Xích bát vô tình - Hồi 35

Tác giả: Trần Thanh Vân


Lúc đó màn diễn cuối cùng “Đại Khê Hoàng Trang” sắp bắt đầu, ngoài trời đã tối sẫm. Trên hí đài và ở khán đài, đèn đuốc liền được thắp lên.
Trong tịnh thất của La lão phu nhân, bà cùng Đại thiếu phu nhân Đoàn Thúy Liễu vẫn đang thì thầm nói chuyện.
La lão phu nhân nói :
- Liễu nhi! Con hãy về phòng nghỉ đi một lúc. Ta biết mấy ngày nay con rất khổ tâm không ngủ được. Mẹ cũng cần nghỉ ngơi.
Đoàn Thúy Liễu nói :
- Mẹ! Con không sao cả đâu! Chỉ buồn rằng La gia trang chúng ta không ai làm điều ác cả, thế mà sa vào hoàn cảnh bi thương như thế..
Nàng nghẹn ngào nói tiếp :
- Ông trời sao không công bằng, nỡ đối xử với chúng ta tệ bạc thế này..
Tới đó không nén nổi khóc nấc lên.
Mấy hôm nay, Đại thiếu phu nhân đã cố nén nhịn nỗi đau thương, nhưng bây giờ chỉ còn hai mẹ con, nàng vừa tủi phận mình, vừa thương thân bà già mù lòa. rồi sẽ phải sống trong đơn chiếc nên nỗi đau thương mới vỡ òa ra.
La lão phu nhân vuốt tóc con dâu, an ủi :
- Con nói không sai. Nếu ông trời có mắt thì đã không đẩy chúng ta vào thảm cảnh này. Thôi con về đi, hãy nghỉ ngơi một lúc hoặc ra ngoài xem hát cho khuây khỏa, giúp mẹ bồi tiếp Vương lão lão..
Đoàn Thúy Liễu “dạ” một tiếng, nói :
- Mẹ ngủ, con đi đây!
- Con đi đi, nhưng nhớ thổi tắt đèn cho mẹ.
Đoàn Thúy Liễu do dự một lát, nhưng nghĩ rằng mắt mẹ đã không còn nhìn thấy nữa, đèn có sáng cũng chẳng ích gì, hơn nữa, nếu để đèn sáng có thể có người đến làm mất giấc ngủ của bà nên thổi tắt ngọn đèn rồi mới bước ra khỏi cửa phòng.
La lão phu nhân nằm thao thức không sao ngủ được.
Đột nhiên bà nghe bên ngoài có tiếng bước chân rất nhẹ.
La lão phu nhân tự hỏi :
- Chẳng lẽ Liễu nhi quay lại? Nhưng tiếng bước chân khẽ thế này, rõ ràng người đó đang thi triển khinh công, nếu ta không mù thì không thể nghe được Liễu nhi vừa thổi tắt đèn, trong phòng đèn tối, đối phương cố giữ bước chân thật khẽ, chứng tỏ có ý đồ bất thiện!
Nghĩ vậy, bà với lấy chiếc Long đầu trượng để bên cạnh mình căng tai nghe ngóng.
Người kia đến trước cửa dừng lại một lúc, sau đó có tiếng rèm cửa bằng mành trúc được vén lên.
Những tiếng động này nếu người thường thì không thể nghe ra được, nhưng đối với người mù, thính giác đương nhiên nhạy bén hơn.
La lão phu nhân võ công rất cao cường, đã nhiều năm bị mù lòa nhưng vẫn kiên trì luyện võ công, đồng thời rèn luyện thính lực để khi đối địch nó thay cho thị giác, vì thế thính lực của bà ta không ai sánh nổi.
Tiếng rèm cửa được vén lên, có nghĩa là người kia đã bước vào phòng.
La lão phu nhân vẫn nằm nguyên trên giường, cố lấy giọng bình thản như không có gì khác thường hỏi :
- Ai đó?
Không có tiếng trả lời.
La lão phu nhân lúc này đã tin chắc rằng kẻ đó tới đây không ngoài mục đích không để bà sống trọn ngày sinh nhật thứ sáu mươi này!
Ngoài ra, đối phương không trả lời tất phải là người trong La gia trang này sợ bà nhận ra giọng nói.
La lão phu nhân ngồi lên, tay cầm cây Long đầu trượng nặng tới trên ba chục cân lại hỏi tiếp :
- Ai vào phòng đó?
Người kia đã tiến vào cửa được ba bốn bước.
Tĩnh thất này rất rộng, trước đây vốn để rất nhiều đồ gỗ nhưng từ này La lão phu nhân bị mù đã cho chuyển đi gần hết cho đỡ vướng. Hơn nữa nếu có kẻ địch tập kích thì còn dễ bề ứng phó, nhất là sau khi La gia trang bị mấy cơn hỏa hoạn.
Người kia tiến thêm hai bước thì dừng lại.
La lão phu nhân vốn là người từng trải, nhiều kinh nghiệm. Bà tin rằng kẻ địch đột nhập vào ám toán, hơn nữa có nhiều khả năng là nội gián trong trang viện nên hắn sẽ hạ thủ bằng phương pháp nhanh nhất là dùng ám khí.
Vì thế bà tập trung hết thính lực lắng nghe để phát hiện những thanh âm nhỏ nhất để sẵn sàng ứng phó.
Quả nhiên chỉ lát sau La lão phu nhân nghe tiếng ám khí bay vun vút về phía mình, khi tới gần hơn thì vang lên tiếng lanh canh như tiếng chuông nhỏ xíu.
La lão phu nhân la thầm :
- “Đoạt Phách linh!”
Đồng thời tay cầm cây Long đầu trượng tung mình nhảy vút lên, một tay vung trượng, tay kia phất mạnh.
Năm sáu chiếc ám khí hình chuông bị kình lực đẩy lùi lại đập vào bức tường đối diện phát ra một loạt âm thanh chát chúa.
Nhưng La lão phu nhân chưa kịp đáp mình xuống đất thì một loạt “Đoạt Phách linh” nữa lại bắn tới, lần này có tới bảy tám chiếc.
Đừng cho rằng do tuổi già và thành người tàn phế mà La lão phu nhân hành động nặng nề chậm chạp.
Trái lại, từ sau khi hai nhi tử gặp nạn, bà ta rất chuyên tâm luyện võ, võ công càng cao thâm hơn trước, nhất là khinh công, với quyết tâm phục thù cho nhi tử.
Vì đôi mắt không còn thấy gì nữa. La lão phu nhân luyện khinh công cao minh hơn trước nhiều và thính giác rất tinh nhạy để bổ khuyết phần nào cho thị giác.
Nghe tiếng gió, La lão phu nhân phân biệt rất rõ có tám chiếc “Đoạt Phách linh” đều nhằm vào các đại huyệt, trong đó có hai chiếc nhằm vào “Thính Cung huyệt” ở hai tai.
Hiển nhiên địch nhân biết bà ta hai mắt bị mù không nhìn thấy gì nữa, chỉ cần phế bỏ thính giác nữa tất hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.
Đối với La lão phu nhân thì đôi tai trọng yếu như chính sinh mạng mình, bởi không còn nghe được thì chẳng những mất khả năng chiến đấu mà có sống thêm cũng vô vị mà thôi.
Khi hai chiếc “Đoạt Phách linh” đầu tiên bắn tới, bà cúi gập người xuống, ám khí bay sướt qua đầu!
Cả tám chiếc “Đoạt Phách linh” phóng ra gần như đồng loạt không sau trước bao nhiêu.
Tránh qua hai chiếc bắn vào “Thính Cung huyệt”, phía dưới vẫn còn sáu chiếc nữa.
Với thân thủ La lão phu nhân, nếu hai mắt còn sáng thì việc đối phó với từng đó ám khí không có gì khó khăn. Nhưng tình cảnh lúc này, bà ta biết mình không đủ khả năng tránh cả sáu chiếc còn lại được.
La lão phu nhân suy tính rất nhanh.
Lúc này muốn khỏi bị địch nhân *** thì chỉ còn biện pháp duy nhất là lưỡng bại câu thương. Một khi cả đối phương cũng bị thương thì tất phải trốn chạy để bảo toàn tính mạng.
Đôi chân vẫn chưa chạm đất, La lão phu nhân thi triển một thức “Ngọa Khán Lao Ngưu” nghiêng mình sang phải tránh được hai ám khí bắn tới ***, lại phất tay trái đánh rơi hai chiếc khác, nhưng còn hai chiếc cuối cùng bắn vào sườn thì xem ra không còn tránh được nữa.
Biết rõ còn hai chiếc “Đoạt Phách linh”, một đang bắn vào sườn, một vào bắp chân, La lão phu nhân dùng Long đầu trượng đánh bật chiếc ám khí bắn vào chân mình, đồng thời lao tới đối phương.
Bà tính toán rằng nếu tránh được chiếc bắn vào sườn tất chân sẽ bị thương, tuy nhẹ hơn nhưng nhất thời không thể giao chiến được.
Chỉ nghe người kia la lên một tiếng :
- Nguy rồi!
Vừa nhảy lui mình một bước.
Hắn không ngờ La lão phu nhân không quản bị thương lao vào giữa màn ám khí phản kích như vậy, vừa nhảy lui thì Long đầu trượng đã phang thẳng xuống.
Thế trượng cực kỳ thần tốc lại bất ngờ, người kia không sao tránh được đành phải ngã ngửa ra dùng thế “Thiết Bản Kiều” giữ lấy bộ vị, nhưng chỉ tránh được vùng *** và lưng.
Chỉ nghe “chát” một tiếng, đầu chiếc Long đầu trượng đánh trúng vào một bắp đù* kẻ ám toán nhưng may rằng hụt đi một chút, nếu không bắp chân của hắn đã bị đánh nát.
Tuy vậy chiếc Long đầu trượng cũng xé mất chiếc quần ăn sâu vào *** tạo thành vết thương dài nửa thước sâu hơn một tấc, suýt nữa chạm tới xương!
Sau khi bổ một trượng, La lão phu nhân cũng thu trượng về chống xuống đất đứng thở, vì lúc đó đã bị một chiếc “Đoạt Phách Linh” cắm vào sườn trái đau buốt.
Kẻ ám toán đã bị thương, thừa cơ lao ra khỏi phòng chạy mất.
La lão phu nhân không đuổi theo, nghiến răng nhổ mũi ám khí ra rồi chống gậy khập khểnh bước đến giường ngồi xuống.
Ngay lúc ấy từ ngoài cửa có tiếng gọi :
- Mẹ ơi! Mẹ đã ngủ chưa?
Sau đó có một người bước vào phòng, đó là Đại thiếu phu nhân Đoàn Thúy Liễu.
La lão phu nhân đáp :
- Mẹ chưa ngủ. Nhưng vừa rồi suýt nữa thì ngủ một giấc ngàn thu không bao giờ còn tỉnh dậy..
Thúy Liễu hoảng hốt kêu lên :
- Mẹ sao thế?
Rồi hối hả bước tới châm đèn lên.
Thấy La lão phu nhân bịt chặt lấy sườn đầy máu, Đoàn Thúy Liễu cuống quít hỏi :
- Mẹ bị thương ư? Để con đi gọi Tiêu đại phu..
La lão phu nhân lắc đầu nói :
- Không cần đâu. Mẹ đã có thuốc trị thương đây, chỉ lát sau là khỏi thôi.
- Vậy thì mẹ hãy nằm xuống đi để con chữa thương cho.
Đoàn Thúy Liễu lấy nước và khăn sạch lau máu ở vết thương, dùng thuốc trị thương của La lão phu nhân đắp vào băng lại.
Cô làm xong mới hỏi :
- Mẹ có biết kẻ nào vừa ám toán mẹ không?
La lão phu nhân lắc đầu :
- Không biết. Nhưng nghe giọng nói thì đó là nữ nhân.
- Hắn dùng thứ ám khí gì vậy?
La lão phu nhân lấy ra một chiếc “Đoạt Phách linh” nói :
- Nữ nhân đó ám toán mẹ bằng vật này.
Đoàn Thúy Liễu nhìn một lúc rồi hỏi :
- Vật giống hình cái chuông thế này mà cũng dùng làm ám khí được ư? Mẹ có biết tên nó là gì không?
- Loại này có tên là “Đoạt Phách linh”, nhìn tuy nhỏ thế nhưng uy lực rất lớn. Đầu tiên nha đầu đó định hại luôn cả hai tai mẹ, nhưng hai lần dùng đến mười bốn mười lăm mũi ám khí cuối cùng chỉ trúng có một mũi.
Đoàn Thúy Liễu lại hỏi :
- Mẹ có thể suy đoán được nữ nhân đó là người của bổn trang hay người ngoài không?
La lão phu nhân đáp :
- Từ khi đột nhập vào phòng, nó không hé rằng nói lấy một lời, đến khi bị mẹ đánh một trượng mới kêu lên. Theo mẹ thì thương thế hắn không nặng lắm vì chưa chạm tới xương, nhưng thấy không thắng được mẹ, sợ kéo dài thời gian bị người khác nhận ra nên vội vàng bỏ chạy. Tất cả những điều đó nói lên rằng nó là người trong bổn trang.
Đoàn Thúy Liễu hối hận nói :
- Lẽ ra con không nên rời mẹ mới phải..
La lão phu nhân ngắt lời :
- Con đừng tự trách mình nữa. Chẳng lẽ mẹ chưa rõ bản tính và tình cảm của con nữa hay sao?
Bà buông tiếng thở dài nói tiếp :
- Ai!.. Số phận của mẹ con mình thật khổ! Thẩm sư thúc nói rằng tối qua tứ đệ của con suýt nữa thì bị ám toán.
Đoàn Thúy Liễu kinh hãi kêu lên :
- Thật đáng sợ! Có biết kẻ hiểm ác đó là ai không?
La lão phu nhân đáp :
- Chỉ biết kẻ ám toán Tứ thiếu gia cũng là một nữ nhân.
- Lại là nữ nhân?
Đoàn Thúy Liễu trầm ngâm nói :
- Nếu vậy thì rất có thể là kẻ ám toán Tứ thiếu gia và mẹ cũng chỉ là một và là người trong bổn trang. Mẹ, tứ đệ có trông rõ hình dáng nó không?
La lão phu nhân lắc đầu :
- Không. Lúc đó tứ đệ của con còn ham mê bắt dế đến nỗi không hay biết gì đến mối nguy cơ rình rập xung quanh mình. Đối phương xuất thủ ám toán thì “Đoạt Phách linh” đã bắn tới rồi, còn kịp nhận ra ai nữa? May mà Thẩm sư thúc và Cáp Đạt kịp thời đến cứu...
Đoàn Thúy Liễu lo lắng hỏi :
- Lại là “Đoạt Phách linh”, rõ ràng chính là thị rồi! Có một kẻ thù lẩn lút quanh chúng ta thật là đáng sợ!
La lão phu nhân chợt hỏi :
- Liễu nhi! Bây giờ đang giờ nào?
- Dạ, sắp tới giờ Tuất rồi.
La lão phu nhân trầm ngâm nói :
- Nếu vậy thì buổi diễn sắp xong..
Bà chưa kịp nói hết câu thì Lâm Yến bước vào kính cẩn cúi chào nói :
- Lão thái thái! Tôn tiên sinh nói rằng đích thân ban chủ cung thỉnh lão thái thái đến hí đài trước khi trò diễn kết thúc để ban nhạc có thể bái chúc một lần trước khi rời khỏi bổn trang.
Đoàn Thúy Liễu nói :
- Cần gì phải thế? Bây giờ muộn rồi, hơn nữa lão thái thái còn bị thương, ngươi đến bảo với Tôn tiên sinh.
Lâm yến nói :
- Nhưng Tôn tiên sinh bảo rằng sáng mai ban nhạc đã khởi trình sớm..
La lão phu nhân xua tay nói :
- Thôi được! Để ta đi vậy! Vết thương đỡ rồi không sao đâu!
Thúy Liễu lo lắng nói :
- Mẹ! Vết thương chưa kín miệng, bây giờ nếu cử động sẽ tiếp tục chảy máu..
La lão phu nhân ngắt lời :
- Không sao. Loại thánh dược này rất công hiệu, bây giờ gần như lành hẳn rồi.
Lâm Yến thất kinh hỏi :
- Đại thiếu phu nhân! Thái thái làm sao mà bị thương thế?
Đoàn Thúy Liễu rầu giọng nói :
- Vì ta ham vui nhộn ra xem diễn nên mới xảy ra cơ sự thế này.. một nữ nhân lẻn vào phòng dùng “Đoạt Phách linh” ám toán lão nhân gia.
Lâm Yến hối hận nói :
- Lỗi hoàn toàn do tỳ nữ cả! Lẽ ra tỳ nữ phải về đây từ trước đừng nghe lời Nhị thiếu phu nhân..
La lão phu nhân hỏi :
- Nhị thiếu phu nhân bảo sao?
Lâm Yến thưa :
- Dạ bẩm.. Nhị thiếu phu nhân nói rằng chẳng mấy khi có ban nhạc về tận đây diễn, hơn nữa màn diễn đang hay nên ngồi thêm một lúc, lão thái thái sẽ không trách đâu.
La lão phu nhân gật đầu nói :
- Đương nhiên là ta không trách! Ngươi suốt ngày đêm hầu hạ bên lão thân nhiều rồi. Nhân dịp này cứ cho ngươi chơi một bữa cho thỏa thích!
- Nhưng lão thái thái suýt nữa thì..
La lão phu nhân ngăn lại :
- Đừng nói nữa! Nhị và tam phu nhân vẫn ngồi ở ngoài đó xem không đi đâu cả chứ?
Lâm yến gật đầu :
- Dạ!
La lão phu nhân lại hỏi :
- Ngươi có thấy Tiểu Kim Tước đâu không?
- Tỳ nữ có gặp. Chừng hai khắc trước, nó mới đi mang trà cho Vương lão lão. Tiểu Kim Tước tối nay chạy vào chạy ra luôn, rất bận.
La lão phu nhân gật đầu :
- Thôi được! Ngươi dẫn ta ra ngoài đó đi!
Lâm Yến dẫn lão thái thái ra hí đài, Đoàn Thúy Liễu cũng đi theo.
* * * * *
Vở “Đại Khê Hoàng Trang” cũng là một tích cũ viết về công án của Bành Công, cao điểm là vào lúc thủ hạ của Bành Công giao chiến với Hoa Đức Lôi.
Vai Hoa Đức Lôi do tên võ sinh nuôi chim Tư Mã Khâm thủ diễn.
Thời gian gần đây, ngoài những vai hát ả đào, ngày càng có nhiều màn biểu diễn võ nghệ rất lôi cuốn người xem, nhất là khán giả thuộc hạng thanh thiếu niên, bởi thế các ban nhạc tuyển chọn thêm các võ sinh có võ công khá điêu luyện.
La lão phu nhân đến thì cuộc đấu đã sắp kết thúc.
Thấy nữ chủ nhân trở lại khán đài, Tiêu Kỳ Vũ và Tôn Tư Chí tăng cường cảnh giác đề phòng bất trắc.
Tôn Tư Chí cùng hai vị Nội, Ngoại tổng quản luôn luôn bám sát La lão phu nhân không dám rời một bước.
Trên hí đài, khi Hoa Đức Lôi bị thủ hạ của Bành Công dồn vào bại thế, đột nhiên hắn thét to mấy tiếng :
- Hiến thọ đào!
Lập tức cả Hoa Đức Lôi lẫn bọn thủ hạ của Bành Công rút trong áo ra những túi vải nhỏ màu hồng ném xuống khán đài!
Trong số khán giả có không ít người đã xem vở “Đại Khê Hoàng Trang” nhưng chưa bao giờ thấy có tình tiết quái gở này.
Thoạt tiên nhiều người cho rằng đó là phát minh của ban nhạc Hách Đại Khánh để chúc mừng lễ thọ La lão phu nhân bằng hành động độc đáo của mình.
La lão phu nhân và Vương lão lão hết sức kinh ngạc.
Hai người đã xem vở diễn nhiều lần nhưng không có tình tiết này. Mặt khác, chẳng ai chúc thọ bằng động tác thất thố như vậy.
Những người ngồi xung quanh hai vị phu nhân gồm Tôn Tư Chí, hai vị Nội, Ngoại tổng quản và mấy tên thủ hạ thân tín khác thấy vậy nhất loạt nhảy bật lên đón lấy những chiếc túi màu đỏ từ hí đài ném xuống mà không biết là vật gì.
Ngoài ra còn có ba vị Thiếu phu nhân, Đại tiểu thư La Y Hương và Lâm Yến cũng đứng lên bảo vệ La lão phu nhân và Vương lão lão.
Mười mấy chiếc túi nhỏ màu hồng đều bị bọn Tôn Tư Chí bắt lấy hết. Lúc đó toàn bộ diễn viên trên hí đài ngừng biểu diễn lùi hết về hậu trường.
Đến bây giờ mọi người đã rõ đây là một vụ âm mưu.
Đương nhiên Hách Đại Khánh là ban chủ vì nghề nghiệp làm ăn nên không thể liên quan đến âm mưu ám toán thân chủ mà hẳn là bị chủ hung bức bách.
Vì miếng cơm manh áo, vì tính mạng của toàn ban và cả gia đình lão đâu thể kháng cự lại bọn cường đạo?
Bọn Tôn Tư Chí tiếp được những túi lập tức ném trả lại lên hí đài ngay.
Ai cũng tưởng đó là túi đựng chất nổ nhưng lại không phát ra một tiếng nổ nào.
Thực ra đó vốn là những chiếc túi đựng chất nổ, nhưng lần trước đến chữa bệnh trúng thử cho một người trong ban nhạc nên Tiêu Kỳ Vũ đã phát hiện ra và đánh dấu những rương có chất nổ.
Ngay tối hôm đó, chàng đã đột nhập vào chỗ trú của ban nhạc dùng thủ thuật vô hiệu hóa những túi chất nổ đó, nhờ thế mà cứu thoát ít nhất là ba vị Tổng quản.
Bấy giờ trên hí đài vắng tanh không còn người nào, trái lại dưới khán đài thì trở nên đại loạn.
Mọi người đều hiểu rằng đã phát sinh biến cố nên nhao nhao chạy lui rời xa hí trường tản đi các phía.
Nhưng trong lúc những túi vải đó bị ném trả lại mà không phát ra tiếng nổ nào, mọi người đã có phần yên tâm thì tên thủ vai Hoa Đức Lôi là Tư Mã Khâm lại từ hậu trường nhảy ra vung tay ném thêm hai túi vải đỏ khác, một thẳng tới La lão phu nhân, một nhằm vào Tứ thiếu gia La Phong!
Nếu hai túi vải này phát nổ thì La gia tất sẽ bị tuyệt diệt.
Tiêu Kỳ Vũ đứng cách La lão phu nhân tới bốn năm trượng, thấy Tư Mã Khâm vừa xuất thủ lập tức phi thân lao tới đón đầu chiếc túi ném tới La lão phu nhân khi chân chưa kịp chạm đất, chàng quay người đổi hướng lướt đi thêm ba trượng nữa vừa lướt đi thêm ba trượng nữa vừa ném túi trả lại hí đài, vừa tiếp luôn được túi vải ném tới La Phong!
Hơn trăm người có mặt ở hiện trường tuy trong hoàn cảnh vô cùng nguy khốn nhưng thấy Tiêu Kỳ Vũ thi triển khinh công thần diệu như thế cũng bật lên tiếng kêu đầy kinh ngạc và tán thưởng.
La lão phu nhân lúc đó đã đứng lên, tuy biết rằng lúc đó đã phát sinh biến cố nhưng không biết tình hình cụ thể ra sao, được Lâm Yến tường thuật lại mọi diễn biến, hiển nhiên miêu tả luôn khinh công tuyệt đỉnh của vị Tiêu đại phu gần như đồng thời tiếp được cả hai túi vải ném tới hai hướng khác nhau.
Tiêu Kỳ Vũ tuy đã dùng thủ thuật làm vô hiệu hóa cả thùng đựng chất nổ nhưng thấy Tư Mã Khâm ném ra hai túi chất nổ cuối cùng, chàng sợ rằng xảy ra chuyện gì bất trắc nên mới phòng xa tiếp lấy ném trả lại.
Nhưng trong lúc Tiêu Kỳ Vũ còn chưa kịp đáp xuống đất thì Tư Mã Khâm lại ném thêm một túi nữa.
Túi này vẫn nhằm về phía La lão tứ!
Ngoại tổng quản Bao Quan Đình la lên :
- Tứ thiếu gia mau tránh đi!
Tiêu Kỳ Vũ thấy thế, người đang lơ lửng trên không chợt thu mình cuộn tròn lại như một khối cầu rồi đột nhiên đổi ngoặt hướng quay trở lại băng về phía La Phong!
Hàng trăm ánh mắt đổ dồn cả vào Tiêu Kỳ Vũ, mọi người quên cả mối hiểm họa đang ập xuống đầu La lão tứ, không thể tin được rằng trên thế gian lại có một thứ khinh công tuyệt diệu như thế!
Không cần đến ngoại lực mà có thể đổi hướng một lần đã xứng đáng là khinh công thượng thặng rồi, xưa nay đã từng nghe nói có ai từ trên không có thể đổi hướng hai lần mà không dùng ngoại lực?
Chỉ có loại chim mới có khả năng kỳ diệu đó.
Khi La Phong đang định đưa tay tiếp lấy túi vải màu hồng thì Tiêu Kỳ Vũ đã nhanh hơn bắt được trước rồi, đồng thờ ném trả lại về phía hí trường.
Lần này Tư Mã Khâm không xuất hiện ném tiếp túi nào xuống nữa.
Tiêu Kỳ Vũ đoán rằng trong tất cả những túi vải chỉ có khả năng một túi phát nổ là túi cuối cùng thôi.
Quả nhiên khi túi vải sau cùng được Tiêu Kỳ Vũ ném trả lại, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Trong đám khói lửa cuồn cuộn, tre nứa ván gỗ cùng mọi thứ đồ đạc trên sàn diễn bắn tứ tung, cả hí đài rộng tới hơn ba trượng vuông phút chốc bị san thành bình địa!
Như vậy là sự việc đã hết sức rõ ràng, kẻ địch nhằm mục tiêu vào La Phong, kẻ nối dõi duy nhất còn lại của La gia.
Nếu như La Phong bị giết, La trang chủ và La lão phu nhân tất cũng vì đau buồn mà ૮ɦếƭ, đó là cách *** chẳng cần dùng dao vậy!
Tiêu Kỳ Vũ ra lệnh cho Ngoại tổng quản Bao Quan Đình và Nội tổng quản Liễu Trực :
- Hai vị Tổng quản chăm sóc giùm La lão phu nhân!
Đồng thời kéo tay La Phong quát :
- Đi!
Lời vừa dút đã kéo tay Tứ thiếu gia lao về phái sau hí đài truy theo Tư Mã Khâm.
Trước đó Đại tổng quản Tôn Tư Chí đã truy theo rồi, nhưng có lẽ khinh công kém đối phương nên không đuổi kịp.
Y mới đuổi được vài chục trượng thì thấy hí đài phát nổ, sợ trong trang viện còn xảy ra biến cố nữa nên quay lại.
Lúc đó cả ban chủ Hách Đại Khánh và một số người trong ban nhạc, tuy không dính dáng gì đến bọn mưu sát nhưng vì biến cố xảy ra từ chính ban nhạc, sợ bị người của La gia trang phục thù nên cũng bỏ chạy.
Tư Mã Khâm là tên cuối cùng rời khỏi hí trường. Nhưng thân pháp hắn rất nhanh nên chẳng mấy chốc vượt xa đồng bọn.
Ba tên phỉ đồ đã ước định với nhau từ trước, bất luận việc thành bại thế nào đều phải tập trung ở nơi quy định cách La gia trang bảy dặm sau khi xảy ra biến cố.
Bọn này vạch kế hoạch rất cẩn thận, vì ban nhạc tới đây bằng thuyền nên tin rằng mọi người của La trang sẽ đuổi về phía hồ, cả ban nhạc chạy về phía đó, và chính chúng thoạt tiên cũng nhằm hướng hồ mà chạy tới để đánh lạc hướng đối phương, và quả nhiên Tôn Tư Chí đã bị mắc lừa.
Điểm hẹn là một khu đất trống giữa cánh rừng rậm.
Thực tế bọn phỉ đồ có tới năm tên trong ban nhạc một tên đóng ả đào, một võ sư, một tên hán tử chừng ba mươi tuổi đánh thanh la do Tư Mã Khâm đóng vai võ sinh Hoa Đức Lôi chỉ huy.
Ngoài ra còn có một lão đầu không có mặt trong ban nhạc.
Năm tên này danh đầu đều không nhỏ, trong đó ba tên trong băng mãi võ đã từng xuất hiện ở La gia trang gồm lão đầu Lưu Tương chủ một cửa hiệu binh khí rất lớn ở Sơn Tây, tên hán tử Trương Thái giả làm người đánh thanh la và vũ nữ có tên là Diệp Xuân Hương, chính là môn hạ của “Bắc Lạt” “Vô Song Đao” Dư Hận Thiên.
Còn thiếu nữ đóng vai ả đào tên là Từ Ánh Tuyết, trước đây từng trôi nổi trong các gánh hát rong ba bốn năm, sau mới được “Nam Toan” “Thánh Thủ thư sinh” Cổ Vô Sư thu làm môn hạ, nhờ thế mà đóng được vai ả đào.
Như vậy là có đến ba người trong bốn nhân vật uy danh bậc nhất võ lâm là “Đông Khổ, Tây Cam, Nam Toan, Bắc Lạt” xưa nay có vẻ như không có mối liên hệ gì với nhau, nay lại tham gia vào cuộc mưu hại La gia trang.
Lúc này năm tên tề tựu giữa khoảng trống, trừ Đổng lão đầu ra, bốn tên còn lại đã vút hết y phục và đồ hóa trang trên mặt.
Sắc mặt của bọn phỉ đồ đều lộ ra vẻ u ám, bởi vì kế hoạch đã thất bại.
Chỉ cần tiêu diệt được một trong hai người hoặc La lão phu nhân hoặc La Phong là đạt yêu cầu, nhưng chẳng ngờ không giết được ai trong hai người này cả.
Tư Mã Khâm là nhị đồ đệ của “Mai Hoa Tam Lộng”, ngoại hiệu là “Oanh Thiên Lôi” rất giỏi về môn dùng hỏa khí.
Đây là trận quyết định nên Tư Mã Khâm đã chuẩn bị rất kỹ, dùng số lượng chất nổ rất lớn.
Ngờ đâu mãi đến khi màn diễn thứ hai kết thúc, hắn mới phát hiện ra những túi *** đã bị đánh tráo, hắn đành lấy một túi dự phòng duy nhất còn lại giấu trong người tìm mọi cách ám hại cho bằng được La Phong. Thế nhưng đến cả phương án dự phòng này cũng thất bại!
Nếu không có Tiêu Kỳ Vũ trí dũng kiêm lược, liệu sự như thần thì lúc này La Phong đã biến thành một đống thịt vụn rồi!
Thực tế, với gói nổ cuối cùng được Tư Mã Khâm ném ra với lực rất lớn, người ta chỉ cần chộp trúng là nổ ngay trên tay, lúc đó cả khu vục chu vi vài trượng đều bị sát thương, La Phong còn hy vọng gì sống sót?
May rằng người bắt gói hỏa khí chính là Tiêu Kỳ Vũ, chàng dùng hấp lực làm tiêu thất hầu hết lực dạo của đối phương nên mới an toàn ném trả lại tới hí đài mới phát nổ.
Sau khi ném xong gói *** cuối cùng, Tư Mã Khâm không chờ xem kết quả liền nhanh chóng tẩu thoát, nhưng khi nghe tiếng nổ quay lại nhìn thì thấy hí đài bị nổ tung, biết hành động của mình đã thất bại.
ánh trăng chiếu xuống năm nhân ảnh ngồi lặng lẽ giữa khoảng trống.
Hồi lâu, Tư Mã Khâm mới hậm hực nói :
- Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuất đạo đến nay, “Oanh Thiên Lôi” ta mới thất bại thảm hại thế này! Mẹ nó! Kế hoạch của chúng ta chu đáo như thế mà do một tay tên lang băm kia phá hỏng hết!
Từ Ánh Tuyết nói :
- Xuân Hương muội muội vừa gặp lệnh sư “Bắc Lạt” Dư tiền bối, có phát hiện gì về tên lang băm tự xưng là Tiêu Dật Chí đó không?
Diệp Xuân Hương nhìn Tư Mã Khâm nói :
- Tư Mã đại hiệp đừng tự trách nữa! Theo gia sư nói thì tên đó chính là “Xích Bát Vô Tình Tiêu” hay “Bát Tuyệt thư sinh” Tiêu Kỳ Vũ đó!
Lời này vừa xuất, bốn tên khác mặt đều xanh mét lại như tàu lá!
Hồi lâu mới nghe Từ Ánh Tuyết nói :
- Lênh sư Từ tiền bối đã phát hiện điều đó tất không sai! Mà cũng chỉ có “Bát Tuyệt thư sinh” mới đủ khả năng làm thất bại kế hoạch của chúng ta được mà thôi!
Tư Mã Khâm tiếp lời :
- Nhưng dù sao kế hoạch của chúng ta cũng đã hoàn thành được phần lớn, giết được ba trong số bốn con trai của La gia. Ngoài ra kẻ nội gián chúng ta cài vào còn chưa bị lộ, tin rằng trước sau gì kế hoạch cũng sẽ hoàn thành.
Diệp Xuân Hương nói :
- La trang chủ đi vắng, người thay hắn là “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng. Tên này không đáng sợ, chỉ có Tiêu Kỳ Vũ mới cần phải nghĩ cách đối phó.
Lão đầu Lưu Tương thêm :
- Nhưng chúng ta cần phải nhanh chóng giải quyết vụ này, để đến khi Bùi tiền bối quay về chỉ e Tư Mã đại hiệp không thể tự do hành động được nữa.
Tư Mã Khâm gật đầu nói :
- Tại hạ cũng nghĩ thế. Được các vị tiền bối lệnh sư tín nhiệm giao cho tại hạ chỉ huy vụ này, đó là một vinh sự lớn. Thế mà đến nay việc vẫn chưa thành, tại hạ rất lấy làm hổ thẹn!
Từ Ánh Tuyết buông lời an ủi :
- Tư Mã đại hiệp chớ nên tự trách mình nữa. Người do chúng ta cài vào La gia trang còn chưa bị phát hiện, lo gì không hạ sát được La Phong? Ngoài ra, nếu gặp tình huống xấu nhất mà không thể hoàn thành kế hoạch, khi đó cả bốn lão nhân gia cùng tới đây liên thủ, võ lâm đương thế có ai xứng đáng là đối thủ của họ?
Tư Mã Khâm nói :
- Người được chúng ta cài vào đã báo tin rằng từ nay tạm thời đình chỉ hoạt động vì đối phương bắt đầu đánh hơi ra.
Hắn dừng lại một lúc, nói tiếp :
- Còn nếu tình thế bắt buộc bốn vị tiền bối liên thủ để đối phó, uy lực đương nhiên là rất lớn, nhưng không nên đánh giá thấp lực lượng của đối phương.
Diệp Xuân Hương nói :
- Nếu lệnh sư “Mai Hoa Tam Lộng” Bùi tiền bối đứng về phía chúng ta thì sẽ không có gì đáng lo nữa.
Tư Mã Khâm lắc đầu :
- Gia sư và La Kiện Hành vốn không có oán cừu gì, chỉ là nữ chủ nhân của La gia trang nghi ngờ gia sư tham gia vào hành động này. Tại hạ được các vị tiền bối đề nghị phối hợp, biết rằng trái ý gia sư nhưng không dám từ chối.
Diệp Xuân Hương hỏi lại :
- Thế còn vị sư bá của Tư Mã đại hiệp thì sao?
Tư Mã Khâm gật đầu :
- Thì nhờ có Phùng sư bá nên tại hạ mới dám trái ý gia sư, còn lôi kéo được vị sư thư cùng tham gia nữa. Vị sư thư đó võ công rất huyền ảo, hơn nữa là người của La gia nên hoạt động rất có hiệu quả..
Từ Ánh Tuyết nói :
- Tư Mã đại hiệp thuyết phục được lệnh sư thư “Ngọc Đới Phiêu Hương” hợp tác với chúng ta, đó là một thành công lớn.
Tư Mã Khâm cười khổ đáp :
- Nhưng sư thư vừa tuyên bố rằng chỉ hợp tác một lần mà thôi. Kể từ bây giờ, cho dù kế hoạch thắng hay bại thế nào cũng kiên quyết chối từ..
Lão đầu Lưu Tương góp lời :
- Chúng ta hãy chờ cả bốn vị tiền bối cùng đến đây thương lượng đối sách rồi sẽ quyết định. Bây giờ lão phu cho rằng chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn!
Chợt có người chen lời :
- Nếu trưởng bối của các người không chê tại hạ bất tài kém lực, tai hạ xin nguyện góp một phần tâm lực!
Cả năm tên cùng đứng bật dậy đưa mắt nhìn về phía tiếng người vừa phát ra.
Chỉ thấy một trung niên văn sĩ dáng vẻ vô cùng thoát tục từ trong khu rằng rậm đĩnh đạc đi tới, phía sau còn một người nữa, chính là Tứ thiếu gia của La gia trang La Phong!
Trung niên văn sĩ hiển nhiên là Tiêu Kỳ Vũ!
Tư Mã Khâm mặt biến sắc hỏi :
- Tên họ Tiêu! Số hỏa khí là do ngươi vô hiệu hóa đúng không?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu đáp :
- Chính là tại hạ!
Lưu Tương nhíu mày hỏi :
- Ngươi đúng là “Xích Bát Vô Tình Tiêu”?
- Thì còn ai mạo xưng “Xích Bát Vô Tình” làm gì chứ?
Tư Mã Khâm nghiến răng nói :
- “Xích Bát Vô Tình”! Ngươi định thâu tóm cả thiên hạ võ lâm hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ bình thản đáp :
- Tại hạ không có tham vọng đó!
Từ Ánh Tuyết gằn giọng hỏi :
- Vậy thì sao ngươi chọc tay vào chuyện này?
Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng nói :
- Cái đó các ngươi tự nên hỏi mình thì hơn! La gia đối với các ngươi có thâm cừu đại hận gì mà giết lão nhị La Tư, lão tam La Nguyên chưa đủ mà còn giết luôn cả lão đại La Tương, nay định giết thêm cả nối dõi cuối cùng là lão tứ La Phong, quyết làm tuyệt tử tuyệt tôn La gia mới được? Hành vi độc ác như cầm thú đó khiến nhân thần cũng giận, chỉ cần người có chút lương tri cũng quyết không thể bỏ qua!
Đến lượt Diệp Xuân Hương chen lời :
- Tên ho Tiêu! Ta không tin rằng “Xích Bát Vô Tình Tiêu” đủ khả năng thao túng toàn bộ võ lâm được đâu!
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Tại hạ đã nói rằng mình không có tham vọng nào cả. Họ Tiêu ta không phải là người cậy tài ngạo thế, cũng không cậy thế hiếp bức người khác, dồn đối phương tới bước đường cùng. Thế nhưng đối với loại cầm thú như các ngươi thì chẳng cần phải giữ nguyên tắc đó!
Lão đầu Lưu Tương và Tư Mã Khâm nháy mắt cho nhau rồi ra hiệu cho ba tên còn lại.
Cả năm tên hiểu ý tiến vào hình thành thế bao vây, vây lấy Tiêu Kỳ Vũ và La Phong vào giữa.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc