Xích bát vô tình - Hồi 03

Tác giả: Trần Thanh Vân


Hai kỵ sĩ một nam một nữ ra roi phóng ngựa như bay về hướng Lư Sơn. Hai người đó chính là Tiêu Kỳ Vũ và Thẩm Lăng Yến.
Tiêu Kỳ Vũ theo sau, cất giọng lo lắng hỏi :
- Lăng Yến! Cháu nói chuyển nhà đi mà chỉ lưu lại một tỳ nữ chăm sóc cho lệnh đường, sợ có mạo hiểm quá không?
Thẩm Lăng Yến thở dài đáp :
- Tiêu thúc thúc! Điệt nữ cũng biết rằng mẫu thân đang trọng bệnh một mình rất nguy hiểm. Nhưng bệnh gia mẫu phát sinh là do gia phụ, chỉ có cách tìm được gia phụ về thì bệnh tình mới mong thuyên giảm. Hơn nữa gia phụ bỏ đi là vì...
Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời :
- Cháu đừng có trách lệnh tôn. Đó là vì bất đắc dĩ..
Giọng Thẩm Lăng Yến vẫn hàm chưa sự trách móc :
- Lẽ ra gia phụ nên nghĩ đến hậu quả mới phải. Làm sao cha bỏ đi mà mẫu thân cháu có thể yên tĩnh đước chứ?
Tiêu Kỳ Vũ phân trần :
- Cháu không thấy lệnh tôn rất đau lòng khi phải xa hai mẹ con đó sao? Cháu cũng thấy đấy, hai tên đã tìm được tới thượng môn, và lệnh tôn đoán chắc không phải chỉ có bọn nhãi nhép đó.
Thẩm Lăng Yến ngạc nhiên nhìn Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Tiêu thúc thúc! Điệt nữ thấy có vẻ như thúc thúc không hận gia phụ chút nào cả, tại sao lại như vậy chứ? Trái lại còn nói tốt cho gia phụ nữa!
Tiêu Kỳ Vũ nghiêm giọng :
- Làm sao ta lại hận cha cháu? Ngày ấy chỉ vì ta vô năng, và mẹ cháu đối với ta chưa có tình ý gì..
Chợt thở dài một tiếng nói thêm :
- Hai mươi năm đã trôi qua... hơn nữa cha cháu thậm chí không biết có ta ở trên đời này nữa, vậy ta có lý do gì để hận ông ấy?
Thẩm Lăng Yến mở to đôi mắt nhìn chàng ta hỏi :
- Nhưng thúc thúc vẫn không thể quên được mẹ cháu mà, đúng không?
Tiêu Kỳ Vũ rầu giọng nói :
- Cháu nên nói ta không quên được người bạn thanh mai thúc mã của mình thì đúng hơn. Ai..! Sống ở đời mỗi người mỗi cảnh. Những gì đã ghi khắc trong tim, muốn xóa nhòa nó không phải là chuyện dễ!
Thẩm Lăng Yến nói :
- Cháu không hiểu sao người ta gọi thúc thúc là “Xích Bát Vô Tình” chứ? Theo cháu thì thúc thúc hoàn toàn không phải là người bạc bẽo vô tình chút nào!
Tiêu Kỳ Vũ chỉ cười không đáp.
Vượt qua một cánh rừng rậm và con suối nhỏ, chợt nghe phía trước có người gọi :
- Tiểu thư về rồi ư? Bệnh tình của chủ nhân...
Thẩm Lăng Yến vội ra roi thúc ngựa vượt lên phi thẳng tới gian nhà tranh cuối khu rừng trống thì dừng ngựa nhảy xuống chạy bổ vào nhà khóc òa lên :
- Mẹ! Nữ nhi thật đáng ૮ɦếƭ! Đáng lẽ nữ nhi không nên rời xa mẹ mới phải! Mẹ ơi...
Tiêu Kỳ Vũ cũng xuống ngựa bước vào nhà. Cát Tử Yến nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, người gầy guộc, nước da tái nhợt như sáp, chẳng còn giữ lại chút gì vẻ phong hoa tuyệt đại của hai mươi năm về trước.
Nữ nhân chỉ mới ba mươi sáu ba bảy tuổi, phần lớn vẫn giữ được nhiều nét xuân sắc ngày trước, nhưng bây giờ Cát Tử Yến trông đã quá tàn tạ..
Tiêu Kỳ Vũ lòng vô cùng sầu thảm, nước mắt chỉ chực trào ra. Nhưng chàng cố nén lại, vỗ nhẹ vào vai Thẩm Lăng Yến an ủi :
- Lăng Yến! Cháu đừng khóc nữa! Vì bệnh lâu quá nên cơ thê suy nhược đó thôi, chưa đến nỗi bó tay không cứu được đâu!
Thẩm Lăng Yến vẫn khóc như mưa nói :
- Chỉ tại cháu ngu dốt mà bệnh mẹ cháu trầm trọng thêm..
Tiêu Kỳ Vũ nhẹ giọng trách nói :
- Cháu đừng tự trách mình nữa Bây giờ hãy cầm tay mẹ cháu cho ta xem!
Thẩm Lăng Yến thận trọng vén chăn đưa ra một cánh tay gầy khô như que củi chỉ còn da bọc xương, lòng đầy chua xót, nước mắt lại trào ra.
Tiêu Kỳ Vũ cố giữ tĩnh tâm xem mạch xong trở ra ngoài phòng mở từ yên ngựa lấy rương thuốc. Chàng tìm hai viên dược hoàn đưa cho Thẩm Lăng Yến nói :
- Cháu hãy cho lệnh đường uống hai viên này trước, để thúc thúc đến trấn gần đây mua thêm vài vị thuốc nữa.
Thẩm Lăng Yến níu lấy tay Tiêu Kỳ Vũ lo lắng nói :
- Tiêu thúc thúc! Mẹ cháu sẽ khỏi chứ?
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp :
- Người ta nói rằng cát nhân thiên tướng. Thúc thúc đảm bảo rằng mẹ cháu sẽ nhanh chóng bình phục thôi!
Nói xong nhảy lên mình ngựa giật cương phóng đi.
Trước mặt Thẩm Lăng Yến, Tiêu Kỳ Vũ cười cười nói nói, làm ra vẻ rất lạc quan cốt để cho Thẩm Lăng Yến yên tâm mà thôi.
Kỳ thực sau khi bắt mạch chàng đã xác định ngay rằng Cát Tử Yến bị cấp huyết công tâm, lại thêm suy nhược trầm trọng và luôn luôn trong trạng thái bị kích động, bây giờ chẳng khác gì ngọn đèn đã khô dầu chẳng còn bao nhiêu hy vọng.
Đương nhiên chàng không thể nói rõ điều này với Thẩm Lăng Yến được, bởi vì làm như thế, cô ta rất dễ bị đột quị khó mà gượng dậy nổi.
Làm sao nỡ đem sự thật tàn khốc đó nói ra, trong khi co ta sẵn sàng hy vọng vào Tiêu thúc thúc của mình như thế được?
Tuy vậy câu Tiêu Kỳ Vũ nói ra để an ủi Thẩm Lăng Yến “cát nhân thiên tương” cũng chính là hy vọng cuối cùng của chàng.
Bệnh của Cát Tử Yến đến tình trạng đó chỉ trông chờ vào một kỳ tích xuất hiện mà thôi.
Trong tuyệt vọng, chợt lóe lên một tia hy vọng.
Tiêu Kỳ Vũ vốn là một thầy thuốc tài ba, hành nghề không ít. Chàng chợt nhớ ra ở vùng Lư Sơn có một vị cao nhân ẩn sĩ, suốt đời chỉ tìm đến non cao núi thẳm để sưu tầm các loại kỳ hoa dị thảo.
Theo tuyên ngôn thì ở nơi ẩn cư của vị cao nhân này không thiếu gì dược liệu quý vào loại bậc nhất thiên hạ.
Tiêu Kỳ Vũ hồi còn theo thầy học nghệ đã từng nghe sư phụ giảng rằng :
- “Danh y không bằng danh dược. Danh dược không bằng danh thủ”.
Ý câu đó là thầy thuốc giỏi bao nhiêu nhưng không có dược vật công hiệu thì cũng vô dụng. Nhưng danh dược từ đâu ra?
Chính là từ những tay danh thủ, những cao nhân không quản sự nguy hiểm sư thúc tầm từ nơi thâm sơn cùng cốc để chế ra những dược vật thần kỳ nhất...
Sau khi chẩn mạch, Tiêu Kỳ Vũ đã biết rằng đối với Cát Tử Yến chỉ kỳ vọng vào một vị “Bách niên linh chi”, một vị “Thiên niên hà thủ ô” và thành phẩm “Tục mệnh đan hoàn” mới mong cứu được.
Nhưng muốn kiếm được những thứ chí bảo của thế gian đó đâu có dễ? Và chỉ biết trông chờ vào cơ duyên mà thôi!
Đi được vài dặm, Tiêu Kỳ Vũ giục ngựa đi sâu vào trong núi.
Có thể do linh tính, cũng có thê vì Tiêu Kỳ Vũ là một thấy thuốc cao minh, nhưng cũng có thể khí số của Cát Tử Yến chưa hết, vì thế sau chừng một canh giờ, Tiêu Kỳ Vũ tới một thung lũng hoang vu ngước theo nguồn nước đến trước một gian nhà tranh.
Đối diện gian nhà là một thác nước trắng xóa cao cả trăm trượng réo ầm ầm như trăm ngàn con ngựa đang điên cuồng tung vó...
Chỉ nhìn quang cảnh hoang rợn nơi đây, người ta cảm thấy như mình đang lạc vào thời đại sơ khai, bất lực trước cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ, và ngôi nhà tranh có gì đó hư ảo trong truyện cổ tích!
Tiêu Kỳ Vũ dừng ngựa trước ngôi lều, thấy cửa đóng im im, chẳng có vẻ gì chửng tỏ bên trong đang có người, trong lòng chợt nhói lên thất vọng.
Vị ẩn sĩ này hành tích vô định, nếu không có trong lều thì biết đến năm tháng nào mới gặp được?
Tiêu Kỳ Vũ đứng như thế hồi lâu, trong lòng đầy cảm khái.
Cuối cùng chàng buông tiếng thở dài rồi dắt ngựa quay lui..
Đột nhiên Tiêu Kỳ Vũ trông thấy trên con đường mòn ở dốc núi bên kia xuất hiện một lão nhân đang đứng nhìn về phía mình.
Lão nhân đó người tầm thước, râu tóc bạc trắng, da mặt hồng hào chẳng khác gì một tiên nhân.
Lão vác trên vai một cái cuốc, đầu treo một giỏ trúc, đứng ở cuối dốc nhìn sang phía ngôi lều.
Tiêu Kỳ Vũ bụng mừng rơn, vội buộc sơ sài con ngựa vào gốc cây rồi chạy lão sang phía lão nhân, dừng trước mặt lão chắp tay cúi đầu cung kính nói :
- Xin chào lão trượng!
Bạch phát lão nhân không hoàn lễ, nhíu mày hỏi :
- Ngươi đến tìm ta?
Tiêu Kỳ Vũ liền đáp :
- Tại hạ tới đây bái phỏng lão trượng!
Lão nhân đặt cuốc xuống ngồi lên một tảng đá, ngước mắt nhìn Tiêu Kỳ Vũ hỏi tiếp :
- Ngươi biết lão phu hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ cũng ngồi lên một phiến đá đối diện với lão nhân, trả lời :
- Nói thật, tại hạ mộ danh đã lâu nhưng chưa được một lần duyên gặp lão trượng.
Bạch phát lão nhân bỗng cười kha kha nói :
- Chẳng nên văn chương khách sáo làm gì! Cứ nói thẳng là chưa bao giờ gặp lão phu là hơn!
Rồi chợt nghiêm giọng
- Ngươi đến đây tìm ta có việc gì?
Tiêu Kỳ Vũ thấy không nên quanh co nữa, đi thăng ngay vào vấn đề :
- Thật không dám giấu lão trượng, tại hạ là thấy thuốc.. Chỉ vì có một bệnh nhân đã trầm trọng đến mức thuốc thầy đều vô hiệu, tại hạ đành thúc thủ vô sách nên mới đến đây khấn cầu lão trượng ban tặng cho linh dược để cứu mạng bà ấy.
Bạch phát lão nhân “à” một tiếng, lại hỏi :
- Chẳng lẽ ngươi đối với bệnh nhân nào cũng nhiệt tâm thế cả hay sao?
Tuy thấy đối phương lạnh lùng như thế, nhưng Tiêu Kỳ Vũ không chút nản lòng, vẫn giữ giọng cung kính trả lời :
- Lương tâm của người thầy thuốc là phải hết mình cứu chữa bệnh nhân.
- Ngươi là thầy thuốc, đương nhiên cũng biết rằng linh dược có thể trị bệnh, nhưng không thể chống lại số phận chứ?
Tiêu Kỳ Vũ rắn rỏi trả lời :
- Chính vì thế mà tại hạ tới đây. Vị bệnh nhân đó số chưa đáng ૮ɦếƭ. Bà ấy là một người vợ tốt, một người mẹ đáng trọng. Người tốt không nên yểu mệnh Nếu trời chưa bắt bà ta tuyệt mệnh thì sao đã vội thúc thủ khi vẫn còn hy vọng?
Lão nhân “à” một tiếng, gật đầu nói :
- Ngươi nói có vẻ rất hay, nhưng còn chưa cho ta biết, ngoài quan hệ thầy thuốc với bệnh nhân, giữa ngươi và bà còn quan hệ nào khác nữa không?
Tiêu Kỳ Vũ thẳng thắn trả lời :
- Lão trượng minh giám vị bệnh nhân đó trước đây là bạn thanh mai trúc mã của tại hạ. Nay trượng phu của bà ấy phải theo chuyện ân oán giang hồ, chỉ có một độc nữ lại đi tìm cha nên biến thành bệnh trầm kha.
Bạch Phát lão nhân lại nói
- Trượng phu của bà ta là vị giang hồ hiệp khách nào?
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Vị đó là “Khoái Đao” Thẩm Kính Sơn. Nếu lão trượng có nghe tới danh hiệu này tất biết đó là con người trượng nghĩa
- Còn ngươi?
- Tại hạ là Tiêu Kỳ Vũ.
Bạch phát lão nhân “à” một tiếng nói :
- Thì ra ngươi là “Xích Bát Vô Tình Tiêu!”. Đã gọi là vô tình sao bây giờ lại nhiệt tâm với người đời như vậy?
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu nói :
- Lão trượng! Tiêu dài thước tám thì có thật. Nhưng người lại không phải là gỗ đá như thế đâu.Trong giang hồ tuyên ngôn thế nào, tại hạ không lưu tâm.
Bạch phát lão nhân gật đầu, ngồi trầm ngâm một hồi lâu rồi chợt nhìn thẳng vào mặt Tiêu Kỳ Vũ với đôi mắt sáng rực như hai bó đuốc khiến người ta gặp tất phải kinh tâm! Cuối cùng lão cất lời :
- Rất tốt! Ngươi đã có lương tâm của người thầy thuốc hết lòng vì bệnh nhân như vậy mà mang danh là “Xích Bát Vô Tình”, vậy là lời truyền không đúng! Mong được như thế...
Tới đó, lão với tay lấy chiếc giỏ trúc để trước mặt Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp :
- Trong giỏ này có một củ Thiên niên hà thủ ô. Là thầy thuốc, đương nhiên ngươi biết nên dùng như thế nào, không những có thể trị được bách bệnh mà còn kéo dài tuổi thọ, người nào uống vào là không bao giờ còn mắc chứng bệnh nữa. Hãy cầm lấy!
Tiêu Kỳ Vũ mừng rơn, tự nhủ :
- “Thiên niên hà thủ ô trăm năm khó gặp một lần. Đây quả là thiên ý!”
Nghĩ đoạn, chắp tay nói :
- Đại ân đại đức và lòng từ tâm cứu nhân của lão trượng, tại hạ sẽ suốt đời gia khắc!
Bạch phát lão nhân cười
- Ngươi khoan vội cảm tạ! Còn chưa hết đâu!
Tiêu Kỳ Vũ khẳng khái
- Lão trượng có chỉ thị gì sai bảo, tại hạ quyết xin y lời làm theo!
Bạch phát lão nhân lắc đầu :
- Không phải ta có điều kiện gì đâu Ngươi cũng biết rằng “Thiên Niên hà thủ ô” là kỳ trân hiếm thế suốt đời khó gặp một lần. Chính vì lẽ đó nên khi ta lấy được củ “Thiên niên hà thủ ô” này có một con “Hỏa tuyến xích luyện xà” thủ giữ. Loại rắn độc này toàn thân rắn như thép, cắn vào người là ૮ɦếƭ ngay không thuốc nào cứu đượ. Bây giờ nó đang nằm trong giỏ này. Nếu ngươi muốn lấy “Thiên niên hà thủ ô” thì bắt buộc phải trừ con “Hỏa tuyến xích luyện xà” trước đã!
- Ồ!
Tiêu Kỳ Vũ kinh hãi kêu lên.
Bạch phát lão nhân nói tiếp :
- Nếu ngươi không muốn trừ con quái xà đó thì còn có một biện pháp..
Tiêu Kỳ Vũ vội hỏi :
- Xin lão trượng cho biết biện pháp gì?
Bạch phát lão nhân đáp :
- Ngươi có thể vận nội công vào hữu thủ sao cho tới mức bách độc không thâm nhập được, hoặc cũng có thể dùng thuốc phòng độc bôi vào tay sau đó sẽ lấy “Thiên niên hà thủ ô” ra. Tuy nhiên như ta đã nói, “Hỏa tuyến xích luyện xà” là vật kỳ độc trong thiên hạ, không dễ phong trị đâu! Bây giờ thì ngươi cứ quyết định xem có nên mạo hiểm hay không.
Tiêu Kỳ Vũ không chút do dự nói ngay :
- Đa tạ lão trượng đã chỉ dạy, và tại hạ cũng xin đại biểu cho bệnh nhân biểu lộ sự cảm kích đại ân ban tặng linh dược.
Nói xong quỳ xuống.
Bạch phát lão nhân khoát tay hỏi :
- Ngươi đại diện cho bệnh nhân ư? Nói thế có nghĩa gì?
Tiêu Kỳ Vũ không đáp, hành một lễ rồi mở nắp giỏ ra, chỉ thấy trong đó nằm cuộn tròn một con rắn màu lửa to bằng ngón tay cái đang ngóc đầu há miệng đỏ lòm, chiếc lưỡi đen ngòm liên tục bắn ra thụt vào trông rất đáng sợ.
Đúng là thứ “Hỏa tuyến xích luyện xà” là thứ độc bá đạo rất hiếm gặp, tưởng chừng như đã tuyệt tích từ lâu.
Tiêu Kỳ Vũ không ngần ngại thò tay vào làn!
Bạch phát lão nhân hành động vô cùng thần tốc, một tay bạt ngang, tay kia phát chỉ điểm vào làn trúc!
Tay Tiêu Kỳ Vũ chưa kịp thò vào làn, thêm nữa vì chưa vận công nên dễ dàng bị lão nhân đánh bật ra!
Đồng thời tay phải lão xuất hai ngón cái và trỏ nhanh như chớp chộp lấy ngang cô con độc xà Ϧóþ chặt.
Tiêu Kỳ Vũ sững sờ nhìn bạch phát lão nhân không hiểu ý từ ra sao. Lão nhân gật đầu nói :
- Ngươi có thể vì người khác mà không tiếc mạng mình, như vậy đâu chỉ có lương tâm thầy thuốc? Chỉ cần tẩm lòng chân thành và đức hy sinh của ngươi đủ rồi!
Lão nói xong, một tay vẫn giữ chặt đầu con rắn, tay kia thò vào làn trúc lấy củ Hà thủ ô giao cho Tiêu Kỳ Vũ rồi vỗ vào tay chàng nói :
- Đã là duyên thì muốn ép không được, muốn tránh cũng không xong “Thiên niên hà thủ ô” này tặng ngươi hoàn thành việc nghĩa cử, và chỉ nên nói đó là thiên ý. Tuy nhiên ta muốn nhắc nhở ngươi điểm này...
Giọng lão chợt nghiêm lại, nghe có phần trách cứ :
- Nếu ngươi thật bị “Hỏa tuyến xích luyện xà” cắn ૮ɦếƭ thì rốt cuộc có giúp được gì cho ai không? Lấy tính mạng mình để đổi một chút tình là việc làm không đáng! Người thầy thuốc cố nhiên phải có lương tâm hết lòng vì bệnh nhân, nhưng không phải lấy mạng mình để đổi lấy danh tiếng!
Trong lòng Tiêu Kỳ Vũ đầy cảm kích không nói được nên lời.
Tuy những điều bạch phát lão nhân vừa nói, chàng chưa hẳn đã hoàn toàn tán đồng nhưng những lời chí tình đó rất đáng cảm động. Cuối cùng chàng nói :
- Đại ân như thế, xưa nay không ai dùng chữ “tạ” mà nói hết. Chỉ xin lão trượng cho biết tôn tính đại danh để tại hạ khắc vào tâm khảm.
Bạch phát lão nhân vuốt chòm râu bạc cười ha hả, sau đó chậm rãi bỏ con rắn vào giỏ đậy lại vác cuốc lên vai đứng dậy rồi đi.
Tiêu Kỳ Vũ chạy theo gọi :
- Lão trượng..
Bạch phát lão nhân cười ha hả nói :
- Tính danh có ý nghĩa gì đâu chứ? Giả dụ như người ta đều gọi ngươi là “Xích Bát Vô Tình”, thế mà chẳng những ngươi có trái tim nhân hậu mà không “Vô Tình” chút nào! Thôi đi đi! Nếu cứ chần chờ vì những chuyện không đâu sẽ không lợi cho bệnh nhân của ngươi!
Dứt lời đi nhanh về ngôi nhà tranh.
Tiêu Kỳ Vũ đứng lặng người đưa mắt lấp lánh lệ quang nhìn theo.
Sau đó chàng cẩn thận cất “Thiên niên hà thủ ô” vào túi, đến tháo ngựa ra, đứng nhìn ngôi nhà tranh lần nữa rồi nhảy lên yên ngựa trở lại ngôi nhà mẫu nữ Thẩm Lăng Yến.
Khi chàng về tới thì trời đã tối từ lâu.
Tuy vậy trong gian nhà tranh vẫn sáng ánh đèn, Tiêu Kỳ Vũ biết rằng Thẩm Lăng Yến vẫn thức chờ mình.
Chàng mới vào tới cổng thì cửa phòng lập tức bật mở, chính Thẩm Lăng Yến vừa lao ra vừa kêu la thảm thiết :
- Tiêu thúc thúc!
Tiêu Kỳ Vũ buộc ngựa vào cổng thì Thâm Lăng Yến đã chạy tới níu lấy tay vừa khóc vừa nói :
- Tiêu thúc thúc sao lâu về thế? Nếu chậm thêm nữa thì e...
Nói tới đó chợt nghẹn lời, khóc nấc lên.
Trong lòng Tiêu Kỳ Vũ trào dâng một tình cảm xót thương. Chàng cất lời an ủi :
- Lăng Yến! Đừng thương tâm nữa Thúc thúc báo cho cháu một tin mừng..
Thẩm Lăng Yến mở đôi mắt tròn xoe còn đẫm lệ hỏi :
- Tin mừng?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu :
- Phải! Nhờ cơ duyên mà thúc thúc đã lấy được một củ “Thiên niên hà thủ ô” có thể làm người ૮ɦếƭ sống lại, nói gì lệnh đường? Đừng khóc nữa, chúng ta vào nhà đi, mọi chuyện sẽ êm đẹp cả thôi!
Những dòng lệ vẫn tiếp tục tuôn trào, nhưng vẻ mặt Thẩm Lăng Yến từ buồn thương biến thành mừng rỡ. Nàng xúc đông nói :
- Tiêu thúc thúc... thật là người... tốt nhất thế gian! Như thế là thúc thúc đã cứu mạng của cả hai mẹ con cháu...
Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời :
- Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện vô ích đó. Vào phòng đi, không lâu nữa cháu sẽ thấy lệnh đường bình phục như trước ngay thôi!
Thẩm Lăng Yến ngoan ngoãn gật đầu rồi dẫn Tiêu thúc thúc vào phòng.
Tiêu Kỳ Vũ bắt tay ngay vào việc sắc thuốc.
Chàng bảo Thâm Lăng Yến chuẩn bị một siêu nhỏ, một chậu nước sạch và một số củi than thật tốt không có khói, sau đó tự mình rửa sạch “Thiên niên hà thủ ô” cẩn thận thái nhỏ cho vào siêu, sau đó tự tay nhóm lửa chờ hết khói mới bắc siêu thuốc lên đun rồi ngồi ngay canh bếp trông nom.
Trong khi đó, Thẩm Lăng Yến xuống nhà dưới bưng lên một tô cháo gà lớn thơm phức vẫn còn bốc khói, không biết nàng chuẩn bị từ lúc nào ngồi xuống trước mặt Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Tiêu thúc thúc! Điệt nữ dám đánh cược rằng cả ngày hôm nay thúc thúc chưa ăn miếng gì, không sai chứ? Vì thế mà cháu đã chuẩn bị sẵn tô cháo này, thúc thúc hãy ăn đi cho điệt nữ vui lòng!
Tiêu Kỳ Vũ bưng lấy tô cháo, cảm động nói :
- Cám ơn cháu, Lăng Yến! Để lát nữa thúc thúc sẽ ăn, việc cấp thiết bây giờ là cho lệnh đường uống thuốc đã!
Lại nhìn Thẩm Lăng Yến cười bảo :
- Nào, hãy giúp thúc thúc một tay!
Nói xong đặt tô cháo lên bàn nhấc siêu thuốc xuống mở nắp vung. Mùi thơm lập tức lan tỏa khắp phòng.
Trong siêu chỉ còn lại một chén nhỏ thứ thuốc đặc sệt, Tiêu Kỳ Vũ cân thận chắt nó ra bát, vừa ghé miệng thổi cho đỡ nóng vừa nói :
- Lăng Yến! Hãy đỡ lệnh đường ngồi dậy đi!
Cát Tử Yến vẫn nằm mê man bất tỉnh, Thẩm Lăng Yến đỡ bà ngồi lên tựa vào người mình.
Lúc này Cát Tử Yến chỉ còn hơi thở yếu ớt chưa tắt hẳn mà thôi, không có vẻ gì của người còn sống cả.
Thẩm Lăng Yến lòng đau nhói, nhưng cố ghìm lại cho khỏi khóc òa lên, nhưng nước mắt vẫn chảy ra giàn giụa.
Tiêu Kỳ Vũ dùng lực Ϧóþ vào hai bên má cho Cát Tử Yến há miệng ra rồi ghé bát thuốc đặc sệt đã nguội từ từ đổ vào.
Một lúc sau cho bệnh nhân uống xong chén thuốc, Tiêu Kỳ Vũ gật đầu ra hiệu cho Thẩm Lăng Yến đặt mẫu thân nằm xuống đắp chăn lại Bấy giờ chàng mới thở phào một hơi nói :
- Rồi cháu sẽ thấy, chỉ vài khắc sau lệnh đường sẽ tinh lại, ngày mai là khỏe mạnh như thường rồi!
Thẩm Lăng Yến mở to đôi mắt hỏi :
- Tiêu thúc thúc! Loại thuốc này thần diệu đến thế sao?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu cười đáp :
- Lăng Yến! Đây không phải là thuốc mà là “Thiên niên hà thủ ô” Thuốc chỉ có thể chữa bệnh sau một thời gian mới khỏi Nhưng “Thiên niên hà thủ ô” là tiên dược, có khả năng cải tử hoàn sinh!
Thẩm Lăng Yến bấy giờ mới thật yên tâm.
Đột nhiên nàng nhảy xuống giường lao tới ôm chầm lấy Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Tiêu thúc thúc! Biết cảm tạ thúc thúc thế nào đây?
Cảm thấy tấm thân mềm mại của thiếu nữ áp sát vào mình, Tiêu Kỳ Vũ ngơ ngác, đứng ngây ra, tim đập rộn lên.
Dẫu sao chàng vẫn là một đồng nam chỉ mới ba sáu ba bảy tuổi, chưa bao giờ gần gũi nữ nhân, huống chi một nữ nhân cực kỳ diễm lệ như Thẩm Lăng Yến, hỏi làm sao không kích động?
Mặt chàng nóng bừng, hai tay luống cuống không biết đặt đi đâu.
Nhưng chỉ giây lát sau, Thẩm Lăng Yến buông Tiêu Kỳ Vũ ra lùi lại hai bước, đưa mắt hoảng sợ nhìn chàng.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tiêu Kỳ Vũ, nàng đỏ bừng mặt cúi xuống.
Trong phòng trầm lắng hẳn.
Lát sau Thẩm Lăng Yến bưng tô cháo lại nói :
- Tiêu thúc thúc ăn đi... kẻo cháo nguội mất!
Tiêu Kỳ Vũ đã bình tĩnh lại, đỡ tô cháo gà vẫn còn nóng, gật đầu nói :
- Thúc thúc sẽ mang sang phòng bên... nhưng dặn thêm cháu điều này. Tối nay hãy ngủ ở đây chăm sóc cho lệnh đường. Bây giờ đã quá nửa đêm, qua đêm nay bình yên vô sự là sáng mai không có gì đáng ngại nữa. Sau này chỉ cần bồi dưỡng thêm một thời gian là bình phục như trước, hơn nữa sẽ vĩnh viễn không mắc phải căn bệnh gì nữa đâu.
Nói xong bước ra khỏi phòng Thẩm Lăng Yến cất giọng run run gọi :
- Tiêu thúc thúc..
Tiêu Kỳ Vũ dừng ngay trước cửa, quay lại nói :
- Lăng Yến! Đừng lo gì cả! Cám ơn cháu về tô cháo. Thúc thúc ăn xong sẽ ngủ một giấc, có chuyện gì ngày mai sẽ nói!
Chàng nói xong bước nhanh về gian phòng cuối nhà đóng cửa lại đặt tô cháo lên bàn nhưng không ăn ngay, đăm đăm nhìn tô cháo trầm ngâm nghĩ ngợi...
Hồi lâu chàng mới thở dài một tiếng rồi bắt đầu ăn.
Tô cháo còn nóng tỏa mùi thơm phức. Thẩm Lăng Yến dành nguyên cả con gà phải tới nửa cân mới nhìn đã thèm.
Hôm đó Tiêu Kỳ Vũ phóng ngựa cả ngày suốt mấy chục dặm đường chưa kịp ăn gì nên đang đói, thế nhưng không hiểu sao chàng ăn không được ngon miệng, chàng ăn chưa hết nửa tô cháo thì bỏ thìa xuống.
Ăn xong chàng ngồi lên giường hành công.
Tiếng gà rừng đã vang lên xao xác.
Tiêu Kỳ Vũ xuống giường, thu thập rương thuốc, giắt ngọc tiêu thước tám yêu quý vào người rồi nhẹ nhàng mở cửa bước ra.
Nhưng vừa đến giữa sân thì bất ngờ thấy Thẩm Lăng Yến đứng ngay bên cổng!
Tiêu Kỳ Vũ vừa ngạc nhiên, vừa lúng túng, đành đi thẳng tới.
Thẩm Lăng Yến đứng lặng yên nhìn chàng, đôi môi run run nhưng không nói gì.
Tiêu Kỳ Vũ nhẹ giọng hỏi :
- Lăng Yến! Cháu đứng đây làm gì thế?
Thẩm Lăng Yến không trả lời, cứ đứng nhìn chàng trân trân, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt diễm lệ, ướt cả иgự¢ áo.
Tiêu Kỳ Vũ cố ghìm nỗi xúc động hỏi :
- Lăng Yến! Cháu không phải ở trong phòng chăm sóc cho mẫu thân ư? Sao lại ra đứng đây làm gì thế?
Thẩm Lăng Yến đáp khẽ :
- Điệt nữ đứng đây chờ thúc thúc..
Tiêu Kỳ Vũ mở to đôi mắt hỏi :
- Cháu nói gì?
Thẩm Lăng Yến vẫn đều
- Từ tối hôm qua, điệt nữ đã biết rằng thúc thúc định rời khỏi đây.
Tiêu Kỳ Vũ kêu lên :
- Vậy là từ lúc đó đến giờ cháu vẫn đứng ở đây sao?
Thẩm Lăng Yến gật đầu trầm giọng đáp :
- Chỉ có chờ ở đây mới có thể chờ được thúc thúc và chỉ có ở đây mới có thể giãi bày mấy câu đè nặng trong lòng..
Tiêu Kỳ Vũ linh cảm đến một điều rất nghiêm trọng, vội nói :
- Lăng Yến! Vậy thì chúng ta quay vào phòng nói chuyện!
Thẩm Lăng Yến lắc đầu :
- Ở trong phòng bây giờ không tiện nữa
- Vì sao?
- “Thiên niên hà thủ ô” rất linh nghiệm. Mẹ đã tỉnh lại rồi.
Tiêu Kỳ Vũ lo lắng nói :
- Nhưng.. Ở đây sương lạnh, cháu sẽ cảm bệnh mất!
Đương nhiên chàng lo không phải như lý do vừa nói.
Thẩm Lăng Yến ngước nhìn chàng hỏi :
- Tiêu thúc thúc không thể chiều theo ý cháu một lần hay sao? Chỉ một lần thôi! Xin để Lăng Yến ở đây... nói hết lòng mình.
Tiêu Kỳ Vũ cắn môi nói :
- Thôi được...
Thẩm Lăng Yến vẫn nhìn thẳng mặt chàng nói :
- Tối qua Lăng Yến đã không tự chủ được..
Tiêu Kỳ Vũ xua tay nói :
- Lăng Yến! Chuyện đó thúc thúc có để tâm gì đâu? Trong tình cảnh lệnh đường như thế, quá xúc động là chuyện thường..
Thẩm Lăng Yến vội ngắt lời :
- Không! Lăng Yến không tự chủ được, nhưng vì đó là biểu lộ từ nội tâm, là sự biểu lộ tình cảm xuất phát tự đáy lòng không kìm được!
Giọng nàng trở nên tha thiết :
- Tiêu thúc thúc! Thi*p đã yêu chàng mất rồi!
Tiêu Kỳ Vũ lung động toàn thân, bất giác lùi lại một bước nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh, lại bước lên nói :
- Lăng Yến! Làm sao cháu lại có thể nói như vậy được chứ?
Đôi môi Thẩm Lăng Yến run run.
Nàng gật đầu nói liền một hơi :
- Đúng thế! Lăng Yến không nên nói câu đó. Chàng là Tiêu thúc thúc! Lăng Yến chỉ có thể đè nén tình yêu lại trong tim mình thành vết thương nhức nhối suốt đời, có thể chẳng bao giờ lành sẹo được! Nhưng đã lỡ biểu lộ ra, thi*p không biết chàng sẽ nghĩ thế nào về mình.. Tuy thi*p biết rằng làm như thế là không phải, là điên rồ và ảo tưởng, chỉ khiến chàng khó xử mà thôi.. Thế nhưng thổ lộ ra điều này thi*p mới thấy lòng mình nhẹ bớt. Chàng không biết rằng một nữ nhân phải kiềm chế nỗi lòng mình sẽ nghiêm trọng đến đâu đâu! Thi*p không hổ thẹn. Bởi vì thổ lộ tình cảm chân thành của mình không có gì phải hổ thẹn cả! Đó chính là lý do để thi*p chờ ở đây hơn một canh giờ để gặp chàng. Bây giờ thi*p đã nói xong, chàng có thê đi được rồi!
Thẩm Lăng Yến nói một mạch không nghỉ, dường như sợ ngừng lại là không đủ dũng khí để nói tiếp nữa.
Tuy nước mắt vẫn không ngơi tuôn ra nhưng có vẻ mặt và khóe môi nàng đầy quả quyết và cương nghị.
Nói xong nàng bước tránh qua một bên đi vào nhà.
Tiêu Kỳ Vũ bỗng kêu lên :
- Lăng Yến!
Thẩm Lăng Yến dừng bước nhưng không quay lại Tiêu Kỳ Vũ đã lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói :
- Lăng Yến! Ta chỉ biết cảm kích nàng mà thôi Nhưng đó là điều không thể! Vì tuổi ta lớn gấp đôi nàng. Lăng Yến! Ta phải đi khỏi đây để từ biệt nàng trên cương vị Tiêu thúc thúc. Như thế tốt cho nàng hơn. Nhưng... lòng ta không phải là không đau khổ. Ta sẽ trân trọng mối ân tình đó, để sâu vào đáy tâm hồn không để lộ cho bất cứ ai biết dù chỉ một nửa lời.
Thẩm Lăng Yến đưa tay áo lau nước mắt Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp :
- Lăng Yến! Người ta tụ tán vô thường, cốt sao giữ được những hồi ức tốt về nhau. Chúng ta gặp nhau chỉ là do ngẫu nhiên thì bây giờ cũng nên ly biệt một cách ngẫu nhiên. Sau này nếu ngẫu nhiên lại gặp nhau, há chẳng phải là niềm vui bất ngờ? Lăng Yến! Có lẽ tuổi của nàng chưa thần hiểu hết những điều ta nói, nhưng ở tuổi của ta đã từng chiêm nghiệm không ít lần, và cố quên đi!
Thẩm Lăng Yến chợt quay lại, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn chàng nói :
- Thi*p không giữ chàng, cũng không thể giữ chân chàng lại được. Thế nhưng xin chàng đừng nói với thi*p về tuổi tác, được không?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu, cố nén xúc động nói :
- Xin lỗi nàng.. Thật lòng ta không muôn nàng buồn khổ. Xin nàng nghe ta nói một lời. Mối tình chân thành của nàng, ta sẽ nâng niu gìn giữ nó. Nhưng nàng biết đấy, ta chỉ có thể trân trọng... mà không thể... tiếp thụ! Ta không có quyền tiếp thụ! Hơn nữa không phải chỉ riêng việc đó mà ta phải bỏ đi. Ta còn phải đi tìm lệnh tôn để nói rằng ông ấy cần phải trở về để làm một người chồng tốt, một người cha tốt còn hơn làm một lãng khách giang hồ cuốn vào những cuộc ân oán triền miên không dứt.
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng gọi yếu ớt :
- Lăng Yến!
Tiêu Kỳ Vũ chợt thấy lòng chấn động, vội nói :
- Lăng Yến! Mẹ nàng tỉnh rồi. Nàng biết nên nói thế nào, và cần phải làm thế nào để thành một người con hiếu thảo. Tạm biệt.
Nhưng vừa đi được bước, chàng bỗng quay lại nói thêm :
- Lăng Yến! Nàng còn nhớ trác hiệu ta chứ? Trong giang hồ ai cũng gọi ta là “Xích Bát Vô Tình Tiêu”.
Lời vừa dứt đã cắm cúi bước nhanh đến chỗ buộc ngựa nhảy lên yên, nhìn Thẩm Lăng Yến vẫn đứng trân trân nhìn mình lần cuối, nhìn vào gian nhà nơi mẹ nàng, cũng là ban thanh mai trúc mã của mình thời thơ ấu vừa được chữa bệnh xong rồi ra roi giục ngựa, phút chốc đã khuất trong màn sương mai bàng bạc...

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc