Xích bát vô tình - Hồi 06

Tác giả: Trần Thanh Vân


Tiêu Kỳ Vũ nghe thế liền nghiêm giọng nói :
- Tôn giá cũng biết rằng thuộc hạ mình quen thói hoành hành bạo ngược không coi ai ra gì. Chúng tới đây không phải khẩn cầu Đồ lão gia giúp đỡ mà làm như bạo chúa cưỡng bách người ta, kể cả lệnh đệ cũng hành động như quân cường đạo, dọa sẽ Gi*t người đốt nhà. Nếu gặp phải người khác chỉ e hôm qua đã xảy ra án mạng. Tư Mã Thanh Phong ςướק Đồ cô nương đi để lại phía sau ba nhân mạng và đống tro tàn rồi! Tư Mã trang chủ! Tại hạ đã nói với lệnh đệ rằng trong giang hồ, cho dù bất kỳ ai có thân phận địa vị cao bao nhiêu chăng nữa cũng không vượt được ra ngoài chữ “Lý”!
Tư Mã Thịnh Lam mặt đỏ rần lên, hồi lâu mới nói :
- Vì thế mà tại hạ phải đích thân tới đây xin lỗi.
Tiêu Kỳ Vũ nhìn thẳng mặt đối phương hỏi :
- Tôn giá thật đến đây với mục đích xin lỗi?
Tư Mã Thịnh Lam gật đầu :
- Không sai! Tôn giá nói rất đúng rằng cho dù là ai chăng nữa cũng phải tuân thủ một chữ “Lý”. Kỳ Môn bang đã thất lý, tại hạ phải chịu trách nhiệm. Huống chi vị Đồ lão gia là bậc tiền bối uy danh hiển hách. Đặc biệt sau khi nhị đệ trở về bang kể lại chuyện về tôn giá khiến tại hạ vô cùng hổ thẹn.
Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Tôn giá cũng biết rằng tại hạ đả thương họ...
Tư Mã Thịnh Lam ngắt lời :
- Đó là chúng tự chuốc lấy nỗi nhục.
- Bệnh tình của lệnh đường hiện ra sao?
Tư Mã Thịnh Lam thảm giọng đáp :
- Lão mẫu bây giờ như ngọn đèn sắp tắt, sớm tối chưa biết lúc nào...
Tiêu Kỳ Vũ lại hỏi :
- Có cần thỉnh cầu Đồ cô nương đến an ủi nữa không?
Tư Mã Thịnh Lam thở dài nói :
- Đó chính là tâm ý của tại hạ để gia mẫu khỏi ngậm hận mà ૮ɦếƭ. Nhưng nay tệ thuộc đã thất lễ mạo phạm với Đồ lão tiền bối, tại hạ còn mặt mũi nào mà thỉnh cầu nữa?
Tiêu Kỳ Vũ bỗng chắp tay nói :
- Tư Mã trang chủ! Nơi ẩn cư của Đồ lão gia chật hẹp không tiện tiếp giá. Xin Bang chủ cứ về đi! Trong phạm vi trước lúc trời tối, tại hạ sẽ đưa Đồ cô nương đến quý Tổng đàn để an ủi cho lệnh đường.
Tư Mã Thịnh Lam ngây mặt nhìn Tiêu Kỳ Vũ một lúc rồi chắp tay cúi thấp người cảm kích nói :
- Đại đức của tôn giá. Tư Mã Thịnh Lam xin ghi lòng tạc dạ!
Rồi quay về bọn thuộc hạ ra lệnh :
- Để lễ vật lại!
Lập tức bốn tên hán tử đứng sau “dạ” ran một tiếng rồi bưng khệ nệ tới bốn hòm lớn đặt trước cửa ngôi lều.
Tiêu Kỳ Vũ liền xua tay nói :
- Tư Mã trang chủ! Xin thu lại số lễ vật này đi! Đồ lão gia quyết không nhận đâu!
Tư Mã Thịnh Lam thành khẩn nói :
- Chút lễ vật mọn thật không thể biểu thị một phần nhỏ sự cảm kích của huynh đệ tại hạ, đó chỉ là bày tỏ mối hữu hảo chỗ lân cư mà thôi. Hơn nữa tôn giá cũng như tại hạ đều không phải là chủ nhân của ngôi nhà này, sao nỡ khước từ tấm lòng thành đó?
Rồi không chờ Tiêu Kỳ Vũ kịp phản ứng nói thêm :
- Từ giờ cho đến tối, tại hạ sẽ xin chờ tiếp rước tôn giá cùng Đồ cô nương đại giá quang lâm.
Vừa dứt lời đã chắp tay xá thêm lần nữa rồi quay người bước về phía khóm trúc nhảy lên ngựa. Bọn hán tử tùy tùng vội vã đi theo.
Trước những đột biến bất thường như vậy, Tiêu Kỳ Vũ không biết phải xử trí thế nào đứng ngẩn người nhìn theo.
Mãi tới khi tiếng vó ngựa khuất hẳn, chàng dường như vẫn chưa trấn tĩnh.
Bỗng có tiếng gọi vang lên phía sau :
- Tiêu lão đệ!
Tiêu Kỳ Vũ giật mình quay lại đã thấy “Thiết Kiếm Thần Cung” Đồ Trung Nam tươi cười từ trong phòng bước ra. Tiêu Kỳ Vũ chưa kịp nói gì thì Đồ Trung Nam đã cất giọng oang oang :
- Song phương nói những gì, lão phu nghe rõ cả rồi!
Tiêu Kỳ Vũ không khỏi áy náy, ngập ngừng nói :
- Vừa rồi... vãn bối đã lạm quyền...
Đồ Trung Nam xua tay ngăn lời chàng :
- Lão đệ đừng câu chấp tiểu tiết. Tối qua ngu huynh đã ủy nhiệm để lão đệ toàn quyền xử lý việc này rồi. Hơn nữa, như lão đệ ngươi từng nói, mọi việc đều nằm trong một chữ “Lý”. Trong hoàn cảnh này ngu huynh không linh hoạt được như ngươi! Lão đệ! Đồ Trung Nam không phải là người lòng gang dạ sắt đâu. Khi đối phương đã bày tỏ thành tâm như vậy tất không từ chối.
Lão ngừng lại, đưa mắt nhìn bốn hòm gỗ trước cửa nhà nói :
- Thế nhưng số lễ vật này...
Tiêu Kỳ Vũ vội phân bua :
- Số lễ vật này vãn bối đã thay mặt Đồ lão gia không nhận nhưng Tư Mã Thịnh Lam không nghe cứ cho thuộc hạ để lại, chưa kịp phản ứng thì chúng đã đi rồi, vãn bối thật vô cùng áy náy...
Đồ Trung Nam hiểu ra tâm ý chàng liền cười kha kha nói :
- Không sao! Không sao! Lão phu ở lâu chốn lâm tuyền, bây giờ động tục niệm một chút. Cứ mở ra xem trong đó có thứ gì?
Dứt lời mở bốn hòm gỗ ra xem, thấy bên trong chỉ toàn những thứ vật dụng thường ngày không có châu ngọc hay vật gì quý giá.
Đồ Trung Nam gật đầu nói :
- Xem ra Tư Mã Thịnh Lam cũng là người bất tục!
Đồ lão bà đến bên trượng phu hỏi :
- Những thứ này chúng ta có nên nhận không?
Đồ Trung Nam cười to đáp :
- Tặng và nhận lễ thì còn phải xét xem đối phương có thành ý hay không. Chỉ cần có tấm lòng thành, chúng ta can gì phải chấp nhặt?
Đồ lão bà cố lấy giọng trấn tĩnh, nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng :
- Nói vậy, hôm nay Phụng nhi nhất định phải đi sao?
Tiêu Kỳ Vũ chen lời :
- Bà bà! Vãn bối xin được đưa Đồ cô nương đi và xin bảo đảm sẽ giữ an toàn tuyệt đối cho cô ấy!
Đồ Trung Nam cười hô hô nói :
- Bà nó! Ta cũng có cách nhìn như Tiêu lão đệ, Tư Mã Thịnh Lam không phải là người quá xấu như bà nghĩ đâu! Lần này cho Phụng nhi đi để giúp hắn giữ tròn chữ hiếu, đó cũng là điều tốt. Chúng ta nên lấy đó làm mừng mới phải!
Đồ lão bà lắc đầu :
- Tôi lại thấy có gì đó chưa được an tâm...
Đồ Trung Nam hỏi :
- Bà nó có gì mà không yên tâm chứ? Có Tiêu lão đệ...
Đồ lão bà vẫn rầu giọng nói :
- Có thể vì tôi quá lo cho Phụng nhi. Cũng có thể tấm lòng người mẹ đặc biệt hơn người khác. Nhưng tôi vẫn thấy không yên tâm!
Đồ Trung Nam cười to nói :
- Bà nó! Ta biết tấm lòng người mẹ bao giờ cũng lo lắng quan tâm cho con mình hơn. Dứt ruột đẻ đau, đó là chuyện thường tình, đương nhiên phải hơn chúng ta nhiều lắm!
Lão nói cười thoải mái, xem ra thực tình thực ý. Và câu đó cũng hợp tình hợp lý của đạo làm cha làm mẹ xưa nay.
Tuy vậy, Tiêu Kỳ Vũ cũng nhận ra trong lời Đồ Trung Nam có gì gượng ép, bởi vì chính lão cũng đang rất lo lắng. Lúc này mới biết tình hình phức tạp hơn mình nghĩ lúc đầu nhiều.
Chàng nói bằng giọng quả quyết :
- Bà bà! Xin hãy yên tâm. Tiêu Kỳ Vũ với chiếc ngọc tiêu này xin hứa sẽ đưa Đồ cô nương trở lại đây không suy suyển một cọng lông chân. Nếu có sơ xuất gì, vãn bối không còn mặt mũi nào gặp lại mọi người nữa!
Đồ Trung Nam vỗ lên lưng Tiêu Kỳ Vũ cảm động nói :
- Tiêu lão đệ! Chúng ta không nên vì một câu nói của bà nó mà xem tình hình phức tạp thêm. Trong thiên hạ đương nhiên cũng có người tốt kẻ xấu, nhưng người xấu quyết không thể chiếm đa số được. Nếu lúc nào chúng ta cũng hoài nghi như vậy thì sống thế nào được?
Câu đó làm Đồ lão bà an tâm thêm phần nào.
Họ quyết định ăn trưa xong sẽ lên đường.
Mãi đến lúc đó Tiêu Kỳ Vũ mới biết thêm một chi tiết quan trọng. Đó là Đồ Như Phụng, nhi nữ độc nhất của vị “Thiết Kiếm Thần Cung” danh trấn giang hồ năm xưa lại không biết chút võ công nào.
Đồ Trung Nam đã nói rõ vấn đề này cho Tiêu Kỳ Vũ biết trước mà đề phòng nếu gặp chuyện gì bất trắc.
- Lão đệ! Chỉ sợ ngươi còn chưa biết, lão bà của ta tuy không xông pha trong giang hồ như những nữ hiệp khác nhưng trong cây trúc trượng của bà ấy tàng giấu nhiều thứ ám khí rất lợi hại, ngay cả lão phu cũng khó mà đến gần.
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Chẳng trách nào tối qua lúc vãn bối mạo muội vào đây, bà bà đứng chặn trước cửa với thần uy như thế, còn thách vãn bối xông vào nữa...
Đồ Trung Nam cười nói :
- Quả tình tối qua phu thê chúng ta đã quyết ý liều mạng. Nhưng sau khi lão đệ ngươi xuất hiện, mọi việc lập tức thay đổi.
Lão dừng một lúc rồi nói tiếp :
- Thôi không đề cập tới chuyện đó nữa. Có việc này ta không thể không nói rõ với lão đệ...
Tiêu Kỳ Vũ thấy thái độ vị “Thiết Kiếm Thần Cung” trở nên nghiêm trọng, liền hỏi :
- Đồ lão gia! Có chuyện gì vậy?
Đồ Trung Nam thở dài nói :
- Thực ra cũng không có gì, chỉ là Phụng nhi không biết võ công.
Tiêu Kỳ Vũ chỉ “à” một tiếng. Đồ Trung Nam chợt hỏi :
- Lão đệ ngạc nhiên lắm phải không? Việc đó nhất định sẽ làm tăng thêm gánh nặng cho ngươi không ít...
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu nói :
- Không sao cả! Cái đó không có gì đáng gọi là gánh nặng, cũng không vì thế mà tình hình phức tạp thêm. Quả tình vãn bối có phần bất ngờ. Đồ lão gia danh chấn giang hồ, Đồ lão bà cũng là vị nữ kiệt võ công cao cường, thế mà Đồ cô nương lại không luyện võ...
- Chính phu thê chúng ta cả hai người quyết tâm không để Phụng nhi học bất kỳ thứ võ công nào.
Tiêu Kỳ Vũ động hiếu kỳ hỏi :
- Tưởng rằng việc này tất có nguyên nhân?
Đồ Trung Nam thản nhiên nói :
- Nguyên nhân cũng như lão phu quyết tâm thoái ẩn giang hồ vậy thôi!
Tiêu Kỳ Vũ ngập ngừng nói :
- Cái đó...
Đồ Trung Nam ngắt lời :
- Nếu chỉ nói về tuổi tác thì sáu mươi tuổi chưa phải là không còn sức bảo tiêu, tìm chỗ ẩn cư cũng hơi sớm. Nhưng lão phu đã không còn hùng tâm nữa, đã chán cảnh ân oán giang hồ rồi. Lão phu thấy rằng đạo nghĩa trong giang hồ ngày một ít đi, tiểu nhân ác đảng ngày càng cường thịnh hơn, chỉ giải quyết ân oán bằng cách đối đầu, bằng tính mạng. Sống như thế là một thứ tội ác!
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu tán thành :
- Đồ lão gia lý giải như vậy rất đúng!
Đồ Trung nam lại tiếp :
- Lão phu cố thoát nhanh khỏi chốn giang hồ còn chưa kịp, sao lại để ái nữ lao vào vết xe đổ của mình? Lão đệ! Ta tin rằng “Xích Bát Vô Tình Tiêu” chỉ sát thương người xấu. Thế nhưng để đạt tới hai chữ “Vô Tình” không phải là chuyện đơn giản.
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Đồ lão gia! Làm người chỉ cầu được an tâm mà thôi. Có những lúc tình thế không cho phép mình cân nhắc hay suy tính nhiều.
Tuy chàng chỉ nói vài câu đơn giản như vậy, nhưng Đồ Trung Nam, đặc biệt là Đồ lão bà Đồ cô nương ngồi nghe bên cạnh cảm thấy rất có ấn tượng, cố công suy ngẫm.
Sau bữa ăn, Tiêu Kỳ Vũ để rương thuốc lại, chỉ chọn trong đó mang theo một bình dược nhỏ rồi tạm biệt phu thê Đồ Trung Nam cùng Đồ Như Phụng rời khỏi thảo đường.
Đồ Như Phụng tuy không biết võ công nhưng vì quen sống ở vùng sơn cước giúp phụ mẫu khá nhiều việc nên thể lực tốt, cước trình nhanh, đi đường không khó khăn gì. Bản tính nàng vốn ít nói, nhưng hai người đi đường xa như vậy, nếu cứ lẳng lặng mấl thì cũng khó chịu.
Đi được năm sáu dặm. Tiêu Kỳ Vũ mở lời trước :
- Cứ im lặng mà đi thế này thì mệt thêm. Chúng ta nên tìm đề tài gì nói chuyện để rút ngắn thời gian.
Đồ Như Phụng chỉ cười, không ra tán thành, cũng không phản đối. Tiêu Kỳ Vũ chủ động gợi chuyện trước :
- Tôi còn chưa hỏi cô nương, đối với công việc chúng ta đang làm đây, cô nương có thái độ thế nào?
Đồ Như Phụng chợt nói :
- Tiêu đại ca! Hãy gọi tiểu nữ là Như Phụng!
Tiêu Kỳ Vũ bỗng sửng sốt quay lại hỏi :
- Cô nương gọi tôi là gì?
Đồ Như Phụng thản nhiên đáp :
- Muội gọi là Tiêu đại ca!
Tiêu Kỳ Vũ cười to nói :
- Cô nương đùa thế sai rồi! Với tuổi tác như ta...
Đồ Như Phụng ngắt lời :
- Tiêu đại ca! Huynh mới ba sáu ba bảy tuổi là cùng, trong lúc đó muội cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, có gì mà huynh cứ khoa trương về tuổi tác? Muội thấy rằng đôi khi trong sư môn, sư huynh muội cách nhau tới ba mươi tuổi thì sao chứ? Huống chi lúc ở nhà muội, mặc dù cha bắt muội gọi đại ca là “Tiêu thúc thúc”, nhưng đại ca vẫn nhất mực gọi phụ mẫu muội là “Đồ lão gia” và “bà bà” tự xưng mình là “vãn bối”, như vậy muội nên gọi đại ca là gì nữa?
Tiêu Kỳ Vũ bất giác đứng ngây ra, không ngờ vị cô nương ít nói này, một khi mở miệng lại có thể hùng biện như thế! Quả là chàng không thể bắt bẻ vào đâu được. Cuối cùng chàng đành phá lên cười to một tràng để che đậy sự đuối lý của mình rồi nói :
- Đồ cô nương...
Đồ Như Phụng chỉnh lại ngay :
- Hãy gọi muội là Như Phụng! Tiêu đại ca lại quên rồi!
Tiêu Kỳ Vũ đành gật đầu nói :
- Như Phụng cô nương! Bây giờ ta muốn nghe ý kiến của cô về việc chúng ta đang làm đây...
Đồ Như Phụng cười đáp :
- Từ nhỏ, ý kiến của cha mẹ cũng là ý kiến của muội. Cả bây giờ cũng thế.
Nàng ngừng một lát, nói thêm :
- Tuy vậy muội chưa dám biểu lộ hết thực tâm của mình.
Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày hỏi :
- Vì sao?
- Vì... đại ca tôn nghiêm quá!
Tiêu Kỳ Vũ cười nói :
- Thật vậy ư? Thôi được, với tư cách là bạn đồng hành, Như Phụng cô nương hãy bỏ qua sự tôn nghiêm đó mà nói hết thực tâm đi!
Đồ Như Phụng hạ giọng nói :
- Đối với việc trong giang hồ, muội không hiểu chút gì. Nhưng nếu chiếu theo lẽ thường tình, Kỳ Môn bang lần này đến thỉnh cầu muội không chỉ vì mẫu thân của lão Bang chủ đang lâm chung mà còn có ý đồ khác.
Tiêu Kỳ Vũ nghe nói thất kinh vội hỏi :
- Thật nghiêm trọng thế ư? Căn cứ vào đâu mà cô khẳng định như thế?
Đồ Như Phụng đáp :
- Tiêu đại ca vẫn thường nói rằng làm việc gì cũng không qua một chữ “Lý”. Muội từ chữ “Lý” mà suy đoán ra.
Tiêu Kỳ Vũ tỏ vẻ bất an hỏi :
- Nếu thế cô cho rằng tôi và lệnh tôn...
Đồ Như Phụng ngắt lời :
- Cha và đại ca đều là những người từng trải giang hồ, có nhiều kinh nghiệm. Nhưng quân tử bất câu tiểu tiết, đôi khi không dò hết dạ tiểu nhân Tiêu đại ca và gia phụ đều là quân tử!
Tiêu Kỳ Vũ thấy đầu tóc như dựng ngược cả lên. Có vẻ như thiếu nữ này lập luận không sai. Nếu đúng vậy thì chàng đã mắc phải một sai lầm lớn. Đồng thời chưa bao giờ chàng nghe ai gọi mình là “quân tử”, nên chỉ biết gượng cười nói :
- Như Phụng cô nương! Lệnh tôn một đời chân trực, hiển nhiên là bậc chính nhân quân tử. Còn ta hổ thẹn không dám nhân danh hiệu này. Bản thân ta tự nhận thấy rằng mình còn xa mới đạt tới hai chữ đó.
Đồ Như Phụng cười nói :
- Khiêm tốn cũng là một trong những đức tính đáng quý của người quân tử.
Tiêu Kỳ Vũ xua tay nói :
- Thôi thôi! Xin cô nương đừng đề cập đến vấn đề này nữa. Ta xin rửa tai nghe ý kiến của cô đây!
Đồ Như Phụng nghiêm giọng nói :
- Tuy Tư Mã Thịnh Lam nói rằng trong Kỳ Môn bang người đa tạp tất nhiên không khỏi có kẻ có hành vi bạo ngược. Nhưng đại ca tất biết rằng nếu trên nghiêm khắc thì dưới không dám lộng hành, đặc biệt trong giang hồ giới quy rất nghiêm, chỉ cần phạm phải là không còn mạng. Nếu Tư Mã Thịnh Lam thật đúng là bậc quân tử như lão ta vừa biểu hiện thì có lý do gì thuộc hạ của lão ta hai lần đến hàn cư ngang ngược như thế? Hơn nữa trong số đó có cả bào đệ của Tư Mã Thịnh Lam là Tư Mã Thanh Phong, ngang nhiên tuyên bố Gi*t người, đốt nhà và thực đã hành động như thế, nếu Tiêu đại ca không tỏ rõ thần uy? Đó là hành động của bọn lục lâm thảo khấu chứ đâu phải là một tổ chức bang phái lớn? Tiêu đại ca! Từ đó có thể ngẫm ra Kỳ Môn bang là thế nào rồi!
Tiêu Kỳ Vũ đứng đờ ra giữa đường, đưa mắt trân trân nhìn Đồ Như Phụng, mặt đỏ bừng rồi tái ra.
Đồ Như Phụng nói tiếp :
- Một môn phái đã có tác phong như thế, chúng ta không nên kỳ vọng chúng làm điều hợp đạo lý. Tư Mã Thịnh Lam muốn an ủi mẫu thân mình, ngoài chữ hiếu ra tất còn có mưu đồ gì khác...
Tiêu Kỳ Vũ như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, lẩm bẩm :
- Vì để tỏ thái độ đồng tình của mình với lòng hiếu nghĩa của người khác mà để một vị cô nương mạo hiểm dấn thân vào trọng địa của một bang phái mà mình chưa thể tin. Đó là một việc hoang đường lớn nhất trong đời ta!
Chàng vẫn không rời mắt khỏi Đồ Như Phụng, ngưng trọng hỏi :
- Như Phụng cô nương! Cô là người đương sự, lại hiểu rõ sự tình như thế, vì sao lúc đó không biểu thị ý kiến ngay mà để chúng ta dấn sâu vào sai lầm nghiêm trọng hiện nay?
Đồ Như Phụng vẫn cười điềm nhiên đáp :
- Tiêu đại ca còn nhớ muội từng nói với huynh rằng từ nhỏ, ý kiến của cha mẹ cũng là ý kiến của muội chứ? Muội xưa nay nhất mực tòng mệnh phụ mẫu thôi!
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu dậm chân nói :
- Thật là sai lầm! Như Phụng cô nương! ít nhất lần này cô nương tòng mệnh như thế là sai! Bởi vì nếu tình hình diễn ra đúng như cô nương dự đoán thì không những chỉ một mình cô nương là người bị hại mà cả lệnh tôn lệnh đường cũng chịu hậu quả nặng nề không kém, có khi còn nghiêm trọng hơn cả cô nương nữa. Cô nương có nghĩ tới điểm này trước khi phục tùng không?
Đồ Như Phụng không đáp. Tiêu Kỳ Vũ thở phào một hơi, nói tiếp :
- Còn may! Còn may! Cơ sự chưa đến nỗi nguy ngập. Bây giờ chúng ta về thôi!
Đồ Như Phụng vẫn đứng nguyên vẻ mặt không có gì thay đổi cười nói :
- Kỳ thực trong việc này không phải chỉ vì muội nhất mực tuân thủ cha mẹ đâu, mà còn một nguyên nhân khác.
Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng, kinh dị hỏi :
- Nguyên nhân nào?
Đồ Như Phụng chợt nghiêm giọng hỏi :
- Tiêu đại ca! Lúc đó huynh tỏ thái độ đồng tình với lòng hiếu thuận của Tư Mã Thịnh Lam. quyết ý đứng ra làm chủ. Nếu lúc đó muội cự tuyệt thì đại ca biết ăn nói với hắn thế nào? Huynh đã có lòng tự tin như thế, bỗng nhiên sự việc diễn ra trái ý mình, đại ca chịu đựng được sao? Muội đâu thể làm được chuyện đó?
Tiêu Kỳ Vũ đứng há hốc mồm miệng, quả thật cứng họng không sao trả lời được. Đồ Như Phụng nhẹ giọng nói tiếp :
- Lòng trắc ẩn, sự đồng tình, chứng tỏ đại ca là bậc quân tử. Còn lúc đó muội chỉ là suy đoán mà thôi, lấy lý gì mà cự tuyệt? Hơn nữa làm thế là trái với quyết định của cha và đại ca nữa.
Tiêu Kỳ Vũ trấn tĩnh lại, lắc đầu nói :
- Như Phụng cô nương! Cô thật đáng trách! Lẽ ra cô nương nên nói rõ suy đoán này từ trước Thôi bây giờ còn chưa muộn, may chúng ta còn mới đi chưa xa. Chúng ta hãy về thôi!
Đồ Như Phụng nghiêm giọng hỏi :
- Tiêu đại ca muốn trở thành một người thất tín hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ đứng ngẩn ra. Đồ Như Phụng nói tiếp :
- Không nên chỉ vì Tư Mã Thịnh Lam là kẻ xấu mà biến mình thành người thất tín. Người biết thủ tín trong bất kỳ trường hợp nào cũng phải giữ lời, cho dù đối phương là hạng không ra gì chăng nữa! Và quan trọng hơn là không nên vì sự an nguy của muội mà trở thành người thất tín, bởi vì như vậy sẽ làm muội hối hận suốt đời
Tiêu Kỳ Vũ vội lắc đầu nói :
- Không được! Nếu để cô nương gặp điều gì bất trắc, ta cũng sẽ ân hận suốt đời!
Đồ Như Phụng cười nói :
- Tiêu đại ca! Thân hoài “Bát tuyệt” thì sao phải sợ quân phi nghĩa chứ? Muội rất yên tâm tin vào sự an toàn của mình khi đi với đại ca! Thế thì huynh còn sợ gì chứ? Thêm nữa, nếu thật sự Tư Mã Thịnh Lam chỉ do hiếu tâm mà thỉnh cầu thì chúng ta đã hoàn thành một điều thiện chẳng tốt sao? Trái lại, nếu chúng âm mưu bất thiện thì Tiêu đại ca có dịp để ngọc tiêu giương uy giáo huấn chúng một trận, bớt đi mối họa cho giang hồ!
Tiêu Kỳ Vũ vẫn lắc đầu nói :
- Như Phụng cô nương! Nếu mười mấy năm trước có câu này của cô thì nhất định ta sẽ làm theo ngay không muốt chút do dự, đưa cô nương đến thẳng Tổng đàn Kỳ Môn bang! Nhưng bây giờ lại khác. Điều khiến ta quan tâm trước nhất không phải danh dự hay uy tín của ta mà là sự an nguy của cô! Ta không thể để cô rơi vào vòng nguy hiểm được!
Đồ Như Phụng nói :
- Nếu Tiêu đại ca đã coi trọng muội như thế, vì sao lại không coi trọng ý kiến của muội chứ?
Tiêu Kỳ Vũ vẫn không chịu đi. Đồ Như Phụng ngắt lời, giọng trở nên khẩn thiết :
- Tiêu đại ca! Đại trượng phu một lời đã hứa đáng giá ngàn vàng! Chúng ta đi thôi! Hơn nữa, vì sao để lòng tin của muội vào đại ca lung lay chứ?
Vừa nói, ánh mắt nàng đăm đăm nhìn Tiêu Kỳ Vũ, trong ánh mắt đó chứa đựng niềm tin sắt đá, niềm hy vọng vô biên và cả lòng ái mộ...
Tiêu Kỳ Vũ với một cây ngọc tiêu từng tung hoành bốn cõi, tiêu ngao giang hồ từng gặp không biết bao nhiêu nhân vật. Thế nhưng bây giờ đối với vị cô nương không biết chút gì võ công này, chàng đành chịu thúc thủ, thậm chí còn có phần hoang mang. Chàng chỉ liếc nhìn Đồ Như Phụng có một lần rồi quay đi nói :
- Như Phụng cô nương! Thôi chúng ta đi vậy!
Rồi bỏ đi trước. Đồ Như Phụng bước theo sau, rầu giọng hỏi :
- Tiêu đại ca! Chàng... không vui ư?
Tiêu Kỳ Vũ không quay lại, chỉ lắc đầu đáp :
- Ta... có gì mà không vui chứ?
Đồ Như Phụng nói tiếp :
- Nếu thế thì mong đại ca vui lên có được không? Trái lại, chỉ vì muội trái ý mà đại ca mất cao hứng thì muội thà đi một mình còn hơn!
Tiêu Kỳ Vũ dừng lại, vẻ mặt rất khó tả. Đồ Như Phụng nhỏ giọng nói :
- Xin đại ca đừng nhìn muội như thế, vì chuyến đi này cũng có phần vì muội nữa...
Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày hỏi :
- Cô nương nói thế nghĩa là sao?
Đồ Như Phụng đáp :
- Bất luận lần này đến Tổng đàn Kỳ Môn bang lành dữ thế nào thì đó cũng là một sự kiện không thể nào quên được trong hai mươi mốt năm của cuộc đời muội! Có thể nói đây là điều kỳ diệu nữa. Bởi vì suốt hai mươi mốt năm nay, muội được cha mẹ quá cưng chiều, giống như một đứa trẻ, thậm chí trời đất bên ngoài cũng không biết ra sao! Cuộc sống của muội chẳng khác gì con thuyền nằm trong mặt hồ nhỏ lặng sóng. Như thế còn có ý nghĩa gì? Đã là con thuyền tất phải mơ có lần cưỡi sóng giữa trùng dương, cố nhiên là nguy hiểm. Thế nhưng so với thuyền suốt đời bị trói buộc trong hồ con thì có ý nghĩa hơn nhiều!
Nàng nói bằng giọng nghiêm trang và rất mạch lạc khiến Tiêu Kỳ Vũ không thể chen lời vào được
- Tiêu đại ca! Ngay từ lần đầu tiên huynh xuất hiện, lần đầu tiên nghe đến tên “Xích Bát Vô Tình” cũng như “Bát Tuyệt thư sinh”, muội lập tức nhận ra rằng cuộc sống như Tiêu đại ca mới phong phú đầy ý nghĩa! Chỉ với cây ngọc tiêu để chọc trời khuấy nước, khi buồn thì cất tiếng tiêu, khi ngồi nhàn ôm gối lãng ngâm, khi vui thích thì ôm bầu rượu.... Tiêu đại ca! Huynh biết không, xuất thân từ một thế gia bảo tiêu, uy danh không nhỏ, thế mà muội phải sống trong bình yên đến sầu muộn như thế, được khao khát một ngày sống tung hoành như đại ca biết bao nhiêu!
Tiêu Kỳ Vũ nghe nói, không những ngạc nhiên mà còn kinh hấl, không ngờ thiếu nữ tưởng nhu mì mà lại có cá tính xốc nổi đến thế. Chàng nghe ra trong sự tán tụng quá đáng của Đồ Như Phụng đối với mình có gì đó đáng ngại, cần phải nói gì đó để ngăn dòng cảm xúc tiếp theo của nàng, nhưng chàng lại không biết nói thế nào. Trừ võ công, Đồ Như Phụng là một vị cô nương hầu như đạt đến mức hoàn mỹ, kể cả dung mạo, ngôn từ, học thức, trí tuệ và đạo đức. Tiêu Kỳ Vũ chưa từng gặp một mỹ nhân nào hoàn mỹ như vậy. Đồ Như Phụng không nói gì nữa, dường như đang chờ “Tiêu đại ca” lên tiếng. Chàng thấy không tiện im lặng mấl, đành cất lời :
- Như phụng...
Nhưng hai tiếng “cô nương” chưa kiếp thốt lên thì Tiêu Kỳ Vũ bỗng ngừng bặt.
Phía trước, một đoàn mười mấy kỵ mã tung vó rầm rập tung bụi mịt mù đang phóng như bay về phía hai người.
Tiêu Kỳ Vũ chỉ đưa mắt nhìn một lần rồi bình thản nói tiếp :
- Thời gian không cho phép chúng ta nói chuyện một cách khách sáo nữa. Như Phụng! Ta cảm nhận được rằng cô quan sát rất tinh tế và suy đoán như vậy là chính xác. Tư Mã Thịnh Lam chỉ danh cầu cô tới Tổng đàn, nhất định không chỉ vì hiếu nghĩa. Tiếc rằng lúc đó ta không nhận ra. Đó chẳng phải là lòng quân tử không đo được dạ tiểu nhân gì, chẳng qua vì quá tự phụ mà mờ mắt thôi!
Đồ Như Phụng kêu lên :
- Tiêu đại ca không được nói thế!
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu, cười khổ nói tiếp :
- Như Phụng! Ta nói đó là sự thực. Quá khoan dung với địch là ngu dốt, trước sau rồi phải nếm quả đắng mà thôi! Bây giờ việc đã cấp bách. Ta có mang theo một bình dược đây, trước hết cô uống vào ba viên đã. ít ra còn có thể đề phòng đối phương ti tiện đến mức hạ độc ngay.
Dứt lời lấy bình dược ra dốc ba viên dược hoàn màu lục trao cho Đồ Như Phụng. Nàng y lời uống vào ngay, lại cười nói :
- Tiêu đại ca! Muội hết sức tin tưởng vào huynh. Chính đại ca càng nên tự tin vào mình hơn. Điều này muội không nói chắc huynh cũng biết rõ, minh thương dễ tránh, tên ám khó phòng. Chỉ cần lúc nào cũng cảnh giác đề phòng thì ngay đến Tổng đàn Kỳ Môn bang cũng không phải là nơi đáng lo âu!
Tiêu Kỳ Vũ chợt nắm lấy bàn tay mềm mại của Đồ Như Phụng cảm khái nói :
- Như Phụng! Tiếc rằng cô không biết võ công, nếu không cô sẽ là một nữ hiệp ít người sánh kịp!
Nụ cười trên môi Đồ Như Phụng tắt dần. Nàng lộ vẻ thất vọng lắc đầu nói :
- Tiêu đại ca! Tiếc rằng muội không bao giờ trở thành “nữ hiệp” được cả!
Ngay lúc đó mười mấy kỵ mã đã phi tới gần đứng cách hai người chỉ ba bốn trượng. Hiển nhiên là người của Kỳ Môn bang, dẫn đầu chính là Tổng đàn chủ Tư Mã Thịnh Lam.
Tư Mã Thịnh Lam xuống ngựa bước tới trước Tiêu Kỳ Vũ ôm quyền nói :
- Tiêu đại hiệp thật là người thủ tín! Quả nhiên đã hộ giá Đồ cô nương đến đây đúng hẹn!
Tiêu Kỳ Vũ đã buông tay nàng ra, vừa bước lên vừa nói :
- Người thủ tín là Đồ Trung Nam lão gia. Tiêu Kỳ Vũ chẳng qua là một người đại diện hành sự mà thôi. “Xích Bát Vô Tình” xưa nay không nhận mình là “hiệp”, càng không dám nhận chữ “đại”, của tôn giá. Với thân phận tôn chủ của một bang, tôn giáo thân tự xuất lãnh quý thuộc đến đây đón tiếp, tại hạ cùng Đồ cô nương vô cùng hân hạnh. Dám hỏi tình trạng của lệnh đường ra sao? Chúng tôi còn đến kịp chứ?
Giọng Tư Mã Thịnh Lam trở nên bi thảm :
- Gia mẫu bây giờ vẫn còn thoi thóp thở chỉ với ý chí chờ cô nương đến nhà thôi. Tiêu đại hiệp cho cô nương đến vừa đúng lúc!
Hình như Tiêu Kỳ Vũ lưu ý đến hai tiếng “đại hiệp” liền nói :
- Tư Mã bang chủ! Xin nhắc lại “Xích Bát Vô Tình” không nhận mình là “hiệp”, càng không phải là “đại hiệp”!
Tư Mã Thịnh Lam đảo đôi tròng mắt ti hí, chỉ “à” một tiếng.
Sau đoàn kỵ mã có một chiếc xe kiệu song mã rất hoa lệ và một con tuấn mã có sẵn yên cương nhưng không có người cỡi. Một tên kỵ sĩ đi bộ dắt tuấn mã theo tên đánh xe rẽ đường tiến lên đến trước hai người thì dừng lại.
Tư Mã Thịnh Lam chỉ vào chiếc xe song mã và con ngựa không nói :
- Xin mời Đồ cô nương lên xe, còn Tiêu huynh cưỡi ngựa!
Đồ Như Phụng liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ Vũ.
Chỉ một ánh mắt nhưng Tiêu Kỳ Vũ đã nhận ra trong đó có niềm tin cậy lẫn sự khuyến khích Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói :
- Sau khi kiến quá lão thái thái lệnh đường của Tư Mã bang chủ, chúng ta sẽ quay lại nhanh thôi!
Tư Mã Thịnh Lam chỉ cười mà không nói gì, nhảy lên lưng ngựa rồi trỏ roi một cái.
Mười mấy kỵ sĩ lập tức vây quanh chiếc xe kiệu và con ngựa Tiêu Kỳ Vũ đang cưỡi.
Lát sau cả đoàn xa mã quay trở về nơi xuất phát, đó là Tổng đàn Kỳ Môn bang bên bờ Ly Giang.
* * * * *
Được ngắm hoàng hôn trên sông Ly Giang quả là một nguồn khoái cảm vô biên khiến ai từng chiêm ngưỡng một lần thì chẳng bao giờ quên được.
Khi ánh dương vừa tắt, những tia nan quạt ngũ sắc hắt ánh xuống mặt sông và những dãy núi nhấp nhô tuyệt diệu ven bờ, cảnh sắc đẹp như trong tranh vẽ.
Đoàn ngựa xe đi theo quan đạo dọc bờ sông, tới cách tiểu trấn chừng hai dặm thì rẽ trái theo con đường rải đá xanh ngược lên núi.
Tiếng bánh xe và vó ngựa gõ lên nền đường đá nghe thật giòn giã.
Con đường thật rộng và bằng phẳng, hai bên là hàng cây thẳng tắp và cao ✓út, tuy chưa tối hẳn nhưng ở mỗi cây treo một ngọn hồng đăng sáng lung linh, càng tăng vẻ huy hoàng của một nơi danh thắng.
Chỉ cần nhìn lâu môn đồ sộ và tráng lệ với bức hoành phi sơn son thi*p vàng nổi rõ ba chữ “Kỳ Môn bang” mỗi chữ cao rộng năm thước cũng đủ hình dung môn phái này hùng hậu bao nhiêu.
Không những thế, bên lâu môn còn chăng đèn kết hoa, hai hàng vệ sĩ đứng thành đội ngũ chỉnh tề, thấp thoáng bên trong có nhiều gia nhân bận lễ phục chạy qua chạy lại như thoi, càng tăng vẻ uy nghi khí phái.
Tiêu Kỳ Vũ cưỡi trên lưng ngựa, lưu tâm quan sát cảnh vật và địa thế. Chàng nhận ra rằng Kỳ Môn bang đang tổ chúc một hỉ sự nào đó. Thân mẫu của Bang chủ đang lâm trọng bệnh sắp qua đời, sao lại tổ chức cuộc vui được?
Tiêu Kỳ Vũ chợt nhớ rằng có nhiều gia đình khi thân nhân tuổi ngoài tám mươi mà tạ thế, họ tổ chức tang lễ giống như hỉ sự, gọi là “Phúc thọ toàn quy bách hỉ sự”, gia nhân không được khóc. Mẫu thân của Tư Mã Thịnh Lam đã quá tám mươi chưa? Chẳng lẽ bà ta đã ૮ɦếƭ rồi? Nếu thế thì Kỳ Môn bang chủ còn cầu Đồ Như Phụng tới đây làm gì nữa? Hơn nữa, cho dù tổ chức “Bách hỉ sự” cũng không ai cử hành tưng bừng nhộn nhịp đến thế kia mà!
Tuy trong lòng đầy nghi vấn nhưng chàng không hỏi câu gì, cứ cưỡi ngựa theo chúng nhân Kỳ Môn bang đi thẳng vào đại môn.
Bọn kỵ mã hộ tống xe kiệu không dừng lại trước đại sảnh mà rẽ qua bên trái đi theo một thông đạo rải đá đi sâu vào bên trong.
Tiêu Kỳ Vũ nghi hoặc hỏi :
- Bang chủ...
Hiểu ý đối phương, Tư Mã Thịnh Lam đế ngựa đến bên Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Đồ cô nương cần đi vào nội viện, gia quyến của huynh đệ đều ở đó cả.
Tiêu Kỳ Vũ không nói gì chỉ nhìn thẳng vào mặt lão Bang chủ. Tư Mã Thịnh Lam nói tiếp :
- Đồ cô nương phải vào thay y phục, loại mà trước đây tiểu nữ thường mặc và dặn dò đôi chút về cách nói năng, cử chỉ và thói quen của tiểu nữ. Tuy biết rằng ở đây không lâu, nhưng không thể để gia mẫu phát hiện ra có gì bất thường Tiêu huynh không phản đối chứ?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu không đáp.
Tư Mã Thịnh Lam khoát tay ra hiệu cho khách rồi giục ngựa rẽ sang thông đạo bên tay phải.
Cách con đường chừng ba trượng đã là tường viện rất cao, cưỡi trên lưng ngựa cũng không thấy gì bên ngoài.
Cuối thông đạo là một cánh cửa lớn sơn son mở rộng.
Tới trước cửa. Tư Mã Thịnh Lam nhảy xuống ngựa nhưng Tiêu Kỳ Vũ vẫn điềm nhiên ngồi bất động trên yên.
Một tên tiểu đồng đứng bên cửa vội cúi rạp người thi lễ. Tư Mã Thịnh Lam chỉ roi vào cửa rồi nhìn Tiêu Kỳ Vũ cười nói :
- Đây là tịnh thất của huynh đệ. Nếu nghênh tiếp ở sảnh đường thì khách sáo quá, vì thế huynh đệ muốn tiếp đấl ngay trong tịnh thất.
Tiêu Kỳ Vũ xuống ngựa theo chủ nhân vào đại môn.
Hai người một trước một sau theo con đường rải đá u tịch giữa hai bên vườn cây khá rậm rạp.
Bấy giờ trời đã tối, khu vườn trông có vẻ bí hiểm.
Đi hết con đường rải đá tới trước mười mấy thạch cấp dẫn lên một thiết môn.
Tư Mã Thịnh Lam bước vào thẳng thiết môn, xuyên qua một tiểu hoa viên tới trước một thư phòng u tịch thắp đèn sáng choang.
Tư Mã Thịnh Lam dừng lại trước cửa thư phòng cười nói :
- Tiêu huynh! Xin thứ lỗi huynh đệ không thể phụng bồi được. Nếu có nhu cầu gì, chỉ cần gọi một tiếng là có người mang đến ngay. Ngày mai sẽ gặp nhau!
Dứt lời nhón bước đi ngay.
Tiêu Kỳ Vũ đưa mắt nhìn vào, thấy trong thư phòng có đầy đủ sách, giường nệm, chăn gối, tủ áo, một chiếc bàn tròn và hai chiếc ghế.
Thư phòng rộng đến nỗi từng ấy vật trông vẫn còn trống trải, đi trong phòng nghe cả tiếng vọng của bước chân.
Tiêu Kỳ Vũ đưa mắt nhìn khắp thư phòng, lòng đầy nghi hoặc.
Rõ ràng đây không phải là nơi dùng để tiếp khách, tại sao Tư Mã Thịnh Lam dẫn chàng vào đây?
Chàng đang đứng tần ngần thì hai tên tiểu đồng bước vào, một tên bưng trà nước, tên kia bưng một mâm rượu và thức nhắm.
Bày bàn xong, hai tên tiểu đồng lùi lại đứng hai bên, cúi người chắp tay nói :
- Mời Tiêu gia dùng bữa!
Tiêu Kỳ Vũ bước đến gần chúng, cười hỏi :
- Các ngươi tên là gì?
Tên lớn tuổi hơn thay lời đáp :
- Tiêu gia! Tiểu nhân tên Cửu Hòa.
Lại chỉ tay sang tên tiểu đồng ít tuổi hơn giới thiệu :
- Còn hắn là Lục Thuận.
Tiêu Kỳ Vũ dịch ghế ngồi đối diện với chúng, ngoắt tay nói :
- Cửu Hòa! Ngươi cứ ngồi xuống uống một chén đi!
Cửu Hòa vội lắc đầu đáp :
- Tiểu nhân không dám, cũng không biết uống rượu..
Tiêu Kỳ Vũ lại hỏi :
- Hai ngươi chuyên phục vụ khách nhân ở trong thư phòng này hay sao?
Cả hai tên mặt lộ vẻ ngơ ngác.
Cửu Hòa lắc đầu nói :
- Trong phòng này không có người phục vụ.
Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng, hỏi tiếp :
- Nói như vậy là phòng này từ xưa tới nay không có người ở hay sao?
Cửu Hòa gật đầu, đưa mắt nhìn Lục Thuận vẻ sợ hấl, chắp tay nói nhanh :
- Tiêu gia! Bọn tiểu nhân phải đi ra ngoài. Khi nào Tiêu gia dùng bữa xong sẽ tới thu dọn.
Tiêu Kỳ Vũ xua tay ngăn lại :
- Khoan đã! Ta có chuyện này muốn hỏi các ngươi.
Hai tên tiểu đồng nhìn ra cửa với vẻ sợ sệt nhưng cũng không dám bỏ đi ngay cứ đứng nhìn Tiêu Kỳ Vũ. Chàng biết chúng không được phép tiếp chuyện với mình nên hỏi nhanh :
- Tối nay ở Tổng đàn có hỉ sự gì thế?
Cửu Hòa trả lời :
- Không phải tối nay mà là ngày mai.
Tiêu Kỳ Vũ cười, cố lấy giọng thật thoải mái :
- Đúng rồi! Bây giờ đã tối thì còn tổ chức hỉ sự sao kịp nữa? Đương nhiên là ngày mai rồi! Cửu Hòa, ngày mai là hỉ sự gì thế?
Lục Thuận chợt kéo áo đồng bọn, lừ mắt nói :
- Ngươi thật lắm mồm, liệu đấy!
Cửu Hòa nhăn mũi đáp :
- Việc này thì có gì mà không được nói? Lại không liên quan gì đến lão thái thái, ai cấm đâu?
Lục Thuận “hừ” một tiếng hỏi :
- Ngươi không nhớ lời cảnh báo sao?
Cửu Hòa chợt tái mặt, vội cúi mình bước ra cửa, cùng Lục Thuận đi nhanh ra khỏi thư phòng.
Cửu Hòa bị Lục Thuận ngăn cản để lại trong lòng Tiêu Kỳ Vũ một nỗi nghi vấn chưa tìm ra lời giải đáp. Chàng trầm ngâm nhìn mâm rượu, thịt trên bàn, không muốn ăn uống chút nào, nhớ lại tất cả những gì mình cảm nhận được dọc đường và liên hệ với suy đoán của Đồ Như Phụng.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến chàng phát run, liền mở cửa ra khỏi thư phòng quay lại đường cũ.
Nhưng cánh cửa sắt đã bị khóa chặt từ bao giờ!
Bất giác chàng ngẩng đầu lên và trông thấy một tấm lưới lớn chăng trên thành tường, bao phủ hết cả khu thư phòng. Tiêu Kỳ Vũ nhảy lên thượng phòng đưa tay sờ xem, thấy lưới mềm và rất dẻo, không biết làm bằng thứ chất liệu gì. Chàng dụng lực kéo thử nhưng mắt lưới trơ ra không chút suy suyển.
Như thế là Tư Mã Thịnh Lam đã lộ rõ dã tâm cầm tù Tiêu Kỳ Vũ trong thư phòng giữa thiên la địa võng. Tất chẳng những suy đoán của Đồ Như Phụng đã trở thành hiện thực.
Tiêu Kỳ Vũ không lo cho mình mà rất bận tâm đến Đồ Như Phụng. Cô ấy đang bị giam cầm là điều không cần phải nghi ngờ. Nhưng ngay đêm nay có gặp nguy hiểm gì không? Chàng tin chắc rằng Tư Mã Thịnh Lam chưa giở trò gì ngay trong đêm nay được, mà ngày mai hắn mới thực hiện kế hoạch.
Tiêu Kỳ Vũ từng trải không ít, tuy không phải không mắc sai lầm, cụ thể như trong chuyện này, nhưng chàng vốn kiên định, không hối hận nhiều về những sai lầm đã mắc mà dồn tâm trí để khắc phục nỗi nguy nan hiện tại, không để mình rơi vào tình trạng tuyệt vọng.
Thoát ra khỏi đây là không thể được. Chỉ còn duy nhất một biện pháp là cứ chờ hết đêm nay, chuẩn bị sẵn thể lực và trí lực để ngày mai tính cách đối phó với hiểm họa.
Quyết định xong, chàng trở về thư phòng.
Vừa ngồi lên giường chuẩn bị hành công thì đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng bước chân. Người bên ngoài dừng lại bên cửa. Tiêu Kỳ Vũ cũng không lên tiếng, chỉ ngầm vận công ngưng thần giới bị.
Người ngoài cửa cũng không nói gì, cứ đứng nguyên một chỗ.
Hồi lâu...
Người ngoài cửa bỗng cất lời :
- Sao không hỏi ta là ai? Bằng hữu hay địch nhân?
Nhận ra thanh âm của nữ nhân, Tiêu Kỳ Vũ không khỏi kinh dị.
Giọng nói ngoài cửa tiếp tục vang lên :
- Sao ngươi không nói gì cả?
Lúc đó Tiêu Kỳ Vũ mới bình tĩnh đáp :
- Tại hạ đang nghĩ xem “Xích Bát Vô Tình” tìm đâu ra một vị hồng phấn tri kỷ như phương giá?
Người ngoài cửa khẽ cười, hỏi tiếp :
- Căn cứ vào đâu mà ngươi tin rằng ta là bằng hữu? Vì sao không phải là địch nhân được chứ?
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Căn cứ vào tiếng bước chân thanh thoát điềm tĩnh của phương giá, không cần thi triển khinh công. Nếu là địch nhân tất không thể đến đây một cách ung dung như vậy được!
Nữ nhân bên ngoài “hừ” một tiếng :
- Xem ra ngươi rất tự tin!
- Người trong giang hồ, nếu không có sự tự tin thì ngay một bước đi cũng khó! Xin hỏi phương giá đêm khuya tới đây có gì chỉ giáo?
Nữ nhân ngoài cửa đáp :
- Ta đến đây muốn xem vị danh nhân võ lâm được giang hồ gọi là “Xích Bát Vô Tình”, nhưng hắn lại tự tôn mình là “Bát Tuyệt thư sinh”, rốt cuộc là nhân vật thế nào, nay bị hãm vào long đầm hổ huyệt làm cách nào để tự cứu?
Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Nếu thế, chắc phương giá là người có sở thích chứng kiến người khác gặp tai họa?
Người ngoài cửa trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Ta và ngươi không thù không oán, có lý gì vui thích khi thấy ngươi gặp tai họa?
Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng, lại hỏi :
- Nếu vậy phương giá tới đây...
Người ngoài cửa ngắt lời :
- Ngươi đừng hoài vọng!
- Tại hạ không hoài vọng!
Người kia nói tiếp :
- Nếu vậy thì xin lỗi... Ta đến đây để xem “Xích Bát Vô Tình” “Bát Tuyệt thư sinh” có đúng như truyền danh trong giang hồ không, rốt cuộc hắn là người có bản lĩnh thông huyền đến đâu.
Tiêu Kỳ Vũ cười nhạt nói :
- Thì ra phương giá định khảo nghiệm bản lĩnh của Tiêu mỗ!
Nữ nhân ngoài cửa không lưu tâm đến lời châm biếm đó, điềm nhiên nói tiếp :
- Trong “Bát Tuyệt” đương nhiên “Xích thước ngọc tiêu” là “tuyệt” hơn cả, để ta thử xem mức độ thế nào?
Cánh cửa đột nhiên bị một luồng lực đạo mở ra. Một thiếu nữ bận bạch y dáng người rất kiều diễm đứng ngay ở cửa nhìn vào.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc