Xin Chào, Vợ Đồng Chí - Ngoại Truyện

Tác giả: Ám Dạ Lưu Tinh

Rốt cuộc ba và mẹ sẽ kết hôn, lúc đó H**g phấn nhất hẳn là ba, muốn tham gia hôn lễ của ba mẹ. Cho rằng con cái tham gia hôn lễ của ba mẹ rất bình thường, rất nhiều năm sau, trưởng thành rồi mới biết suy nghĩ đó không bình thường chút nào. Hôn lễ của ba mẹ cử hành trễ là do ba bận sự nghiệp, nếu không phải thế, làm con sao nhìn thấy được giây phút ba mẹ kết hôn chứ?
“Ba, con cũng muốn kết hôn!” Trong lễ cưới của ba mẹ, không chần chừ hét lên.
Người dự lễ rất đông, mọi người đều nhìn, hẳn là lấy làm lạ tuổi còn nhỏ như thế sao lại có ý nghĩ kỳ quái vậy, nhưng người ta không nhỏ nữa, năm tuổi rồi.
Trong số khách mời có rất nhiều người mặc đồng phục như ba, có người đùa “Winnie, biết kết hôn là sao không?”
“Dạ biết, là hai người dắt tay nhau, sau đó cùng ăn cơm.” Trả lời hết sức nghiêm túc.
Có lẽ là chọc trúng huyệt mọi người, ai cũng cười muốn đứt hơi.
Kỳ lạ lắm à? Có gì mà buồn cười chứ? Kết hôn không phải là tay dắt tay, sau đó cùng ăn cơm à? Hết sức xem thường đám người đang cười như điên này, cảm thấy bọn họ không có tí IQ nào, người lớn cơ đấy.
“Ba, con cũng muốn vợ.” Rất nghiêm chỉnh nói lại lần nữa.
Cô Đồng Diệp cười “Winnie, hay là gả tiểu bảo nhà cô cho con nhé?”
“Không cần.” Không cần nghĩ, đáp dứt khoát.
“Tại sao?”
“Tiểu bảo chưa lớn, không cần.”
“Lớn như tiểu bảo thì sao?”
“Tóm lại là không muốn, tiểu bảo hay khóc nhè lắm, không thích quỷ khóc nhè đâu. Muốn em gái nhà chú làm vợ.” Chỉ tay vào chú Lưu Vũ.
Nói chuyện đàng hoàng với chú Lưu Vũ, còn móc ngoéo tay nữa, không được lừa con nít đâu đấy, đã móc tay rồi nhất định phải giữ lời. Ba dạy rồi, nam tử hán đại trượng phu phải dám làm dám đảm đương.
“Sao con biết nhà chú ấy nhất định sinh con gái? Lỡ sinh con trai thì làm sao?” Cô Đồng Diệp lại hỏi.
“Đã nói với chú đàng hoàng rồi, nhà chú ấy không thể sinh con trai, nhất định phải sinh vợ cho con.”
Sau này mới biết, chuyện mang thai sinh con này, không phải muốn sinh thế nào thì ra thế ấy, cũng về sau mới biết, chuyện duyên phận, không phải muốn quen ai cũng được. Lúc ta cho là vươn tay có thể chạm vào kỳ thật nó cách ta rất xa, lúc cho rằng không có khả năng, không biết đã lặng lẽ tới bên cạnh từ bao giờ.
Nhưng đáng vui mừng là, nhà chú Lưu Vũ sinh ra một em gái thật, hơn nữa còn là một cô bé xinh đẹp, rất hài lòng. Lúc em Dao Dao sinh ra, đã là một cậu bé sắp đi học tiểu học rồi. Nhìn em gái bụ bẫm hồng hào trong nôi, biết rất thích em ý, luôn thừa lúc không có ai hôn trộm Dao Dao, lần nào Dao Dao cũng mở to mắt, mùi sữa luôn khiến tâm tình H**g phấn.
“Mẹ, lớn lên con nhất định lấy Dao Dao.” Tuyên bố quyết định với mẹ không chỉ một lần.
“Thằng nhóc con, chưa lớn đã muốn cưới vợ rồi, lớn lên còn ra sao nữa.” Ba luôn dạy dỗ thế đấy.
“Ba, thật mà, lớn lên con nhất định lấy Dao Dao, không cưới ai ngoài em ấy.”
Ngày hôm đó, nói chuyện với ba mẹ rồi, mãi đến khi lên cấp hai mới biết, hai người quen nhau, không phải muốn lấy làm vợ là lấy, còn phải xem duyên nợ nữa. Lúc ấy chú Lưu Vũ cũng ra một mệnh lệnh, lấy thành tích của mình tới bàn điều kiện. Dần dần, chuyện này bị vất ra sau đầu, bởi vì thời thanh xuân của bé trai tới rồi.
Từ lúc lên lớp năm, mẹ đã tiếp nhận lại công ty của ông ngoại, làm chủ tịch công ty. Ba vì công việc bận rộn cũng không có thời gian trông nom, đa số thời gian đều ở chung với ông bà ngoại.
Cứ luôn nói muốn làm lính, nhưng trong cái nhà này, trong gia tộc này không phải muốn làm gì là làm. Tuy rằng ba rất tán thành, dù sao cùng là lính, ít nhiều gì cũng hi vọng con nối nghiệp cha nhưng ba có yêu cầu, phải học xong đại học, hoặc là trực tiếp thi cao đẳng quân sự, quyết định thi vào trường quân sự. Song ý tưởng này cuối cùng bị cả nhà phủ quyết hoàn toàn. Ý của mẹ rất đơn giản, nhất định phải thi đại học.
Lên đại học là chuyện tất yếu phải làm, vả lại ý ba cũng hi vọng có thể học đại học. Nói gì thì đấy cũng là nỗi đau cả đời ông, cũng vì nó thiếu chút nữa ông mất đi mẹ. Ba nói “Winnie, xã hội bây giờ không có tri thức là không được. Cho dù vào bộ đội, một người lính không có bằng cấp thì không tồn tại lâu được, ba có giúp cũng vô dụng. Nghe lời mẹ, đi học đại học đi.”
Đợi đến lúc thi cao đẳng, kỳ thật cũng không cần thi cao đẳng quân sự chân chính, toàn bộ đã có đại học địa phương chịu trách nhiệm bồi dưỡng rồi. Còn trường quân sự đã biến thành trường đạo tạo quân nhân chuyên sâu, tính chất không khác trường đại học quốc phòng lúc trước bao nhiêu. Đương nhiên nếu là con em cán bộ quân đội cao cấp cũng có thể vào trường quân sự, loại trường đó kỳ thật có thể gọi là trường quân sự quý tộc.
Tình yêu với Dao Dao, thật ra khi Dao Dao theo ba mẹ dọn nhà đi đã dần quên rồi. Tuy trong lòng còn nhớ tới em ấy cũng không quan tâm phần tình cảm ấy là yêu hay bạn, chí ít không quên Dao Dao. Nhiều năm sau ngẫm lại thời niên thiếu điên cuồng đều bật cười.
Cô nhóc tết tóc bím ấy, cứ mãi lưu lại trong đầu.
Hai nhà rất gần nhau, so với những đứa bé lớn lên trong đại viện, cùng với Dao Dao tự do hơn nhiều. Dao Dao lớn lên rất xinh, mấy thằng nhóc thích em ấy rất nhiều, không nghi ngờ gì biến thành hộ hoa sứ giả. Trong mắt, Dao Dao thuộc về mình, bởi vì lớn lên sẽ cưới em ấy.
“Dao Dao, lớn lên làm cô dâu của anh nhé?” Lần nào đánh bại đám tình địch xong đều hỏi Dao Dao vấn đề này.
“Được.” Cô bé luôn ngọt ngào trả lời như thế.
“Lớn lên hối hận thì làm sao?” Hỏi tiếp.
“Sẽ không hối hận.” Cô bé lại đáp ngọt lịm.
“Vậy móc ngoéo.” Thò ngón tay ra.
Hai ngón tay cứ thế đan vào nhau, giống như sau khi trưởng thành quấn quít lấy em ấy, luôn ảnh hưởng đến cánh cổng tương lai.
Dưới ánh mặt trời, mặt Dao Dao đỏ hây hây, toát ra mùi hoa thơm, giống như năm ấy mới sinh ra nằm trong nôi vậy, khiến không kềm chế được muốn che chở, cô em gái khiến cả đời mình muốn yêu thương.
Người lớn hai nhà đều cười ha ha nhìn cả hai thân thiết, cũng nhận định sau này cả hai cứ thế mà đi tiếp. Thật ra trên đời này khó kiểm soát nhất là thế sự khó lường.
Lúc nhận định bản thân sẽ thuận lợi đi theo con đường này, thật ra thay đổi lúc nào cũng không biết, giống như hướng đi sau tốt nghiệp vậy.
Trong nhà cứ nhất quyết cho rằng sẽ không đi bộ đội, nhưng năm đó tốt nghiệp xong vẫn lựa chọn vào quân đội. Lúc quân đội tuyển chọn, lúc có tên trong danh sách đại đội đặc chủng, đã tiến về phía giấc mộng nhiều năm.
Phải, muốn thành anh hùng, anh hùng lợi hại hơn cả ba, mà trong tất cả các binh chủng, lính đặc chủng không nghi ngờ gì là linh hồn trong quân, hùng ưng trong quân, muốn làm một con hùng ưng giang cánh trong không trung.
“Con, quyết định rồi sao?”
“Quyết định rồi, ba.”
“Đại đội đặc chủng không nhẹ nhàng đâu, phải đối mặt với khảo nghiệm nhiều hơn bất cứ ai.” Ba nói.
“Con biết, ba. Đã chọn con đường binh nghiệp này phải làm tốt nhất, phải làm vua trong quân, mà binh chủng hải quân đánh bộ không nghi ngờ gì là bá chủ trong quân.” Cao ngạo đáp.
Ba hài lòng gật đầu, vỗ nhẹ vào vai “Con, có chí khí, không hổ là con của Hùng Khải, ba ủng hộ con.”
Nhưng quyết định của hai cha con lại vấp phải sự phản đối của mẹ “Không được, Winnie không thể đi bộ đội, càng không thể đi đội lục chiến, đó là nơi của ma quỷ, đi sẽ chịu khổ.”
“Mẹ, con quyết định rồi, không muốn làm thiếu gia nữa, đời này phải làm người đàn ông mạnh nhất.”
Hôm đó, mẹ, ông ngoại và bà ngoại đều khuyên ngăn, muốn xóa đi ý nghĩ trong đầu lại bị dùng câu quân lệnh như sơn cự tuyệt. Cuối cùng mẹ nói “Sẽ khiến con bỏ ý nghĩ trong đầu đi.”
Sau mới biết, cách mẹ nói hóa ra là mời cứu binh. Nhìn Dao Dao đứng trước mặt, hiểu rồi.
Sáu năm không gặp, con nhóc chuyên bám đuôi lúc trước bây giờ đã thành cô gái rồi. Mái tóc dài lúc trước bây giờ cũng cắt ngắn ngủn, xinh đẹp giỏi giang.
“Được rồi, muốn làm lính đặc chủng?” Dao Dao không thèm vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề.
“Mẹ mời đến làm thuyết khách hả?” Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là chuyện gì.
Dao Dao cũng không phủ nhận, hỏi “Sẽ bị nói động chứ? Sẽ thay đổi ý định à?”
“Không!” Khỏi cần nghĩ, từ chối luôn.
Dao Dao không giận còn cười “Biết là anh Winnie sẽ không bị ai tác động mà.”
“Biết? Biết còn làm thuyết khách.”
Dao Dao nhún vai “Cô nhờ mà, không tiện từ chối, với lại biết sẽ không vì vài câu nói mà thay đổi lý tưởng. Nếu thật là vậy, không phải là anh Winnie rồi. Trong ấn tượng, anh Winnie trước giờ nói một không nói hai, quyết định rồi thì không thay đổi, quan trọng nhất là không hi vọng bị nói động.”
“Vì sao? Không phải con gái thích con trai nghe lời à?” Nhiều năm không gặp, ngược lại Dao Dao thay đổi khiến người ta nhận không ra.
“Không phải con gái bình thường. Trong lòng, con trai nên đầu đội trời chân đạp đất, nên trả giá vì lý tưởng của mình. Cái gì cũng nghe lời con gái, con trai như vậy có tác dụng gì? Với lại, hi vọng đi đại đội đặc chủng vì thưởng thức con trai dũng cảm.”
“Quả nhiên vẫn là Dao Dao hiểu nhất. Dao Dao, ước định của chúng ta năm đó còn tính không?”
Dao Dao chớp mắt, liếc một cái, tiếp đó hất tóc bỏ đi, chỉ bỏ lại một câu “Muốn được trái tim của Lưu Dao Dao, lấy thành tích trên chiến trường đến đi, chỉ thưởng thức anh hùng.”
Mấy năm sau, khi vấn đề này lần nữa được đặt lên mặt bàn, cùng Dao Dao nhìn nhau mà cười.
Buổi trưa năm đó, nhìn nụ cười kia, còn có mái tóc bay bay trong gió, lướt qua đầu S***g, lướt qua trái tim kiên cường…
Phiên Ngoại 2.
Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, có người cha người mẹ nào không yêu con mình, nhưng mấy ai hiểu được khổ tâm của họ?
Trong lòng con gái, người mẹ này có lẽ không tốt, quá nghiêm khắc với nó, đặc biệt là sau khi nó có người yêu.
Biết, Dĩnh Dĩnh yêu cái cậu Tiểu Hùng kia nhưng thật sự không vừa mắt. Không vì gì khác, chỉ vì con nên có được người giỏi hơn mới đúng. Nó thích quân nhân, điểm này không phản đối, năm đó ba Dĩnh Dĩnh cũng là một người lính, nhưng muốn chọn thì phải chọn một người giỏi giang, có tiền đồ mới được.
Phương Thành, cứ thế xuất hiện trong tầm mắt. Thằng bé này hiểu chuyện lại có tiền đồ, quan trọng hơn là nó si mê Dĩnh Dĩnh.
Phương Thành từng nói “Cô, cháu sẽ đối tốt với Tiểu Dĩnh cả đời, tuyệt đối không phụ cô ấy.”
Biết nó có đủ điều kiện làm, cũng nhất định có thể thành con rể nhà họ Tu. Dĩnh Dĩnh là đứa bé hiếu thảo, tuy nó không tán thành một số việc cho lắm nhưng chỉ cần nói, hầu như nó sẽ đồng ý.
Nhưng lần này, không biết vì sao, nó lại phản đối. Mới đầu nó giấu diếm tình yêu của nó với Tiểu Hùng, cuối cùng biết rồi nó lại nói “Mẹ, mẹ có phản đối thế nào con và Tiểu Hùng cũng quen nhau rồi, gạo nấu thành cơm rồi, không đồng ý cũng không được.”
Trong cái nhà này, trước giờ không ai dám phản đối, cho dù là ba Dĩnh Dĩnh hay là nó nhưng con bé này, lại vì một người ngoài chống lại người mẹ này, cơn giận này làm sao mà dập tắt?
Nói thật, không ghét Tiểu Hùng đến thế, chỉ vì Dĩnh Dĩnh phản kháng, uy nghiêm bị hạ thấp, đây mới là nguyên nhân tức giận thật sự.
Ác độc, bất kể con gái van xin, cố tình chia rẽ, nhưng bọn họ làm sao mà biết, vì sao phải làm vậy? Có người mẹ nào không hi vọng cuộc sống của con mình tốt đẹp đâu? Phải, quả thật Tiểu Hùng rất tốt, có lẽ cũng giỏi giang, từ hạ sĩ quan bò lên tới sĩ quan, đổi lại là người khác, rất khó làm được, nhưng sĩ quan thì sao nào? Sớm đã nghe ngóng qua, gia đình Tiểu Hùng không phải nghèo khó bình thường. Đương nhiên không thể khinh người ta nghèo, cũng đã từng trải qua nghèo khó, chủ yếu là lo nhà ấy không có bà chủ, do bốn chị gái đảm đương. Chị cả như mẹ, sau này ăn *** con gái thì làm sao?
Nhưng sự tình phát triển dường như không theo tính toán bình thường, Dĩnh Dĩnh và Tiểu Hùng làm hòa, biết tất cả đã thành sự thật.
Dĩnh Dĩnh mang thai, chuyện ngoài dự đoán, Tiểu Hùng thăng hàm cũng nằm ngoài dự tính.
Nhìn bụng Dĩnh Dĩnh ngày một lớn, tâm tình cũng rối rắm phức tạp, không rõ thế nào.
Vừa thương, vừa giận!
Thằng Tiểu Hùng ấy, ςướק đi con gái yêu.
“Mẹ, Tiểu Hùng rất giỏi, lên lon rồi, cũng đi bồi dưỡng ở trường quân sự, anh ấy không phải là Tiểu Hùng không có tương lai không có gì cả lúc trước nữa.” Dĩnh Dĩnh sờ bụng nói từng tiếng từng tiếng một.
Con gái à, cho rằng mẹ hám lợi thế sao? Mẹ chỉ không muốn con vất vả, chỉ muốn con có một cuộc sống hạnh phúc yên ổn mà thôi.
Làm cha mẹ, thời gian tươi trẻ dành cho con được bao nhiêu đâu, cùng con đi hết đời này là chồng con, vì thế nhất định phải chọn cho con một người chồng tốt.
“Bà xã, Dĩnh Dĩnh và Tiểu Hùng yêu nhau, dạ sắt gan vàng, đừng làm khó nữa.” Ông xã cũng khuyên.
Không nói chuyện, kỳ thật cũng mềm lòng.
Thật muốn ép con mình ư? Không có.
Còn nhớ hồi mới sinh Dĩnh Dĩnh xong, khi ấy ông xã mới đi chiến tranh Trung Việt không lâu. Vừa sợ vừa lo, đồng thời cũng cô đơn vì không có người bên cạnh. Ông xã đánh đấm nơi tiền tuyến, một mình lặng lẽ chăm sóc mình. Năm đó kết hôn với ông xã, mẹ cũng phản đối như thế, có thể nói là hai người bỏ nhà đi trốn. Ông xã nói hết lần này đến lần khác, muốn đem sự việc năm xưa áp lên người Dĩnh Dĩnh và Tiểu Hùng sao?
Nói thật, không muốn.
Nhưng đến khi làm mẹ rồi lại không muốn cũng sẽ hành động thực tế.
Năm đó vì sinh nở thiếu chút không giữ được đứa nhỏ. Vì cảm giác sợ hãi đó, đặc biệt yêu thương con, đứa con đánh đổi bằng cả mạng sống, sao nỡ nhẫn tâm để nó chịu khổ?
Gặp lại Tiểu Hùng lần nữa, Dĩnh Dĩnh đã có bầu năm tháng rồi.
Nó rất tốt với Dĩnh Dĩnh nhưng vẫn không thể xác định nó yêu Dĩnh Dĩnh thật lòng hay không. Vì thế thử một chút, quyết định lấy tiền đồ quan trọng nhất của nó ra thử.
Có thể tưởng tượng được, quăng một trái *** vào Tiểu Hùng và Dĩnh Dĩnh.
Ánh mắt Tiểu Hùng do dự, thật ra chỉ cần nó nói một tiếng: bằng lòng ra quân, lập tức gả Dĩnh Dĩnh cho nó, thậm chí không cần nó ra quân.
Bởi vì đây chỉ là một cuộc thử nghiệm mà thôi.
Thế nhưng, hậu quả là Dĩnh Dĩnh xuất huyết.
Tất cả việc ở bệnh viện đều nhìn thấy, thấy Dĩnh Dĩnh đau lòng, lòng cũng đau theo song vẫn diễn tiếp, diễn cho tròn vai.
Nhìn Dĩnh Dĩnh vì thế mà đau lòng, Tiểu Hùng mâu thuẫn, bị đeo danh hiệu bà mẹ ác độc, không có ai hiểu cho. Chồng, con, Tiểu Hùng, càng khỏi cần nói.
Ác độc, đã thành đại danh từ.
Nhưng họ nào có biết suy nghĩ lúc này, họ biết mong đợi của người mẹ với con gái sao?
Có ai biết được, tâm tình phức tạp của người mẹ nhìn con gái từ từ trưởng thành, đối mặt với việc chọn chồng.
Không ai hiểu, cả ông xã cũng không hiểu, cho rằng ghen tị với Tiểu Hùng.
Ghen tị thì có, dù sao con là do một tay nuôi lớn, lúc chồng ra ngoài gầy dựng sự nghiệp, chỉ có con bên cạnh.
Nhưng ngăn cản chúng không đơn giản chỉ vì thế, bởi vì ghen tị còn chưa phải lý do cản trở chúng.
Làm phụ nữ, từ giai đoạn con gái dần dần trở thành vợ, thành mẹ thì có thể hiểu được tâm trạng này. Muốn con lấy được người tốt hơn, là tâm lý mà mỗi bà mẹ đều có. Nếu chưa từng sinh con sẽ không hiểu được tâm trạng mâu thuẫn này, chỉ có lúc làm mẹ rồi, chỉ có lúc nhìn thấy con mình sắp phạm sai lầm, tâm lý đó mới càng mãnh liệt.
Lần này thấy Tiểu Hùng vì Dĩnh Dĩnh mà muốn bỏ qua cơ hội thăng hàm không dễ gì có được, lại bị cảm động sâu sắc.
Thằng bé Tiểu Hùng này không tệ, nó yêu Dĩnh Dĩnh thật lòng, cũng chân thành. Nhìn nó đau khổ gọi điện cho lãnh đạo xin ra quân, bị cảm động thật sâu.
Lãnh đạo của nó nói “Cô à, triển vọng của một người đàn ông, không thể hiện ở chỗ hiện tại anh ta làm chức gì mà là sau này anh ta sẽ dùng hành động thế nào, nỗ lực ra sao đi thực hiện mục tiêu của mình. Nên tin lựa chọn của con gái, cũng nên tin Tiểu Hùng tài giỏi, đây là một tài năng khó gặp. Quan trọng hơn là, một người đàn ông tốt hay không tốt, phải xem anh ta theo đuổi sự nghiệp, trách nhiệm với gia đình, yêu vợ sâu đậm, che chở con cái ra sao. Những điều đó, Tiểu Hùng đã làm được hai điều, hai điều còn lại phải xem cô có cho cậu ấy cơ hội, để cậu ấy và Tiểu Dĩnh xây dựng một gia đình hay không.”
Lời này, ít nhiều gì cũng bị đả động.
“Cô à, buông tay đi. Không cảm thấy lo lắng thay con gái như vậy quá mệt mỏi sao? Con cháu tự có phúc của con cháu, huống chi Tiểu Hùng và Tiểu Dĩnh thật lòng yêu nhau, không cần chia uyên rẽ thúy, như vậy rất tàn nhẫn. Buông tay đúng lúc có thể làm con gái cảm kích cả đời. Cháu ngoại cũng có rồi, chẳng lẽ còn muốn ép con gái đi Pa' thai ư? Huống chi Tiểu Hùng đã trình báo cáo kết hôn rồi, nếu bọn họ không tôn trọng ý kiến của cô mà đi đăng ký kết hôn, chừng đó sẽ biến thành phá hoại hôn nhân của bộ đội rồi. Cô à, nên buông tay thì buông đi, chúc phúc Tiểu Hùng và Tiểu Dĩnh đi.”
Lời lãnh đạo tuy rằng có châm trúng chỗ đau, cũng khảo nghiệm tự tôn nhưng anh ta nói không sai chút nào.
Thôi thôi, buông tay vậy.
Lại nhìn dáng vẻ đau khổ của Tiểu Hùng, Dĩnh Dĩnh thương tâm, cắn răng, đồng ý.
Nói ra tiếng đồng ý, đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm, hóa ra buông ta đúng lúc thật sự là chuyện khiến người ta thoải mái.
Còn nhớ lúc trước đọc qua một quyển sách, nói về đạo lý ở đời, trong đó viết: muốn nắm chắc hạnh phúc, thật ra chỉ cần buông tay là được. Cũng giống như, bốc một nắm cát, khi dùng sức nắm thì cát lại chảy rất nhanh, thả lỏng tay đúng lúc, cát lại nhiều lên. Hạnh phúc giống như cát vậy, cát không thể nắm thật chặt mà phải buông lỏng đúng lúc.
Yêu, tựa như con diều bay lượn trên không, cho dù diều bay tới đâu, kỳ thật đầu dây kia từ đầu chí cuối đều nằm trong lòng bàn tay mình.
HOÀN!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc