Xích bát vô tình - Hồi 26

Tác giả: Trần Thanh Vân


Mặt trời vừa lên đầu ngọn sào.
Tiêu Kỳ Vũ thức dậy chưa lâu thì có người đến gõ cửa nói vọng vào :
- Tiêu đại phu, gia mẫu mời đại phu đến phòng khách, xin đại phu chớ có khách khí...
Tiêu Kỳ Vũ vừa nghe đã nhận ra ngay chính là giọng của La Tương, liền đáp lại :
- Không dám, không dám! Lẽ ra tại hạ phải đến yết kiến vấn an lão phu nhân khi vừa đến mới phải!
La Tương nói :
- Người già thường có tính cố chấp và coi suy nghĩ của mình là đúng, xin đại phu đừng nghĩ ngợi gì!
- Không đâu! La đại thiếu gia, xưa nay nhập gia tùy tục mà! Huống hồ cốt cách mình như thế nào, có người xem qua cũng là điều thú vị..
Nói rồi chàng theo chân La Tương đến một sảnh đường lớn, lúc này trong sảnh đường đã thấy có nhiều người đi lại như Nội tổng quản Liễu tam cước và Ngoại tổng quản Bao Quang Đình.
La Tương đưa chàng vào bên trong, La lão phu nhân ngồi trên chiếc ghế thái sư đặt ngay chính giữa.
Sau lưng hai bên tả hữu có Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân Phùng Ái Quân, Tam thiếu phu nhân Bùi Nhân Nhân, Lâm Yến và Đại tiểu thư La Y Hương.
Đại thiếu phu nhân tuổi xấp xỉ bốn mươi, từ sau khi La lão phu nhân mù mắt thì mọi chuyện quản gia trong trang hầu như do Đại thiếu phu nhân phụ trách, bà ta ăn vận bình thường lại không son phấn nên không mấy gây chú ý.
Phùng Ái Quân chừng ba mươi hai tuổi, lấy La Tư nhưng chưa có con với nhau thì La Tư bị mất tích, thân hình đầy đặn, da dẻ mịn màng, lại phấn son tô điểm nên nhìn cô ta cứ như chưa qua tuổi ba mươi.
Tam thiếu phu nhân thì lại càng trẻ hơn, mặt hoa mày ngọc như một thiếu nữ khuê các. Nghe nói, chính vào ngày rước dâu về nhà họ La này còn chưa kịp động phòng thì La Nguyên biến mất.
Đại tiểu thư La Y Hương đứng cuối cùng bên phải, cô ta có thân hình thon thả, dáng người kiều diễm mỹ lệ, đôi mắt to láy nhưng lại một chỗ cứ như mặt nước hồ thu dễ làm động lòng người.
Đứng bên trái La lão phu nhân chính là Lâm Yến, hai tay nắm chiếc long đầu trượng cho lão phu nhân, chiếc trượng đen bóng như thiếc, nhìn có vẻ nặng nề.
Lúc này, ngoài La lão phu nhân ra thì mọi ánh mắt hầu như đều tập trung nhìn vào người Tiêu Kỳ Vũ, nhất là Nhị thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân và La Y Hương.
Nếu như không phải là một người từng trải lịch duyệt thì có thể lúng túng trong những hoàn cảnh như thế này. Tiêu Kỳ Vũ trầm tĩnh, tự tin bước vào, chàng nghĩ ngay không để cho người ta coi hoàn toàn mình hay đánh giá mình quá thấp.
Cho dù La lão phu nhân có bản lĩnh thực sự, có thể sờ cốt mà biết ra được chân tướng chàng chăng nữa, thì cũng phải giữ bản sắc của một hảo hán.
Tiêu Kỳ Vũ chủ động bước lên trước cách La lão phu nhân tầm trượng, chắp tay thi lễ nói :
- Tiêu Dật Chi bái kiến lão phu nhân..
Chàng và La Tương xấp xỉ nhau, nhưng sở dĩ chàng không xưng là vãn bối là vì chàng với “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng xem như đồng bối, mà “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng lại là sư đệ của Lão trang chủ La Kiện Hành, cho nên bất tất phải hạ mình xuống một bực.
Đương nhiên, những quan hệ này thì cũng chẳng đáng để đánh giá bối phận giang hồ. Nếu như chàng muốn tự xưng vãn bối cũng không phải là không được.
Bởi vì, chàng với “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng chẳng hề có thân thích gì với nhau, cũng không đáng gọi là thân giao, chỉ là vì lời phó thác của Cát Tử Yến, thế mà chàng với Cát Tử Yến cũng không có quan hệ gì với nhau.
Bấy giờ nghe La lão phu nhân lên tiếng :
- Tiêu đại quốc thủ.. thứ cho lão thân không nhìn thấy, có điều gì thất kính xin bỏ qua cho..
Tiêu Kỳ Vũ vội đáp :
- Không dám!
La Tương chỉ tay vào một chiếc ghế nói :
- Tiêu đại phu xin mời ngồi!
Nói rồi cùng Tiêu Kỳ Vũ ngồi xuống bên cạnh nhau.
La lão phu nhân gọi gia nhân hiến trà lên, chờ khách dùng qua một ngụm trà rồi mới hỏi :
- Tiêu đại phu nhà ở..
Tiêu Kỳ Vũ chẳng đợi La lão phu nhân hỏi hết câu liền đáp :
- Tệ gia ở Tô Châu.
- Tô Châu, tuyệt! “Thượng hữu thiên đàn, hạ hữu Tô, Hàng” quả là một nơi tuyệt đẹp! Vật hoa thiên phú, nhân kiệt địa linh, mới sinh xuất ra được một vị đại phu tài hoa như Tiêu đại phu!
Tiêu Kỳ Vũ khiêm tốn nói :
- Lão phu nhân nói như thế chỉ khiến cho tại hạ thấy thẹn...
La lão phu nhân hắng giọng hỏi tiếp :
- Tiêu đại phu đến vùng này để..
- Vốn định thăm bằng hữu, nhưng lại không gặp.
- À thế Tiêu đại phu có tin vào tướng số không?
Biết đối phương bắt đầu đi vào vấn đề chính, Tiêu Kỳ Vũ bình tĩnh đáp :
- Tin thì tin, nhưng không mê tín!
- Mê tín thì sao? Không mê tín thì sao?
Tiêu Kỳ Vũ trầm tĩnh, thản nhiên nói :
- Một người nếu như tin vào thuyết mệnh vận mà không mê tín, người ấy luôn tin tưởng vào bản thân mình, hướng thiên địa đoạt công tạo hóa, hướng tạo hóa thắng số mệnh..
La lão phu nhân tiếp lời chàng nói :
- Cứ theo như Tiêu đại phu nói thì Lý Hư Trung đời Đường được coi là vị Tồ Tinh mệnh gia. Trần Hy Di đời Tống sáng lập ra Tử Vi Đẩu Số, Từ Cư Dị khai sáng môn Tý Bình Chi Thuật, Thái Kháng Tiết lập ra môn Lý Số cũng chính là môn Thiết Bảng Thần Số mà người đời thường gọi, những người này đều là hạng hư danh hết hay sao?
- Đương nhiên là không!
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu đáp ngay :
- Những vị tiền nhân vừa nói đến đều là những học giả kiến thức uyên bác, hung la vạn khoảnh, minh triết nội ngoại, những thuyết của họ nói ra chỉ là để cho người tham lam biết chỗ dừng, người nghèo mạt biết chỗ tựa, người như nhược biết chỗ đứng. Cái đó gọi là số mệnh chỉ là điều khéo hợp với một người trong một lúc nào đó mà thôi, còn thực ra đi khắp thiên hạ này cũng chưa chắc đã có thuyết nào làm cho mình hài lòng. Tiểu khả không dám tin bừa..
La lão phu nhân nghe chàng nói một hơi thì trầm ngâm suy nghĩ, qua một lúc mới hỏi lại :
- Đại phu có thể cho ví dụ nói rõ ý không dám tin bừa chăng?
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Thuyết “Túc Mệnh” dùng ngũ hành thập nhị cung, thiên càng địa chi làm cơ sở, đem ngày tháng năm sinh của một người phối hợp với hệ thống cơ sở này, từ đó nói ra biến hóa cùng thông, hung cát phúc họa, tài lộc thê tử.. nhất nhất đều do vận mệnh quyết định. Về điểm này thì thư tịch các đời trước đã bàn luận rất nhiều, trong “Thuyết Hải Luận Mệnh Thuật” có nói: Thánh nhân theo mệnh mà hành đạo, cho nên bởi vậy Nghiêm Quân bình Tây Thục lập thuyết, người làm con thì gắng làm tròn hiếu, đó chính là hành đạo vậy. Người đời sau không biết cái lý này mà bám víu vào chữ nghĩa tự lập ra môn phái riêng của mình, hoặc là lấy ngũ hành thiên càng, hoặc là dùng Tam nguyên cửu khí, hoặc chuyên dụng tinh cầm, hoặc dựa vào dịch số mà lập thuyết đầy rẫy. Như Hán Cao Tổ nhập quan, phong hầu có đến ba trăm người. Triệu Quát chôn sống đến bốn mươi vạn dân, chẳng lẽ noi thời Hán không có người suy vong mạt vận? Đời Triệu không ai có ngày hưng vinh thịnh vượng chăng? Cái lý này có thể thấy..
La lão phu nhân nãy giờ im lặng lắng nghe chàng luận thuyết mệnh số, đến đây chừng như không nén được gật đầu cắt ngang nói lớn :
- Con cái nhà họ La nghe thấy rồi chứ? Thuyết mệnh số có thể tin mà không thể mê tín, Tiêu đại phu lập luận tinh tiết chuẩn xác, mẹ rất thán phục, các ngươi cần phải ghi nhớ..
Mọi người nghe thế lập tức vỗ tay vang lên.
Tiêu Kỳ Vũ nghiêng người khiêm tốn nói :
- Kẻ mọn chỉ thuận mồm mà nói, bất quá chỉ là thiển kiến của cá nhân, nào dám nhận mấy tiếng “luận tinh tiết chuẩn xác”? Nghe nói lão phu nhân tinh thông thuật sờ cốt, không biết tiểu khả có được may mắn chiêm ngưỡng?
Thật là cao minh, chàng biết La lão phu nhân muốn sờ cốt mình để kiểm tra thân thủ của chàng, giờ chàng nói nửa buổi mà né tránh chuyện này chẳng hóa ra khiến người ta thêm sinh nghi. Cho nên không đợi La lão phu nhân lên tiếng, chàng đã chủ động đưa ra đề nghị trước, khiến cho đối phương rơi vào thế thụ động.
La lão phu nhân cười nói :
- Đại phu vừa rồi đã lý giải không thể trầm mê vào thuyết mệnh số, vì sao lại còn tin vào thuyết sờ cốt chứ?
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Tiểu khả chủ trương không mê tín, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không tin!
La Tương nói chen vào :
- Mẹ! Tiêu đại phu như đã muốn thử tài sờ cốt của mẹ, thì mẹ cũng không nên khách khí làm gì.
La lão phu nhân cười vui vẻ nói :
- Chỉ sợ chút học lỏm của mẹ chỉ làm trò cười cho người ta. Thôi được, lão thân không câu nệ làm gì..
Tiêu Kỳ Vũ bước đến ngay trước mặt La lão phu nhân, La lão phu nhân gọi nha hoàn dời chiếc ghế đến cho chàng ngồi xuống, rồi mới bắt đầu dùng hai tay mình sờ tên người chàng từ đầu xuống, những điểm bà ta chú ý quan tâm nhất là đầu xương, như thái dương, mi cốt, bả vai, đốt sống, hông sườn, tay chân..
La lão phu nhân sờ nắn rất cẩn thận, đặc biệt chú ý đến hai cánh tay, nhất là uyển cốt, thậm chí bà ta nắn từng ngón tay của Tiêu Kỳ Vũ xem dài ngắn thế nào.
Cách nắn cốt ngón tay này xem ra rất gần với thuật xem “thủ tướng”. Nên biết trong xem tướng thì có diện tướng, cốt tướng, thanh tướng và thủ tướng. Về thuật xem thủ tướng, thường người tây dương rất thành công.
La lão phu nhân cứ từng bước xem hết bộ vị này đến bộ vị khác, cuối cùng làm xem hai hông sườn của Tiêu Kỳ Vũ.
Tiêu Kỳ Vũ tin rằng đây mới chính là nơi bà ta chú ý nhiều nhất, vì thông thường một người luyện võ thì khí môn năm ở bộ vị này hoặc tại Giang môn.
Tiêu Kỳ Vũ thần sắc vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng có chút bất an. Bởi vì trên cơ thể người ta thì phần dưới hông rất nhạy cảm, bị người khác sờ vào thực không dễ chịu chút nào.
Ba vị thiếu phu nhân và Đại tiểu thư không nhịn được cười. La Tương phải trừng họ một cái mới khiến cho cả bốn người nín bặt.
Qua một hồi sờ cốt xong, La lão phu nhân nói :
- Tiêu đại phu, tiểu vận đại phu rất tốt, trung vận cũng không tệ, thế nhưng con đường lập thân không bằng phẳng mà gian nan vất vả, tuy vậy chung cuộc tất cả đều hóa hiểm thành an..
Tiêu Kỳ Vũ thản nhiên hỏi lại :
- Lão phu nhân, không biết lão vận của tại hạ như thế nào?
La lão phu nhân cười đáp :
- Đa duyên mà vô phần, cho nên cuối đời vẫn độc thân. Trong vòng một tháng đổ lại, nhất định sẽ gặp chuyện hung hiểm, nhưng cát nhân thiên tướng, từ đây mọi chuyện thuận lợi, phúc thọ song toàn..
- Đa tạ lão phu nhân!
- Tương nhị..
La lão phu nhân quay gọi La Tương.
- Mẹ có gì chỉ bảo?
- Tối nay mẹ muốn mời cơm Tiêu đại phu, thực không ngờ Tiêu đại phu lại có kiến thức uyên bác như thế, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao y thuật của Tiêu đại phu lại cao minh đến thế!
La Tương cúi đầu nói :
- Vâng! Con sẽ sắp đặt.
Tiêu Kỳ Vũ liền đứng dậy chắp tay nói :
- Đa tạ lão phu nhân, Tiêu mỗ xin cáo từ..
Chàng nói rồi thi lễ mọi người đoạn quay gót trở về phòng mình.
Vừa bước vào phòng nhìn quanh một vòng, Tiêu Kỳ Vũ nhận ra ngay đồ đạc của mình bị người ta lục soát, có điều người này lục soát rất thận trọng, chừng như nghĩ như thế là Tiêu Kỳ Vũ chẳng bao giờ nhận ra được Chẳng ngờ, chính Tiêu Kỳ Vũ đã nghĩ đến điều này, cho nên có chủ tâm để ý mọi chi tiết nhỏ, chàng muốn thử xem người La gia trang có hoài nghi mình hay không.
Tối hôm ấy một bữa tiệc thịnh soạn bày ngay trong sảnh đường La gia trang, tiếp rượu chàng chỉ có huynh đệ họ La. Tôn Tư Chí và hai vị Nội Ngoại tổng quản.
Tiêu Kỳ Vũ đã tận say với bọn họ cho tàn cuộc mới về phòng nghỉ.
* * * * *
Trong phòng của La lão phu nhân.
La Tương và Tôn Tư Chí tiễn chân Tiêu Kỳ Vũ rồi, liền theo nhau vào phòng lão phu nhân hội kiến. La Tương nói ngay :
- Mẹ! Mẹ nhìn thế nào về con người của Tiêu Dật Chi?
La lão phu nhân suy nghĩ một chút mới nói :
- Mẹ cũng không biết, thực ra kiểm tra thế này thì đối với một cao thủ chỉ là chuyện vô ích. Nếu như người này đến đây với tâm cơ bất thiện thì thật rất đáng sợ. Bạn hay thù thì rồi có lúc sẽ biết, thế nhưng...
Tôn Tư Chí tiếp lời bà ta nói :
- Lão phu nhân không cho rằng người này biết võ công? Hoặc giả biết là người này có võ công, nhưng không thăm dò ra được cao thấp thế nào?
La lão phu nhân gật nhẹ đầu nói :
- Lão thân cơ hồ không thể kiểm tra ra được người này biết võ công hay không? Với một người võ công cao cường, thì có thể thâu liễm nội tàng, huyền cơ bất lộ, chung quy rất khó kiểm tra được bằng bên ngoài, có điều...
La lão phu nhân ngừng lời lại trầm tư một lúc mới nói tiếp :
- Lão thân không chỉ biết về cốt tướng mà còn nghiên cứu về thanh tướng, bằng vào giọng nói khẩu khí người này thì nhất định không phải là người có tâm địa xấu xa.
La Tương nói :
- Hơn nữa chính mấy hôm trước, cha ra lệnh giữ chân người này trong gia trang chúng ta, có lẽ lai lịch không có vấn đề gì!
La lão phu nhân “Hừ” một tiếng, lạnh lùng nói :
- Ông ấy muốn giữ một vị đại phu trong nhà, chẳng lẽ không thể nói cho ai hay biết được sao? Chỉ bày vẽ bí mật...
Tôn Tư Chí nhíu mày nói :
- Nói thế, hồi đêm người xuất hiện sau đánh trống, không phải là người này sao? Địch nhân đánh trống trước gây loạn chúng nhân lại là nhân vật nào?
- Các ngươi phải hết sức thận trọng!
La lão phu nhân căn dặn hai người, rồi hỏi tiếp :
- Gần đây trong La gia chúng ta có nhận thêm người mới nào không?
La Tương nói :
- Mẹ! Ngoại trừ Tiêu đại phu ra thì chỉ có thêm bảy tám nha đầu trẻ tuổi. Ngoài ra còn có vài tên làm công hạn, nhưng những người này chỉ nhìn cũng biết hết, chẳng đáng để tâm.
“Ừ” La lão phu nhân gật đầu nói :
- Các ngươi phải cần để tâm chú ý.
Rồi nói với La Tương :
- Tương nhi, lão tứ ham chơi, con phải đốc thúc nó theo học ít nghiệp nghệ ở Tiêu đại phu, đây quả là một nhân sĩ sở học cùng thông!
- Dạ... mẹ!
* * * * *
Sau bữa cơm chiều, Tiêu Kỳ Vũ ngồi một mình trong phòng xem sách.
Bỗng nhiên nghe tiếng Tiểu Kim Tước gọi cửa, chàng đứng lên ra mở cửa mời vào.
Tiểu Kim Tước nói ngay :
- Tiêu đại phu, Nhị thiếu phu nhân cho mời đại phu đến.
Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Xem bệnh sao?
Tiểu Kim Tước nhanh nhảu nói :
- Không xem bệnh thì còn làm gì chứ?
Tiêu Kỳ Vũ nhìn ra ngoài trời hơi ngần ngại nói :
- Tiểu Kim Tước cô nương, chờ đến sáng mai trời sáng không tiện hơn sao?
- Ai dào! Tiêu đại phu.. tối thì có gì không tiện chứ? Đến Nhị thiếu phu nhân chúng tôi không để ý, thì đại phu sợ gì chứ?
- Thôi được! Nhờ cô nương dẫn đường..
Nói rồi chàng theo chân Tiểu Kim Tước đến khuê phòng của Nhị thiếu phu nhân, Tiểu Kim Tước vén rèm phòng lên nói :
- Nhị thiếu phu nhân, Tiêu đại phu đến!
Bên trong liền nghe giọng Nhị thiếu phu nhân nói vọng ra :
- Ừm! Kim Tước, nhanh pha một bình trà ngon, rồi đi xem chén sâm của ta được chưa?
- Dạ! Phu nhân..
Tiểu Kim Tước khép cửa phòng lại rồi chạy biến đi ngay.
Vừa lúc này rèm châu lại vén lên, Nhị thiếu phu nhân Phùng Ái Quân bước ra. Thiếu phụ này nét đẹp lạnh lùng mang theo chút sát khí, người còn cách ba bốn bước đã nghe thấy nước hoa phảng phất ngây ngất.
- Thiếu phu nhân..
Tiêu Kỳ Vũ chủ động chào, rồi hỏi ngay :
- Không biết thiếu phu nhân trong người có gì không khỏe?
- Tiêu đại phu là một danh y, xin cứ bắt mạch thì biết!
Nói rồi xuống bên trường kỷ, vén nhẹ tay áo chìa ra trước mặt chàng.
Tiêu Kỳ Vũ thận trọng đặt ba ngón tay phải lên cổ tay cô ta, qua một lúc rút tay lại.
- Thế nào, Tiêu đại phu?
Tiêu Kỳ Vũ lãnh đạm đáp :
- Thiếu phu nhân chừng như không hề bệnh hoạn gì?
Phùng Ái Quân nói :
- Thế nhưng.. thế nhưng trong người tôi hiện tại.. Tiêu đại phu bắt mạch không nhận ra sao?.. Nguyệt kỳ.. không thông!
Tiêu Kỳ Vũ nghiêm túc nói :
- Thiếu phu nhân nói đùa..
- Tiêu đại phu vì sao lại nói câu này?
- Thiếu phu nhân, vừa rồi tại hạ xem mạch thấy hai mạch sáu bộ hòa hoãn sung mãn, nhất là lưỡng xích hoạt thịnh, rõ ràng khí huyết trong người sung mãn, không có mạch Sáp thì làm sao trở trệ được? Sao lại gọi là không thông?
Nói rồi chàng định đứng lên cáo từ ngay.
Phùng Ái Quân vội cản lại, nói :
- Tiêu đại phu xin chờ một lát.
- Thiếu phu nhân còn gì căn dặn?
- Tiêu đại phu xin chớ khách khí, đã đến đây thì cứ nói chuyện cho vui! Tôi là hậu nhân của người trong võ lâm, đại phu tuy không phải là người trong võ lâm, nhưng có được bản lĩnh y thuật cao siêu như thế này hẳn cung đã từng hành cước đây đó nhiều nơi, gặp qua nhiều nhân vật trong giang hồ..
- Nào dám!
- Tiêu đại phu từng nghe nói đến cái tên Phùng đại hiệp Phùng Cửu bao giờ chưa?
Tiêu Kỳ Vũ thoáng chút suy nghĩ, hỏi :
- Tên người này.. có, có nghe nói qua. Phùng đại hiệp chẳng phải hành nghề luyện kim mà thành danh sao?
Phùng Ái Quân nói :
- Đó là nghề cũ, trước mắt thì hành nghề đúc binh khí, hầu như cả bảy mươi tám tiệm bán binh khí khắp mười ba tỉnh nam bắc, thậm chí cho đến cả trong triều đình đều có binh khí do gia phụ chế ra.
- Ô! Nói thế lệnh tôn buôn bán rất thịnh vượng!
Phùng Ái Quân không hề giấu giếm nói ngay :
- Chỉ năm ngoái tính toán lại đã kiếm được tám trăm vạn lạng bạc.
- Phùng đại hiệp là cao nhân đời nay, lại có tài kinh thương, thực đáng khâm phục!
- Thế nhưng gia phụ chỉ có một mình tôi, tương lai tất cả chẳng thuộc về tôi..
Vừa nói cô ta vừa liếc đôi mắt đầy tình tứ nhìn Tiêu Kỳ Vũ, chừng như cố xem phản ứng của chàng như thế nào.
“Xích Bát Vô Tình” Tiêu Kỳ Vũ chỉ đáp lại bằng ánh mắt vô tình, rồi vờ nhìn lên tường nói bâng quơ :
- Bức tranh thủy mặc này hình như là kiệt tác của Bát Đại..
- Tuyệt! Đúng là một đại hành gia, đại phu xem tiếp bức đối kia là ai?
Vừa nói cô ta vừa giơ tay lên che phần chú tên tác giả phía dưới, cố tình đố chàng xem kiến thức thế nào.
Tiêu Kỳ Vũ nhìn một lúc rồi nói :
- Đây há không phải là 乃út tích của Tề Bạch Thạch?
- Đúng là một cao nhân, Tiêu đại phu hẳn phải xuất thân trong gia thế hiển hách?
- Không dám, chỉ là gia phụ đam mê thú sưu tầm cổ ngoạn, thường ngày tại hạ tai nghe mắt thấy nên mới biết chút ít!
Phùng Ái Quân nói :
- Gia phụ cũng là người say mê môn này, chỉ có điều tôi thì lại không thích thú lắm..
Nói đến đó, cô ta chuyển đầu câu chuyện tiếp :
- Tôi vào làm dâu nhà họ La này chưa đầy nửa năm thì phu quân tôi La Tư mất tích, nhạc phụ mẫu cả hai đều là người rộng lượng, thường nói khéo với tôi là nữ nhi không cần phải thủ tiết khi phu quân không còn như người xưa.
Tiêu Kỳ Vũ im lặng không nói gì.
Phùng Ái Quân bỗng hỏi một câu :
- Không biết Tiêu đại phu đã lập gia thất chưa?
Cô ta vừa hỏi vừa nhìn chàng bằng ánh mắt lưu lộ tình tứ Tiêu Kỳ Vũ bình tĩnh đáp :
- Ngoài ba mươi thân chưa lập, danh chưa lập, há lập thất ư?
- Ôi dào.. Tiêu đại phu, với y thuật cao siêu như đại phu, mở vài nhà thuốc ở đô thành đại trấn, chỉ cần đại phu chủ trì thì lo gì không nổi tiếng thành danh?
Tôi là con một, tôi nói gì phụ thân tôi cũng nghe, tôi bảo phụ thân mở một nhà thuốc lớn, chỉ cần một câu thôi...
Tiêu Kỳ Vũ nén tiếng thở dài ngao ngán, rồi đứng lên nói :
- Nhị thiếu phu nhân, nếu như không có bệnh gì thì tại hạ xin cáo từ!
Phùng Ái Quân đứng lên theo nói :
- Thực ra thì chẳng phải kinh kỳ tôi không thông, không điều hòa, mà là ra quá nhiều, như thế không phải là bệnh sao?
- À, thiếu phu nhân nếu như có hiện tượng đó, sáng mai tại hạ ra phương thuốc, gọi Tiểu Kim Tước cô nương đến hốt thuốc cho thiếu phu nhân là được..
Nói rồi chàng quay người bước nhanh ra khỏi khuê phòng của Phùng Ái Quân.
Phùng Ái Quân ngưng mắt tiễn chân chàng, chừng như thất vọng trong lòng.
Nguyên là từ sau khi La Tư, La Nguyên mất tích, phu phụ La trang chủ đau buồn, lại hổ thẹn với hai nàng con dâu đang độ tuổi xuân phơi phới, cho nên ông bà quyết định không ép hai nàng dâu thủ tiết sống một đời quả phụ. Vì thế mới thường thầm nhắc nói khéo cho hai nàng dâu biết, có thể tái giá thành thất.
Cho nên hôm nay Phùng Ái Quân mới mạnh dạn chủ động thổ lộ với Tiêu Kỳ Vũ như thế, nhưng cô ta đã thất vọng trước con người Xích Bát Vô Tình.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc