranh biết, đó là thuốc dinh dưỡng cấp thấp trên tinh cầu, hương vị... Một lời khó nói hết cũng là xem trọng nó.
Nhưng mà chống đói được.
Sơ Tranh nhận lấy: "Cảm ơn."
Giả tiểu tử có chút ngoài ý muốn, dường như không nghĩ tới, mặt đơ này sẽ nói lời cảm ơn với mình.
Dựa vào một nhánh thuốc dinh dưỡng tạo lập tình hữu nghị như nhựa plastic, giả tiểu tử rất nhanh liền cùng Sơ Tranh xưng huynh gọi đệ.
Sơ Tranh từ trong miệng cô ấy nghe được không ít chuyện mới mẻ, cũng không cắt ngang lời cô ấy.
"Đúng rồi, cô đã định sẽ đến chỗ nào chưa?"
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Chủ tinh."
Tạ Uyển Uyển muốn đến chỗ đó.
Vì nhiệm vụ!
Vì làm người tốt!
Giả tiểu tử phì cười ra tiếng: "Cô là lần đầu tiên rời khỏi nơi này à? Thân phận chip của cô chắc cũng là bọn họ mua cho?"
"Ừ."
Giả tiểu tử nói: "Chip kia chỉ có thể thông hành ở tinh cầu nhị tinh trở xuống ở biên giới tinh hệ, tinh cầu nhị tinh trở lên cô căn bản không vào được, chứ đừng nói là chủ tinh."
Một cái tinh cầu bên trong tinh hệ, đều có phân cấp.
Thấp nhất là nhất tinh, giống như cái tinh cầu nơi nguyên chủ từng sống kia, cằn cỗi giống trại dân tị nạn.
Cao nhất là cửu tinh.
Còn có hành chính tinh và chủ tinh.
Thân phận chip cũng phân đẳng cấp.
Giống như người bên trên chủ tinh, thân phận chip liền có thể thông hành ở bất cứ tinh cầu nào bên trong tinh hệ —— những người kia, cũng sẽ không không có việc gì chạy đến loại tinh cầu cấp thấp hỗn loạn kia làm gì.
Thân phận chip mà tinh cầu cửu tinh cấp cho, có thể tùy ý thông hành ở tinh cầu cửu tinh trở xuống.
Bát tinh, thì có thể tùy ý thông hành ở bát tinh trở xuống.
Cứ thế mà suy ra.
Đương nhiên hành chính tinh không giống, chỗ đó cần càng nhiều quyền hạn hơn.
Những người này có thể lấy được loại chip trống này, thông hành giữa các tinh cầu cấp thấp, cũng coi như có chút bản lãnh —— đương nhiên loại thân phận chip này kỳ thật cũng không đáng tiền lắm, hoàn toàn có thể nói là lợi nhuận kếch xù.
Bình thường đi từ tinh cầu thấp đến tinh cầu cao, cần phải xin.
Xin được thông qua, mới có thể đi.
Nó cũng giống như hộ chiếu xuất ngoại, còn có thời gian hạn chế.
Nhưng mà nhị tinh trở xuống, muốn đi chủ tinh, vậy thì khó như lên trời.
Sơ Tranh Ϧóþ Ϧóþ mi tâm, thả tay xuống, lại là vẻ mặt lạnh lùng: "Làm sao có thể đi?"
"Hai biện pháp." Giả tiểu tử dựng thẳng hai ngón tay lên lung lay: "Một, cô tìm người giúp cô thăng cấp thân phận chip. Hai, cô có tinh thần lực."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc