Xin Chào, Ngày Xưa Ấy - Chương 02

Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

Màn độc diễn của bạn nhỏ Dư Châu Châu

P/s: Chương này thật sự rất cảm động <3
“Ta sẽ không bao giờ đưa trứng thánh cho mi!” Athena ngẩng cao đầu đầy bất khuất, mái tóc dài của cô bay phất phới trong gió.
Athena phiên bản Dư Châu Châu lúc này đang ôm chặt quả ‘trứng thánh’ vào иgự¢ – quả trứng màu trắng mà bé trộm lấy từ nhà bếp để nghịch.
Bé đã mất không ít thời gian để lựa chọn quả trứng vỏ trắng từ sọt trứng màu nâu đấy! Tuy bên trên có dính ít phân gà nhưng chỉ cần rửa sạch là có thể chơi được rồi. Bé cho rằng trứng có vỏ trắng sẽ ‘sang chảnh’ hơn mấy quả trứng màu nâu kia.
Trong từ điển của Dư Châu Châu, để thể hiện sự ‘sang chảnh’ của một thứ gì đó thì phải thêm chữ ‘thánh’ vào trước hoặc sau vật thể đó là được. Ví dụ như Thánh Đấu Sĩ, ví dụ như nước thánh, hoặc là trứng thánh lúc này chẳng hạn.
Ma Vương đẹp trai trong đầu bé lộ vẻ mặt không đành lòng: “Athena, đừng ép ta tổn thương nàng…”
Đêm hè, đám dế trong bụi cỏ ngoài cửa sổ kêu râm ran, mẹ bé vẫn chưa về nhà. Dư Châu Châu ở nhà một mình nhưng bé không bật đèn. Bé ở trong phòng tối một mình để biểu diễn vở kịch bi hài do chính bé soạn ra.
Lúc này Dư Châu Châu đang chìm trong vở kịch do bản thân bé biên soạn, Đại Ma Vương không còn là một kẻ ác thuần túy nữa. Bé đã lỡ thích vị ma vương đẹp trai không thể có tình yêu của Athena mà trở nên ác độc, rồi cuối cùng phải ૮ɦếƭ trong biển nước ở tòa thánh điện của nữ thần trong hoạt hình mất rồi.
Bé đỏ mặt nhìn Đại Ma Vương, sau đó tự nhủ thầm với mình: “Không được, người mình yêu là Saint Seiya.”
Có phải các Thánh Đấu Sĩ thích mình nên mới liều mạng bảo vệ mình hay không?
Athena phiên bản Dư Châu Châu ôm mặt mình, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ với tình cảm không dự tính trước này.
Từ nhỏ bé đã biết tình yêu là thứ rất đáng sợ – cho dù bé không biết tình yêu là gì.
Mẹ bé đi chăm bà ngoại, chỉ mình bé ở trong căn nhà mái bằng ngoại thành này thôi. Đây là căn nhà thuê tạm lúc mới chuyển đến, chỉ có một phòng ngủ thôi, phòng bếp là nhiều nhà sử dụng chung, còn WC là nhà vệ sinh công cộng, vừa bẩn vừa hôi, cũng rất đáng sợ nữa. Đến bây giờ bé Dư Châu Châu vẫn chưa dám đến đó một mình.
Bé rất muốn ở lại căn nhà lầu ở trung tâm thành phố của bà ngoại. Căn nhà mà bà ngoại ở là ở trong khu nhà gia đình của một trường đại học. Bé rất thích phòng nhỏ ở nhà bà ngoại, đó là sân khấu nhỏ của bé, chỉ có ở trên sân khấu nhỏ đó bé mới có thể cảm nhận được mọi thứ, bé mới có thể diễn sâu được.
Nhưng nhà bà ngoại còn có gia đình bác ba và cậu nhỏ, bảy người ở trong bốn phòng và một phòng khách nên không còn chỗ cho mẹ và bé ở nữa.
Nhưng nữ thần Athena tài giỏi sẽ không quan tâm đến hoàn cảnh xấu đâu. Bé có thể không bật đèn để xem như không có gian nhà ẩm mốc và thê thảm kia – lúc màn đêm bao trùm tất cả, ngay cả gian phòng cũng không có giới hạn. Có lúc nó là thánh điện vàng son rực rỡ, có khi một căn nhà tù nhỏ u ám, cũng có lúc nó đỉnh núi tuyết thanh khiết và hồ nước yên tĩnh trên cao nguyên.
Tư tưởng lớn thì sân khấu sẽ lớn – Lúc bé hiểu được điều này thì đài truyền hình trung ương còn chưa đổi tên thành CCTV.
Dư Châu Châu đứng trên mặt đất, không nhúc nhích nhưng bé có thể nghe được tiếng nước chảy trong đầu – Đúng vậy, ma vương đang nâng nước trong đại điện lên cao, bây giờ đã quá mắt chân mà bé không thể nào động được, bởi vì bé bị trói lại mất rồi.
Athena nắm nhẹ quả trứng thánh trong tay, lo lắng nghĩ về những thánh đấu sĩ đẹp trai.
Cho dù hoàn cảnh có xấu thế nào đi chăng nữa, bé chắc chắn sẽ có dũng sĩ xuất hiện.
Mỗi cô bé đều là Athena, chỉ cần chúng ta không từ bỏ nó.
Lúc này bé nghe thấy tiếng người kêu to ngoài cửa sổ, “Dư Châu Châu!”
Bé giật bắn mình, bàn tay hơi run, quả trứng trong tay bé bị bé Ϧóþ nát mất rồi. Sau đó bé cảm nhận được một chất lỏng sền sệt và lạnh lẽo đang chảy xuống ngón giữa và ngón trỏ bên tay trái của bé.
૮ɦếƭ rồi, làm sao đây?
Tiếng kêu ngoài cửa sổ vẫn cứ vang lên không ngừng.
“Dư Châu Châu, Dư Châu Châu, cậu có nhà không? Cậu dám không trả lời tớ hả?”
Âm thanh non nớt đầy sợ hãi, vừa nghe đã biết là Bôn Bôn rồi.
Tuy giọng của cậu bé không lớn nhưng cậu cứ hét không ngừng, Dư Châu Châu hoảng hốt tính toán nên xử lý quả ‘trứng thánh’ bị vỡ kia thế nào nên không kịp trả lời, lúc này bé cảm thấy rất loạn.
“Dư Châu Châu, Dư —“
“Đừng gọi nữa! Tớ gặp rắc rối rồi!”
Rất nhiều năm sau, khi Dư Châu Châu nhớ đến quả trứng gà màu trắng trong đêm hè đều cảm thấy khó hiểu – chỉ một quả trứng gà thôi mà, sao lúc đó mình lại sợ hãi như trời sắp sập thế không biết.
Bé kéo ngăn kéo ra, đeo dây chìa khóa lên cổ, sau đó đi ra mở cửa. Tay bé vẫn run run cầm quả trứng gà bị vỡ kia. Cứ đi một lát thì quả trứng bắt đầu chảy ra nhiều hơn.
“Sao vậy?” Bôn Bôn tò mò nhìn bé.
“Trứng… Trứng thánh vỡ.”
“Vậy thì ném đi.”
… Đúng rồi, không phải xử lý vết tích là được sao? Bé nở nụ cười ngại ngùng, nhưng bé không biết nên xử lý lòng trắng trứng trên tay thế nào. Lúc đó vẫn chưa có khăn giấy, bé không dám lau lên áo quần, cuối cùng bé chùi lên mặt mình.
Lát nữa đi rửa mặt là được.
Tiếc là quả trứng gà tuy nhỏ nhưng lòng trắng trứng rất nhiều, bé chùi hết mặt rồi mà trên ngón giữa và ngón áp út vẫn còn không ít. Dư Châu Châu nhìn tay mình một hồi, sau đó bé đưa tay – chùi lên mặt Bôn Bôn.
“Cậu làm cái gì vậy?”
“Mượn mặt tí nào.” Có vẻ như bé là đứa nhỏ thiếu đạo đức trời sinh thì phải.
Bôn Bôn đỏ mặt. Đám thiêu thân bay vo ve dưới ánh đèn màu cam, ánh đèn mờ đến mức không thể thấy rõ mặt của cậu bé, Dư Châu Châu không phát hiện gương mặt đỏ bừng đầy bất mãn kia của cậu, bé chỉ thấy được đôi mắt sáng của cậu thôi.
Đôi mắt đó giống như vì sao lẻ loi trên bầu trời vậy đó.
“Cậu tới tìm tớ làm gì?” Dư Châu Châu lau sạch tay rồi kéo cậu bé đến ngoài bệ cửa sổ, nghĩ thầm như vậy vừa có thể nói chuyện với Bôn Bôn lại có thể giữ nhà.
Từ nhỏ Dư Châu Châu đã thấy bé rất thông minh – Bé là nữ thần Athena mà.
“Ba tớ lại uống say rồi…” Câu hỏi của Dư Châu Châu giống như mở vòi nước của Bôn Bôn vậy, vì lần nào cậu nhóc khóc cũng không ngừng, nhưng lần này, lòng trắng trứng dính trên mặt nên cậu nhóc không thể mở miệng ra, chỉ có nước mắt tuôn không ngừng, ngay cả câu nói cũng đầy tiếng nức nở.
“Không có tiền đồ chút nào.” Dư Châu Châu thầm than trong lòng nhưng cũng rất lo lắng, bé không biết nên làm gì để cậu bé xinh đẹp trước mắt này không khóc nữa.
Bôn Bôn và cha của cậu nhóc cũng đến thuê căn nhà ngoại thành vì giá rẻ. Dư Châu Châu không biết Bôn Bôn tên gì, mọi người đều gọi tên ở nhà của cậu, ngay cả cha cậu cũng bảo tên thật của cậu rất khó đọc, khó viết nên thường xuyên gọi tên ở nhà của cậu luôn – Dư Châu Châu nghe những lời này thì thấy kinh ngạc vô cùng, nếu như thấy tên khó đọc thì sao lúc trước lại đặt tên này cho cậu chứ?
Sau đó, bé nghe được mấy lời đồn trong nhà hàng xóm – rồi bọn nhỏ cũng học theo người lớn, loan rộng tin này – Bôn Bôn không phải con ruột của cha cậu bé. Mẹ nuôi của Bôn Bôn không thể mang thai, cha nuôi của cậu có ơn cứu mạng với cha mẹ ruột nên cha mẹ ruột của Bôn Bôn để cho hai người nuôi cậu.
Thế là hàng xóm còn nói, bà xem, nhất định là gia đình quyền thế mới có thể sinh nhiều đứa nhỏ mà không lo lắng đến việc quản lý nhân khẩu của ủy ban. Bọn họ đều nói thế, nói nhà cha mẹ ruột Bôn Bôn rất có tiền, nhà không ở trên tỉnh mà ở trong thành phố cảng đang phát triển ở phía Đông. Lúc cha nuôi của Bôn Bôn uống say thì sẽ đánh cậu nhóc, trong buổi đêm yên tĩnh, rất nhiều người không ngủ nhưng bọn họ chỉ im lặng nghe Bôn Bôn khóc mà không đi khuyên.
Lúc cha nuôi của Bôn Bôn say đều vừa đánh vừa chửi ầm lên, nói hàm hồ nhưng giọng rất lớn.
Ông ấy bảo Bôn Bôn là sao Tang Môn, nói cha mẹ ruột của Bôn Bôn lấy oán trả ơn, ông ấy vì họ mà đứt hai ngón tay nhưng bọn họ lại đưa một sao Môn Tinh đến khắc ૮ɦếƭ vợ của ông ấy, năm nay lại khiến ông ấy mất việc, ngay cả khi chuyển nhà cũng bị người ta lừa tiền.
Mày khóc đi, mày khóc đi, mẹ nó, mày có giỏi thì đi tìm cha mẹ mày đi, không phải bọn họ rất có tiền sao?
Rất nhiều lần Dư Châu Châu ngồi trên giường nhìn ánh đèn mờ ảo kia, bé không thể nào ngủ được, bên tai là tiếng gào khóc của Bôn Bôn, tiếng chửi bậy của người đàn ông trung niên, còn có cả tiếng thở dài của mẹ ở bên tai.
Bé chưa từng xin mẹ bé đi ngăn. Dù bé còn nhỏ nhưng bé cũng lờ mờ hiểu, mẹ và bé là thân phận mẹ góa con côi – nói khó nghe thì bé là con riêng. Năm đó ông bà ngoại khó lắm mới có thể mượn quan hệ mà làm hộ khẩu cho bé, nếu không bây giờ bé sẽ là người không có hộ khẩu, thậm chí có khi năm sau còn không thể đi học.
Thật ra, những lời đồn thổi của nhà hàng xóm sẽ là biện pháp mềm mỏng dạy những đứa trẻ trưởng thành. Cho dù Dư Châu Châu nghe thấy cái gì bé cũng không giống những nhân vật chính trong phim, bé sẽ không đau lòng đến mức mặt trắng bệch, bé sẽ không ném bình hoa hay bất cứ thứ gì xuống đất, sau đó xoay người vừa chạy vừa khóc… Bé sẽ không, bé chỉ nhặt mấy cây kem gỗ rồi vẽ vời lên mặt đất, sau đó bé trốn vào chỗ để không ngừng chậm rãi nhai nuốt và nhớ kỹ những lời của bọn họ.
Cho dù có nhiều chuyện bé không hiểu, nhưng không sao, chỉ cần nhớ kỹ thì sau này bé có thể hiểu.
Đợi bé lớn lên bé sẽ hiểu hết thôi.
Bởi vì mẹ bé luôn bảo: “Lúc con lớn lên con sẽ biết hết.”
Cho nên bé sẽ không hỏi gì hết. Trực giác nhạy cảm của một đứa trẻ nói cho bé biết, có nhiều vấn đề, nếu hỏi ra thành lời sẽ mang đến tổn thương cho người khác.
Đêm hè mát mẻ, gió thổi qua trán Dư Châu Châu. Đây là lần thứ n Bôn Bôn ngồi kể lể với bé sau khi bị đánh, cậu nói cha lúc này rất đáng sợ, cậu sợ rất nhiều, cậu không dám về nhà… Dư Châu Châu nhẹ gãi bàn tay vừa bị muỗi đốt rồi mở miệng bảo “Chơi với tớ đi.”
Tiếng khóc của Bôn Bôn ngừng lại.
“Cái gì?”
“Chơi với tớ đi, đừng khóc nữa.” Dư Châu Châu không biết mình đang nói cái gì luôn “Con trai gì mà khóc mãi…”
Đã từng có một người hàng xóm nhiều chuyện nói một câu vừa sinh động và thô tục rằng: “Đối với Bôn Bôn, ngay cả cái đánh rắm của Dư Châu Châu cũng là thánh chỉ.”
Vì thế Bôn Bôn vốn hiền lành, lương thiện bắt đầu tự trách vì việc gào khóc của mình.
“Chúng ta chơi cái gì? Trời tối rồi, nãy tớ thấy đám Đan Đan chơi trò ‘Đèn đỏ, đèn xanh, đèn trắng’ ở bên vách, chúng ta…”
“Chỉ hai chúng ta chơi thôi, không tìm bọn họ.”
“Ồ?”
“Chúng ta chơi Saint Seiya đi.” Dư Châu Châu nhỏ giọng quyết định.
Khi đó Bôn Bôn không biết, việc biểu diễn này là một bí mật nhỏ của riêng Dư Châu Châu, bé có thể mời cậu tham gia đã là một nhượng bộ rất lớn.
Nhiều năm sau đó cậu vẫn không biết điều đó.
Dư Châu Châu nhìn cậu nhóc đang nuốt những quy tắc cơ bản của trò chơi, Bôn Bôn vỗ đầu một cái, tỏ vẻ hiểu rõ nói “Vậy cậu là Athena hả?”
Cậu nhóc cười rạng rỡ, Dư Châu Châu lắc đầu một cái “Không, tớ là Saint Seiya, cậu là Athena.”
“Tớ là nam!”
“Cái này không liên quan đến nam hay nữ.” Dư Châu Châu ra vẻ người lớn, lắc đầu với cậu nhóc một cái.
Từ trước đến nay, Athena và Saint Seiya không phân biệt theo kiểu nam nữ đơn giản như vậy.
Đó là mối quan hệ bảo vệ và được bảo vệ. Bé là Saint Seiya nên bé sẽ là người bảo vệ.
Athena là Bôn Bôn, mẹ cũng vậy mà bà ngoại cũng thế, rất nhiều người trên thế giới này cũng không ngoại lệ. Saint Seiya chỉ cần một người đóng thôi, vì thế Saint Seiya không ngừng bạo phát vũ trụ nhỏ của mình, có thể anh ta sẽ ngã xuống nhưng Saint Seiya là bất tử.
Đương nhiên Dư Châu Châu sẽ không hiểu rõ những thứ này. Lúc đó tư tưởng của bé đã theo chủ nghĩa anh hùng, chính nghĩa ngút trời nhưng bé không biết điều đó.
Trong đêm hạ hôm đó, tiếng cười đùa của lũ trẻ và tiếng hô của những người lớn đang đánh bài đều rất xa xôi. Bôn Bôn mơ hồ bị Dư Châu Châu đưa vào thế giới của bé, nhìn đôi mắt lấp lánh như bảo thạch của bé, nghe bé nói với giọng kiên định “Điện hạ, ngài đi nhanh đi, ở đây đã có thuộc hạ!”
Từ đầu đến cuối, Athena phiên bản Bôn Bôn chỉ biết im lặng, mặc cho Dư Châu Châu cầm cây kem gỗ đánh nhau với đống cỏ xung quanh. Mấy chiêu Thiên Mã Lưu Tinh Quyền bay vùn vụt, cậu nhóc rất muốn hỏi bé, khi nào Đại Ma Vương vô hình kia mới bị đánh bại?
Thời gian chiến đấu quá dài, cậu nhóc đã buồn ngủ.
Bôn Bôn lại không biết, thứ gọi là vận mệnh không phải chỉ có Thiên Mã Lưu Tinh Quyền có thể giải quyết được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc