Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ - Chương 14

Tác giả: Dật Danh

“Ha ha…rốt cuộc Phò mã cũng đã tới.” “Vi thần đến chậm, mong Hoàng thượng thứ tội.”
“Không sao, ha ha…nhưng đáng tiếc khanh đã lỡ mất một màn biểu diễn thú vị rồi.” Hoàng thượng nói xong còn cười ám muội với ta.
Chậc, Hoàng thượng kinh khủng quá, ngài còn cười như thế với ta cơ đấy. Ánh mắt Long công tử lại hung dữ gấp đôi, dường như đang có vô số cây đao từ trên bay xuống đầu ta.
“Vậy ạ? Là vị cô nương này ư?”
Hoàng thượng khẽ gật đầu, “Nàng đúng là một cô nương đặc biệt. Khanh nói có đúng không?”
“Hoàng huynh, mọi người đang nói tới đồ chơi gì hay thế?” Bỗng dưng công chúa xuất hiện, cười hồn nhiên, nhưng vừa nhìn thấy Long công tử thì lập tức mặt xanh như quả mướp đắng, xem ra cũng không thích Long công tử này.
“Đúng vậy, Hoàng muội đến muộn mất rồi, đúng là tổn thất rất lớn đó.”
“A!! Sao lại như vậy, có gì có thể chơi ạ?”
Hoàng thượng, nghìn vạn lần đừng có trả lời, đừng đừng! Ta liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu. Cố gắng để không nhìn vào ánh mắt hung ác của tên Long công tử kia, ta chỉ biết nếu công chúa nghe xong khẳng định sẽ……..
“Chính là nàng” Mỉm cười, cười thật rạng rỡ như ánh mắt trời, Hoàng thượng mỉm cười làm cho ta nhớ tới một người, à quên ông ta không phải người, ông ta là Diêm vương dưới địa phủ. Là cái tên…cái tên thấy ૮ɦếƭ không cứu còn đứng nói ta ngu ngốc.
Quả nhiên nghe thấy công chúa nói: “Muội muốn có nàng ta.”
Này này này này, ta là người chứ không phải đồ vật nhé, nói muốn là muốn được sao, kế hoạch xuất cung của ta có vẻ càng xa xôi hơn nữa rồi.
“Vi thần cũng muốn”
Á!
“Khanh cũng muốn có nàng?” Ánh mắt Hoàng thượng trở nên gian tà.
“Đúng ạ”
“Không được, là bản công chúa ta chọn trước chứ.”
“Không, so với công chúa thì thần chọn sớm hơn.”
“Ê, ta nói muốn trước thì phải là của ta. Nàng là của ta.”
“Công chúa…” Long công tử có vẻ muốn phản bác nhưng lại bị Hoàng thượng ngăn cản.
“Nếu khanh đã muốn thì chi bằng ngày mai chúng ta tổ chức một trận đấu truyền thống để quyết định, thế nào?”
“Hoàng thượng muốn dùng nàng làm phần thưởng ư?”
“Đúng, lại có thể chơi! Cứ quyết định như vậy đi.”
Vừa nghe đến chơi là công chúa này việc gì cũng làm được, cho dù đằng trước có một cái hố to, nhưng chỉ cần nói với nàng là bên trong có đồ chơi rất hay, thì nàng sẽ không ngần ngại mà nhảy xuống. Haizzzz. Trận đấu truyền thống? Là cái gì chứ? Tóm lại phần thưởng đã định là ta rồi, kế hoạch xuất cung phải nghĩ sang hướng khác thôi!!!
Trận đấu truyền thống? Cả một buổi tối ta ngồi suy nghĩ xem rốt cuộc trận đấu ૮ɦếƭ tiệt đó là gì. Rất muốn đi hỏi ai đó nhưng Hoàng thượng đã nói thế thì chắc mọi người đều nghĩ là ta đã biết rồi, nhưng ta đây làm sao mà biết cơ chứ? Ta có phải người triều đại này đâu. Sự tình sao lại đi tới mức này, haizzz, đành chờ ngày mai rồi tính tiếp vậy..
“Meo meo…meo meo…”
Meo meo? Ta ngẩng đầu nhìn con mèo nhỏ màu trắng chỉ xuất hiện ở lãnh cung. Sao có thể xuất hiện trong phòng ta được nhỉ? Bởi bị coi là phần thưởng nên ta bị canh phòng nghiêm ngặt, bị ném vào căn phòng này, Hoàng thượng đã hạ lệnh chỉ tới lúc trận đấu ngày mai bắt đầu thì ta mới được ra ngoài.
“Mèo nhỏ, ngoan, lại đây nào.” Ta ngoắc tay về phía con mèo nhỏ đáng yêu kia.
“Ta không phải mèo nhỏ, cô đã từng gặp con mèo nhỏ nào lại to như thế chưa hả?”
Á! Mèo nói chuyện, ta kinh ngạc nhìn nó.
Con mèo kia nhảy lên gường, gạt cái khăn che mặt của ta xuống, cẩn thận nhìn khuôn mặt ta. “Xem ra ta không tìm sai người, cô đúng là tiểu hồ đồ rồi.”
Tiểu hồ đồ? Xưng hô này chỉ có người trên thiên giới mới biết được. “Rốt cuộc ngươi là ai hả?”
“Ha ha, ta chính là người nguyệt lão phái xuống để tìm Long châu giúp cô, người có duyên.” Con mèo tăng thêm âm lượng ở ba chữ người có duyên, khiến ta nghe thật rành mạch rõ ràng. ‘Người’ có duyên? Mèo sao có thể xem là người được? Bạch gia gia cho dù đã già nhưng chẳng lẽ không phân biệt được đâu là mèo đâu là người. “Làm sao có thể chứ? Bạch gia gia đã nói là người có duyên. Là người, sao có thể biến thành mèo được?”
“Khụ..khụ…về điểm ấy có chút hiểu nhầm, ta vốn chuẩn bị đầu thai sang kiếp người, nhưng đầu thai nhầm nên mới thành mèo, nhưng ta là con mèo lợi nhất nhất trên thế gian, ha ha…đúng là ông ấy đã phái ta xuống đây giúp cô.”
Con mèo lợi hại nhất? Ta có nhìn ra được chỗ nào lợi hại đâu đâu, nhưng nếu người khác mà phát hiện ra con mèo biết nói thì khẳng định sẽ cho là yêu quái, khóe miệng ta co lại, nhớ ngày đó ra cũng bị đầu thai nhầm như vậy, nhưng tốt xấu gì vẫn được làm người, chỉ vì phạm một ít sai lầm, còn người kia ngay cả đầu thai làm người với mèo mà cũng nhầm được, thật đúng là đại ngốc, có đáng tin không đây?
“Này này, đừng có nhìn ta với ánh mắt nghi ngờ thế kia. Mũi ta rất thính, Long châu mà ở gần thì ta lập tức có thể ngửi được.”
Mũi thính? Là sở trường của chó kia mà. Haizz, xem ra nó làm mèo mà cũng không phải mèo!!!
“Cô mà còn thở dài thì ta đây sẽ không giúp cô xuất cung nữa.”
Á! “Ngươi biết cách ra khỏi cung ư?”
Nó cười tự tin “Đương nhiên.” Cái mũi hếch lên.
“Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ mau đi luôn đi!” Ta cũng không muốn làm phần thưởng ngày mai đâu.
“Không được, vì mũi ta ngửi thấy có một viên Long châu trong hoàng cung, lấy xong chúng ta mới có thể đi.”
A~~~~~ lại là long châu ~~~~~~
“Vậy long châu ở đâu?”
“Tạm thời chưa rõ, nhưng dựa vào cái mũi của ra nhất định có thể tìm được.”
“Nhưng ngày mai ta sẽ phải làm phần thưởng cho người khác!”
“Vậy chẳng phải tốt lắm sao? Trong trận đấu ngày mai, chúng ta có thể nhân cơ hội tìm xem trên người ai có long châu.”
“Có thể biết trong trận đấu ngày mai à?”
“Đúng vậy, ngày mai sẽ thi bơi!”
Bơi?? Thật là quái lạ, thời cổ đại bảo thủ lại cũng có thể dùng môn bơi để thi đấu, ha ha…Xem ra ngày mai sẽ rất thú vị, ta bắt đầu nôn nóng muốn xem cuộc thi bơi ở cổ đại như thế nào rồi đấy, “Vậy sau khi lấy được viên long châu, chúng ta còn có thể ra ngoài cung không?”
“Đương nhiên có thể!”
Ha ha, vậy không có gì phải lo lắng nữa rồi, thanh thản đi ngủ thôi, chờ ngày mai xem trận đấu. Ha ha, nhưng còn một vấn đề khác, nếu như người có duyên của ta là con mèo kia, vậy tại sao Long công tử nhìn thấy ta lại không bị làm sao?
Hôm sau Hoàng thượng đích thân đưa ta tới nơi diễn ra trận đấu. Lúc gần tới nơi ta nhìn thấy ~~~ Oa!!! Một cái hồ lớn quá…
“Hoàng thượng, lần này hình như là chỗ khác với trận đấu trước thì phải?” Long công tử nhìn Hoàng thượng vừa mới đến thì hỏi.
Khác trước kia?
“Ha ha…đúng vậy, chỗ tổ chức trận đấu trước kia quá đơn giản, lần này là trẫm tự mình chọn nơi đây, đúng là chỗ tốt, rất thích hợp để mạo hiểm”
Mạo hiểm? Ta rất là nghi ngờ ý nghĩa của hai từ này.
Dường như nhìn ra nghi ngờ của ta, Hoàng thượng nói sang sảng “Nơi này chẳng những sâu mà còn có cả cá sấu rất hung dữ nữa.”
Cá sấu!!!!!!!!
“Ha ha, hình như đâu chỉ có thế, sáng nay hoàng huynh còn sai người thả cá mập xuống nữa cơ!” Công chúa đứng ở bên cạnh Long công tử, có “lòng tốt” nhắc nhở.
Cá mập!! Ta kinh ngạc, tên Hoàng thượng này sao có thể thả mấy thứ nguy hiểm đó xuống hồ được chứ? Nếu nó cắn người thì biết làm thế nào, cho dù không cắn người thì cũng sẽ dọa ૮ɦếƭ người.
“Hoàng thượng?” Long công tử mang theo ánh mắt phẫn nộ, xem ra ý định của Hoàng thượng là không cho bất cứ ai có cơ hội thắng rồi.
“Ha ha…Bây giờ để xem trong các vị ái khanh ai có dũng khí xuống nước để đoạt mỹ nhân…haha”
Hoàng thượng lại cười vui sướng, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy nụ cười ấy ta lại có dự cảm không tốt lành gì, tiếp theo hắn nói thêm một câu, lại một lần nữa chứng minh dự cảm của ta là chính xác.
“Để cổ vũ thêm dũng khí của ái khanh, trẫm quyết định dùng thêm một viên Long châu làm phần thưởng!” Nói xong lấy ra một viên long châu màu xanh từ trong tay áo.
Thấy long châu miệng của ta há thành chữ “O”, không ngờ hắn còn có một viên long châu nữa, ta thật hối hận cái lúc hắn gây rối lại không thăm dò tiếp xem rốt cuộc hắn có bao nhiêu viên long châu, nhưng thật ra hắn sờ thì ta cũng mò………
Hắn nhìn ta rồi cười, có vẻ như cười nhạo ta vậy, sau đó thản nhiên ném viên long châu vào hồ nước.
“Chỉ cần ai có thể xuống đem viên long châu này lên, long châu và mỹ nữ đều thuộc quyền sở hữu của người đấy.” Hoàng thượng lớn giọng tuyên bố.
Ta trơ mắt nhìn long châu rơi vào hồ nước, trái tim thật đau xót, long châu của ta… rất nhiều người cũng lộ ra vẻ tiếc nuối như ta, liên lục lắc đầu, bất lực chỉ biết nhìn….
Long công tử nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoàng thượng, hai tay nắm chặt lại, ta biết nhất định là hắn muốn đánh Hoàng thượng, bởi vì ta cũng muốn làm thế….tên Hoàng thượng này thật đáng đánh đòn!
Còn công chúa thì sao? Lại đang nhàn nhã dạo chơi, thưởng thức bộ dạng khó coi của Long công tử, còn cười rất chi là vui vẻ, giống hệt Hoàng huynh của nàng. Ta đoán tám chín phần cá sấu trong hồ này là do nàng ta thả, bằng không cái hồ này làm sao có cá sấu được chứ.
“Tốt, bây giờ có vị nào dũng cảm xuống nước bắt đầu trận đấu không đây?”
“Ha…ha…” Ta gượng cười hai tiếng, sao Hoàng thượng nói dễ nghe thế, kia mà là trận đấu ư? Căn bản là liều mạng, thà ngài nói luôn là ai muốn ૮ɦếƭ thì cứ việc nhảy xuống cho xong, mà có lẽ cũng có người muốn ý chứ, nhảy xuống có thể bớt đi một số tiền lớn mua quan tài, thi thể được làm mồi cho cá mập, bảo vệ môi trường trong sạch, muốn ૮ɦếƭ cũng nhanh nữa.
“Tôi muốn xuống!” Á, không phải ta, không phải ta……..ta dùng ánh mắt ám chỉ con mèo ở sau lưng, hiện giờ nó đang dùng móng vuốt chặn lên họng ta, nhưng vì cái khăn che mặt quá dài nên hoàn toàn che khuất móng vuốt của nó, nếu từ tai người khác sẽ thấy tiếng nói phát ra từ chỗ của ta, vẻ mặt ta cầu xin “Nếu cô dám lên tiếng, ta sẽ cứa cổ cô.” Nó nói nhỏ, mang theo cảnh cáo.
“Nàng…?” Hoàng thượng quay người lại, khó tin nhìn ta “Nàng thật sự muốn xuống nước?”
Đương nhiên không phải rồi, ta bị bắt buộc, ta gắng sức dùng ánh mắt ý bảo đằng sau đang có con mèo uy hiếp ta….con mèo nhẹ nhàng di di móng vuốt, làm cho ta tự động gật đầu. Ta thật là muốn khóc quá, nếu ta nói không thì sẽ bị nó cứa ૮ɦếƭ, còn nói có thì chẳng phải xuống hồ làm điểm tâm cho cá hay sao? Ta chỉ muốn ngẩng mặt lên trời mà thở dài, cái số của ta thật là khổ!!!!!!!!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc