Xin Chào, Ngày Xưa Ấy - Chương 85

Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

“Mỗi một cô gái đều đã từng làm công chúa một lần trước đây”
Lăng Tường Xuyến đứng ngây người ở sân kéo cờ.
Sau một kỳ nghỉ lười biếng, việc dậy sớm làm cô không chịu nổi. Sáng nào ba cũng đi làm từ sớm, vì vậy Lăng Tường Xuyên luôn phải đi tới trường sớm hơn một tiếng đồng hồ chung với ông.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bàn tán xìa xào bên cạnh, “Đó, đó là Lăng Tường Xuyến đấy.”
Lăng Tường Xuyến giả vờ không nghe được, ánh mắt không thèm nhìn sang người nói một lần, nhưng lại xoay người nở nụ cười xán lạn với Lý Tĩnh.
“Đẹp ghê.”
“Đúng á, học giỏi, từ ban hai chuyển sang ban xã hội, nhất định sẽ đứng nhất ban xã hội năm nay cho xem.”
Khóe miệng Lăng Tường Xuyến lại cong lên, mặc dù có chút mê man, nhưng vẫn diễn tròn vai trò ở trung tâm sân kéo cờ của mình. Cuộc sống giống như một màn kịch vậy, ngăn nắp xinh đẹp, lừa người dối mình. Từ khi cô bắt đầu cuộc sống học sinh, có một sức mạnh từ nơi xa xăm nào đó không ngừng đẩy cô tới, từ năm học mẫu giáo cho tới giờ, cô vẫn luôn ngẩng đầu đi trên con đường này, con đường này nhuốm đầy ước mơ và yêu thương khiến người ta mong ước vô tận. Sau khi học đến khuya mới nhận được thành tích tốt nhất, sau đó ngồi trên ghế sofa nghe các chú dì có con cái học không tốt khen mình ‘hoàn mỹ’, nở nụ cười khiêm tốn dịu dàng, sau đó bảo mình không có giỏi như lời khen đó – Lăng Tường Xuyến không hiểu tại sao mỗi khi hình ảnh đó xuất hiện, trong lòng đột nhiên hạnh phúc vô cùng.
Lăng Tường Xuyến xinh đẹp lấy tay che trán để nhìn mặt trời, trong lúc hoảng hốt, cô đã dâng lên cuộc sống vô tận của mình.
Có lẽ bởi vì như vậy mới có thể trở thành vị thần không tì vết. Sáng sớm chỉ có thể cúi đầu đọc sách trên đù* vì sợ người khác thấy quyển sách lịch sử nhăn nhúm vì dùng nhiều. Trong nhà Lăng Tường Xuyến có rất nhiều vở ghi chép, trong vở được trình bày đẹp đẽ rõ ràng nhưng chỉ viết mấy tờ trước – phần lớn bởi vì có mấy chữ viết xấu, hoặc hơi lệch, hoặc bị dính nước như quyển sách này cho nên phải đổi vở. Từ lúc học tiểu học đã thích những thứ văn phòng phẩm xinh đẹp, có lúc làm tróc một chút ở bìa sổ, cô nhất định phải mua lại quyển khác – nhưng sau này mới biết, thật ra mấy quyển sổ bị hỏng kia lại xài sướng nhất. Trời mới biết tại sao.
Tâm trạng sáng nay không được tốt, bởi vì cô rất muốn mua một quyển sách lịch sử mới.
Chỉ vì chuyện nhỏ thế thôi.
Cô chợt nhớ tới Tưởng Xuyên, cậu bạn đã từng nói với cô một câu rất triết lý, chủ nghĩa hoàn mỹ sẽ không ૮ɦếƭ tử tế đâu.
Mọi người đi ra khỏi lớp chậm chạp, đứng đùa giỡn ở sân chào cờ, thầy chủ nhiệm dùng giọng cao quãng tám giục các lớp, giọng nói sắc nhọn đến mức có thể cắt được kim cương.
Cô bạn mặc quần yếm và khoác áo khoác ở ngoài đứng ở trước hình như là Dư Châu Châu, là Dư Châu Châu đã mỉm cười với cô hồi sáng.
Lúc gặp mặt lại, Lăng Tường Xuyến đã không nhớ nổi Dư Châu Châu là bạn học nữ thế nào, mặc dù cô nhớ mang máng, hồi bé cô bạn đã cho cô ăn quả đắng một lần rồi.
Nhưng mà đó đều là quá khứ rồi. Cô không còn nhớ quá khứ đó nữa rồi.
Dư Châu Châu thi đậu Chấn Hoa, thậm chí điểm thi trung học còn cao hơn cô hai điểm.
Mà hình như Dư Châu Châu cũng học ban xã hội thì phải?
Lăng Tường Xuyến nghĩ đến đó, đột nhiên thấy lo lắng. Người nhận lời khen phải có năng lực để nhận nó, mà Lăng Tường Xuyến cô có thể trở thành người đứng đầu ban xã hội thật sao?
Tâm trạng tốt của Lăng Tường Xuyến đột nhiên xấu hẳn đi.
Còn một người nữa. Tân Duệ – cô bạn học vừa đen lại lạnh lùng kia, cũng là học sinh chuyển ban từ ban một như Dư Châu Châu.
Nhưng nếu như hai người họ học tốt hơn cô, cuối cùng Lăng Tường Xuyến cô không đạt được hạng nhất thì mọi người sẽ nhìn cô với ánh mắt gì đây?
Tâm trạng lộn xộn vô cùng, cuối cùng mất tập trung.
“Tôi tuyên bố, giờ chào cờ của trường trung học Chấn Hoa, bắt đầu!”
Tiếng thầy chủ nhiệm và Trần Cảnh Táp như hai chị em.
Đây là những lời Tưởng Xuyên nói khi Trần Cảnh Táp được chọn làm người chủ trì việc chào cờ của trường hồi năm lớp mười. Lúc đó Lăng Tường Xuyến chỉ cúi đầu cười, không nói theo, nhưng cũng thầm khen cậu ta nói đúng. Lúc ngẩng đầu thì thấy Trần Cảnh Táp đang cười gằn, cô đỏ mặt. Tưởng Xuyên thì giống mẹ mình, bề ngoài không đẹp nhưng bên trong lại có ngạo khí (tính khí ngạo mạn) không xem ai ra gì và nóng nảy trời sinh, nói chuyện thường kiểu ‘một câu đâm trúng tim gan’. Trần Cảnh Táp biết điều không gây chuyện với hắn, nhưng lại luôn làm khó Lăng Tường Xuyến mà Tưởng Xuyên bảo vệ mọi lúc mọi nơi.
Tức giận thì phải làm bộ dạng như bức tượng cho những người kia hài lòng. Lăng Tường Xuyến như bức tượng vậy. Cô muốn được mọi người yêu thích và chấp nhận, Trần Cảnh Táp giống tảng đá lớn trong lòng cô, mỗi sáng đầu tuần sẽ dùng giọng nói giống cuộn dây trong băng ghi âm bị hỏng để nhắc nhở cô, có người ghét cô, rất rất ghét cô.
Lúc hát quốc ca vẫn có người nói chuyện, mỗi khi đến lúc này, loa phát thanh lúc tốt lúc xấu, giống như đang lấy lòng Trần Cảnh Táp vậy. Có không ít bạn học không thèm lấy mũ xuống, hát quốc ca thì hát như kiểu hát bè.
“Tiếp theo mời mọi người lắng nghe bài phát biểu trước quốc kì, [Mua thu vàng tháng chín, con người Chấn Hoa giương buồm đi xa] của Sở Thiên Khoát lớp 11/2.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Trong kí ức của cô, có rất ít tình huống xảy ra như vậy, mọi người bình thường sẽ ngây người hoặc nói chuyện, nhất là những người đứng sau. Nhưng lần này, bọn họ đều cổ vũ một cách nhiệt tình đến lạ. Thậm chí cả loa phát thanh cũng phối hợp. Tiếng nói trầm ồn vang lên khắp sân trường yên tĩnh.
Lăng Tường Xuyến cúi đầu cười nhạt, tất cả mọi người đều rướn cổ nhìn lên điểm đen nhỏ trên sân cờ, ánh mắt của cô thì lại nhìn vào một khoảng không, làm bộ dạng dửng dưng thờ ơ, nhưng lỗ tai lại không ngừng dỏng lên để nghe tiếng nói trầm ấm dễ nghe của đối phương. Giọng nói trầm ổn kia giống như bản thân của cậu vậy.
Lúc sáng sớm cô có gặp cậu, kéo dài thời gian đã hẹn trước một chút, hi vọng nhận được tin nhắn hỏi dò của cậu, nhưng mà không có bất cứ tin nhắn nào. Cho nên cô chỉ có thể lao vội ra khỏi lớp học để chạy tới ban một tìm cậu trước giờ kéo cờ. Bạn học ở ban một đi ra đi vào ở cửa, nhìn cô với vẻ mặt hóng chuyện. Lăng Tường Xuyến hi vọng bọn họ để ý mình, hi vọng bọn họ đồn thổi tin đồn của cô và Sở Thiên Khoát cho mọi người, nhưng lại không hy vọng đồn thành mình theo đuổi cậu – cho nên cô hi vọng Sở Thiên Khoát đến lớp mình, bảo với các bạn học, làm ơn gọi Lăng Tường Xuyến ra giúp tớ với – sau đó cô sẽ lạnh mặt nhưng gò mà ửng đỏ đi ra ngoài trong tiếng ồn ào và nụ cười đầy ý hiểm của các bạn học, hỏi cậu bạn đẹp trai đang đứng ngoài cửa, tìm tớ có chuyện gì sao?
Cho nên cô mượn sách của hắn, đồng thời hi vọng Sở Thiên Khoát có thể tìm tới lớp đòi sách, nhưng lần nào Lăng Tường Xuyến nhắn tin bảo Sở Thiên Khoát đến lấy sách thì cậu đều rất bận, Lăng Tường Xuyến chỉ có thể cầm sách đến ban một trả lại cho cậu, nói vài câu rồi bỏ chạy đi về lớp.
Từ bé cô đã được rất nhiều người theo đuổi, luôn có thể thấy được tình yêu say đắm khó giấu trong ánh mắt của đám bạn học nam. Có người sẽ lấy lòng cô nhiệt tình, có người giả vờ ác độc bắt nạt cô, thật ra cách biểu đạt tình yêu các cậu bạn nam lúc trẻ đều rất ngốc, nhưng tin tức họ muốn truyền đi đều như nhau, đó là: Lăng Tường Xuyến, tớ thích cậu.
Nhưng mà cậu bạn đứng ở giữa sân kéo cờ này, cậu rất đẹp, nụ cười của cậu rất tươi, sự quan tâm của cậu vừa chừng mực lại lễ độ, làm cho Lăng Tường Xuyến vừa mê muội cũng vừa khó chịu.
Trái tim của người này giống như vé số vậy, cho dù vuốt ve sờ soạng thế nào vẫn không có đáp án đúng.
Hoặc cậu chỉ thưởng thức cô mà thôi.
Hoặc có khi một chút thưởng thức cũng không có, tất cả mọi thứ chỉ là lễ phép.
Lăng Tường Xuyến ngẩng đầu nhìn trời trong veo tháng chín. Cô nhớ lại hồi bé, cô lầm tưởng mình thích Lâm Dương, người lớn luôn trêu đùa, lâu dần cô cũng cho rằng Lâm Dương là của cô, sau đó còn muốn gả cho cậu, quản cậu cả đời – sau này, mỗi khi hai người nói đến ‘thông gia từ bé’ đều bật cười không ngậm mồm được.
Khi đó Lâm Dương chỉ cần đối xử lạnh nhạt với cô, cô sẽ khóc, sẽ gào thét cho hả giận, sẽ đuổi đánh đám nữ sinh ở cạnh cậu. Hồi đó cô cứ tưởng là thích, bây giờ nghĩ lại chỉ là nhớ nhung mà thôi. Bởi vì, khi lớn lên, cô phát hiện đó là sai lầm.
Bởi vì cô gặp được Sở Thiên Khoát.
Thì ra thích một người sẽ làm mình trở thành kẻ câm, sẽ khiến mình học được cách diễn, cô không chạy tới hỏi thẳng tại sao Sở Thiên Khoát không thèm bắt chuyện với cô, tại sao Sở Thiên Khoát lại nói chuyện với bạn học nữ đó, bọn họ phiền lắm á…
Đứa nhỏ mười mấy tuổi lại có nhiều suy nghĩ đến như vậy. Cái kiểu trong veo không có mây vạn dặm như bầu trời lúc này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
“Những anh chị đi trước đã tốt nghiệp Chấn Hoa, sau khi kết thúc đợt thi đại học đã mang vòng nguyệt quế về cho trường, mà những con người chuẩn bị bước lên con đường ấy như chúng ta cũng không thể làm nhục sứ mệnh của mình, phải soạn ra một bản nhạc mới đầy sáng rọi cho Chấn Hoa….”
Trường học cần tỉ lệ lên lớp, học sinh thì cần tương lai sáng lạn, thật ra không có cái gọi là sứ mệnh, đó chỉ là mối quan hệ hợp tác mà thôi. Phụ huynh là khách hàng, học sinh là sản phẩm, chỉ đơn giản như thế thôi. Lăng Tường Xuyến cúi đầu dùng mũi chân chà chà lên nền đất, im lặng nghĩ đến cuộc nói chuyện hồi sáng với Sở Thiên Khoát.
“Sang lớp mới thấy thế nào?”
“Khá tốt, thầy chủ nhiệm dạy lịch sử, trông khá nghiêm khắc, tớ nghĩ chắc thầy cũng có kinh nghiệm dạy lâu năm rồi. Thầy Vũ Văn Lục á, cậu biết không?”
“À, biết, hồi lớp mười thầy mượn lớp tụi tớ để thi giáo viên dạy giỏi. Là một thầy giáo tốt.”
“Ừm… Nếu thế thì tốt rồi.”
Lăng Tường Xuyến nhanh mồm nhanh miệng đột nhiên không biết nói gì.
Phần lớn thời gian với Sở Thiên Khoát đều là im lặng, đối phương luôn có bản lĩnh kết thúc đề tài trước khi cả hai bị lúng túng vì không có chuyện nói.
“Sắp tới giờ kéo cờ rồi, mau về lớp đi.” Có thể cảm thấy lời tạm biệt như vậy hơi thất lễ, nên bổ sung một câu, “Tóc vàng rất đẹp nhưng tiếc là trường cấm.”
Nụ cười xinh đẹp, giọng điệu tùy ý, giọng nói ám muội nhưng lời nói không có hàm ý sâu xa gì, Sở Thiên Khoát xoay người đi vào lớp, Lăng Tường Xuyến dùng ngón tay cuộn lọn tóc lại, đột nhiên có một cảm xúc tệ hại chưa bao giờ xuất hiện nảy sinh.
Trong một quyển sách cô không nhớ tên từng viết, yêu một người là một chuyện rất tệ hại, nhất là khi đối phương không thích bạn.
Lăng Tường Xuyến nhìn người đang nghiêm túc diễn thuyết kia, sau đó nhắm mắt lại.
Quá xa vời.
Tiếng vỗ tay lại vang lên.
“Mẹ nó, nhất định lại đọc thơ cho coi, cái trường rách này sẽ không cho mấy màn nhảy nhót hay múa võ lên đó đâu.”
Giọng nữ khàn khàn chửi bới nhỏ đằng sau làm Lăng Tường Xuyến cau mày. Nhưng đúng là chẳng có gì mới mẻ thật. Đọc thơ là phải có, chẳng qua chỉ muốn biết bạn nam nào đọc thơ với Hứa Lệ Dương thôi.
“Tiếp theo mời mọi người nghe bài thơ [Cái tên giấu trong lòng] của Hứa Lệ Dương ban sáu và Lâm Dương ban hai.”
Lăng Tường Xuyến há mồm đứng ngây người – Lâm Dương lên đọc thơ á?
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang khắp sân trường, nhân duyên của Lâm Dương ở trong đám nam sinh luôn rất tốt, mặc dù cậu cũng đẹp trai nhưng khí chất của cậu và Sở Thiên Khoát khác nhau hoàn toàn.
Nhưng Lăng Tường Xuyến lại tin tưởng Lâm Dương có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt, trong phim ảnh hay các tác phẩm văn học thì chỉ cần là nam sinh cà lơ phất phơ nhưng thông minh thường trở thành nhân vật lợi hại lúc quan trọng, mà Lâm Dương lại thường xuyên diễn cái tình h*** chó kia rồi, cho nên trình độ hôm nay của cậu ta nhất định sẽ ở cấp độ đại sư, lông mày của Lăng Tường Xuyến giãn ra. Có điều cô không ngờ Lâm Dương lại nhận cái trò đọc thơ này – bởi vì Lâm Dương không phải là kiểu người thích học thuộc mấy câu thơ sến súa kia.
Giọng nói ngọt ngào của Hứa Lệ Dương không còn mới mẻ nào nữa, giọng nói ngọt ngào đáng yêu đã từng nổi tiếng rất lâu hồi mới vào trường, thường xuyên xuất hiện ở nghi thức kéo cờ hoặc mấy buổi văn nghệ cho nên mọi người quá quen thuộc rồi.
Nhưng hôm nay có thêm Lâm Dương.
“Chấn Hoa, bao người khắp chân trời góc bể nhắc đến tên trường.”
“Chấn Hoa, bao người khắp chân trời góc bể luôn nghĩ về trường.”
Giọng nói của Lâm Dương rất hay, dù không trầm ấm và *** như Sở Thiên Khoát nhưng lại mang cảm giác nhẹ nhàng gần gũi.
Thằng khỉ này đọc diễn cảm đấy, mặc dù không tập trung chút nào.
Có lúc Lăng Tường Xuyến thấy chuyện này đúng là kì tích. Tưởng Xuyên, Lăng Tường Xuyến, Lâm Dương là bạn học cùng lớp từ tiểu học đến giờ. Dù đã hiểu rõ bản thân không yêu Lâm Dương, nhưng Lăng Tường Xuyến vẫn luôn muốn độc chiếm Lâm Dương.
Thậm chí có lúc, sự hiểu nhau và ám muội giữa cô và Lâm Dương làm cô có thêm tự tin và dũng khí.
Buổi chào cờ dài dòng cuối cùng cũng kết thúc, Lăng Tường Xuyến đi về lớp học cùng mọi người, lúc đi ngang qua sân chào cờ, cô lén nhìn Sở Thiên Khoát đang dọn dẹp đồ đạc, bộ dạng chăm chỉ mà dịu dàng của cậu bạn làm Lăng Tường Xuyến căng thẳng.
Cô mong mình là đống đồ kia.
Cái suy nghĩ này làm Lăng Tường Xuyến tự khinh bỉ mình.
Lúc này Lâm Dương cùng một đám bạn học nam cười đùa đi ngang qua cô, Lăng Tường Xuyến nhạy bén phát hiện cậu đang tìm người nào, trong lòng cười trộm một tiếng, cố ý xuất hiện gần cậu.
“A, Lăng Tường Xuyến.”
Quả nhiên.
Lăng Tường Xuyến nghiêng người cười, “Cậu làm tốt lắm, biểu hiện hôm nay tuyệt lắm đó.”
“Ừ, thật hả?”
Lâm Dương hôm nay khá cẩn thận, mặc dù cậu đang cười nhưng lại không chú tâm. Lăng Tường Xuyến cau mày, “Cậu sao thế? Không sao chứ?”
Các bạn học nam ở cạnh cười xấu xa, dồn dập đi trước, Lăng Tường Xuyến cảm thấy khá bình thường với mấy suy nghĩ lệch lạc này, nhất là khi đối phương là Lâm Dương.
“Tớ không sao.”
Giọng nói cô đơn làm Lăng Tường Xuyến sửng sốt một lát.
“Tên đầu heo cậu giả vờ làm trai đẹp u buồn làm gì!” Lăng Tường Xuyến hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại khá bồn chồn, cô chưa từng thấy Lâm Dương như vậy bao giờ.
“Tớ không có chuyện gì thật, u buồn chỗ nào chứ?” Lâm Dương cười cười nhìn Lăng Tường Xuyến, “Tớ đang thấy hối hận vì đồng ý đọc thơ đây.”
“Sao vậy? Cậu đọc tốt mà?” Lăng Tường Xuyến nói xong thì thấy mình vô vị quá.
“Cảm ơn cậu.” Lâm Dương bình thản đáp trả.
“Cậu chủ Lâm Dương à, cậu không phải là người sẽ buồn bực vì chuyện như vậy, cậu quan tâm hình tượng của mình từ khi nào vậy?”
“Haha.”
Bộ dạng không tập trung của Lâm Dương làm Lăng Tường Xuyến tức giận, cả hai người im lặng rất lâu.
“Được rồi, không cãi nhau với cậu nữa, tớ đi toilet, cậu lên lớp đi.” Lăng Tường Xuyến lườm cậu một cái, cắt đứng cuộc đối thoại này, đen mặt nhìn Lâm Dương im lặng đi lên lầu, cô muốn nghe đối phương hỏi cô, “Cậu giận rồi à?”
Nhưng không có.
Lúc trở lại ban ba, Lăng Tường Xuyến đã khôi phục nụ cười trên môi.
Chủ nhiệm lớp ra hiệu cho mọi người im lặng, mặt thầy hơi đen, đứng trên bụng giảng, đôi mắt sắc bén như chim ưng.
“Mời các trò về chỗ ngồi, tôi dùng mấy phút trước khi vào tiết nói mấy câu, lần khai giảng trước chỉ phân chỗ ngồi, nhận thời khóa biểu thì kết thúc, tôi chưa kịp giới thiệu mình, nhưng các trò đều biết tôi rồi, tôi họ Vũ, dạy lịch sử, số điện thoại di động và điện thoại nhà thì tôi sẽ viết trên bảng sau lớp lúc tan học, văn phòng nằm ở tầng năm, bộ môn lịch sử.”
“Đã đến ban xã hội – dù lý do các em lựa chọn là bất đắc dĩ hay không – chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta sẽ bắt đầu một cơ hội mới, hi vọng các em có thể vượt qua hai năm cao trung thật sự, hi vọng các em đoàn kết và cố gắng với nhau.”
Lăng Tường Xuyến cười khẽ. Cô rất muốn biết, đây là lựa chọn của cô hay là bất đắc dĩ, hay là cả hai?
“Trường học chúng ta có năm lớp thuộc ban xã hội, hai lớp ở trường chính, đó là ban bảy và ban ba chúng ta, ba cái ở phân hiệu, ban 10, ban 37 và ban 20. Nhắc đến cái này là hi vọng các trò có thể hiểu rõ tình hình, có thể có thể sánh được ban chúng ta chỉ có ban bảy mà thôi, hai lớp thuộc ban xã hội ở Chấn Hoa trước giờ đều như thế, đương nhiên tôi không nói để các em bị áp lực, chúng ta đều là một thành viên trong tập thể này, khi mọi người có thể mang thành tích về cho lớp thì cả lớp đều tốt. Người học ban xã hội ở trường chính chúng ta không nhiều, cho nên sẽ có học sinh trao đổi học ở lớp chúng ta và ban bảy. Đương nhiên tôi luôn đối xử bình đẳng với các bạn học ở trường chính, phân hiệu và học sinh trao đổi, tôi sẽ nghiêm khắc với tất cả….” Vũ Văn Lục nói chưa xong đã bị gọi ra ngoài.
Trong lớp hơi ồn ào.
“Mẹ nó, cái tên Bao Công mặt đen này có ý gì thế? Bà đây đau đầu quá, cứ vòng tới vòng lui mãi…”
Rất đơn giản, chỉ có hai ý chính mà thôi, thứ nhất thành tích không được thua ban bảy thứ hai lúc không có học sinh trao đổi, chỉ cần không quá nghịch thì tôi sẽ không quan tâm. Lăng Tường Xuyến nghĩ thầm, nhếch môi cúi đầu đọc sách lịch sử trên đù*.
“Cả lớp im lặng.” Vũ Văn Lục không nói tiếp chủ đề lúc nãy, “Lớp chúng ta mới thành lập, có thể mọi người không biết trình độ của nhau, nhưng cán sự lớp mới vẫn phải có, ý của tôi là tôi sẽ căn cứ theo thành tích của các em trong năm trước để chọn ban cán sự, sau này các em quen nhau thì sẽ tuyển cử dân chủ lại, các em thấy thế được không?”
Cả lớp im lặng, không ai nói gì.
“Được rồi, bây giờ tôi đọc danh sách.”
Lăng Tường Xuyến ngẩng đầu, đột nhiên thấy không ổn.
“Đầu tiên là lớp trưởng, tôi chọn Lăng Tường Xuyến.” Biết ngay mà.
Ánh mắt Vũ Văn Lục nhìn về cô, Lăng Tường Xuyến chỉ có thể đứng dậy, lễ phép nói, chào mọi người, tớ là Lăng Tường Xuyến, chuyển từ ban hai đến, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.
Các bạn học cũng đáp trả một tràng pháo tay, kèm theo một ít lời xì xào.
“Vậy, ủy viên học tập do, ừ, bạn học Tân Duệ làm.”
Lăng Tường Xuyến nghiêng người sang, cô gái ngồi nghiêng ở sau lưng cô đứng dậy, mặt lạnh lùng, làn xa hơi đen, gương mặt hơi sắc nét, vóc người thon gầy và cả giọng nói lạnh nhạt làm người ta khó chịu kia.
“Chào mọi người, tớ là Tân Duệ, chuyển từ ban một đến, tuy nhiên điều đó không có nghĩa là thành tích của tớ nhất định tốt.” Nói đến đây, cô bạn nở một nụ cười xán lạn, khí chất trên người cũng thay đổi, Lăng Tường Xuyến cảm thấy bầu không khí ngột ngạt trong lớp tốt hơn nhiều, nhưng nụ cười kia làm cô thấy khó chịu.
“Hi vọng tớ có thể làm mọi người quen thuộc với lớp mới trong cương vị ủy viên học tập, đồng thời sẽ tìm một số cách học trong các môn học của chúng ta, tớ sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể.”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt hơn so với lúc Lăng Tường Xuyến phát biểu, làm gương mặt cô đỏ bừng.
Lúc Tân Duệ ngồi xuống, cô bạn nhìn cô cười. Lăng Tường Xuyến vẫn cảm nhận được ánh mắt đấy, mặc dù cô không quay đầu nhìn đối phương.
Căn tin vào buổi trưa rất đông đúc, Lăng Tường Xuyến và Lý Tĩnh bê mâm đứng cạnh tìm chỗ ngồi.
“Sao giờ? Phiền quá, học sinh lớp 10 năm nay còn nhiều hơn khóa chúng ta 400, thêm bảy ban phân hiệu nữa.”
Bản thân cậu là học sinh trao đổi, còn không bằng học sinh thi đậu vào phân hiệu đấy. Lăng Tường Xuyến nghĩ trong lòng, nhún vai làm vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Này, Lăng Tường Xuyến!”
Lăng Tường Xuyến quay đầu lại thì thấy Tưởng Xuyên, Lâm Dương và đám bạn của cậu ta.
Người gọi cô là Tưởng Xuyên, Lâm Dương vẫn giữ bộ mặt mất hồn như hồi sáng.
“Chúng tớ ăn sắp xong rồi, hai cậu ngồi đây đi.”
“Cảm ơn các cậu.” Lăng Tường Xuyến tức giận nhìn Lâm Dương không chút phản ứng nào kia, lạnh nhạt gật đầu với Tưởng Xuyên.
“Hai người cãi nhau à?”
Lý Tĩnh đang ăn cơm thì mở miệng hỏi.
“Chúng tớ? Ai?”
Lăng Tường Xuyến có chút lo lắng.
“Cậu và Lâm Dương đấy, hồi sơ trung mọi người đều bảo hai người là một cặp, đúng kiểu thanh mai trúc mã.”
“Không phải, không phải là thanh mai trúc mã, cũng không cãi nhau.” Lăng Tường Xuyến đột nhiên thấy miệng hơi chua chua.
“Tớ cũng thấy thế,”Lý Tĩnh vừa ăn vừa nói, “Tớ thấy cậu và Sở Thiên Khoát hợp hơn.”
Trái tim Lăng Tường Xuyến nhảy bừng bừng.
“Ồ?”
“Đậu hũ hôm nay sao mặn thế nhỉ? Để muối quá lố à?”
“Đúng vậy.”
Lý Tĩnh không nói nữa, chỉ liên mồm nói mấy chuyện nhảm xịt.
Sao lại không nói tại sao, tại sao tớ và Sở Thiên Khoát hợp hơn? Trái tim đang treo giữa không trung của Lăng Tường Xuyến không hề thả xuống, nhưng vẫn mỉm cười nghe Lý Tĩnh nói mấy chuyện lặt vặt.
Tại sao tớ lại hợp đôi với Sở Thiên Khoát? Chỉ mình cậu nghĩ thế hay nhiều người nghĩ vậy? Bọn họ nói thế nào? Sở Thiên Khoát đã nghe lời đồn này chưa? Cậu ấy nghĩ thế nào?
Cậu biết cảm nhận trong lòng tớ không? Cậu có biết tớ thật sự rất thích Sở Thiên Khoát không?
Lăng Tường Xuyến nhìn cái miệng vừa ăn vừa nói của Lý Tĩnh, mũi chua chua.
Quên đi.
Chỉ có mỗi Lăng Tường Xuyến tự biết, cô có nhiều bạn bè nhưng không có ai để nói hết tâm sự trong lòng cả.
Tại sao trên đời này không có người đáng để tin tưởng?
Tại sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc