Xích bát vô tình - Hồi 27

Tác giả: Trần Thanh Vân


“Xích Bát Vô Tình” Tiêu Kỳ Vũ rời khỏi phòng Phùng Ái Quân, đi xuyên qua thông đạo, hốt nhiên nhìn thấy một con chim lớn từ gian phòng nhỏ bên trái bay vụt ra.
Tiêu Kỳ Vũ rất tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra không phải là chim quạ, mà là loài Cửu cung điểu.
Cửu cung điểu là một loài chim rất giỏi học tiếng nói của người, không biết ai nuôi con chim này để xổ Ⱡồ₦g?
Chính đang phân vân, chợt nhìn thấy có bóng người đi ngược lại, Tiêu Kỳ Vũ định thần nhìn đã nhận ra ngay là Tiểu Kim Tước, cô ta nhanh nhẹn bước tới nghiêng mình thi lễ nói :
- Ai dà! Tiêu đại phu, tiểu nữ đi khắp nơi tìm đại phu không thấy..
Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Cô nương tìm tại hạ có chuyện gì?
- Thì chẳng phải có người mời đại phu xem bệnh sao!
- A, lại có ai bệnh thế?
- Tam thiếu phu nhân chúng tôi trong..
- Tam thiếu phu nhân bệnh gì thế?
Tiểu Kim Tước nói :
- Nghe đâu bị cảm phong hàn.
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói :
- Thế à! Nếu như bị cảm phong hàn, tại hạ ra phương thuốc cho cô nương mang đi hốt là được.
- Ê, ê... không được, Tam thiếu phu nhân còn có bệnh khác nữa..
- Thôi được, cô nương xin dẫn đường.
Tiểu Kim Tước quay đầu bước đi trước, qua mấy khúc quanh thì đến trước khuê phòng của Tam thiếu phu nhân, hốt nhiên nghe “soạt” một tiếng, một con chim đen lại từ trong phòng bay ra.
Tiêu Kỳ Vũ trong lòng thoáng động, nhưng không hỏi Tiểu Kim Tước ngay.
Lúc này Tiểu Kim Tước dừng chân lại, chỉ tay vào trong nhà nói :
- Tiêu đại phu! Đây là phòng của Tam thiếu phu nhân, đại phu tự vào đi! Tôi phải về hầu Nhị thiếu phu nhân!
Nói rồi cô ta chạy biến mất ngay, chừng như sợ nấn ná Tiêu Kỳ Vũ sẽ kéo ở lại.
Tiêu Kỳ Vũ giơ tay định gõ cửa, bỗng nhận ra cánh cửa chỉ khép hờ, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào rồi thuận tay khép cửa lại. Khi chàng quay người lại định bước sâu vào trong thì thấy Tam thiếu phu nhân chính đang đứng trên hai chiếc ghế đẩy chồng lên nhau, nhón chân với tay lên sửa lại cây đèn cắm trên đầu cột nhà.
Tiêu Kỳ Vũ nhìn thấy Tam thiếu phu nhân cứ thận trọng nhón chân trên ghế ngỡ là cô ta không biết võ công, chân nhón tay với, thân hình mảnh khảnh, áo gấm quần hoa, đúng là một mẫu người rất xinh đẹp.
- Tam thiếu phu nhân..
- Tiêu đại phu, để đại phu chờ.. thực có lỗi! Sắp đến ngày mừng thọ của nhạc mẫu.. tôi phải mang mấy chiếc đèn này xuống chùi sạch.. suýt nữa thì quên mất!
Cô ta đứng trên hai chiếc ghế mà chừng như vẫn chưa với tới nơi.
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Tam thiếu phu nhân, để tôi giúp phu nhân lấy đèn xuống..
- Không.. không dám phiền đến đại phu.. tôi nghĩ có thể tự lấy xuống được..
Vừa nói đến đó, có lẽ do cô ta dưới người quá mức lại bị phân tâm nên hai chiếc ghế đổ xuống..
Chỉ nghe “soạt” một tiếng, chiếc quần gấm bị xé rách, dây lưng đút ra rơi xuống.
Cả người Tam thiếu phu nhân cũng rơi theo chồng ghế.
Vô luận thế nào cũng không thể thấy người ngã xuống mà không cứu, Tiêu Kỳ Vũ chẳng hề suy nghĩ gì lướt nhanh người tới kịp đỡ Tam thiếu phu nhân trên hai tay.
Tam thiếu phu nhân lo sợ quá nhắm mắt hôn mê, chiếc quần gấm bị đút dây lưng tuột đến quá gối để lộ xiêm y bên trong và làn da đùi trắng mịn như tuyết nhìn thật khêu gợi.
Tiêu Kỳ Vũ lúc này cũng không biết nên làm thế nào, cố nén lắm mới không để cho tâm mình bị bấn động. Qua một lúc ngớ người, chàng mới nghĩ đến chuyện nhanh bế cô ta đặt lên giường, cấp cứu cho cô ta tỉnh lại mới được.
Tiêu Kỳ Vũ có thể nói hành cước giang hồ nhiều năm, gặp qua nhiều phong ba đại lãng, nhưng trong tình cảnh này cũng không khỏi thấy lo lo trong lòng.
Nếu như đúng lúc này mà có người bước vào thì sẽ giải thích thế nào đây?
Chàng vội vàng bế thốc Tam thiếu phu nhân vào trong phòng ngủ, khuê phòng thiếu phụ hương thơm phảng phất, màu sắc tinh tế, hấp dẫn lạ thường, thực khiến cho bất cứ người đàn ông nào đặt chân vào cũng phải ngây ngất.
Tiêu Kỳ Vũ đặt cô ta lên giường, điều đầu tiên chàng làm là kéo quần cô ta lên.
Nào ngờ, đúng lúc ấy thì Tam thiếu phu nhân trở mình, Tiêu Kỳ Vũ nghĩ nhanh “Tẩu vi thượng sách”, nếu không thì sẽ rơi vào tình thế khó xử!
Nhưng khi chàng vừa bước chân được mấy bước thì nghe tiếng Tam thiếu phu nhân gọi :
- Tiêu đại phu..
Tiêu Kỳ Vũ dừng chân nói :
- Thiếu phu nhân không sao..
- Tiêu đại phu... tiểu nữ thực có lỗi..
- Thiếu phu nhân bất tất như thế.. vừa rồi chỉ vì quá hốt hoảng mà sinh ra thế, chẳng lẽ Thiếu phu nhân không biết võ công?
- A! Thực đáng thẹn, trong La gia trang này, chỉ có một mình tiểu nữ là không biết võ công.
- Điều này có gì lạ! Một vị phu nhân không biết võ công, thì trong tình huống vừa rồi xảy ra như thế là chuyện bình thường, không nên tự trách làm gì!
- Tiêu đại phu..
Tam thiếu phu nhân ngồi dậy, thắt lại dây lưng quần, sửa lại mái tóc, nói :
- Đại phu không thấy tiểu nữ có phần lộ liễu..
- Không, thiếu phu nhân, đây chỉ là bất ngờ, xin chớ để ý làm gì. À.. không biết thiếu phu nhân trong người có bệnh thế nào?
- Có lẽ bị nhiễm phong hàn, đại phu bắt mạch xem sao?
- Vâng..
Cô ta bước ra ngồi xuống ghế, giơ cánh tay trắng ngọc đặt lên bàn, Tiêu Kỳ Vũ ngồi bên cạnh bắt mạch cẩn thận, qua một lúc nói :
- Thiếu phu nhân đúng là bị cảm phong hàn, tại hạ chỉ cần ra phương “Ma Hoàng Thang” phát hãn là hàn khí tự lui, bệnh tình lành hẳn!
Tam thiếu phu nhân nghe thế liền đi lấy giấy 乃út ra, lại tự tay mài mực cho chàng.
Tiêu Kỳ Vũ kê xong toa thuốc cho Tam thiếu phu nhân rồi đứng lên cáo từ ngay.
Tiêu Kỳ Vũ tuy không nghĩ Tam thiếu phu nhân lộ liễu, nhưng chuyện đêm nay sao lại khéo đến thế?
Nên nói trở lại chuyện này, Tam thiếu phu nhân nếu như là người không biết võ công, thì cũng không thể tự mình vận công để 乃út đút dây lưng quần bằng gấm được.
Nếu như với một người biết võ công thì không cần nói.
Đương nhiên, trong trường hợp nay cũng không loại trừ khả năng cô ta đã chuẩn bị từ trước, thay bằng một sợi dây lưng quần nhỏ hơn, chỉ cần dùng lực nhẹ hít sâu căng tiểu phúc ra cũng đủ làm đút dây. Nhưng, chính khi Tiêu Kỳ Vũ kéo quần cô ta lên, chàng nhìn rõ dây thắt lưng loại lớn, tuyệt không thể là một người không có võ công làm được!
Tiêu Kỳ Vũ trở về không lâu thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân, rồi tiếng nói chuyện của “Xà Bì” Vĩ Thất :
- Lão Ngô, ngươi chớ nói bậy. Quạ đêm làm sao lại có thể bay vào trong phòng Tiểu Kim Tước được chứ?
Giọng ngô Khải vang lên nói :
- Mẹ ơi! Ta lừa người làm gì chứ? Ta rõ ràng nhìn thấy một con quạ đen, nhưng có điều mỏ nó màu đỏ..
- Hắc! Ta nói ngươi nói bậy mà ngươi chẳng chịu nghe, quạ nào lại có mỏ màu đỏ chứ?
- Thôi! Ngươi không tin thì thôi!
Ngô Khải giọng tỏ ra bực dọc, nói tiếp :
- Ta chẳng phải là chưa từng nhìn thấy mặt quạ. Lão Vĩ ạ, ta biết ngươi để mắt đến Tiểu Kim Tước, điều này vốn cũng không có gì để nói, nhưng là bằng hữu lâu năm ta mới có lời khuyên ngươi nên cẩn thận. Nói ngươi biết, nha đầu đó mắt mọc trên trán, chỉ nhìn lên chẳng khi nào chịu nhìn xuống đâu mà mơ!
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xa dần.
Tiêu Kỳ Vũ nghĩ vừa rồi đúng là có con chim Cửu cung điểu từ phòng Tiểu Kim Tước bay ra, nhưng cũng bay ra từ phòng của Tam thiếu phu nhân, chuyện này như thế nào?
Nếu như trong La gia trang có người nuôi Cửu cung điểu thì bọn Vĩ, Ngô hai người tất phải đã biết.
Nhưng hiện tại chàng không quan tâm gì lắm đến chuyện này, mà chuyện chàng quan tâm nhất là xác định xem “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng có đúng đang ở trong La gia trang này hay không?
Gian phòng của Tiêu Kỳ Vũ đã hai lần bị lục soát, một lần chính là của La Tương và Tôn Tư Chí, bọn họ hai người vì sự an ninh của La gia trang, không thể bỏ qua chuyện cái đấu bay kia, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có Tiêu Kỳ Vũ là đáng nghi.
Nhưng còn một lần nữa là ai? Đương nhiên cũng phải là người trong La gia trang, ngoài Tiểu Kim Tước ra thì có thể còn nghi ngờ người nào được?
Chính lúc này ở một nơi khác, La Tương và Tôn Tư Chí đang nói chuyện to nhỏ với nhau. Tôn Tư Chí nói :
- Đại thiếu gia, tuy không tìm thấy điều gì khả nghi, nhưng tôi vẫn cho rằng Tiêu đại phu là người có lai lịch rất lớn!
La Tương gật đầu nói :
- Ta cũng nghĩ như thế, gia mẫu đã nói dù không lần ra được lai lịch người này, nhưng nhất định người này phải là một đại cao thủ!
Tôn Tư Chí như nghĩ ra điều gì reo lên :
- Tiêu đại phu nếu như là một tay đại cao thủ trong giang hồ, thì nhất định lão gia phải biết!
- Đúng!
La Tương vỗ tay mạnh lên trán mình, vui mừng reo lên :
- Vì sao ta không nghĩ ra nhỉ? Đúng, đúng.. chính gia phụ bảo ta gần đây nếu như thấy có vị đại phu nào hữu thực vô danh thì mời về trang lưu dụng!
Tôn Tư Chí gợi ý :
- Đại thiếu gia, đã thế vì sao chúng ta không đến hỏi thẳng lão gia?
La Tương mặt chùng xuống, chắp tay sau lưng đi tới đi lui suy nghĩ rồi nói :
- Trong biệt viện của gia phụ không cho phép người nào đặt chân vào khi chưa được lệnh, người lại rất ít ra khỏi tứ viện, có lẽ ta phải đích thân đi mới được!
- Đúng, đúng.. tôi sẽ ở đây chờ Đại thiếu gia trở lại.
La Tương gật đầu, rồi rời phòng đi nhanh đến hướng tứ viện.
Cửa tứ viện khóa kín, khung cảnh im ắng lạ thường, hoàn toàn khác với các dãy viện lâu bên ngoài.
La Tương ngày thường cũng rất ít khi đến thăm hỏi, truy nguyên nhân thì có thể nói ảnh hưởng bởi La lão phu nhân.
Chính vì La lão phu nhân cho rằng hỏa hoạn năm xưa trong phòng bà ta là do La lão trang chủ gây ra, chính vì thế mà những người con cũng nảy sinh ác cảm với cha trước hành động này.
Bấy giờ La Tương đến trước cửa tứ viện, giơ tay lên gõ hai cái vào viện môn.
- Ai?
Bên trong lập tức có giọng người đanh lạnh hỏi vọng ra.
La Tương vừa nghe giọng người này đã thấy chấn động trong lòng, nếu không phải là giọng của “Phong Quải” Cáp Đạt thì là ai?
Lão già này chính là tay chân thân cận trung tín nhất của La Kiện Hành, ngày đêm giữ cửa không rời nửa bước.
La Tương giữ giọng bình tĩnh nói :
- Cáp đại thúc, tôi là La Tương..
Cáp Đạt vẫn giọng lạnh lùng hỏi :
- Đại thiếu gia ăn cơm tối rồi chứ?
- Ăn rồi, thế đại thúc?
- Vừa ăn xong. Đại thiếu gia, đêm nay trăng thật đẹp, không tròn lắm cũng không khuyết lắm!
- Vâng... vâng... đại thúc...
Cáp Đạt chừng như không để cho La Tương kịp hỏi han gì, liền nói ngay :
- Đại thiếu gia... chỉ có điều trăng mờ mà có gió, ngày mai chắc gió lớn lắm đây..
- Vâng, đại thúc..
- Gió lớn! Không bằng đổ mưa, cứ nhìn bên ngoài ruộng đều khô nút nẻ..
- Vâng, đại thúc! Tôi phiền đến đại thúc..
La Tương thấy Cáp Đạt cứ nói loanh quanh trong lòng thấy hơi bực tức, định hỏi cha mình.
Nhưng, hắn chưa hỏi hết câu thì Cáp Đạt lại đã cắt ngang nói ngay :
- Đại thiếu gia, lão gia hôm nay trong người không được khỏe, ngủ từ sớm rồi!
- Ơ!...
La Tương không ngờ lão già này ma mãnh đến thế, nói loanh quanh rốt cục là ngăn cản không cho mình vào gặp phụ thân. Nhưng hắn cũng biết, lão ta đã nói không rồi thì bất cứ ai cũng đừng hòng gặp được mặt lão gia, nghĩ thế hắn đành quay gót trở về.
La Tương đi chưa lâu, Cáp Đạt đứng bên ngoài cửa sổ nói vọng vào với chủ nhân :
- Lão gia... chẳng phải người ngoài, là Đại thiếu gia.
Bên trong một giọng người trầm trầm nói vọng ra :
- Cáp Đạt, hiện giờ ai cũng không thể gặp.
- Lão nô hiểu!
- Hình như có người đến nữa..
Nói rồi im bặt.
Cáp Đạt quay đầu lại thì quả nhiên nhìn thấy trước mặt xuất hiện một người, người này ôm quyền thi lễ nói :
- Cát đại hiệp, thứ cho tại hạ mạo muội nửa đêm đến đây quấy rầy..
Cát Đạt trong lòng phát nộ, quát :
- Ngươi là ai? Sao lại dám nhảy vượt tường vào đây.
Tiếng cuối cùng vừa dút thì thân hình nhanh như chớp bổ tới, tay vung chảo bằng một thế Cầm Nã thủ chộp thẳng vào người đối phương.
Người kia vội vàng lách người né tránh, thân hình lảo đảo chút nữa muốn ngã, nhưng thoát qua được một chảo của Cáp Đạt, lại ôm quyền nói :
- Cát đại hiệp, chẳng phải là người ngoài..
- Không phải là người ngoài ư? Thế ngươi là người nào?
- Tại hạ họ Tiêu, chính là đại phu vừa mới đến trong La gia trang..
Cáp Đạt thốt lên :
- Ồ! Thì ra ngươi là Tiêu đại phu, thật thất kính! Xin hỏi Tiêu đại phu đang đêm nhảy tường vào đây làm gì?
Tiêu Kỳ Vũ nhún vai cười khổ, chỉ tay vào hai cánh cửa viện môn đang khép hờ nói :
- Cát đại hiệp, tại hạ rõ ràng đi vào bằng cánh cửa này, sao lại bảo tại hạ vượt tường vào, như thế không thấy quá đáng...
- Sao?
Cáp Đạt nghe một câu này không khỏi kinh ngạc, nhưng cãi lại ngay :
- Tiêu đại phu, ngươi nằm mơ đó chăng? Hai cánh cửa này luôn đóng, ngoại trừ người mang cơm nước đến thì mới mở ra thôi.
- Cát đại hiệp, chúng ta hà tất phải mất thời gian tranh luận chuyện vô vị này. Lão trang chủ đâu có trong nhà chứ?
Cáp Đạt dằn giọng đáp :
- Lão gia ngủ rồi, không tiếp khách!
- Tại hạ nghĩ người khác thì không gặp, nhưng tại hạ thì ngoại lệ..
Nói rồi, Tiêu Kỳ Vũ cất chân bước thẳng vào nhà.
Cáp Đạt tức giận giơ tay ngăn cản, chân xoải ra ngoài nhưng không cản được chàng.
Cáp Đạt phát giận thét lớn :
- Mẹ kiếp! Ta chẳng tin ngươi nhanh như trạch được!
Miệng nói, tay lại vung ra một chảo nữa chộp vào áo Tiêu Kỳ Vũ, thoạt nhìn rõ ràng đã chộp trúng vào áo đối phương, thế mà khi tay đến nơi thì lại nhận ra chộp vào chiếc rèm cửa. Nếu như không buông tay ra thì cả chiếc rèm cửa nhất định rơi bay mất.
Đến khi Cáp Đạt định thần nhìn lại thì đã thấy Tiêu Kỳ Vũ lọt vào bên trong mất rồi.
Tiêu Kỳ Vũ chỉ bằng vào thân pháp tránh qua hai chiêu Cầm Nã thủ của Cáp Đạt, vào đến trong phòng nhìn thấy trên giường một người nằm quay mặt vào tường, chàng cười lớn nói :
- Thẩm Giang Lăng đại hiệp!
Người trên giường nằm im bất động, không có phản ứng gì Tiêu Kỳ Vũ lại nói tiếp :
- Thẩm đại hiệp, tại hạ là Xích Bát Vô Tình đến theo lời giao ước trong thư, không đúng thế hay sao?
Người trên giường bất cười một tiếng, mới cất tiếng đọc lên :
- Hoàng hôn đai quần cởi,
Tịch mịch Ô thước bay,
Đêm đông mơ xuân mộng,
Quả phụ tiếc xuân xanh...
- Thẩm Giang Lăng, ngươi thực chẳng có chút lương tâm. Tại hạ vì phu phụ các người mà nghìn dặm dấn bước, ấy cũng chỉ là nhất thời khởi lòng nhân. Đành phải gác qua chuyện của mình, khiến cho chúng ta hai người chia cắt, chút nữa thì xảy ra nhân mạng..
Người trên giường lúc này mới vùng ngồi dậy, quả nhiên chính là “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng, ông ta vội ôm quyền xá dài nói :
- Luận trước điều người ta chưa luận mới là kỳ thư, nói ra những lời vợ con không nói được mới là thân hữu. Kẻ mọn há không được kết thân bằng mật hữu với các hạ hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ nghe thế mới hạ giọng lại, nhẹ nhàng hỏi :
- Thực ra chuyện này là thế nào chứ?
Thẩm Giang Lăng nói :
- Nói ra thì dài, nhưng cũng thực đáng thẹn với Tiêu huynh. Đây vốn chỉ là chuyện riêng trong bổn môn, nhưng lại muốn kéo huynh vào đây, nói đi nói lại mục đích cũng chỉ là muốn nhờ đến thân thủ siêu phàm của huynh để chống lại với kẻ địch hung mãnh mà thôi!
Lúc này Cáp Đạt cũng đã theo vào trong phòng, thấy hai người nói chuyện với nhau như đã quen biết từ trước, lão mới thôi không nổi giận nữa, đứng một bên chờ lệnh.
Thẩm Giang Lăng quay nhìn lão ta nói :
- Cáp Đạt, nhanh pha trà mời Tiêu đại hiệp!
- Có ngay!
“Phong Quải” Cáp Đạt tuy là người thô thiển, nhưng lại rất trung thành với chủ. Lão ta đối với sư đệ của chủ nhân cũng tỏ ra cung kính, mà giờ đối với bằng hữu của chủ nhân cũng thế. Nghe lệnh lập tức vào trong pha trà bưng ra, rồi mới quay gót thoát lùi.
Thẩm Giang Lăng chờ Tiêu Kỳ Vũ nhấp xong một ngụm trà mới lên tiếng tiếp câu chuyện đang bỏ dở :
- Tiêu đại hiệp, trước tiên ta thay mặt cho mẹ con Tử Yến và cả bản thân ta có lời cảm tạ ân đức của đại hiệp!
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu nói :
- Bất tất khách khí, điều mà lúc này tại hạ cần biết nhất là La gia trang thực ra có nguy hiểm gì? Vì sao nhất định phải kéo Thẩm huynh đến đây? Hơn nữa còn muốn lôi kéo cả Tiêu mỗ vào chuyện này?
Thẩm Giang Lăng thở dài một hơi nặng nề nói :
- Thẩm mỗ vừa rồi đã nói, đây là chuyện riêng tư của bổn môn. Trang chủ La Kiện Hành chính là đại sư huynh bổn môn, tại hạ thứ nhì, chú Kiếm Danh Thủ Phùng Cửu là thứ ba. “Mai Hoa Tam Lộng” Bùi Phương là nhỏ nhất. Ta nghĩ về chuyện này thì có lẽ ngươi cũng đã nghe La Tương và Tôn Tư Chí nói rồi!
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói :
- Không sai, bọn họ chỉ nói đến chuyện khúc mắc giữa sư huynh đệ là vì “tình”, đại sư huynh và tiểu muội cũng vì thế mà trở mặt thành thù, thế như thủy hỏa bất dung. Rồi đến cả chuyện phu phụ La Kiện Hành chỉ vì tai nạn hỏa hoạn khiến cho La lão phu nhân mù mắt mà nảy sinh ra hiểu nhầm trầm trọng!
Thẩm Giang Lăng nói :
- Đúng! Đúng là có chuyện này, thế nhưng về chuyện mất tích của La lão nhị và La lão tam, ta nghĩ là đã ૮ɦếƭ trong tay Bùi Phương. Với người ngoài nhìn vào thì thực quá đáng, chuyện do đời trước vì sao lại di họa đến đời sau chứ? Đã thế, truyền ngôn trong giang hồ lại cho rằng song thân của Bùi Phương lại bị sát thủ bởi tay tệ sư huynh La Kiện Hành! Ài.. đương nhiên đây cũng chỉ mới là lời đồn đãi, hư thực thế nào cần phải chứng thực!
Tiêu Kỳ Vũ nghe mấy câu này không khỏi thấy lạnh người, chàng chẳng ngờ giữa sư huynh muội những người này lại có thể nảy sinh ra hận thù ghê gớm như vậy.
- Nói thế ân ân oán oán cứ mãi theo nhau biết khi nào mới dút? Thẩm huynh vì sao không khuyên La trang chủ một tiếng?
- Ta đương nhiên là có khuyên nhủ, nhưng đại sư huynh ta nói đối phương đã đổ họa lên đầu ông ta, muốn làm cỏ cả La gia trang này, không thể khoanh tay ngồi chờ ૮ɦếƭ được. Song phương thế như cung giương kiếm tuốt, chẳng khi nào ai lại chịu yếu kém!
Tiêu Kỳ Vũ thở hắt ra một hơi nói :
- Sao có thể trầm trọng đến nước này chứ? Huynh đệ muội đồng môn, dù không nhìn mặt nhau nữa thì cũng nhìn mặt sư phụ một chút mới đúng chứ?
- Ài..! Gia sư quy tiên từ lâu rồi...
- Thế lão tam Phùng Cửu có thái độ thế nào trước chuyện này?
- Lão tam à? Hắn nói cũng đã từng khuyên can đại sư huynh, nhưng chẳng ích gì. Huống gì người này chỉ thích đúc binh khí và làm kinh doanh, hơn một trăm tiệm binh khí khắp mười ba tỉnh bắc nam đều có bán binh khí của hắn, cho nên hắn cũng chẳng có nhiều thời gian để tâm đến chuyện này.
Tiêu Kỳ Vũ trầm ngâm như đã hiểu ra ít nhiều vấn đề, rồi bỗng ngước mắt nhìn quanh hỏi :
- La lão trang chủ đâu không thấy?
- Đi tìm sư muội Bùi Phương rồi!
Thẩm Giang Lăng đáp, chép miệng nói tiếp :
- Đại sư huynh nói cần phải gặp thẳng mặt Bùi Phương nói chuyện cho ra lẽ, quan hệ giữa song phương vì sao lại tệ hại đến thế này?
- Thế nhưng hồi đêm có người thâm nhập gióng trống làm loạn, khiến cho mấy mươi tay tráng đinh phát cuồng đánh nhau, bị thương chẳng ít. Theo như phán đoán nếu như chẳng phải đích thân Bùi Phương đến thì hoặc là đại đồ đệ bà ta “Ngọc Đới Phiêu Hương” Lãnh Ngạo Cúc, hoặc là nhị đệ tử Tư Mã Khâm.
- Thực ra những người này chỉ là thứ yếu, nghe nói Bùi Phương đã mời nhiều tay cao thủ trợ giúp, định gây ra một trường sóng gió.
Tiêu Kỳ Vũ “à” lên một tiếng, gật đầu hỏi :
- Không biết những nhân vật nào trong giang hồ?
- Lão đệ ngươi kiến thức uyên bác, nhất định biết Tứ đại quái kiệt “Khổ Cam Toan Lạt” thành danh năm xưa trong võ lâm hắc đạo? Cũng chính là bốn quái vật “Đông Khổ, Tây Cam, Nam Toan, Bắc Lạt”.
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu đáp :
- Bốn nhân vật này đương nhiên tôi đã nghe qua. Đông Khổ chính là “Đông Hải Khổ Hạnh” Thương Khô Trúc, “Tây Cam” thì chính là chỉ “Mai Hoa Tam Lộng” Bùi Phương, vì người này thường dùng mỹ sắc mật ngọt để thắng người. “Nam Toan” là chỉ “Thánh Thủ thư sinh” Cồ Vô Sư. “Bắc Lạt” chính là “Vô Song Đao” Dư Hận Thiên. Đúng thế chứ?
- Không sai! Tiêu lão đệ, nội chỉ một mình “Mai Hoa Tam Lộng” Bùi Phương thì cũng đủ cho đại sư huynh ta đối phó vất vả rồi! Nghe nói gia sư năm xưa sủng ái vị đệ tử nhỏ nhất này cho nên truyền hết tinh hoa mật học, đại sư huynh từng nói kể cả ông ta, thì trong bổn môn không có ai là đối thủ của Bùi Phương..
Tiêu Kỳ Vũ im lặng không nói gì, chàng không thể nào hình dung ra được “Mai Hoa Tam Lộng” Bùi Phương võ công cao thâm như thế nào, đồng thời chàng cũng không thể nào hiểu nổi sư huynh muội bọn họ lại thù hận tệ đến mức này!

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc