Xích bát vô tình - Hồi 20

Tác giả: Trần Thanh Vân


Trên Tiểu Cô sơn diễn ra một trường tỷ võ nổi tiếng :
Cuộc tỷ võ giữa một người là nhân vật ẩn danh nhiều năm nay mới tái hiện giang hồ “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng và người kia chính là đương kim Chưởng môn nhân Huyền Vũ môn, “Thiểm Điện Thủ” Thượng Quan Minh.
Đây là một sự kiện khiến cho người trên giang hồ rất chú ý.
Trường tỷ võ này không phải quy mô như một cuộc đại hội quần hùng, cũng không phải là một cuộc tranh hùng tranh bá đoạt chức Minh chủ võ lâm, mà đơn thuần chỉ là giải quyết chuyện riêng tư giữa hai cá nhân.
Xưa nay, trên giang hồ thì chuyện ân oán cá nhân khi nào lại không có?
Thế nhưng, lần này cuộc tỷ võ giữa Thẩm Giang Lăng và Thượng Quan Minh sở dĩ khiến mọi người chú ý đến như vậy, tất nhiên có nguyên nhân của nó.
Mười mấy năm lại đây, kẻ già rửa tay gác kiếm cũng có, người thì thoái ẩn mai danh cũng có, trên giang hồ không khí hết sức trầm lặng bình tĩnh.
Sự tĩnh lặng bình yên này khiến cho nhân sĩ trong võ lâm nhận ra tính khác thường của nó!
Đúng trong thời gian này thì lại có người hẹn nhau tỷ võ, chẳng khác gì ném một hòn đá xuống mặt hồ thu gây nên không biết bao nhiêu làn sóng dù lớn hay nhỏ.
Nhưng điều đáng chú ý hơn cả là song phương tỷ võ đều là những nhân vật kỳ thủ, năm xưa có danh hầu như không nhỏ trong võ lâm. Nhất là võ công tạo chỉ của hai người này có một chỗ rất giống nhau đó là tốc độ nhanh!
Thẩm Giang Lằng năm xưa chỉ với một thanh đao trong tay mà thanh danh giang hồ với hai tiếng “Khoái Đao”, thanh đao trong tay ông ra chiêu nhanh đến độ người ta muốn chống đỡ cũng không được. Hễ mỗi lần đao xuất thủ thì “nhất đao xuyên tâm” hoặc chí ít cũng lấy mất một cánh tay của đối phương.
Còn Thượng Quan Minh sử dụng thanh trường kiếm cũng thành danh bằng mấy tiếng “Thiểm Điện Thủ”, ý nói kiếm xuất nhanh như điện chớp. Truyền ngôn giang hồ ông ta rất ít khi xuất kiếm ra khỏi vỏ, thế nhưng một khi ông ta đã ra kiếm thì xem như giờ tàn của đối phương rồi!
Nên biết Huyền Vũ môn vốn là một môn phái rất khó động đến, Thượng Quan Minh bằng thanh “Khoái kiếm” trong tay chẳng những đã gây vang danh cho bản thân mình, đồng thời còn làm rạng danh cho cả môn hộ.
Cả hai nhân vật một dụng đao một dụng kiếm, nhưng đều thành danh với tốc độ ra tay của mình, giờ đây hẹn nhau tỷ đấu trên Tiểu Cô sơn, thử hỏi không khiến cho người ta thấy hứng thú lẫn kinh động hay sao?
Cho nên, đúng ngày mười lăm tháng bảy hôm nay từng đám người trong võ lâm giang hồ kéo đến Tiểu Cô sơn đông không kém gì một ngày đại hội. Trong đám võ lâm nhân sĩ kia có một người từ xa nghìn dặm tìm đến, chính là Xích Bát Vô Tình Tiêu Kỳ Vũ.
Xích Bát Vô Tình sau khi rời khỏi Thủy Nguyệt am, bỗng nhiên có một cảm giác hết sức mệt mỏi.
Trước giờ chàng chưa từng có lúc nào mong muốn chóng về bên bờ Mộc Đầm Thái Hồ như thế này, mong muốn trở về sống qua những ngày tháng điền viên an nhàn.
Quy khứ lai hề! Điền viên vui thú thanh tân, đùa cùng dã hạc nhàn vân tháng ngày!
Lẽ nào lại không đáng trở về? Lẽ nào lại chờ đến khi lâm vào tuyệt cảnh rồi mới chịu quay đầu như Lôi Mãn Thiên? Đến lúc ấy há không muộn lắm sao?
Tiêu Kỳ Vũ trước giờ chưa từng thấy chán ghét bốn tiếng “Xích Bát Vô Tình” như hiện giờ. Rõ ràng là sống giữa một thế giới hữu tình, vì sao lại có thể làm một con người vô tình?
Vì vậy chàng tự nhủ mình :
- “Ta cần phải về thôi! Thế nhưng, trước hết ta phải đến Ly Giang đón Tư Mã Hoàn Thúy rồi cùng nhau trở về Mộc Đầm sống qua cuộc sống canh độc khoái lạc tiêu dao, không bôn ba trong thế giới giang hồ hỗn trọc này nữa!”
Nghĩ rồi, chàng còn vẽ ra cho mình một hành trình :
- “Thêm thời hạn một trăm ngày nữa. Trong thời hạn này nếu như có thể tìm được Thẩm Giang Lăng khuyên lão hồi đầu quy thiện, mới nhẹ được tâm sự trong lòng, sau đó thuận được Ly Giang, nếu như vượt quá thời hạn này thì cũng đành trở lại chân Lư Sơn nói lời xin lỗi với hai mẹ con đáng thương kia, rồi sẽ đi Ly Giang!”
Nào ngờ, chính khi thời hạn không còn bao lâu nữa thì tin tức hai tay “Khoái thủ” nhân vật tỷ đấu với nhau lọt vào tai Tiêu Kỳ Vũ, chàng vui mừng không tả, vội vàng ngày đêm chạy đến Tiểu Cô sơn. Qua ngày đêm rong ruổi, Tiêu Kỳ Vũ một mình một chiếc thuyền nan nhằm hướng Tiểu Cô sơn.
Bây giờ, vừa đúng trưa ngày mười lăm tháng bảy.
Tiêu Kỳ Vũ lên đến núi thì đã thấy có hơn bốn năm mươi tay võ lâm cao thủ của hai bờ Hoài Giang tụ tập quảy tròn trên một khoảnh đất trống.
Nhưng giữa khoảnh đất trống ấy không thấy Khoái Đao Thẩm Giang Lăng, mà cũng chẳng hề thấy bóng dáng của Thiểm Điện Thủ Thượng Quan Minh.
Mọi người đứng tụm lại với nhau vừa chào hỏi vừa bàn tán râm ran, chung quy những câu chuyện của bọn họ cũng không ngoài quanh câu chuyện tỷ đấu sắp diễn ra giữa hai nhân vật thành danh này.
Duy nhất chỉ có một người lẳng lặng đứng tách ra ngoài, không hề lên tiếng bắt chuyện với một ai, người này chính là Tiêu Kỳ Vũ.
Không ngờ, một nhân vật đỉnh danh đương thời như Xích Bát Vô Tình mà lại chẳng ai chào hỏi tới cứ như là một kẻ vô danh tiểu tốt. Thời gian như nước chảy, đời người như thoi đưa. Xích Bát Vô Tình năm xưa dần dần đã lu mờ trong ký ức của người ta!
Huống chi năm xưa khi Tiêu Kỳ Vũ hành tẩu giang hồ, chỉ nổi danh bằng ngọn tiêu trong tay, nhưng người nhìn thấy được bản lai chân diện của chàng thì rất không được mấy người!
Tiêu Kỳ Vũ nhìn quanh một lượt rồi lặng lẽ ngồi xuống trên một phiến đá bên ngoài nhắm mắt dưỡng thần.
Hốt nhiên, một tràng pháo tay vang lên, Tiêu Kỳ Vũ giật mình mở mắt nhìn, chỉ thấy một vị đạo gia tuổi chừng trên dưới bốn mươi, thân vận đạo bào, đầu đội mão cao, tay nắm phất trần, từ từ bước vào giữa khoảng trống. Đi theo sau lưng ông ta là một tên đạo đồng, dai tay bưng một thanh bảo kiếm.
Tiêu Kỳ Vũ tuy không hề biết mặt Thượng Quan Minh, thế nhưng chỉ nhìn những người chung quanh vỗ tay tán thưởng, chàng cũng có thể đoán định được người này phải là Thiểm Điện Thủ Thượng Quan Minh.
Hơn nữa Huyền Vũ môn là Đạo giáo, cho nên điều Tiêu Kỳ Vũ phán đoán quyết không sai.
Tiêu Kỳ Vũ nhìn thấy Thượng Quan Minh đôi mắt sáng quắc hữu thần, huyệt Thái Dương nhô cao, chàng hiểu ngay người này công lực đã luyện đến hỏa hầu thượng thừa.
Thực ra thì Tiêu Kỳ Vũ không hiểu gì nhiều về Huyền Vũ môn, bọn họ nói cho cùng chẳng phải là một Đạo giáo gì cả, chẳng qua cách phục trang của họ nhìn rất giống với đạo sĩ, còn ngoài ra những điều khác trong môn quy giáo phái chẳng liên quan gì đến Đạo giáo.
Thượng Quan Minh đến với Huyền Vũ môn chẳng qua chỉ là sự lợi dụng lẫn nhau mà thôi!
Huyền Vũ môn vốn chỉ là một môn phái tầm thường chẳng hề có tên tuổi gì, nhờ có đại danh “Thiểm Điện Thủ” tự nhiên cũng phát chấn uy danh cho cả môn phái, còn Thượng Quan Minh lại lợi dụng vào căn cơ vốn có sẵn của Huyền Vũ môn để phát triển cơ đồ của mình.
Nào ngờ, vừa khéo lại ᴆụng đầu với nhân vật lang bạt giang hồ là Khoái Đao Thẩm Giang Lăng.
Mười mấy năm trước Khoái Đao cũng là một nhân vật đỉnh danh giang hồ. Đồng thời cũng mười mấy năm trước giữa Khoái Đao với Thượng Quan Minh lại có một mối hiềm khích với nhau. Nếu như trong thời gian này mà có thể đả bại được Khoái Đao Thẩm Giang Lăng thì danh tiếng của Huyền Vũ môn có lẽ khởi đầu từ đó.
Nên biết, với Thượng Quan Minh thì có tính toán riêng của ông ta.
Mười mấy năm trước, ông ta chưa chắc có khả năng hạ được Thẩm Giang Lăng. Giờ đây sau mười mấy năm, ông dụng kiếm đã thành danh “Thiểm Điện Thủ”, lại trở thành Chưởng môn nhân Huyền Vũ môn.
Thế mà Thẩm Giang Lăng ngược lại đã mai danh ẩn tích suốt một thời gian dài, hiện tại tái xuất giang hồ thì chỉ là một tay lang bạt kỳ hồ, dựa trên thanh thế mà luận thì sự tiêu trưởng đã quá rõ ràng.
Đây chính mới là chỗ dụng tâm đích thực của Thượng Quan Minh khi chọn đúng vào thời gian này thách đấu với Thẩm Giang Lăng, đồng thời cố tình truyền ngôn rộng rãi ra ngoài giang hồ cho quần hùng tề tựu về đây.
Chuyện này thì đừng nói là Tiêu Kỳ Vũ không hề hay biết mà ngay người trong cuộc là Thẩm Giang Lăng cũng không hay biết gì.
Tiêu Kỳ Vũ ngồi một mình bên ngoài đưa mắt theo dõi Thượng Quan Minh, nhận ra người này cố làm ra vẻ cao đạo ngạo nghễ, không có tư thái hành tàng của một người luyện võ công nên có.
Thượng Quan Minh vừa bước ra giữa khoảng trống thời phía sau lập tức có người mang đến một chiếc ghế da lừa, ông ta ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh toàn trường một vòng. Sau đó mới chậm rãi đứng lên, ôm quyền nói :
- Thực không ngờ chỉ một chuyện ấn chứng võ công nho nhỏ giữa tại hạ với Thẩm Giang Lăng, vậy mà lại làm kinh động anh hùng một vùng Hoài Giang, thực là bất ngờ, bất ngờ! Đáng tiếc là không có sự chuẩn bị đón tiếp, xin chư vị anh hùng bỏ quá cho!
Nói rồi, cũng chẳng để ý gì đến ai nữa, ngồi xuống trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Thái độ cao ngạo của lão ta khiến cho một số người có mặt tại hiện trường hết sức bất mãn.
Tiêu Kỳ Vũ ngồi bên ngoài thấy thế, trong lòng thầm nghĩ :
- “Thượng Quan Minh cố tình làm ra vẻ cao ngạo thế này tất có nguyên nhân, thực ra là gì chứ? Thực khó hiểu, chẳng lẽ..”
Đột nhiên có tiếng người vang lên cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Kỳ Vũ.
- Thượng Quan Minh! Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Ngươi là nhân vật đứng đầu trong hắc bạch lưỡng đạo một vùng Hoài Giang lưỡng ngạn này chăng? Hừ..
Nói dút câu liền thấy trong đám đông một đại hán xông ra, khí thế hùng hổ chỉ thẳng tay vào mặt Thượng Quan Minh mà chửi.
Thượng Quan Minh không hề kinh động, từ từ mở mắt ra cười cười nói :
- Ta cứ ngỡ là ai? Thì ra là trong “Kim Lăng tam kiếm”!
Lão ta nói nhưng vẫn ngồi yên trên ghế chậm rãi không hề nóng vội nói tiếp :
- Từ tam gia! Thượng Quan Minh ta có tội gì với ngươi chăng?
Nên biết Kim Lăng tam kiếm là những nhân vật nổi danh trong một vùng phía nam Trường Giang, trong đó vị Tam gia Từ Trung Nguyên là một tay hán tử khí khái ngoan cường. Hôm nay cũng đến Tiểu Cô sơn xem tỷ võ, nào ngờ nghe mấy câu cao đạo ngạo nghễ của Thượng Quan Minh thì không chịu nổi, liền xông ra đầu tiên chỉ mặt Thượng Quan Minh mà chửi.
Bây giờ nghe Từ Trung Nguyên thét lớn :
- Thượng Quan Minh! Mọi người đến đây cũng là đã nể mặt ngươi, thế mà ngươi chẳng có chút lễ mạo nào với mọi người, lại tỏ ra cuồng ngạo hống hách!
Thượng Quan Minh cười đáp :
- Từ tam gia. Tiểu Cô sơn chứ chẳng phải là Kim Lăng, ngươi hôm nay cuồng ngạo hống hách chính là Từ tam gia ngươi, chứ không phải là Thượng Quan Minh ta. Ngươi nói ta không có lễ mạo, thế thì ngươi cho thế nào mới được chứ? Năm mâm mười cỗ, sơn hào hải vị, mỹ tửu giai nhân phục vụ ngươi một trận mới gọi là lễ mạo?
Từ Trung Nguyên nghe xong một câu này thì lửa giận tam trượng, hầm hầm xông tới.
Một câu thứ hai cũng chẳng cần nói hét lớn một tiếng, tung người nhảy ào tới, vung chưởng đánh thẳng vào mặt Thượng Quan Minh.
Nên biết, trong “Kim Lăng tam kiếm” thì Từ Trung Nguyên ngoại trừ hợp luyện kiếm thuật ra, thì hắn còn chuyên luyện môn ngạnh công, tuyệt môn “Khai Bích chưởng pháp” của hắn uy lực hùng hậu, đúng như tên gọi có thể phá thạch khai sơn!
Một chưởng này hắn đánh ra bằng sự tức giận, chí ít cũng dụng đến bảy thành công lực.
Thượng Quan Minh đang ngồi trên ghế, chỉ thấy lách nhẹ, thân hình lướt nhanh ra ngoài ba xích.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, cả chiếc ghế trúng chưởng của Từ Trung Nguyên gãy nát tan, thế chưởng còn chưa dút cuốn theo cát bụi bay mù.
“Thiểm Điện Thủ” Thượng Quan Minh đứng khoanh tay một bên, mặt lạnh nói :
- Trước mặt bao nhiêu anh hùng của một vùng Hoài Giang lưỡng ngạn này mà Từ tam gia lại thô lỗ như thế, thực chẳng thấu nhân tình chút nào. Rõ ràng là ngươi khiêu chiến với ta, nếu như ta không ứng chiến thì Huyền Vũ môn từ nay trở đi xem như hết chỗ đứng trong thiên hạ!
Nói rồi, y giơ tay ra lập tức từ sau có người mang kiếm đưa tới.
Thượng Quan Minh giơ tay nắm lấy kiếm, vẫn giọng lạnh lùng nói tiếp :
- Từ tam gia! “Kim Lăng tam kiếm” xưa nay thành danh trên giang hồ nhờ vào kiếm thuật, Thượng Quan Minh ta hôm nay chỉ dùng thanh kiếm này lĩnh giáo Từ tam gia vài chiêu tuyệt học!
Quần hùng đứng chung quanh im phăng phắc, cứ nhìn tình hình này thì ai cũng biết, chưa đến cuộc tỷ đấu giữa hai nhân vật chính có lẽ máu đã đổ rồi.
Mọi chuyện diễn ra trước mắt, Tiêu Kỳ Vũ đều nghe thấy, nhìn thấy rất rõ. Chàng cũng nhận ra Thượng Quan Minh vốn manh tâm khiêu khích chúng nhân, nhưng giờ thì ngược lại biến thành bị người ta khiêu chiến. Giờ theo như y nói thì cứ nằm trong tình thế “bị bức mà ứng chiến”, thực là một tay hết sức lợi hại.
Tiêu Kỳ Vũ cũng biết được, bọn “Kim Lăng tam kiếm” vốn luyện kiếm thành trận nên “hợp chiến” mới là sở trường, giờ đây thì một mình Từ Trung Nguyên ra khiêu chiến thì xem như lấy đoản chọi trường!
Thế nhưng, chàng còn chưa biết được vì sao Thượng Quan Minh lại cố tình làm thế này? Lại nói, lúc này Từ Trung Nguyên nhìn thấy Thượng Quan Minh đã nắm kiếm trong tay, thì cũng liền rút phắt kiếm ra, ngưng thần tụ khí trầm tĩnh, không còn vẻ nóng nảy như vừa rồi.
Chính điều này cũng đủ cho thấy Từ Trung Nguyên là một tay cao thủ dụng kiếm, tuyệt không phải là một kẻ hư danh.
Thượng Quan Minh tay phải vẫn nắm thanh bảo kiếm, vỏ kiếm xỉn màu cổ đồng theo thời gian, chưa xuất kiếm khỏi vỏ.
Đột nhiên y đưa tay trái lên xua mấy cái nói như phân bua :
- Từ tam gia! Trước khi tiếp lĩnh vài chiêu kiếm của ngươi, Thượng Quan Minh ta có lời nói trước cho rõ ràng..
Từ Trung Nguyên trầm giọng nói :
- Ngươi cứ nói!
Thượng Quan Minh tiếp :
- Hôm nay là ngày ta ấn chứng võ công với Khoái Đao Thẩm Giang Lăng, vốn không liên can gì đến người khác. Từ tam gia ngươi chỉ vì nóng tính mà vô cớ khiêu chiến, khiến ta không thể không ứng chiến. Từ tam gia nên biết, trong võ lâm khi tỷ võ đến điểm thì phải ngừng, thế nhưng đao kiếm vô tình, nhỡ như tay kiếm không thuần đi chệch phân thốn thì khó tránh máu đổ đầu rơi, đó hoàn toàn không phải là ý ta muốn! Cho nên Từ tam gia..
Từ Trung Nguyên không đợi y nói hết câu, liền quát lớn :
- Thượng Quan Minh! Ngươi xuất kiếm đi, nếu có máu chảy đầu rơi thì bỉ thử chẳng liên can gì cả!
Thượng Quan Minh nghe một câu này gật đầu nói :
- Tốt! Tốt! Có một câu này thì rất tốt!
Rồi y đưa mắt nhìn quanh toàn trường một vòng, nói tiếp :
- Có các vị anh hùng ở đây xin làm chứng cho, song phương nếu có máu chảy đầu rơi chẳng ai chịu trách nhiệm cả!
Nói dút câu, hai tay tả hữu dạt nhanh ra ngoài, thanh bảo kiếm được đưa một đường hết sức điêu luyện lướt ngang qua đầu y một vòng, rồi tay trái đón mũi kiếm bắt quyết, trầm giọng nói :
- Từ tam gia! Mời xuất chiêu!
Từ Trung Nguyên chẳng nói thêm tiếng nào, sấn chân bước lên một bước, thế chiếm tiên cơ, tay phải xuất kiếm vung lên một hơi ba chiêu tấn công.
Từ Trung Nguyên chân chiến trung cung, xuất kiếm ra chiêu vừa nhanh mạnh, vừa hết sức thuần thục, điều đó chứng tỏ hắn hấp thụ kiếm pháp chính tông.
Thượng Quan Minh ngược lại không hề xuất kiếm khỏi vỏ, mà chỉ lách người né tránh, thỉnh thoảng mới dùng kiếm để nguyên cả vỏ chống trả kiếm chiêu đối phương.
Từ Trung Nguyên được thế tấn công liền một hơi gần mười chiêu, thế nhưng trước sau vẫn không chiếm được thế thượng phong. Hắn thầm hiểu hôm nay chạm phải tay đại hành gia, thầm nghĩ phải xuất hết tuyệt học mới được.
Nghĩ thế, kiếm trong tay lập tức biến chiêu, triển khai một cuộc tấn công mới.
Thượng Quan Minh chừng như nhận ra được tâm cơ của đối phương, chỉ thấy y cười “hắc” một tiếng, né qua mấy chiêu nữa, đột nhiên y ngồi thụp xuống rồi lại phướn lên bằng một động tác rất nhanh.
Chỉ nghe “soạt” một tiếng, ánh thép lạnh loáng lên rồi vụt tắt ngay, Thượng Quan Minh đã xuất kiếm!
Gần như đồng thời, nghe thêm tiếng rú dài phát ra từ cửa miệng Từ Trung Nguyên, kiếm trong tay hắn dạt ra ngoài, kém theo vòi máu phun mạnh, thân hình hắn lảo đảo ra ngoài.
Quần hùng đều kinh ngạc chấn động thốt lên một tiếng, nhìn lại thấy Từ Trung Nguyên tay phải vẫn nắm chắc kiếm, tay trái lại ôm ngang bụng, máu từ đó cứ tuôn qua khe các ngón tay.
Lại nhìn Thượng Quan Minh, kiếm đã tra lại vào vỏ, thần thái lãnh tĩnh, thoạt trông tợ hồ như y chưa từng ra kiếm vậy! Đủ thấy y xuất kiếm thần tốc thế nào rồi.
Lúc này, từ trong đám đông lập tức có hai người chạy ra đỡ lấy người Từ Trung Nguyên.
Từ Trung Nguyên khóe mồm rỉ máu, dưới bụng thì máu ra càng nhiều hơn, trong nháy mắt đã thấy nét mặt hắn xám lại, xem ra thương thế không nhẹ chút nào.
Thượng Quan Minh đứng bất động thần thái lạnh lùng trầm tĩnh, bấy giờ thấy hai người ra đỡ Từ Trung Nguyên y mới lên tiếng nói :
- Từ đại gia. Nhị Gia! Ta thật đáng tiếc!..
Hai người kia chẳng để ý gì đến Thượng Quan Minh, chỉ lo thương tích của Từ Trung Nguyên.
Thì ra, hai người này chính là Từ đại gia và Từ nhị gia trong “Kim Lăng tam kiếm”.
Hai người đã cố gắng hết sức, nhưng máu từ vết thương vẫn chảy ra không sao cầm được, Từ Trung Nguyên mặt tái nhợt nhạt, tay buông thõng thanh kiếm rơi trên đất, mắt nhắm nghiền lại ngất đi.
Quần hùng đã bắt đầu lên tiếng xầm xì bàn tán, nhưng chẳng thấy ai có thái độ gì.
Một người duy nhất vẫn lẳng lặng bên ngoài theo dõi đó là Tiêu Kỳ Vũ, đến lúc này mới thấy chàng đứng lên rẽ đám đông bước vào trong, đến gần bên người bọn “Kim Lăng tam kiếm”, nói :
- Xin hai vị để tôi xem..
Từ đại gia và Từ nhị gia nghe thế vừa ngửng đầu lên nhìn, thì Tiêu Kỳ Vũ xuất thủ nhanh như chớp điểm vào mấy yếu huyệt trên người Từ Trung Nguyên.
Xong rồi, nói với bọn họ :
- Đặt lệnh đệ nằm thẳng xuống!
Bọn Từ đại gia hai người nghe lời đặt Từ Trung Nguyên nằm thẳng tay chân trên đất.
Tiêu Kỳ Vũ xé mạnh vạt áo trước của Từ Trung Nguyên để lộ ra vết thương, giờ mới thấy miệng vết thương nằm ở vùng hông sườn dài chí ít cũng năm sáu thốn.
Tiêu Kỳ Vũ nhanh chóng lấy từ trong túi thuốc ra một lọ thuốc bột, rắc thuốc lên miệng vết thương, rồi lại xé vạt áo của Từ Trung Nguyên băng vết thương lại cho hắn.
Tiếp đó, chàng lại lấy ra thêm một lọ thuốc khác, dốc ra ba viên thuốc màu đỏ nhét vào miệng Từ Trung Nguyên, quay nói với bọn Từ đại gia :
- Tìm nước cho lệnh đệ uống, rồi để nằm im chớ động!
Tiêu Kỳ Vũ ra tay cứu trị cho Từ Trung Nguyên một cách hết sức nhanh nhẹn thuần thục, không hề có một chút do dự suy nghĩ, khiến cho quần hùng nhìn đều ngớ người kinh ngạc.
Tiêu Kỳ Vũ cất thuốc vào lại trong túi, vừa đứng lên thì đã thấy Từ nhị gia tìm nước mang lại cho Từ Trung Nguyên uống.
Từ đại gia vội vạng bước lên, hai tay thi lễ cung kính nói :
- Ân nhân...
Tiêu Kỳ Vũ giơ tay cắt ngang nói :
- Ta là lang trung, nhìn thấy người thụ thương sắp ૮ɦếƭ không thể không cứu, chẳng có ân đức gì!
Từ đại gia vẫn chắp tay nói :
- Thế nhưng tính mạng xá đệ nếu như không có ân nhân e rằng khó còn. Đức tái sinh này, gọi một tiếng ân nhân không hề khách sáo giả dối chút nào!
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu nói :
- Lần này xem như lệnh đệ học được bài học nhớ đời, chớ nên nhiều chuyện rước vạ vào thân. Ra tay đả bất bình, xen chuyện người khác, chẳng phải là chuyện xấu, thế nhưng nhất định phải biết nhìn nhận cho rõ tình hình. Binh thư có câu “Biết người biết ta. Trăm trận trăm thắng!”
Từ đại gia hai tay chắp vái dài nói :
- Cung kính nhận lĩnh chỉ giáo!
Tiêu Kỳ Vũ ôm quyền hoàn lễ, chẳng nói gì thêm. Chàng quay lại, bước thẳng vào giữa khoảng trống.
Từ đại gia vội bước theo chân chàng nói :
- Vị ân nhân
Tiêu Kỳ Vũ không quay đầu lại nói :
- Ta họ Tiêu!
Từ đại gia vội nói :
- Tiêu gia! Chuyện này đúng như Tiêu gia vừa nói, xá đệ lần này học một bài học nhớ đời, sau này dù có chuyện gì thêm thì cũng chỉ là chuyện giữa “Kim Lăng tam kiếm” với “Tiểu Cô sơn” Tiêu gia! Tiêu gia là tay tao nhã đời nay, bất tất vào trong..
Tiêu Kỳ Vũ hơi ngừng chân lại, chỉ tay về bên phải nói :
- Ta không phải vì các ngươi, mà là vì người này!
Từ đại gia đưa mắt nhìn theo tay chàng, giờ mới nhận ra một trung niên hán tử, đầu mặt nhễ nhại mồ hôi, sùng sục bước thẳng vào giữa đấu trường.
Từ đại gia vừa nhìn thấy, buột miệng la lên :
- Đó chẳng phải là “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng sao?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói :
- Đúng! Chính là y!
Từ đại gia hỏi :
- Tiêu gia có hiềm thù gì với ông ta sao? Ông ta chẳng phải người xấu. Tiêu gia... nếu khoan dung được xin nhón tay làm phúc!
Tiêu Kỳ Vũ cười nói :
- Ta không thể tha thứ cho y được!
Chàng nói rồi, khoát chân bước đi nhanh, vừa khéo léo chắn ngang lối đi của Thẩm Giang Lăng.
Thẩm Giang Lăng giật mình đứng lại, chút nữa thì đâm sầm vào người Tiêu Kỳ Vũ, ông ta giơ tay áo lên gạt mồ hôi, nheo mắt lên nhìn chàng nói :
- Tôn giá có gì chỉ giáo?
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Muốn các hạ không nên đi tỷ đấu với Thượng Quan Minh!
Thẩm Giang Lăng chau mày hỏi :
- Tôn giá nói thế nghĩa là sao?
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Bởi vì ta không muốn nhìn thấy các hạ ૮ɦếƭ oan uổng dưới kiếm của Thượng Quan Minh!
Thẩm Giang Lăng thấy mình chưa ra tỷ đấu đã có người chặn đường nói gở, nổi giận thét lên :
- Ngươi vô duyên vô cớ chọc giận ta, thực đáng cho ngươi một bài học!
Tiêu Kỳ Vũ nghiêm giọng nói :
- Ta nói là thực tình, đồng thời cũng là có ý tốt. Các hạ còn có vợ con đang ngày đêm tựa cửa ngóng trông, thế mà ông bỏ mặc bọn họ không hề ngó ngàng tới!
Thẩm Giang Lăng nghe một câu này thì hơi giật mình, nén giận hỏi :
- Ngươi là ai? Sao ngươi biết ta có vợ con? Ngươi tên họ là gì? Chặn đường ta thế này thực ra có ý gì hử?...
Tiêu Kỳ Vũ nghe ông ta nói một hơi, chỉ nhún vai đáp :
- Chẳng cần biết ta là ai. Các hạ mang tính mệnh của mình và cả sự mong đợi mòn mỏi của vợ con ra đánh cuộc, ta hỏi các hạ như thế là vì cái gì?
Thẩm Giang Lăng nói :
- Chúng ta đã có giao ước, không thể thất tín, đã là người trong giang hồ thường coi trọng danh dự hơn cả tính mạng!
Tiêu Kỳ Vũ cười ha ha mấy tiếng, nói :
- Đem hai chữ danh dự ra để đấu trí mạng với nhau thế này thì thực không phải chút nào!
Thẩm Giang Lăng chừng như không kiên nhẫn được nữa, phất tay ra quát :
- Xin hãy tránh ra!
Tiêu Kỳ Vũ trầm tĩnh như không, nói :
- Ta không tránh ra, các hạ nếu như muốn tỷ đấu với Thượng Quan Minh, thì trước hết hãy bước qua cửa ải của ta.
Thẩm Giang Lăng la lên :
- Ta trước giờ chưa từng thấy người nào vừa rảnh công vô vị lại vừa không thấu hiểu tình lý như ngươi. Thôi được! Ngươi đã cố gây rắc rối thì chớ trách ta hạ thủ vô tình!
Nói rồi, ông ta đặt tay nải xuống. Đến đao cũng không lấy ra, nhảy người tới đánh vù ra một quyền.
Tiêu Kỳ Vũ nhảy người né tránh, vẫn nói tiếp :
- Ta khuyên các hạ chớ nên đánh nhau. Nếu như bức ép ta, thì ta có thể đánh ૮ɦếƭ các hạ ngay!
Chàng nói câu cuối giọng hết sức lạnh lùng, cũng hết sức nghiêm túc.
Thẩm Giang Lăng chùng tay lại, thâu quyền nói :
- Ngươi đúng là kẻ nửa điên nửa tỉnh, ta chẳng cần nói chuyện với ngươi nữa.
Rồi lão nhìn Thượng Quan Minh qua người Tiêu Kỳ Vũ, cất lớn giọng nói :
- Thượng Quan Minh! Cuộc tỷ võ của chúng ta hôm nay bị tên nửa điên nửa tỉnh này phá hoại, hay là chúng ta hẹn lại hôm khác!
Thượng Quan Minh cười nhạt đáp :
- Khoái Đao! Trên giang hồ không thể có hai người giống nhau. Ngươi là “Khoái Đao”, còn ta là “Khoái Kiếm”, chúng ta đều dùng một chữ “Khoái” để lập danh, nhưng thực ra ai nhanh hơn ai? Điều này nhất định phải bằng một cuộc tỷ đấu, trừ phi ngươi chấp nhận ta nhanh hơn ngươi, nếu không thì hôm nay nhất định phải quyết phân cao thấp!
Thẩm Giang Lăng nói :
- Ta đã đến đây tất nhiên không hề thất hẹn, nhưng ngươi nhìn xem này..
Thượng Quan Minh nói :
- Khoái Đao! Ngươi muốn tìm cớ đó sao? Có khi thì ngươi cũng lừa được người khác nhưng ngươi nhìn xem ta có phải là đứa trẻ lên ba!
Thẩm Giang Lăng nói :
- Thượng Quan Minh! Ngươi nói chuyện chớ nên khí nhục người khác như thế. Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy hắn chặn đường ta đó sao?
Thượng Quan Minh cười kháy nói :
- Ngươi không thể đẩy ra một bên, hay cho hắn một chưởng rồi đời ư? Khoái Đao của ngươi để đâu? Không thể Gi*t phút hắn đi sao?
Thẩm Giang Lăng lắc đầu đáp :
- Ta làm sao có thể vì một chuyện nhỏ này mà ra tay Gi*t người được chứ?. Nếu thế thì còn đâu là một anh hùng hảo hán trong võ lâm giang hồ!
Thượng Quan Minh nhếch mép cười nhạt nói :
- Thẩm Giang Lăng! Nếu như ngươi sợ thì chỉ cần nói một tiếng, ta lập tức hủy bỏ cuộc tỷ võ này ngay, xem như không hề có chuyện này. Thế nhưng, từ nay trên giang hồ không được tồn tại ngoại hiệu “Khoái Đao”!
Thẩm Giang Lăng sa sầm nét mặt nói :
- Thượng Quan Minh! Ban đầu trong giao ước tỷ võ đâu có điều này. Hừ.. ngươi khinh người thái quá, ta không tha ngươi đâu.
Nói rồi, ông ta cúi lấy thanh đao trong tay nải ra, hươ hươ mấy cái thị uy, rồi nhìn Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Ngươi nghe rồi chứ? Nếu như ngươi không tránh ra thì ta chẳng thể nào khách khí tiếp với ngươi được. Ta không thể vì ngươi mà bị hắn làm nhục, chửi ta là hạng hèn nhát!
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Hèn nhát so với ૮ɦếƭ thì thế nào? Sao ngươi không nghĩ xem, đem tính mạng đánh cuộc một chữ “Khoái” vô ý nghĩa này, ngươi không thấy hết sức vô vị sao?
Thẩm Giang Lăng nghe một câu này thì bắt đầu thấy con người này kỳ lạ, cơn giận trong lòng vơi đi, ôm đao vào người, bình tĩnh nói :
- Thực ra ngươi muốn ta làm gì chứ?.
Tiêu Kỳ Vũ chậm rãi nói :
- Hủy bỏ cuộc tỷ đấu vô ý nghĩa này, trở về bên người vợ con. Một người đàn ông bỏ mặc vợ con không ngó ngàng đến, thậm chí đến họ sống thế nào cũng chẳng hay, thử hỏi có còn là đàn ông hay không? Ngươi chấp nhặt người khác gọi ngươi là hèn nhát, nhưng thực tế biểu hiện của ngươi có hèn nhát hay không chứ?.
Thẩm Giang Lăng im lặng một chút hỏi :
- Thực ra ngươi là ai? Đến tính danh ngươi cũng không nói ra, ta làm sao biết được tâm ý ngươi thế nào?
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Ta họ Tiêu. Ta thực lấy làm kỳ, ta khuyên ngươi trở về lo tròn trách nhiệm của một người đàn ông đối với thê tử, thì có liên can gì đến tính danh của ta chứ?.
Thẩm Giang Lăng trầm ngâm suy nghĩ một lúc nói :
- Lời ngươi tuy đơn giản như thế, nhưng nghe ra cũng rất có lý. Ai.. thật kỳ quái, ta trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện ta một mình một đao hành cước giang hồ, ✓út bỏ vợ con bơ vơ, đây cũng là một hành động hèn nhát!
Tiêu Kỳ Vũ tiếp lời ông ta :
- Các hạ đã nhận ra vấn đề thì rất tốt, hãy làm tròn trách nhiệm của mình, đó mới là người đàn ông bản lĩnh, không ai có thể gọi là hèn nhát được!
Thẩm Giang Lăng gật đầu nói :
- Có lẽ đã đến lúc ta nên quay về, nhưng.. không phải hôm nay..
Tiêu Kỳ Vũ chau mày hỏi :
- Không phải hôm nay ư? Vì sao? Ta yêu cầu các hạ lập tức quay đầu trở về ngay!
Thẩm Giang Lăng nói bằng một giọng hết sức kiên quyết :
- Không! Cuộc tỷ võ giữa ta với Thượng Quan Minh, chính ta đã chấp nhận, huống gì hiện tại mọi người đều biết, đồng thời nhiều người có mặt tại đây. Quan trọng hơn cả là ta cũng đã đến, giờ ta đi thế này thực nói thế nào cũng không thể ổn được!
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Vừa rồi ta nói, các hạ hẳn cũng đã nghe hết, đây là một cuộc tỷ có hết sức vô ý nghĩa, chỉ để chứng minh giữa hai người ai ra đao kiếm nhanh hơn! Cứ cho các hạ thắng, thì chứng minh được điều gì chứ?. Còn nếu như các hạ thua thì chẳng cần ta nói, Tiểu Cô sơn này sẽ thành nơi chôn xương các hạ!
Chàng nói một hơi đến đó, ngừng lại một chút rồi bỗng hỏi một câu :
- Các hạ muốn tỷ võ thật ư?
Tiêu Kỳ Vũ thở hắt ra một hơi, chừng như không có chút tin tưởng ở Thẩm Giang Lăng.
Quả nhiên, nghe Thẩm Giang Lăng hạ thấp giọng nói :
- Tiêu huynh, lời của ngươi rất có lý, ta cũng nhìn thấy vấn đề, chung quy ngươi có hảo ý với ta. Nhưng trước mắt ta không thể nào làm khác được, có điều ta bảo đảm rằng đây là lần cuối cùng của ta, cho dù đây là một cuộc tỷ đấu vô tích sự. Một lần cuối cùng này thôi, bởi vì ta đã có lời hứa trước!
Tiêu Kỳ Vũ ngưng mắt nhìn Thẩm Giang Lăng, có chút bất mãn trong lòng, nói :
- Khoái Đao! Tính cố chấp ngu xuẩn này của ngươi làm ta nhớ đến một câu chuyện ngụ ngôn. Có một người không may rơi vào làm tay chân bọn đạo tặc, mỗi lần đi ăn cắp thì trong lòng hết sức lo lắng, ngầm thề trong lòng chỉ ăn trộm thêm chuyến này thôi, về sẽ rửa tay bỏ nghề, cải ta quy chính. Nhưng kết quả hết lần này đến lần khác mà vẫn không sao chịu từ bỏ, cho đến một lần bị người ta bắt được đánh tới ૮ɦếƭ. Giờ đến lượt ngươi.. cũng thề một lần cuối cùng, thực khiến người nghe đến phát chán!
Nói xong câu này, chàng buông tiếng thở dài, rồi quay ngoắt người bước đi xuống núi, chừng như biết không còn gì để nói với Thẩm Giang Lăng nữa.
“Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng thấy thế vội kêu lên :
- Tiêu huynh! Xin chờ..
Tiêu Kỳ Vũ ngừng chân đứng lại, quay người hỏi :
- Sao? Thay đổi chủ ý rồi chứ?.
Thẩm Giang Lăng nói :
- Tiêu huynh, người thẳng thắn không hề giấu diếm khuyên can một người xa lạ thế này, ta bình sinh chỉ gặp có một. Ha... ta thật tâm nguyện kết bằng hữu với ngươi, hãy chờ ta giải quyết xong chuyện ở đây, ta sẽ mời ngươi về nhà ta uống vài chén hàn huyên cho thỏa!
Một câu hết sức chân tình khiến người nghe cũng khó mà từ chối.
Tiêu Kỳ Vũ cắn môi im lặng không nói gì thêm, cũng không thấy bỏ đi nữa. Chàng ngồi xuống bên một tảng đá bên đường, nét mặt hiện vẻ thất vọng.
Thẩm Giang Lăng bỏ túi vải xuống đất, tay cắp đao sải chân bước tới trước.
Thượng Quan Minh cười ngất ngưởng nói :
- Khoái Đao! Ta cũng nói một câu như thế, chỉ cần ngươi thừa nhận đao pháp của ngươi không nhanh bằng “Thiểm Điện Thủ”, thì ta có thể chấm dút trường tỷ đấu hôm nay ngay. Ngươi có thể theo chân vị lang trung kia trở về bên vợ con ngươi mà hàn huyên tâm sự!
“Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng lạnh giọng quát :
- Thượng Quan Minh! Bớt đi những lời rẻ tiền đó, ai nhanh hơn ai chờ một lát nữa sẽ rõ. Chúng ta đến đây để tỷ võ, chứ không phải để đấu mồm!
Thượng Quan Minh cười nói :
- Ta còn nói chưa hết, nếu như ngươi thua..
Thẩm Giang Lăng nói ngay :
- Ta thâu đao đi ngay!
Thượng Quan Minh lạnh giọng “hừ” một tiếng khinh thị nói :
- Nào lại đơn giản thế! Thẩm Giang Lăng, ngươi nghe đây! Nếu ngươi thua, thì ngươi phải tự quỳ xuồng bẻ đao ngay trước mặt bao anh hùng hào kiệt Hoài Giang lưỡng ngạn, đồng thời ngươi phải trở thành ký danh đệ tử của Huyền Vũ môn..
Thẩm Giang Lăng nghe một câu này thì đại nộ thét lớn :
- Thượng Quan Minh! Ngươi điên chăng? Ngươi chọc giận ta, hôm nay xem như ngươi xui tận mạng!
Thượng Quan Minh nói :
- Ta không phải chọc giận ngươi, mà chính là ta đang làm nhục ngươi đấy! Sao ngươi còn chưa ra đao đi?
Thẩm Giang Lăng mặt đanh lại, gằn giọng :
- Thượng Quan Minh. Ta không hiểu vì sao ngươi lại làm một chuyện không theo quy luật giang hồ như thế này? Có điều ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi phải trả giá rất đắt cho những câu nói ngông cuồng trịch thượng hôm nay của ngươi!
Nói rồi, ông tay buông nhanh tay phải, thanh đao chuyển qua tay trái, đưa thẳng về trước, đao chưa ra khỏi vỏ, cán đao chếch về phía bên phải.
Với khởi thức này, đủ thấy cuộc so đao kiếm sắp bắt đầu rồi.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc