Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ - Chương 31

Tác giả: Dật Danh

*Hồi ức của hoàng thượng:
Dường như là một đôi hồ điệp
Lần đầu tiên gặp nàng
Chỉ đơn giản là nghĩ nàng rất thú vị
Nhưng lúc thấy được khuôn mặt thật của nàng, ta sợ đến mức ngất đi.
Thật sự rất muốn biết nàng như vậy sẽ sống thế nào?
Nhưng lúc ở bên cạnh nàng, bộ dạng xấu xí dọa người đó đã dần dần tan biến không rõ, dường như chưa từng xuất hiện, dần dần thành thói quen, thật ra ngẫm lại dáng vẻ của nàng cũng không dọa người lắm, đâu khác gì người bình thường đều có một miệng hai mắt hai tai? Có gì đáng sợ đâu, còn hơn những người bề ngoài xinh đẹp nhưng tâm địa tà ác, trong ngoài không giống nhau, đó mới khiến người khác sợ. Chúng dần dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ta, ta bắt đầu chán ghét những người xinh đẹp, bởi càng xinh đẹp thì sẽ khiến ta càng đề phòng, trừ diện mạo xấu xí của nàng ra, ngược lại lại khiến ta thích cũng không hẳn là thích, nhưng cũng không thấy ghét.
Nhưng tại sao mỗi lần ta tới gần nàng, nàng lại càng tránh xa ta? Ta chỉ là nghĩ nàng rất thú vị thôi mà.
Cho tới khi nàng rời khỏi hoàng cung, biến mất khỏi tầm mắt ta.
Ta ngồi trước bàn cờ một mình, nhớ tới nàng, nhớ tới bộ dạng của nàng, nhớ tới từng nét mặt của nàng, lúc đó ta mới thừa nhận, ta đã thích nàng, ta thích nàng ở chỗ nào nhỉ?
Không biết! Cũng không tìm được đáp án, nhìn quân cờ, đối diện đen còn có trắng, nhưng đối diện ta đã không còn nàng.
Cảm giác đó thật cô đơn biết bao, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy cô đơn như vậy.
Tưởng tượng rằng nếu được gặp nàng, được ở bên cạnh nàng thì sẽ có bao nhiêu điều thú vị xảy ra, ha ha…
Ta đã hiểu, chỉ khi nàng bên cạnh ta, mới có thể khiến ta có cảm giác, chỉ cần nàng vẫn còn bên người ta, rồi có một ngày ta sẽ hiểu được vì sao lại yêu nàng.
Cho nên ta quyết định tới Lan Nhược Tự tìm nàng.
Cũng quyết định giữ nàng ở bên ta vĩnh viễn, cho dù nàng có chạy tới địa phủ, ta cũng phải tìm được nàng!
Lần đầu tiên ta có nguyện vọng muốn giữ lại một người đến vậy, ở cạnh ta nhé……
*Hồi ức của Long công tử:
“Tại sao công tử cứ phải đuổi theo xấu nữ kia như thế! Cô ta thì có điểm gì tốt, bộ dạng thì đã xấu như vậy rồi, còn từ chối Vương gia….”
Mỗi một lần chạy trốn với ta, Truy Nguyệt lại lải nhải vào tai ta như thế! Ta biết cậu ấy là muốn tốt cho ta thôi, mong ta từ bỏ nàng đi, tìm ai đó tốt hơn…
Ta cũng đã từng nghĩ như vậy, tại sao cứ nhất định phải đuổi theo người đó? Nàng thì có gì tốt chứ? Đúng là tiếng hát của nàng rất hay, đó cũng là lần đầu tiên ta cảm thấy rung động vì tiếng hát của người khác.
Nhưng đây là lý do ta không thể quên được nàng ư? Ta nghĩ không chỉ có thế đâu.
Còn có vẻ ngoài xấu xí ấy cũng làm cho ta khó quên, nói thật là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta chỉ muốn té xỉu, nhưng ta chỉ biết cố giả vờ là không sao cả, sau đó còn ôm chặt lấy nàng, ta đã cho rằng cái ôm đó nghĩa là nàng thuộc về ta, bởi ta là vương gia mà, hơn nữa còn đẹp trai như thế! Nàng có lý do gì để từ chối ta đâu, hơn nữa nàng còn xấu như vậy.
Nhưng nàng nhất định từ chối, mỗi lần ta tới gần nàng, ánh mắt của nàng không giống với nữ nhân khác là ngưỡng mộ, xúc động, một lòng hướng về hoặc cảm mến, mà chỉ có né tránh thôi, trực giác mách bảo ta rằng nàng muốn chạy trốn.
Tại sao? Cứ lần lượt biến mất trước mắt ta, mà sao cứ mỗi lần ta đều đuổi theo nàng?
Ưu điểm của nàng…hát êm tai khiến ta thích, nhưng khuyết điểm của nàng…gương mặt xấu xí ấy lại càng làm cho ta khó quên hơn, mỗi lần ta chìm vào giấc mơ, trong đầu ta không phải là cô gái xinh đẹp gì, mà là hình bóng của nàng, ngồi trên một đám mây hát cho ta nghe, tự do tự tại như vậy, vô câu vô thúc, hệt như một tiên nữ.
Nguyện vọng của ta là có thể ngồi bên cạnh nàng, vĩnh viễn được nghe tiếng hát của nàng, cho đến khi thiên hoang địa lão.
*Thiên hoang địa lão: Thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất.
“Hoàng hậu?! Tôi?” Ta chỉ vào mũi mình, “Là làm vợ hoàng thượng??” Chỉ vào thánh chỉ trên tay thái giám, “Cậu có nhầm không đấy?”
“Không nhầm, không nhầm đâu, hoàng hậu nương nương”. Thái giám cười tới mức nước miếng chảy cả ra, nhìn thấy ta cứ như là thấy miếng thịt mỡ không bằng.
Ọe…………..”Không được gọi! Ai muốn làm vợ hoàng thượng thì đi mà làm! Tôi…”
“Tôi cái gì?”
Ặc! Giọng nói ấy………..Tuy rằng còn chưa thấy người nhưng vừa nghe thấy thôi đã đủ để làm ta sợ tới mức nhũn cả chân, châm mềm nhũn, ta đổ người ra đằng sau, đúng lúc có một đôi tay dịu dàng đỡ lấy ta, ta định quay đầu lại nói tiếng cảm ơn, nhưng lại chạm trán một đôi mắt quen thuộc.
“Hoàng….hoàng thượng…………”
“Sao ngài lại ở đây?” Ực! Lại còn cười ‘sáng rực’ như thế, ta có dự cảm không tốt chút nào!
“Trẫm là tới xem hoàng hậu mình thế nào thôi, sợ rằng nếu không nhìn thấy nàng một lúc là nàng đã biến mất không thấy tăm hơi đâu rồi…” Nụ cười rạng rỡ không gì sánh bằng, nhưng đôi mắt lại nheo nheo, thể hiện ra là rất nguy hiểm!
Trời……..không phải là ta vừa nghĩ tới việc chạy trốn đã bị hắn nhìn thấu đấy chứ…..
Chỉ thấy hoàng thượng bảo những người khác lui ra, giờ trong phòng chỉ còn lại có ta và hắn, vô cùng căng thẳng….
“Nàng sẽ không lại chạy trốn đấy chứ?”
Ơ! Hết thảy thói vênh váo hung hăng vừa nãy đã không tìm thấy nữa, hiện giờ hắn thoạt trông có vẻ yếu đuối, cứ như một đứa trẻ cần phải đặc biệt che chở vậy! Nhưng ta không thể lấy ngài được, ta nhất định phải thoát khỏi hoàng cung!
“Có đúng là nàng sẽ chạy trốn không?” Thấy ta không trả lời, có vẻ hắn đã nhìn ra được suy nghĩ của ta, vươn tay ra ôm lấy như sắp phát điên, miệng bị đầu lưỡi hắn xâm chiếm, thật là mạnh mẽ, ta còn cho rằng mình bị hắn hôn tới ૮ɦếƭ rồi ý chứ, may mà lúc ta sắp ngất thì hắn mới thả lỏng người.
“Ta biết nàng sẽ không cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ta, nhưng ta sẽ dùng thời gian cả đời mình để làm cho nàng chấp nhận ta!”
Đây là đang tỏ tình đó sao! So với lời tỏ tình của Long công tử thì ánh mắt hắn mang theo niềm tin kiên định, trong phút chốc khiến ta say mê, nhưng ta nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
“Cả đời? Ngài có thể yêu tôi lâu như vậy không? Ngài có dám cam đoan rằng tình cảm của ngài có thể cả đời không thay đổi không?” Không nên trách ta sao còn nghi ngờ như thế, bởi vì với tướng mạo của ta, nói không để ý một chút nào là tuyệt đối không thể, hơn nữa chẳng phải đối với hắn ta chỉ là tình yêu mới thôi sao? Ta không có cách nào xác định, đâu thể chấp nhận đáp ứng được?
“Ta…ta cũng không biết, nhưng nàng có muốn tự mình xác nhận không? Tình yêu của ta dành cho nàng….?”
“Xác nhận thế nào?” Sẽ không phải là bắt ta moi tim ngài ra, xem trên đó có tên ta không đó chứ?
“Á? Ngài bế tôi lên giường làm gì, đừng có *** của tôi………..Á! Đừng xé bậy áo bên trong!!!!!!!!!”
“Hoàng hậu thân mến của ta, nàng không biết ư? Đây là đại lễ phong hậu của chúng ta đó”.
“Đại lễ phong hậu???” Trên giường?……….Phong hậu???????
“Đúng, trên giường này…” Hơi thở của hoàng thượng phả vào tai ta, thổi nhè nhẹ.
Nhìn bốn phía xung quanh, mới phát hiện ra căn phòng này trang trí quá nhiều thứ….quá khoa trương…toàn bộ đều treo đầy đông cung đồ!!! Cái giường này còn thêu hoa văn long phượng cát tường.
Lúc này không biết vang lên tiếng nhạc từ đâu, đó không phải là giai điệu kì lạ gì, giống hệt như mất bài nhạc trong lễ kết hôn thường thấy trên ti vi.
Còn vang lên tiếng của một đám người, hô to “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương sớm sinh quý tử, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.
“Má ơi! Sao bên ngoài lắm người thế!” Trong lúc lơ là ta lập tức cầm quần áo định mặc vào nhưng lại bị hoàng thượng ngăn cản.
“Ha ha làm thế là không được đâu nha, hoàng hậu đáng yêu của ta, nghi thức còn chưa làm xong, đâu thể để cho nàng mặc y phục vào được…”
Không phải chứ! Nghi thức kết hôn của bọn họ là động phòng luôn sao???
Thấy ánh mắt như con sói của hoàng thượng, ta cảm giác mình như chú cừu nhỏ sắp bị hắn ăn thịt….
Má ơi! Con không muốn! Ai tới cứu ta với…..
====================
“Ngài nhét thứ gì vào miệng tôi thế?” Một viên tròn tròn gì đó rơi vào trong miệng ta, ta còn chưa kịp phản ứng thì đã nuốt xuống bụng.
“Là ngọc hồi xuân…”
“Ngọc…ngọc hồi xuân!” Đó chẳng phải là thứ Công Tôn Hiệp vẫn muốn đó sao?
Hoàng thượng mỉm cười, nhìn làn da và nhan sắc của ta dần dần khôi phục lại như cũ.
“Đúng là như trước thật rồi!” Tóc cũng dài ra một ít, trong chớp mắt đã dài tới lưng………..Oa……..Tóc……..Mái tóc đáng thương của ta đã trở về rồi.
Cảm giác vuốt lên mái tóc mới của mình thật là rất phấn khích…”Hoàng thượng, cám ơn nhé….”
Ơ…Sao lại ngây ra thế, mắt không động đậy………Không phải chứ, ta lấy Ng'n t chọc nhẹ…..Không có phản ứng, lại dùng tay nhéo hắn.
Sau khi nụ cười đẹp đẽ bị tàn phá bởi tay của ta thì trở nên xấu xí như đang mếu.
Giờ ta phải thừa nhận một điều, hắn sợ tới ngây người.
Tuy rằng ngoài miệng nói là thích ta, nhưng thật ra vẫn không thể chịu nổi bộ mặt này.
Ta chỉ biết nói: “A di đà phật…thiện tai…thiện tai…Không phải tôi cố ý đâu, ngài cũng đừng trách gì tôi!” Ta cầm lấy quần áo trên giường, rồi sải bước ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc