Xấu Phi - Chương Cuối

Tác giả: Trinh Tử

"Không cho phép ᴆụng vào ta!" Cái nam nhân bắt cá hai tay ích kỷ này!
"Không cho phép? Vậy ngươi cho phép người nào ᴆụng vào ngươi? Những thiếu niên ở Thái Y Viện kia sao?" Hắn trợn to đôi mắt hổ, bàn tay nắm lấy cằm của nàng.
"Ai cũng có thể! Chỉ có ngươi là không thể!" Lý Mạt Nhi cực kỳ tức giận hướng về phía mặt của hắn rống lại
Hình như đến lúc này, Hiên Viên Sơ mới hoàn toàn bị nàng chọc giận.
Trên mặt của hắn không hề còn một chút thả lỏng, chỉ còn lại vẻ mặt đóng băng hiếm thấy.
"Xem ra Trẫm còn chưa để cho ngươi biết rõ, có thể ᴆụng vào ngươi, chỉ có một mình Trẫm mà thôi."
"Đừng!" Bị hắn lật người lại giống như con chó con nằm sấp ở trên giường, nàng không ngừng giãy giụa gào thét, nhưng mà nàng làm sao có thể chống lại sức lực của một nam nhân? Dĩ nhiên chỉ có thể cực kỳ nhục nhã mặc cho hắn định đoạt.
Hắn nhanh chóng vén làn váy của nàng lên tới thắt lưng, một phen kéo ҨЦầЛ ŁóŤ của nàng xuống.
. . . . . .
Cứ như vậy không biết đã trải qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng chịu buông nàng ra, không giống lúc trước ôm nhau lưu luyến, lần này hắn không nói một câu đã đi xuống giường, lưu lại một mình nàng ở trên giường, giữa hai chân đã nhễ nhại không chịu nổi.
"Rốt cuộc phải làm sao ngươi mới bằng lòng thả ta ra?" Nàng lẳng lặng hỏi Đế Vương đang mặc lại quần áo.
Nàng thật sự yêu hắn, nhưng nàng không có biện pháp cùng các nữ nhân khác cùng hưởng hắn.
"Nếu như chỉ có một con đường ૮ɦếƭ, ngươi cũng muốn thử sao?" Hiên Viên Sơ trầm mặc một chút, sau đó giọng điệu vô cùng lạnh lẽo quẳng xuống những lời này.
Đợi đến khi tiếng bước chân càng lúc càng xa, Lý Mạt Nhi đang co rúc ở trên giường cuối cùng cũng nghẹn ngào khóc rống.
Sau lần đó Hiên Viên Sơ cũng không có xuất hiện qua lần nào nữa, Lý Mạt Nhi cũng không hề bước chân ra khỏi sương phòng lần nào nữa.
Ở bên ngoài cửa phòng của nàng chẳng những có thị vệ đóng giữ trong mọi thời tiết, trong phòng lại còn có ít nhất ba cung nữ theo sát ở bên cạnh. Đối đãi như vậy thật sự là giống như giam lỏng khiến cho Lý Mạt Nhi không biết nên có cảm tưởng như thế nào.
Nàng không biết Hiên Viên Sơ làm như vậy là bởi vì không bỏ được nàng, hay là thuần túy không cho phép nàng khiêu chiến tôn nghiêm của hắn? Hẳn là cái sau đi.
Ngày hôm trước nghe lén hai cung nữ trông chừng nàng tán gẫu, nàng mới biết được trong ngoài Hoàng Cung đều đang chuẩn bị cho Hôn Khánh của Hoàng Đế và Công Chúa Vĩnh Lạc.
Nghe thấy cái tin tức này, nàng mới biết thì ra bản thân đối với chuyện Hiên Viên Sơ sẽ cưới người con gái khác đã từ rất có cảm giác trở thành hoàn toàn không có cảm giác, hoàn toàn ૮ɦếƭ lặng.
Nàng chỉ không hiểu là rốt cuộc hắn đang có ý đồ gì, nếu như hiện tại chuyện hắn cố chấp đối với nàng truyền vào trong tai Công Chúa Vĩnh Lạc, nàng ấy sẽ có cảm tưởng gì đây?
Sợ rằng sẽ muốn Gi*t nàng mất? Đường đường là một Công Chúa lại phải chia sẻ trượng phu với nàng một nữ nhân xấu xí như vậy. . . . . .
"Công Chúa Vĩnh Lạc giá lâm!"
Ngoài cửa truyền đến một tiếng hô to, Lý Mạt Nhi vẫn còn đang dựa vào trên giường liền ngơ ngác nhìn bốn cung nữ hiện tại đang phục vụ nàng đã xếp hàng đứng ở cạnh cửa cung nghênh Công Chúa đại giá.
Mẹ nó. . . . . . Phía bắc á! Có cần chuẩn như vậy hay không!
Nàng nhảy dựng lên, ép buộc bản thân ít nhiều gì cũng phải giả bộ cung kính một chút.
Nói tốt thì không linh, vị Công Chúa này chẳng lẽ thật sự là tới lấy mạng nàng sao?
"Phi phi phi. . . . . . Cái miệng quạ đen này!" Nàng khẽ tát mình một cái, cẩn thận từng li từng tí nhìn Công Chúa Vĩnh Lạc đang chậm rãi đi tới.
Càng nhìn, nàng lại càng muốn thở dài.
Cùng là mười tám tuổi, Công Chúa người ta muốn mặt có mặt, muốn иgự¢ có иgự¢, muốn ௱ôЛƓ có ௱ôЛƓ, khó trách hắn muốn di tình biệt luyến. . . . . . Không đúng! Nàng sao còn có thể tìm lý do thay lòng đổi dạ giúp hắn chứ?
"Các ngươi đều đi ra ngoài hết đi, Bổn Cung chỉ là đến tìm Mạt Phi tỷ tỷ tâm sự, ha ha một chút mà thôi, không thích bị người khác nhìn." Công Chúa Vĩnh Lạc hướng về phía cung nữ nói như vậy.
"Chuyện này. . . . . ." Mấy cung nữ hai mặt nhìn nhau, dáng vẻ cực kỳ khó xử.
"Công Chúa nói mà các ngươi không nghe sao?" Sắc mặt của lão thái giám do Công Chúa mang tới lộ vẻ khó chịu mở miệng trách mắng.
"Nô tỳ tuân lệnh." Bốn cung nữ kia cũng không dám do dự nữa, lập tức bỏ chạy hết toàn bộ, nhìn dáng dấp của lão thái giám này xem ra lai lịch không nhỏ.
"Công Chúa, bây giờ nô tài đi kêu người đưa điểm tâm tới." Lão thái giám vênh váo hung hăng nói xong cũng lui ra ngoài.
Hiện tại, trong phòng cũng chỉ còn lại có hai người nữ nhân bọn họ.
Nói thật, nàng đối với vị Công Chúa Vĩnh Lạc này một chút hảo cảm cũng không có. Mặc dù Công Chúa nhìn qua luôn là một bộ dáng ngây thơ chân thật, không tranh quyền thế, nhưng mà nàng chính là nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Cũng đúng, Công Chúa kia xem như cũng là tiểu tam xen vào chuyện tình cảm của nàng nha, nàng làm sao có thể thuận mắt được chứ?
"Mạt Phi tỷ tỷ, tỷ quả thật là không giúp Vĩnh Lạc là hỉ phục sao?" Công Chúa chuyển đôi mắt được trang điểm hết sức xinh đẹp quay sang nhìn nàng chằm chằm.
A, càng nhìn càng tức giận. . . . . .
"Tỷ tỷ!" Trên khuôn mặt của Công Chúa Vĩnh Lạc cuối cùng cũng hiện lên tức giận.
"À? Cái gì?" Thì ra là nàng thất thần.
"Tỷ tỷ nghĩ cái gì mà nghĩ đến mê mẩn như thế? Có phải là đang nghĩ tới Hoàng Thượng hay không nha?" Công Chúa Vĩnh Lạc vào lúc này vẫn chỉ tiếp tục mỉm cười.
Thế nhưng nụ cười này Lý Mạt Nhi nhìn thế nào cũng cảm thấy cả người sợ hãi. Có câu nói, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. ( người đến không có ý tốt, người có ý tốt không đến ).
Chớ sợ chớ sợ! Cùng lắm cũng chỉ có một cái đầu, muốn ૮ɦếƭ liền ૮ɦếƭ! Nàng cũng đã ૮ɦếƭ qua một lần, còn sợ ૮ɦếƭ lại một lần nữa sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Lý Mạt Nhi lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hướng về phía Công Chúa Vĩnh Lạc nặn ra nụ cười đầu tiên.
"Đúng vậy, ta đang nghĩ tới lúc nào thì Hoàng Thượng mới cho phép ta rời cung? Phiền toái Công Chúa bây giờ đi thuyết phục Hoàng Thượng nhanh lên một chút để cho ta về nhà đi!"
"Hoàng Thượng đã rời kinh ba ngày rồi, bởi vì Khuyết Vương thúc thúc nói lúc trở về Đông Lĩnh Thành gặp Đông Lĩnh Thành Chủ, thấy có một viên Dạ Minh Châu có thể nói là đẹp nhất trên đời, Hoàng Thượng vừa nghe được đã nói muốn đích thân mang về cho Vĩnh Lạc nhìn một chút ! Chuyện này tỷ tỷ không biết sao?" Công Chúa Vĩnh Lạc giống như vô tội hỏi lại.
"Không biết." Nụ cười của Lý Mạt Nhi lập tức chuyển lạnh.
Công Chúa này thì ra là tới khoe khoang?
"Vậy ngươi khẳng định là cũng không biết, trước khi Hoàng Thượng rời đi đã thông báo cho Vĩnh Lạc, trước khi hắn trở lại giúp hắn đem những người không nên ở lại trong cung『 xử lý 』 hết đi." Gương mặt xinh đẹp của Công Chúa Vĩnh Lạc càng thêm âm hiểm, nhìn Lý Mạt Nhi đang nhảy dựng trong lòng.
"Lời này của ngươi là có ý tứ gì?"
"Ý tứ chính là. . . . . ." Công Chúa Vĩnh Lạc vỗ nhẹ một cái, chỉ thấy cửa phòng mở rộng, lão thái giám vừa nãy từ ngoài cửa đi tới, đem theo một chiếc khay đặt lên bàn.
Lý Mạt Nhi định thần nhìn lại, trên cái khay này không hề có điểm tâm, chỉ có một bình trà và một cái ly. Nhưng mà cảnh tượng này tại sao lại quen thuộc như vậy?
"Tỷ tỷ không phải là muốn rời cung sao? Cái này coi như là Hoàng Thượng cho phép tỷ rời cung rồi." Công Chúa Vĩnh Lạc cực kỳ ưu nhã rót nước trà không màu không mùi trong ấm trà ra, đổ đầy một ly.
Đó là thuốc độc sao?
Nếu như chỉ có một con đường ૮ɦếƭ, ngươi cũng muốn thử sao?
Hóa ra, lời nói ngày đó chính là ý này.
"Ta đã làm cái gì khiến cho hắn phải đưa ta tới cận kề cái ૮ɦếƭ?" Cũng bởi vì không thương ngay cả con đường sống cũng không cho nàng sao?
"Vĩnh Lạc thành thật nói với tỷ tỷ vậy, là ta chứa không nổi ngươi, muốn ta tranh thủ tình cảm với loại nữ nhân xấu xí như người, còn sợ làm giảm phẩm cách của ta !" Khuôn mặt xinh đẹp của Công Chúa Vĩnh Lạc càng lộ vẻ âm trầm, một mặt ác độc của nàng cuối cùng cũng lộ rõ ra.
"Vậy ngươi kêu Hoàng Thượng phế ta đi rồi trục xuất khỏi cũng không phải là được rồi sao?"
"Hừ, ngươi còn sống, trong lòng ta liền có cái gai thỉnh thoảng đâm rất khó chịu! Hoàng Thượng nhân từ xuống tay không được, nhưng ngươi không ૮ɦếƭ, Bổn Cung cũng không nguyện cùng Hoàng Thượng thành thân. Đám cưới của Bổn Cung và Hoàng Thượng là chuyện liên quan đến hòa bình của nước Vị trách nhiệm nặng nề, Hoàng Thượng tâm lực quá mệt mỏi, chuyện như vậy đương nhiên giao do Bổn Cung ra mặt giải quyết. Tỷ tỷ nếu là thấu tình đạt lý, liền chớ khiến cho Hoàng Thượng khó xử." Công Chúa Vĩnh Lạc không nhanh không chậm giải thích.
Vào thời điểm khi nàng cuối cùng cũng nói xong, Lý Mạt Nhi lại lẳng lặng nở nụ cười.
Bi thương với tâm ૮ɦếƭ, chính là nói tới cảm giác bây giờ của nàng sao? Nam nhân nàng yêu hóa ra lại là loại người như vậy, ngay cả cái ૮ɦếƭ của nàng cũng không dám chịu trách nhiệm.
Nhưng mà nàng vẫn còn yêu nha, yêu sâu như vậy, nặng như vậy, nghĩ đến đây nàng lại một lần nữa vì yêu mà đem mạng bồi trả. . . . . .
Nàng sao có thể không cười cho sự ngu xuẩn của mình?
"Ta biết rồi." Tay nàng run run cầm cái ly lên, ngửa đầu một hơi uống hết thuốc độc đến một giọt cũng không còn dư lại.
Cơ hồ là tại lúc nàng để ly xuống cũng trong lúc đó, nàng đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người vô lực ngã xuống trên mặt đất.
Nàng yếu ớt ngã xuống, cả người nằm ở trên sàn nhà lạnh lẽo, hôn mê nhìn giày thêu của Công Chúa Vĩnh Lạc đi tới trước mặt, lông mi chớp chớp không nỡ nhắm lại.
Ầm! Một tiếng vang thật lớn, trong tầm mắt của nàng mơ hồ xuất hiện rất nhiều đôi chân.
"Đem nữ nhân này và tay sai của Ngụy Huệ tất cả đều bắt lại cho Trẫm! Lập tức giải vào tử lao!" Là giọng nói của Hiên Viên Sơ.
Hắn tới ư?
Lý Mạt Nhi mơ mơ màng màng nghĩ tới, sau đó cảm giác được mình bị người ta ôm vào trong иgự¢, một mùi quen thuộc khiến cho nàng quyến luyến hít sâu một hơi.
"Mạt Nhi! Mạt Nhi, nàng tỉnh lại! Mau nhìn Trẫm!" Giọng nói của Hiên Viên Sơ nghe giống như là gấp gáp lại vừa giống như đang tức giận.
Hắn tại sao lại tức giận? Nàng đã giống như hắn mong muốn sẽ biến mất nha! Sau này hắn nên cái gì phiền não cũng không có, nên vui vẻ hơn mới đúng chứ?
Nàng muốn đem những lời này nói ra, nhưng nàng mệt quá rồi. . . . . .
"Tỉnh! Trẫm không cho phép nàng ngủ! Nàng tỉnh lại cho Trẫm!"
Hắn thế nhưng lại tát nàng một bạt tai?
Nàng rất tức giận, cho nên trợn tròn mắt nhìn hắn chằm chằm, nhưng xem ra vẻ mặt của hắn giống như sắp khóc? Tại sao vậy chứ?
Nàng nhịn đau giơ tay lên sờ sờ mặt của hắn, nước mắt của hắn liền rơi xuống.
". . . . . . Ọe!" Nàng há miệng tất cả đều là mùi máu tươi.
"Mạt Nhi, không cho phép! Trẫm nói không cho phép nàng rời khỏi Trẫm, có nghe hay không?" Nước mắt của hắn từng giọt từng giọt rơi tại trên mặt của nàng, giống như trời mưa.
Nàng bỗng nhiên rất muốn cười, cho nên liền cười, nhưng mà chỉ sợ là xấu xí đến nỗi không thể nhìn, bởi vì hắn khóc càng lợi hại hơn.
"Thái y đâu? Mau đưa thái y tới!" Giọng nói của Phục khuyết lộ ra kinh hoàng trước nay chưa từng có.
Bọn họ đây là thế nào? Không phải đều muốn nàng ૮ɦếƭ sao?
Lúc này, khuôn mặt của Liên Bình xông vào đáy mắt nàng, hắn lo lắng giải thích với nàng hết thảy chân tướng. Hóa ra Công Chúa Vĩnh Lạc này là Tả Tướng kêu người ta giả mạo, tín vật Ngọc Phật Châu cũng là hắn bí mật trộm được.
Giống như năm đó hắn dâng sủng cơ lên cho Phục Thiên, dựa vào cái này âm thầm điều khiển quốc chính. Phục Thiên diệt vong, không trở thành Hoàng Đế hắn định dùng phương pháp giống như cũ khống chế Hiên Viên Sơ. Đám người Hiên Viên Sơ làm bộ bị lừa, kì thực cung quân nhập úng, cẩn thận thăm dò vạch trần thủ đoạn của Tả Tướng. Mấy ngày nay bọn họ rời kinh chính là đi tìm toàn bộ chứng cớ, dò xét Phủ Tả Tướng.
Nhưng mà bọn hắn vạn vạn không ngờ, Công Chúa giả lòng ghen tỵ gây chuyện, lại thừa dịp bọn họ rời cung mưu hại Lý Mạt Nhi.
Nghe xong những lời này, khuôn mặt đỏ ửng nhợt nhạt như sắp ૮ɦếƭ của Lý Mạt Nhi cuối cùng cũng hiện lên một tia nhẹ nhõm.
"Vĩnh Lạc. . . . . ." Chỗ ngồi của Liên Bình bị Phục Khuyết chiếm mất, trên mặt của hắn vẫn là kinh hoảng hiếm thấy, nhưng kỳ quái là, hắn thế nhưng hướng về phía nàng gọi Vĩnh Lạc?
Nàng không hiểu, nhưng nàng không còn hơi sức để hỏi.
"Hoàng Thượng. . . . . ." Nàng nuốt xuống vị ngai ngái đầy miệng mới mở miệng.
"Nàng cố chống đỡ! Thái y lập tức tới đây rồi !" Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Sơ tràn đầy nước mắt nước mũi, chứng minh khóc thành ra như vậy vẫn sẽ rất xấu xí, nhưng mà Lý Mạt Nhi cũng đã không còn hơi sức để giễu cợt hắn.
Nàng lắc đầu, biết mạng sống của mình đang nhanh chóng tàn lụi.
"Bảo trọng. . . . . . Bye bye. . . . . ." Nàng nhẹ nhàng nắm tay của hắn, thoải mái nâng khóe miệng lên.
Biết hắn không có cố ý muốn nàng ૮ɦếƭ, vậy cũng tốt.
Lý Mạt Nhi nghĩ như vậy, từ từ buông lỏng tay ra, mí mắt dần dần khép lại.
Tại cái liếc mắt sau cùng của nàng, Hiên Viên Sơ bi thương ngửa mặt lên trời kêu lớn, đột nhiên khạc ra một ngụm máu tươi.
Uây... uây... hết chương cuối cả hai anh chị đều hộc máu mà sao ko có nàng nào kích động vậy... Ta hụt hẫng. Còn tưởng sắp có bão đổ bộ chứ!!!
Chap sau sẽ có bất ngờ kinh thiên động địa về tác giả màn hạ độc Hiên Viên ca ở chương 8. Muốn biết là ai ko? Vậy mau mau thank + cmt thôi nào?
Đảo mắt thời tiết đã tiến vào mùa đông giá rét, nước Vị nghênh đón trận tuyết đầu mùa trong năm nay, trong một đêm, cả nước trên dưới đều bao phủ bởi một màu trắng bạc, phong cảnh có thể nói là đẹp không sao tả xiết.
"Lạnh quá!"
Trên người tiểu nhân nhi bọc một bộ áo lông cáo trắng như tuyết cơ hồ muốn cùng với cảnh tuyết rơi trước mắt hòa làm một thể, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết đưa tới bên khóe miệng, một đôi tay lớn liền từ phía sau tiến tới kéo lấy, nhiệt độ trong lòng bàn tay lớn trong nháy mắt liền đem bàn tay nhỏ lạnh lẽo ủ ấm.
"Biết lạnh còn chạy tới trên ban công tìm khổ?" Sắc mặt của Hiên Viên Sơ chủ nhân của bàn tay lớn mang theo trách cứ, đồng thời cũng đem người trong иgự¢ ôm càng chặt hơn.
Người được hắn ôm chặt chính là Lý Mạt Nhi đã sống lại, cũng chính là tân Hoàng Hậu hiện tại ở nước Vị.
Thì ra là Hạ thái y đã kịp thời tráo đổi thuốc độc, đổi thành một loại thuốc giả ૮ɦếƭ, sau khi dùng sẽ hiện lên hiện tưởng giả tưởng khí tuyệt tử vong, đợi ba ngày sau là có thể khôi phục sức sống.
Trải qua khó khăn hữu kinh vô hiểm lần này, hiện tại Hiên Viên Sơ có thể nói là một khắc cũng không thể rời khỏi Lý Mạt Nhi. Từ khi nàng sống lại đến bây giờ đã qua ba tháng, nhưng mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng nàng ngừng thở ở trong иgự¢ hắn, trong lòng hắn vẫn còn rất sợ hãi.
"Ngắm phong cảnh thôi! Tuyết rơi kìa, thật là đẹp nha!" Lý Mạt Nhi quay đầu sang, vô cùng vui vẻ nói với hắn.
Ngoài ý muốn thuốc giả ૮ɦếƭ lại có công hiệu làm phai đi vết bớt đỏ trên mặt nàng, hiện tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bằng bàn tay chỉ còn lại màu hồng nhàn nhạt, nhìn không những không xấu xí, ngược lại còn cực kỳ giống cánh hoa anh đào mùa xuân, mềm mại đáng yêu.
Chỉ là làm cho Hiên Viên Sơ càng thêm vui mừng chính là thân thể của nàng cũng khôi phục rất tốt, tất cả đều bình thường không có gì khác, chỉ ngoại trừ. . . . . .
"Hoàng Tử của Trẫm hôm nay ngoan ngoãn chứ?" Bàn tay sờ lên bụng của Lý Mạt Nhi, nơi đó nhô lên như một gò đất nhỏ.
"Sao chàng lại biết là Hoàng Tử chứ? Ngộ nhỡ đây là một Công Chúa thì sao?" Lý Mạt Nhi xoay người sang chỗ khác, ôm lấy eo Hiên Viên Sơ.
Nàng thật không dám tưởng tượng nàng vẫn còn sống? Đây hoàn toàn là nhờ thuốc cứu mạng của Hạ gia gia nha!
Nhưng mà nàng càng không dám nghĩ tới chính là, nàng thế nhưng mới đúng là Công Chúa Vĩnh Lạc chân chính phải nói là thân thể này của nàng chính là Công Chúa Vĩnh Lạc, mà Hạ thái y mới đúng là cố nhân được Hoàng Hậu Đông Vân của tiền triều giao phó công chúa.
Hạ thái y tinh thông dược và độc, mang theo Vĩnh Lạc ẩn cư ở rừng núi không lâu sau thiếu chút nữa bị quan binh tìm được, cho nên lòng hắn nảy sinh một kế, để cho Vĩnh Lạc nuốt vào một loại kỳ dược có thể thay đổi khuôn mặt của nàng. Thời gian phát huy tác dụng của thuốc này cần bảy ngày, Hạ thái y tạm thời an trí Vĩnh Lạc đã uống thuốc năm ngày nằm ở trong phòng nhỏ sau rừng trúc, rồi đi ra ngoài hành y thuận tiện thăm dò tin tức.
Nhưng không ngờ Vĩnh Lạc lại tự tiện chạy ra ngoài, khiến cho hắn sau khi trở về không tìm được người, cho là nàng thật sự đã bị quan binh mang đi, nên đã đi khắp nha môn trong thành Thiên Kinh, thậm chí còn đến Hoàng Cung hỏi thăm nhưng không có kết quả. Hắn và Lý Mạt Nhi cứ như vậy bỏ qua thời cơ "tương phùng", sau đó hắn đi chu du khắp cả nước cũng là vì tìm nàng. Về sau hắn nghe thấy chuyện phối đồ này, lại nghe người ta kể thân hình dung mạo của Lý Mạt Nhi, vô cùng giống bộ dáng sau khi Vĩnh Lạc uống thuốc sẽ phải có, hắn liền xâm nhập vào trong cung, tìm cơ hội đến gần nàng.
Cho nên sau khi Lý Mạt Nhi sống lại, Hạ thái y liền đem tất cả những chuyện này nói cho nàng và Hiên Viên Sơ biết.
Chỉ là trong lòng nàng biết, Công Chúa Vĩnh Lạc chỉ sợ là thân thể suy nhược, không chịu nổi uy lực của tác dụng do dược liệu phát huy cho nên mới ૮ɦếƭ, mới có thể bị linh hồn của nàng lấy ra dùng. Nhưng mà nàng chỉ suy nghĩ một chút cũng không nói ra với bọn họ, hiện tại kết cục như vậy tất cả đều vui vẻ không phải rất tốt hay sao?
"Là Công Chúa, chúng ta lại tiếp tục sinh một Hoàng Tử." Hiên Viên Sơ xiết chặt hai cánh tay, không che giấu chút nào khát vọng đối với nàng.
"Vậy là Hoàng Tử, thì không cần tiếp tục sinh sao?" Nàng cười hì hì hỏi ngược lại.
"Quân đội hậu cung của Trẫm hiện nay đã thành bọt nước, nàng nên sinh một đội quân bồi thường lại cho Trẫm mới đúng." Hắn nhéo mặt của nàng, sau đó một tay ôm nàng đi vào bên trong tẩm điện.
Trên mặt đất đặt mấy cái lò sưởi bằng đá đang cháy sáng, đem cả gian phòng sưởi ấm thật ấm áp.
"Nghe chàng nói như thế, giống như cảm thấy rất đáng tiếc?" Nàng vừa ngồi xuống trên ghế nệm êm liền lập tức đập lên tay Hiên Viên Sơ một cái.
Hiên Viên Sơ hời hợt cười nói: "Đương nhiên đáng tiếc. Đáng tiếc là Trẫm cũng không thể thấy bộ dáng tranh giành tình nhân đáng yêu của nàng nữa rồi."
Nói xong, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hôn lên mười đầu ngón tay từng cái từng cái một, hôn đến nỗi khiến cho nàng cũng bắt đầu xấu hổ .
Hắn thật sự là càng ngày càng buồn nôn rồi, chỉ là nàng thích! Hì hì!
"Đúng rồi, trước khi gia gia còn chưa nói rõ ràng, đám người các chàng làm sao biết cái Công Chúa đó là giả chứ? Nàng có thể là thật, chỉ là bị kẻ xấu lừa gạt làm con rối mà thôi!"
"Nàng có còn nhớ chuyện ở Thái Y Viện lần đó hay không?" Hắn ném ra một cái vấn đề.
"Đó là lần nào? Ta đi qua nhiều lần như vậy." Nàng bĩu môi oán trách.
"Chính là cái lần nàng nhảy lên thiếu chút nữa Ϧóþ ૮ɦếƭ Trẫm đó." Hiên Viên Sơ nhéo chặt chóp mũi của nàng, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy rất buồn cười.
Bộ dáng nàng ăn nhiều dấm chua khiến cho hắn rất là thỏa mãn nha!
"Chàng còn dám nói? Lần đó ánh mắt của chàng nhìn ta tựa như ta là một loại gì đó có bao nhiêu ghê tởm, ta đều thấy rất rõ ràng!" Nàng bây giờ nghĩ lại tim vẫn còn rất đau.
"Lúc đó?" Hắn giống như đang hồi tưởng lại, sau khi nhớ tới sắc mặt so với nàng còn khó coi hơn."Lúc đó nàng để cho cái thằng nhóc gọi là Thanh Chí gì đó ôm em của nàng, nói Trẫm làm sao có thể không tức giận? Trẫm nhìn chằm chằm cũng là bởi vì cái tay không an phận kia của hắn! Nàng lại còn ra sức ẫm ĩ đòi rời khỏi Trẫm, Trẫm mới có thể đối với nàng như vậy
"A, coi như ta chưa nói, chàng cứ tiếp tục!"
Hóa ra cái ngày kia khiến cho nàng trải qua khổ sở như vậy, đều là do ăn nhiều dấm chua nha!
"Lúc đó nốt ruồi đỏ trên cánh tay của nàng bị Khuyết Vương nhìn thấy, hắn mới nhớ lại lúc Vĩnh Lạc vẫn còn đang trong thời gian quấn tã, hắn từng nhìn qua phía trong cánh tay của nàng quả thật là có ba nốt ruồi đỏ giống như nàng vậy, trên người Vĩnh Lạc giả một nốt ruồi đỏ cũng không tìm thấy. Nhưng mà. . . . . ."
"Nhưng mà cái gì?"
"Trẫm nhớ, ba nốt ruồi đỏ này là về sau mới có?" Hắn nhớ thời điểm bọn họ lần đầu tiên da thịt thân thiết, trên cánh tay của nàng một nốt ruồi cũng không có.
"Hình như là a! Chính ta cũng không có chú ý tới nốt ruồi này là lúc nào mọc ra." Nàng nghi hoặc gật gù đắc ý, khóe mắt vừa vặn liếc thấy Hạ thái y từ ngoài cửa đi tới.
"Gia gia! Mau vào! Mạt Nhi vừa đúng lúc có chuyện hỏi ngài !" Nàng nói xong liền muốn nhảy dựng lên, Hiên Viên Sơ nhanh tay lẹ mắt ngăn nàng lại.
"Nha đầu, con ăn hết chén dược thiện này, gia gia sẽ để cho con hỏi đủ chuyện." Hạ thái y đặt chén canh màu đỏ như máu ở trước mặt Lý Mạt Nhi, đây là việc hắn thường làm mỗi ngày.
"Cái gì! Còn phải ăn à?" Mặt của nàng ngay lập tức nhăn thành trái khổ qua.
"Đương nhiên rồi, gia gia khi đó không biết được là con đang mang thai, để cho con uống rượu thuốc kia, ngộ nhỡ điều dưỡng không tốt, sinh ra đứa trẻ có cái. . . . . ." Hạ thái y nói xong lại lau lau nước mắt.
Lý Mạt Nhi vội vàng kêu khổ, cực kỳ sảng khoái bưng chén dược thiện kia lại.
"Được được được, con ăn là được! Vậy chàng tới hỏi gia gia đi." Đút miếng thịt gà vào trong miệng nàng nâng nâng cằm ra chỉ thị cho Hiên Viên Sơ.
Hiên Viên Sơ bất đắc dĩ cười một tiếng, lúc này mới nói rõ ràng lại mọi chuyện.
"A, ba cái nốt ruồi đỏ này ư . . . . . . Lúc nha đầu thay đổi gương mặt này, ba nốt ruồi đỏ này cũng theo đó mà biến mất, đấy là tác dụng của thuốc."
"Vậy tại sao hiện tại lại mọc ra?" Nàng không hiểu liền hỏi tới cùng.
Chỉ thấy Hạ thái y hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Lão phu cho rằng, chính là tính khí của Hoàng Thượng phá thủ cung sa, đồng thời cũng giải được một chút dược tính."
"Phụt!" Lý Mạt Nhi phun ra một ngụm thuốc, cực kỳ nhếch nhác.
Thật ra thì cổ nhân nói chuyện cũng rất thẳng nha!
"Này gia gia, theo như người nói, vậy gương mặt này của con cũng có thể hoàn toàn khôi phục sao?" Nàng chợt nghĩ đến khả năng này.
"Không sai, sau khi khôi phục nhất định là cực kỳ giống với nha đầu Đông Vân kia." Hạ thái y tràn đầy tự tin.
"Vậy chẳng phải là đẹp ngây người sao?" Nàng nghe nói Hoàng Hậu tiền triều là một đại mỹ nhân đấy!
"Đương nhiên gia gia vốn định đợi đến khi thuận lợi dẫn con xuất cung, sẽ để cho con uống thuốc giải thay hình đổi dạng, một lần nữa làm người."
"Nói như thế nào con lại có vẻ giống như tội phạm truy nã vậy?" Nàng bĩu môi.
"Đến lúc đó con thật sự sẽ là tội phạm truy nã nha!" Hạ thái y nhún vai.
Hai ông cháu đấu khẩu, ai cũng không phát hiện sắc mặt Hoàng Đế vào lúc này so với thuốc còn đen hơn.
"Ngươi muốn mang nàng xuất cung, còn muốn thay hình đổi dạng khiến Trẫm không tìm được thật sao?" Hắn vậy mà lại còn liên tiếp trọng thưởng cho cái lão đầu có ý nghĩ muốn dẫn nữ nhân của hắn đi. . . . . .
"Nếu như Hoàng Thượng không biết quý trọng, lão phu lúc nào cũng có thể mang nàng cao bay xa chạy. Thực không dám dấu diếm, lần trước Hoàng Thượng trúng độc chính là lão phu hạ độc, nếu như Hoàng Thượng có lỗi với nha đầu của ta, lão phu lúc nào cũng có thể hạ độc lần nữa!" Hạ thái y nói rõ không hề sợ Hoàng Đế.
"Gia gia, lúc đó người không có việc gì hạ độc hắn làm gì?" Lý Mạt Nhi nghe xong so với Hiên Viên Sơ còn giật mình hơn.
"Ai bảo hắn dám chiếm tiện nghi của con còn đánh con nữa!"
"A, hoá ra là như vậy ." Nàng gật đầu một cái, hướng về phía Hoàng Đế mặt đen cười duyên: "Chàng thảm rồi! Ta có núi dựa lợi hại như vậy, xem chàng còn dám khi dễ ta hay không?"
"Nhưng ngươi cái nha đầu ngớ ngẩn này, thế nhưng lại muốn cứu hắn, lão phu không thể làm gì khác hơn là cho hắn dùng thuốc giải, nếu không hắn sao có thể khôi phục được tốt như vậy?" Hạ thái y lắc đầu liên tục, lắc đến nỗi Lý Mạt Nhi cũng đỏ mặt.
Nàng cũng không nỡ để hắn ૮ɦếƭ đâu!
"Trẫm nhất định sẽ không để cho nàng khổ sở lần nữa, ngươi đừng mơ tưởng lại làm cái ý nghĩ xấu gì nữa!" Hiên Viên Sơ một chút cũng không để ý tới sự uy Hi*p đe dọa của Hạ thái y, càng không muốn truy cứu chuyện hắn trúng độc.
Đối với hắn mà nói, từ nay về sau, Lý Mạt Nhi có thể an toàn đợi ở bên cạnh hắn, đó mới là chuyện quan trọng nhất.
"Ai da! Chàng đối với gia gia hung dữ như vậy làm cái gì?" Lý Mạt Nhi trước tiên là liếc Hiên Viên Sơ một cái, rồi sau đó lại hướng hắn cười ngọt ngào, "Ai, chàng nghĩ có muốn nhìn thấy ta thay hình đổi dạng, trở thành một đại mỹ nhân hay không? Nghĩ đi? Nghĩ đi?"
Có người nam nhân nào lại không muốn có một nương tử xinh đẹp chứ?
"Không muốn." Sắc mặt của Hiên Viên Sơ vẫn còn rất đen.
"A? Tại sao?" Nàng chỉ ngây ngốc nhìn hắn.
"Nàng bây giờ cũng đã không an phận như vậy rồi, biến thành đại mỹ nhân rồi, Trẫm chẳng phải là cả ngày lo lắng bị cắm sừng hay sao?" Hiên Viên Sơ một phen ôm lấy nàng, hướng Hạ thái y chuyển tới một cái ánh mắt, người kia bất đắc dĩ lui ra ngoài, còn phân phó thị vệ đem cửa chính và cả cửa sổ cũng đóng kỹ.
Được người nào đó vô cùng nhẹ nhàng thả xuống giường, Lý Mạt Nhi bưng mặt oan uổng.
"Ta sao lại trèo tường chứ! Chàng thật sự không muốn ta xinh đẹp động lòng người sao?"
"Ở trong mắt Trẫm, nàng đã là người xinh đẹp động lòng rồi." Hắn cúi người bắt đầu cắn lên môi hồng.
"Ba hoa!" Nàng ở trên cánh môi của hắn trầm thấp cười một tiếng, cảm giác sự ấm áp và cường tráng của hắn bao vây lấy nàng thật chặt.
A, còn có tiểu bảo bảo của bọn họ!
Thật là khó tin tưởng, nàng thật sự ở cái thế giới này ăn sâu bám rễ rồi. . . . . .
"Ở trong иgự¢ Trẫm còn dám phân tâm nghĩ tới chuyện khác sao?" Cái miệng của hắn từ từ dời xuống.
Hơn nữa còn cùng một Hoàng Đế thùng dấm lớn như vậy nói yêu thương. . . . . .
"Không nên không nghe lời như vậy?" Môi của hắn lại trở về trên môi của nàng, oán trách nàng phân tâm.
"Chàng không phải là thích ta không nghe lời sao?" Nàng nâng cánh tay trắng lên ôm sau cổ của hắn.
". . . . . . Như vậy, Trẫm liền muốn thích nàng một người như vậy." Hiên Viên Sơ không có phủ nhận chỉ khẽ cười rồi lại hôn nàng vài lần.
Hắn không phải là lần đầu tiên nói lời như vậy, thế nhưng mỗi lần nàng nghe được lời nói này đều cảm động giống như vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, khiến cho Lý Mạt Nhi cảm động đến lệ nóng quanh tròng.
Nàng vẫn còn nhớ mẹ, trong lòng tràn đầy chờ đợi sẽ có người cũng có thể xuyên qua đến thế kỷ hai mươi mốt thay thế nàng chăm sóc mẹ của nàng, bởi vì nàng đã không thể trở về rồi.
Mẹ luôn thương yêu nàng như vậy sẽ hiểu nàng chứ? Hiểu nàng ở chỗ này yêu một người, người này đối với nàng cực tốt cực tốt, đứa bé đầu tiên của bọn họ cũng sắp ra đời.
Nàng bây giờ rất hạnh phúc, chưa từng có được hạnh phúc như vậy.
"Còn đang suy nghĩ cái gì?" Giọng nói tràn đầy oán giận dập tắt cảm xúc hạnh phúc của nàng.
Ai da, nếu cái thùng dấm chua này có thể ít đi một chút có phải hạnh phúc hơn hay không? Cũng sẽ không, hi!
"Nghĩ tới chàng nha!"
Nàng chủ động dâng lên nụ hôn, hài lòng cùng nam nhân mình yêu dịu dàng ôm nhau, liều mình triền miên.
=== End ===

Bạn vừa đọc xong truyện: Xấu Phi

Hãy ghé thăm ThichTruyen.VN thường xuyên để đọc những cuốn truyện hay các bạn nhé !
Có thể bạn quan tâm:
List Truyện TEEN đã Hoàn Thành
List Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn Thành
ThichTruyen.VN - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc