Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ - Chương 23

Tác giả: Dật Danh

Rốt cuộc tiểu phương trượng đeo mặt nạ trắng đã xuất hiện……Phương trượng đeo mặt nạ trắng chính là ta….cũng là tiểu hồ đồ!
“Phương trượng?” Thấy phương trượng đeo một cái mặt nạ kỳ quái, rõ ràng Long công tử sửng sốt nhưng bình tĩnh lại nhanh chóng.
“Yes, yes.”
“Hả?” Long công tử và Truy Nguyệt đều khó hiểu. ૮ɦếƭ đuối? ૮ɦếƭ nghẹn? (Từ đồng âm)
“Oh, sorry.”
Cái gì?! “Phương trượng, người nói gì đó chúng ta nghe không hiểu?” Truy Nguyệt thật sự không thể chịu nổi với ngôn ngữ quái dị này nữa đành phải mở miệng.
“Ok, ok.”
A đen, a đen?? Sao phương trượng lại toàn nói lung tung thế này? “Vương gia, chúng ta mau đi thôi, tên phương trượng này thật quái dị!” Truy Nguyệt nói nhỏ vào tai Long công tử.
Dù nói nhỏ nhưng ta vẫn nghe thấy, bởi ta đang đứng bên tai trái, gần tới mức có thể chạm vào lỗ tai hắn, muốn đi ư? Không được, ta còn chưa chơi xong đâu! Bị các ngươi bắt nạt lâu như vậy ở trong cung, bây giờ nhất định ta phải đòi lại, ha ha……Ta là phương trượng ta to nhất!
“Khụ! Thật lòng xin lỗi, những lời tôi nói đều là câu niệm chú để cầu chúc cho khách, ai đã tới nơi này tôi đều phải niệm vài câu, ha ha…”
“Vậy sao?” Long công tử nửa tin nửa ngờ.
“Hóa ra là như vậy!” Truy Nguyệt thì lại tin toàn bộ lời ta nói.
“Thế các thí chủ tới bản tự là muốn làm gì?”
“Tìm người!” Long công tử nhìn chằm chằm vào mặt nạ của ta, cẩn thận quan sát.
Oa…….ánh mắt thật lợi hại, ta không ngờ hắn còn có ánh mắt như vậy đấy. “Tìm người, được thôi! Bản tự không có gì nhiều, chỉ có người, thí chủ muốn người thế nào? Cao hay thấp, béo hay gầy, nhỏ hay to, già hay trẻ, trắng hay đen, người Trung Quốc hay nước ngoài? Hì hì….ai cũng có…nhưng có một điểm giống nhau là đều là nam!”
“Vị phương trượng này thật tài giỏi, lại có thể thu nhận được nhiều đệ tử như vậy…nhưng tại sao lại không dám cho người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình?” Nói xong, trông hắn giống hệt cái lần đầu tiên chọn khăn che mặt cho ta, khiêu khích tới mặt nạ của ta.
Ta cả kinh! Hắn không nhìn ra gì đấy chứ! Không thể, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh! “Bản tự có quy định: phương trượng phải đeo mặt nạ!”
“Ồ? Có quy định như thế à? Vậy sao phương trượng kia lại không đeo?” Đại sư huynh đúng là đệ tử tốt, không hiểu thì sẽ hỏi, tò mò thì sẽ hỏi thẳng ngay lập tức.
Ta quay sang, đưa lưng về phía Long công tử, nói nhỏ “Anh còn dám nhiều lời, đợi lát nữa tôi sẽ chẻ củi cả buổi chiều.”
Những lời này quả nhiên có hiệu quả, đại sư huynh lập tức ôm đầu, chạy xa rồi mà vẫn nghe thấy tiếng la hét: “Ta đau đầu ૮ɦếƭ mất!”
“Ha ha…đồ đệ Quá Đần (pháp hiệu của sư huynh) của tôi là như vậy đấy, đừng để ý, đừng để ý”
“Ồ…” Cảm giác có gì đó rất kỳ lạ, chủ tớ hai người quyết định nói ít, bắt tay vào làm việc quan trọng hơn: “Thật ra chúng ta tới đây là muốn tìm một cô nương!” Mong rằng mọi chuyện có thể giải quyết một cách nhanh chóng. Ôm suy nghĩ như vậy, chủ tớ đồng thanh mở miệng.
“Cô nương?” Ta bật cười, “Bản tự là chùa hòa thượng chứ không phải am ni cô, cô nương ở đâu ra?” Trước mặt các ngươi thì có một vị đấy! Ha ha ha …….
“Nhưng….có người giấu tên báo cho chúng ta là thiên hạ xấu nữ đang trốn ở đây!” Long công tử sốt ruột nói.
“Đúng vậy, người đó còn dám lấy đầu ra đảm bảo, tin ấy tuyệt đối là chính xác!” Truy Nguyệt cũng phụ họa theo.
“Lấy đầu ra đảm bảo? Đúng là chuyện hài, ngay cả người đó là ai hai người cũng không biết thì biết tìm đâu ra để lấy đầu hắn!” Lại có kẻ dám tiết lộ bí mật việc ta đang ở Lan Nhược Tự, ai làm như vậy chứ? Đáng ghét! “Nếu người đó đã nói như vậy thì chi bằng hai vị hãy ở lại chùa kiểm tra thật kĩ xem trong bản tự có người mà các vị muốn tìm không, thế nào?”
“Việc này…” Khuôn mặt Long công tử lộ vẻ khó xử. “Vương gia, tuyệt đối không được!” Truy Nguyệt gạt bỏ “Người trước mặt này ta cảm giác có một loại gian ác kỳ lạ, hình như người nào đứng đầu cũng mang theo vẻ gian ác như thế!”
Ô! Hóa ra đồ đầu gỗ như anh mà còn có năng lực cảm nhận cơ đấy! Có ích! Tuyệt đối có ích! “Thí chủ, nếu người đó rất quan trọng với thí chủ thì ta cho rằng nếu không kiểm tra kĩ càng, thí chủ sẽ không yên tâm mà đi chứ?
“Đương nhiên! Nàng rất quan trọng với ta, một người vô cùng quan trọng!” Không cho phép bất cứ kẻ nào nghi ngờ tình cảm của ta dành cho Yến nhi! “Được! Ta ở lại!”
“Vương gia…….” Truy Nguyệt kêu gào một trận.
Ha! Nghĩ tới mưu kế trong đầu, ta vui vẻ tới mức muốn nhảy nhót, nắm chặt quả bóng lớn trong tay….Nhưng ta vẫn phải làm như thật nghiêm chỉnh, “Được rồi, để tôi đưa hai vị tới phòng phía đông.”
Chủ tớ Long công tử đi theo sự hướng dẫn của ta, sắp sửa tới mục tiêu của ta, chỗ đó có một món quà lớn đang chờ hai người! Trong lúc ta đang hí hửng thì bỗng nhiên nhị sư huynh tới.
“Tiểu phương trượng, lại có người đến.”
Cái gì??? Lại có?? Có phải thời tiết hôm nay đẹp quá không mà lại có kẻ rảnh rỗi không biết làm gì lên chùa thắp hương?
“Là ai?”
“Một người tự xưng là Hoàng Long công tử.”
Hoàng Long? Hoàng Thiên Long? Không phải chứ???
“Ừ, Quá Ngốc (pháp hiệu của nhị sư huynh), anh đưa hai vị này tới phòng phía tây đi. Để tôi đi gặp người đó.” Xem có đúng là người mà ta đang nghĩ tới không. “Vâng, tiểu phương trượng, xin mời hai vị thí chủ đi theo ta.”
Thấy Long công tử đi khuất ta tới yên tâm đi gặp vị khách kia……..Không biết có đúng như người mà ta đang nghĩ không? Sẽ biết đáp án ngay thôi.
Quả nhiên! Đúng là hoàng thượng vận hoàng bào lộng lẫy và kẻ ta đã từng gặp trong cung….Tiểu Hạ tử.
“Thí chủ, tôi chính là phương trượng của bản tự, xin hỏi thí chủ có chuyện gì?” Trước mặt Hoàng thượng ta cũng không dám bừa bãi như vừa nãy, Hoàng thượng này…..theo như trực giác của ta mách bảo, hắn không đơn giản, rất khó ứng phó!
“Ồ…Vậy sao?” Không nói thẳng mục đích, chỉ thấy hắn gập cây quạt vào, sau đó từ tốn uống trà, “Phương trượng, giọng của ông rất quen” Cặp mắt lợi hại và cả thái độ uy nghiêm của hắn dường như có thể nhìn thấu tất cả, ta sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng điều chỉnh giọng nói trầm xuống một tí “Vậy ư? Giọng của lão nạp cũng là giọng như dân chúng bình thường thôi”
“Không đúng!” Như diều hâu nhìn thấy con mồi, “Là giống giọng nói của nữ tử”.
Nếu trong miệng ta mà có trà thì khẳng định sẽ phun ra bằng sạch, ánh mắt của hắn thật là xảo quyệt, nhưng ta cũng không phải đèn cạn dầu đâu “Ý của ngài là tôi không giống nam nhân?” Ra một chiêu hỏi trước để tránh nạn.
“Không, tại hạ chỉ đang khen ngợi giọng của phương trượng nghe rất êm tai mà thôi, ha ha, hà tất phải nổi giận như thế. Không ngờ ông lại thật sự là nam”.
Đồ gian xảo! “Cám ơn thí chủ đã khen ngợi, vậy ngài tới chùa là có việc gì? Nếu không có thì xin thứ lỗi, tôi có việc phải đi trước.” Hiện giờ ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn, càng xa càng tốt!
“Mõ trong chùa này rất đặc biệt, đều làm bằng sắt.” Nói sang chuyện khác vậy, ha ha, tên phương trượng này có vấn đề, có vấn đề, đâu có thể để ông ta thoát thân nhanh như vậy chứ.
“A..Ha ha…về việc này tôi đúng là rất tự hào……….” Nhớ lại lần đầu tiên ta gõ mõ, lúc phương trượng bảo ta niệm kinh, lần gõ đầu tiên ta mất một ngày một đêm gõ nhưng vẫn loạn cả lên. Sư phụ còn khen ta chăm chỉ nữa, lại còn bảo ta gõ mõ cho mọi người niệm kinh, muốn toàn bộ sư huynh phải học ta (Thật ra ta chỉ là cầm mõ đánh gián đánh chuột tới nát bét thôi!) Có thể tưởng tượng rằng, toàn bộ sư huynh đều học ta, trong vòng một ngày gõ mõ tới lung tung rối loạn, kết quả…….ha ha ha ha ha ha bị phương trượng bắt luyện Thiết đầu công bảy bảy bốn mươi chín ngày, luyện tới mức ngất trên mặt đất, ai cũng không xuống giường đươc, từ đó về sau mõ của bản tự đều sửa thành chất liệu sắt, đương nhiên cây cối cũng được bảo vệ rồi, làm gì có ai chặt cây nữa. Ta đã làm một chuyện lớn bảo vệ môi trường nha, có thể không tự hào được sao? Ha ha…..
“Hóa ra mõ trong chùa đều làm bằng sắt là do công lao của phương trượng, thật là thông minh, lợi hại, vả cả…” Hoàng thượng bỗng nhiên ngừng lại.
Ta tò mò, lập tức nghiêng người tới đó “Cái gì nữa?”
“Ông thơm quá.”
Cứng đờ……….Nhũn dần…….Âm thanh….thật…thật gợi cảm, rất có mị lực, thật thích, hơi thở nam tính không ngừng phả vào tai của ta, tim ta đập thình thịch.
“Ha ha…ta thích cuộc sống yên tĩnh trong chùa nên muốn ở lại vài ngày, không biết có được không?”
“Có, có…có thể, ngài muốn ở bao lâu cũng được.” Bị mê hoặc tới mức không biết mình đang nói gì nữa “Tôi sẽ lập tức dẫn ngài tới phòng phía bắc!”
“Vậy phiền phương trượng dẫn đường.” Hoàng thượng lộ ra bộ dạng mưu mô thừa cơ lấn tới, tiểu Hạ tử vô cùng kinh ngạc, hắn chưa từng nhìn thấy Hoàng thượng cười….cười vui vẻ như thế, rốt cuộc phương trượng này là người phương nào???
Ta đưa Hoàng thượng tới phòng phía bắc rồi trở lại phòng ngủ của mình, đang ngồi yên ổn thì tam sư huynh chạy vọt đến! “Tiểu phương trượng! Thần tài……..thần tài………tới!”
Thấy hai con mắt của tam sư huynh đều biến thành hình trái tim, hắn là người ta tín nhiệm nhất trong chùa này, làm chuyện gì cũng rất được việc, nhưng chỉ có một khuyết điểm duy nhất là……….quá tham tiền!
“Thần tài? Này, sao anh không tìm cách mà moi vàng từ hắn còn chạy tới đây làm gì hả?” Ta tiếp tục ngồi yên.
“Đương nhiên là rồi chứ, cậu xem!!” Hắn móc ra một thỏi vàng thật to rồi kích động nói, trên bề mặt còn phát ra ánh sáng thật mê người! Thật đúng là thỏi vàng lớn nha….ta lập tức có cảm tình với vị ‘thần tài’ này, nhất định phải đi gặp hắn xem sao, “Đưa tôi đi gặp người đó ngay lập tức!”
Ha ha……ta cũng rất có cảm tình với tiểu phương trượng, đều yêu tiền như ta, ha ha…
Đi tới trước đại phật tự, ta thấy một người mặc quần áo màu xanh lục, trên mép có râu, bụng thì phình ra, trông giống hệt một viên ngoại mập ú trong ti vi. Bên cạnh còn có người hầu tuấn tú.
“Ông là phương trượng của Lan Nhược Tự?” Người mặc quần áo màu xanh lục kia xoay người đối diện với ta, ta sợ tới mức suýt nhảy dựng lên! ‘Hắn’ lại chính là công chúa. Còn kẻ bên cạnh kia ta cũng nhận ra, là Tiểu Tiểu! Sao đang từ hoàng cung lại chuyển nhà sang đây thế này? Hoàng thượng, công chúa đều chạy tới chỗ ta là sao? Muốn làm gì đây?? “Đúng vậy, chính là lão nạp, không biết viên ngoại tới đây có việc gì?”
(Viên ngoại: 1 chức quan)
“Ha ha….nếu ông đã hỏi thẳng như thế thì ta đây cũng nói luôn, ta muốn ở đây!” Công chúa tới gần đúng lúc chạm vào tay của ta khiến ta giật mình, cái bụng là thật. Công chúa thật sự đang mang thai?? “A………Hình như không tiện cho lắm?”
“À.” Công chúa nhìn ta với vẻ khinh thường, “Tiểu Tiểu, mang tới đây!” Chỉ thấy Tiểu Tiểu lấy ra mười thỏi vàng đưa cho công chúa “Vậy thế này đã tiện chưa?” Thỏi vàng sáng chói, rực rỡ trước mắt ta.
Không được! Phải nhịn! Phải nhịn! Không thể để người khác coi thường mình được! Làm người là phải có chí khí, không thể vì tiền mà bán đứng nhân cách bản thân được. “Không…”
“Có thể, có thể, tuyệt đối có thể ở lại…”
“Quá Tham (pháp hiệu của tam sư huynh)!!” Ta chưa từng nói là sẽ đồng ý kia mà!
“Tiểu phương trượng này, cái gì cũng có thể bỏ qua được nhưng đừng bỏ qua tiền.” Tam sư huynh vừa nhận vàng, vừa nói nhỏ bên tai ta.
Đương nhiên là ta biết! Ngươi tưởng ta không muốn vàng chắc, nhưng bản tính của cô công chúa này thuộc loại siêu siêu kinh khủng, hơn nữa những suy nghĩ trong đầu không hề giống người thường một chút nào. “Anh thật sự muốn giữ lại ông ta sao?”
“Đương nhiên!” Trả lời ta không hề do dự, “Được rồi, vậy từ hôm nay trở đi, tất cả mọi việc liên quan tới ông ấy đều do anh thu xếp, thế nào?”
“Oa……tiểu phương trượng, cậu đối xử tốt với ta quá!” Nói xong dang tay ra định ôm ta, chẳng lẽ muốn hôn ta??? Ta lập tức hô to “Ngừng! Anh mau dẫn bọn họ tới phòng phía tây đi.”
“A…dạ…” Có vẻ như đã ý thức được hành vi của bản thân hơi quá phận, vẻ mặt tam sư huynh áy náy.
Còn công chúa? Nàng ta nghĩ gì thế không biết? (Oa…..tới Lan Nhược Tự là quá chính xác, có thể nhìn thấy tình sư đệ, thật quá thú vị) Còn ta thì nghĩ gì? (Ha ha…..sau này có tam sư huynh xui xẻo phụ trách công chúa, nhất định cuộc sống của hắn sẽ rất ‘phong phú đa dạng’ đây, cả đời cũng khó quên, ha ha…)
Thấy công chúa đã đi xa, ta định trở lại đặt ௱o^ЛƓ ngồi chỗ cũ thì bỗng nghe thấy tiếng chảy nước miếng của tứ sư huynh, “Ào ào, ào ào…” To như vậy đấy, có thể so với thác nước ở Lư Sơn được,vị mỹ nữ đó chắc chắn không tầm thường nên mới khiến tứ sư huynh mê mẩn như thế, vừa ngắm đã thích, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt, tứ sư huynh này cả khuôn mặt lẫn dáng vóc đều không thể bắt bẻ được gì, nhưng đáng tiếc nhân phẩm không tốt, là một kẻ đại củ cải háo sắc số một, thái độ với nữ nhân chỉ có thể dùng một câu để hình dung: Đã bên cạnh hắn thì nhất định sẽ mang thai.
“Quá Xuẩn, có mỹ nữ lên núi hả?”
“Gì mà lên núi, người đó đang ngồi ở chỗ cậu rồi còn gì!”
Chỗ ta? Không phải chứ, ta run rẩy quay đầu lại, á…….là tên Đông Phương Bất Bại vận y phục màu đỏ……mặt hắn không chút thay đổi, chỉ có một biểu hiện, đó là lửa giận ngùn ngụt “Ông là phương trượng?”
“Phải, phải” Ta vất vả lắm mới đối diện được với hắn, thật đáng sợ, là ai làm cho hắn tức giận thế, cho dù là ai thì kẻ đó tuyệt đối phải ૮ɦếƭ, bình tĩnh nào!!!
“Nói, xấu nữ kia ở đâu?” Bỗng nhiên hắn P0'p cổ ta, trời ạ, kẻ khiến hắn tức giận lại chính là ta!!!
“Xin hãy buông tay ra đã!” Ngươi P0'p chặt như thế thì ta biết nói thế nào được. Hít thở cũng khó khăn! Thấy khuôn mặt trắng bệch của ta hắn mới vụt cái thả tay xuống.
“Ui cha, mỹ nhân, mong nàng đừng cố sức tóm tiểu phương trượng như vậy”. Tứ sư huynh vọt tới trước mặt hắn, giúp ta chặn đường nhìn của hắn, bây giờ ta mới biết được hóa ra Quá Xuẩn cũng không quá ngốc như cái tên đâu, thật ra hắn đang tìm cách (Suy nghĩ của tứ sư huynh: Mỹ nhân muốn túm cũng nên túm ta đây này, sao lại đi túm cái người từ mặt mũi tới dáng vóc đều xấu xí kia chứ) [Nên biết rằng nếu hắn đang tìm cách thật sự thì ta nghĩ tuyệt đối không muốn cám ơn hắn mà ngược lại sẽ hủy hoại dung nhan của hắn cho coi]
“Ngươi! Ngươi tránh ra!” Đông Phương Bất Bại dùng mười tầng nội lực đánh bay tứ sư huynh ra ngoài! Á! Chẳng ngờ nổi tên kia còn có thể bình yên vô sự đứng dậy, mặt lại còn cười khúc khích (Được nắm tay mỹ nữ, sao ta có thể không cười được chứ, ha ha…) “Mỹ nhân à, mỹ nhân, tức giận mà cũng đẹp như thế, ta yêu nàng tới ૮ɦếƭ mất thôi!” Trời…ta thật sự là hoàn toàn bội phục tên háo sắc này! Vẻ mặt Đông Phương Bất Bại muốn xấu bao nhiêu thì có bấy nhiêu, tức giận tới đỏ cả mặt, môi hơi run rẩy, hai mắt mở trừng trừng như sắp nhảy ra ngoài! Oa!!!! Điều lợi hại nhất chính là tóc hắn đều dựng thẳng lên, trông y hệt cái vòng cổ da rắn của tứ sư huynh (Đây đương nhiên là ảo giác của ta thôi) Tứ sư huynh cười hạnh phúc, còn sung sướng hát “Mỹ nhân, mỹ nhân, ta yêu nàng như chuột yêu gạo……ta yêu nàng yêu tới ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ rồi vẫn còn yêu nàng, yêu yêu yêu, mỹ nhân, mỹ nhân, ta yêu nàng nàng nàng nàng, chỉ nàng mà thôi, mỹ nhân……………” Giọng nam cao quãng tám, ta có thể dám chắc mọi người trong chùa đều có thể nghe thấy tiếng hát. “Rốt cuộc ngươi là ai?” Đông Phương Bất Bại phun ra máu, đúng là nội công thâm hậu, không ngờ có thể tiếp một chưởng lâu như vậy mà mặt không thay đổi.
“Hát rất hay, đệ hâm mộ huynh lắm, Quá Xuẩn……….” Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên……thấy tình cảnh như vậy ta ngây ra, ta chưa bao giờ biết rằng võ công của hắn lại tài giỏi như thế, còn tưởng hắn chỉ có võ tán gái thôi chứ? Quá kinh ngạc, rốt cuộc Lan Nhược Tự này còn có bao nhiêu chuyện vượt xa tưởng tượng của ta nữa đây……
“Cám ơn, cám ơn mọi người đã ủng hộ, mỹ nhân. Nàng nhìn xem nhiều người ủng hộ chúng ta như vậy, chi bằng đêm nay……chúng ta bái đường thành thân đi, hí hí…” Chắp tay cảm ơn rồi hắn đi về phía Đông Phương Bất Bại.
“Đừng có mơ!” Nói xong xuất một chiêu nhưng tứ sư huynh dễ dàng tránh được, rồi sử dụng lăng ba vi bộ tới gần Đông Phương Bất Bại, điểm huyệt của hắn, Đông Phương Bất Bại nghiến răng nghiến lợi nhưng miệng không thể nói, tay không thể đánh, chân không thể đá, chỉ có thể ngã vào lòng tứ sư huynh. Tứ sư huynh hiện ra sắc mặt như một con sói hoang dã, nhìn thấy tiểu mỹ nữ mà hắn hưởng thụ thì không thể chịu được nữa, “Khoan…. khoan….. khoan……khoan đã!” ta nói xong mười chữ khoan thì thiếu chút nữa tắt thở “Gì nữa? Tiểu phương trượng?” Hắn hiện rõ vẻ mặt cực kì cực kì không thể nhịn được. “Hắn, hắn là nam……..”
“Nam???” Tứ sư huynh không tin, còn lấy tay sờ xuống dưới Đông Phương Bất Bại, “Không thể nào!” Sờ cẩn thận lại một lần nữa. “A! hừ hừ hừ hừ………Nàng thật sự là nam!” Lập tức buông tay ra, bịch…….tên Đông Phương Bất Bại ngã xuống mặt đất. “Mỹ nhân à, mỹ nhân, tại sao nàng lại là nam tử?” Tứ sư huynh vẫn luyến tiếc không muốn buông tha, nếu không Đông Phương Bất Bại có chạy đằng trời cũng không thoát được! Tứ sư huynh vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mò mẫm nắm rồi kẹp…Đông Phương Bất Bại tức tới mức hôn mê bất tỉnh, cuối cùng mới chịu thả ra. “Haizzz…Quá Xuẩn, anh đưa hắn tới phòng phía nam cho tôi.” Thấy Đông Phương Bất Bại bị sư huynh đày đọa tới mức hôn mê, ta nhìn theo hai bóng người đi khuất mà lòng đầy thương cảm, thật tội nghiệp anh, Đông Phương Bất Bại.
Rốt cuộc mọi phía đều đã đầy người ở, nếu có thêm người tới chắc ta chỉ có thể cho kẻ đó vào sài phòng thôi…….
(Sài phòng: Phòng để cạo đầu cho sư)
“Tiểu phương trượng, có người tới!”
Bốp! Ta đâm thẳng vào cây cột, “Còn người sao, bảo hắn tới luôn sài phòng đi, phòng khách của bản tự hết rồi.”
“Ồ! Tiểu phương trượng thật thông minh, dù sao hắn cũng nhất định ở sài phòng mà!” Ngũ sư huynh vui vẻ vỗ tay.
Hở??? “Anh nói hắn đã ở sài phòng?”
“Đúng vậy! Hắn hô lên một câu rồi bay tới sài phòng, vậy chẳng phải hắn muốn ở sài phòng còn gì, có chuyện gì vậy?”
Hô lên một câu? Thế chẳng phải là trộm ư?
“Đưa tôi đi xem!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc