Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ - Chương 11

Tác giả: Dật Danh

Tại nơi lãnh cung xuất hiện hai bóng đen.
“Công chúa, có nhất thiết phải mặc như vậy không ạ?” Ta nhìn mình mặc đồ thái giám, còn công chúa lại mặc đồ đen từ trên xuống dưới, ở nhà của mình mà cũng cần phải giả dạng như vậy sao?
“Hừ… nói nhỏ thôi kẻo bị người ta phát hiện bây giờ.”
Người ta phát hiện? Ta nhìn xung quanh chỉ thấy một màn đêm đen kịt, lúc ta và công chúa vào cũng không hề thấy một tên thị vệ nào hết. Vậy mà lại nói có khả năng bị phát hiện.
“Công chúa, hay là chúng ta trở về đi.”
“Trở về?! Ngươi đùa à, đã đến đây thì ta nhất định phải vào trong xem xem thế nào. Hay là ngươi sợ?” Vừa nói công chúa vừa chụp lấy tay ta cứ như sợ ta chạy mất không bằng, chẳng biết là ai sợ đây.
“A…”
“Công chúa sao thế?”
“Có… có cái gì đó dưới chân ta, huhu.”
Ta cúi đầu xuống nhìn “Ha ha… công chúa đừng sợ, chỉ là một con mèo nhỏ thôi mà.” Ta cười ôm lấy con mèo đưa đến trước mặt công chúa cho nàng nhìn rõ. Con mèo nhỏ này có lông trắng như tuyết, đôi mắt một bên màu vàng còn một bên thì màu xanh, trong đêm tối phát ra một ánh sáng mờ ảo kì bí. Chủ nhân của con mèo này là ai? Bỗng nhiên ta lại nghe thấy tiếng khóc trong giấc mơ kia.
“Ai đó?”
“A! Ngươi nói ai thế?”
“Công chúa, người không nghe thấy tiếng khóc à?”
“Tiếng khóc……a….là Lý phi chăng…” Công chúa sợ tới mức hét to lên, càng nắm chặt lấy tay ta hơn nữa.
Tuy rằng ta cũng sợ nhưng còn có điều gì đó khiến ta tò mò hơn nên đánh bạo đi đến phía trước.
Từ từ mở cánh cửa của hậu cung ra.
“Két…” Cánh cửa chậm rãi mở ra.
“A… Là ma aa!” Công chúa buông tay ta, bỏ chạy ra ngoài.
Còn ta thì ôm đầu ngồi xổm xuống đất chờ cho tiếng kêu kia biến mất, bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện.
Ta đứng dậy nhìn quanh căn phòng, bên trong kết đầy mạng nhện, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc.
Ở trong phòng ta thấy rất nhiều nơi phát ra đốm sáng, ta chậm rãi bước đến cúi người xuống nhặt lên thì hóa ra đó là long châu. Có cả thảy là ba viên lớn có nhỏ có nhưng bên trong không phải màu vàng mà là màu đỏ. Nên ta tạm thời gọi nó là hỏa long châu, không ngờ ở cái nơi ma quỷ này lại có thể tìm được món bảo bối quý giá đó.
“Ê… ngươi còn ở bên trong không thế?” Là giọng nói của công chúa.
“Dạ có” Ta vừa nói vừa tiến lại gần nàng để nàng nhìn thấy rõ ta, nàng lập tức bắt lấy tay ta “Chúng ta đi nhanh thôi, nơi này đáng sợ quá đi mất.”
Ta trấn an nàng xong, định tìm xung quanh xem có còn viên long châu nào không nhưng thấy nàng ta sợ quá, hơn nữa ta đi lâu như vậy Vi Tiểu Bảo ắt hẳn sẽ rất lo lắng nên ta đành quyết định đi về.
Ta đưa công chúa về tẩm cung sau đó thẳng tiến đến phòng ngủ của mình, nhưng đã thấy Vi Tiểu Bảo đứng trước cửa rồi.
“Công công… ông….” Không đợi ta hỏi xong Vi Tiểu Bảo đã vội vã nói “Hoàng thượng đang ở bên trong đợi nương nương.”
“Hoàng thượng! Sao hoàng thượng lại đến vào giờ này chứ?”
“Sao trẫm không thể tới giờ này, Vân nhi, cuối cùng thì nàng cũng đã trở về.”
“A, đúng ạ, Vân Quý phi đã về rồi. Để nô tài giúp quý phi tắm rửa thay y phục, chải lại đầu tóc rồi đến thỉnh an hoàng thượng.”
“Khỏi cần… trẫm chờ nàng đã lâu rồi, để nàng vào đây đi.”
૮ɦếƭ rồi, ta khó xử nhìn Vi Tiểu Bảo, bây giờ ta đang mặc đồ thái giám thì sao có thể để hắn nhìn thấy. “Còn không mau vào đây, muốn kháng chỉ sao?”
“Dạ, Vân quý phi vào ngay đây ạ.” Nói xong đưa ta vào trong phòng. Hoàng thượng nhìn ta mặc đồ thái giám cũng không hề ngạc nhiên, ngược lại giơ tay lên ý bảo Vi Tiểu Bảo lui ra, sau đó chậm rãi tiến lại gần ta.
“Hoàng thượng!” Ta kinh sợ nhìn hắn, hắn đi lại xung quanh ta không ngừng, đã vậy lại chẳng thèm nói câu gì.
Bỗng nhiên hắn ôm lấy ta “Vân nhi, trẫm làm gì mà nàng lại sợ hãi thế kia?”
“Thiếp… tại thiếp nhất thời gặp hoàng thượng nên hơi ngạc nhiên chút thôi.”
“Ngạc nhiên…ha ha ha. Thật vậy à, lần đầu tiên nàng nhìn thấy trẫm đã không kinh ngạc thì thôi, cớ sao bây giờ nàng lại thế. Nàng với công chúa ban đêm không ngủ lại chạy đến hậu cung làm gì?” Hắn dùng tay ôm chặt lấy ta.
Hắn biết sao?
“Thiếp…Thiếp.” Đến nửa câu ta cũng không thể nói được chỉ biết im lặng mà nhìn hắn. Rốt cuộc hắn muốn gì đây.
Hắn bế ta lại gần giường, sau đó đặt ta xuống
Giường? Không phải chứ, ta hoảng sợ nhìn hắn, hắn muốn làm gì?
“Ha ha… Nàng cho là trẫm không biết gì chắc? Nàng không phải là Vân nhi!” Hắn dùng tay tóm lấy cổ ta “Nói mau! Nàng là ai?”
Càng lúc ta càng không thở được, hắn muốn giết ta sao? Thời khắc ta nghĩ bản thân mình sắp ૮ɦếƭ thì ta lại thấy hắn từ từ cúi xuống hôn ta.
Nụ hôn đầu tiên của ta… sao lại có thể mất đi trong tình huống này cơ chứ. Nụ hôn mà ta đã cố gắng gìn giữ cho người tình trong mộng mà lại để mất đi thế này sao, ta đau khổ giãy dụa. Ta càng giãy dụa thì hắn lại càng hôn ta mãnh liệt hơn.
Tại sao? Tại sao hắn phải làm như vậy?
Trong lúc giãy dụa ta vô tình đã xé rách long bào của hắn, làm lộ ra long châu, vừa thấy long châu ta đưa tay giật lấy sau đó ném xuống dưới rồi lợi dụng sơ hở tung ra tuyệt chiêu rồng ôm trứng để bắt lấy.
Không với tới ư? Nhìn hoàng thượng mà ta chỉ muốn *** hắn ngay lập tức, hắn lộ ra nụ cười nham hiểm “Hoá ra tên tiểu tặc muốn hành thích trẫm quả nhiên chính là nàng.”
Thảm rồi…Từ trước tới giờ ta trộm gà trộm vịt còn được, đời nào lại đi trộm mấy cái thứ này, mà cũng chẳng phải là thứ bình thường, long châu mới khổ chứ. Nếu là cái khác thì có phải là đã đơn giản hơn rồi không.
“Haha… chỉ là mấy chiêu thức bình thường thôi mà, hoàng thượng sẽ không so đo với tiểu nữ chứ, đại nhân đại lượng tí đi mà.” Ta cười làm huề với hắn.
“Thật không? Hahaha.”
“A! Ngài…” Hắn đưa tay tháo bỏ y phục làm lộ ra một phần *** của ta.
“Trẫm chỉ muốn nhìn một chút thôi mà, có gì không được sao, hơn nữa thân phận của nàng bây giờ lại là phi tử của ta, chẳng lẽ lại sợ ta nhìn thấy?” Nói xong hắn lại tiếp tục cởi y phục, đè ta xuống giường, một tay thì giữ lấy tay ta, tay kia thì sỗ sàng hướng về phía ta. Cơ hội đã đến.
Ta dùng tay còn lại đánh lén hắn, “A!..”
Nghe hắn hét lên một tiếng, đánh lén thành công a! Tay cầm long châu, nhân cơ hội ta dùng sức xoay người “A..”
Tốt lắm, thấy hai tay hắn đã chuyển xuống phía dưới, ta dùng sức nâng chân tặng cho hắn một đá sau đó nhảy xuống giường trốn khỏi phòng.
Đằng sau vang lên: “Người đâu, bắt lấy nàng cho ta.”
Vừa nghe thấy ý chỉ một đám người từ đâu xuất hiện đuổi theo ta, đông vô số kể thật là khủng khiếp quá.
Nhìn lại phía sau thấy một đám người đang cật lực đuổi theo, ta đúng là nghĩ mình chỉ còn đường ૮ɦếƭ mà thôi. Tên Vi Tiểu Bảo với mỹ nam tử kia đâu sao không tới cứu ta chứ.
Ta chạy bộ khắp hoàng cung, chạy ngang qua một chỗ nào đó không rõ, mà sao những người đuổi ta lại tăng gấp đôi thế kia. Kiểu này chắc toàn bộ thị vệ trong cung đều được ra lệnh bắt ta mất….ta thấy mình sao giống vận động viên đang thi chạy marathon đường dài quá. Có mấy người ở đâu nhảy ra trước mặt ta, ta liền sử dụng tuyệt chiêu rồng ôm trứng tập kích chúng, tất cả bọn họ đều ngã xuống hết. Trời ạ, ta thấy mình sử dụng chiêu thức này càng ngày càng thành thạo, hơn nữa lại càng uy lực hơn trước. Cứ nhìn đám thị vệ ngã xuống kêu lên thảm thiết là biết, trên mặt bọn họ không biết bao nhiêu là vết thương trông thật đau đớn
Mới đầu sắc mặt bọn họ đều xanh xao trông thật tội nghiệp, vậy mà sau chẳng hiểu thế lại biến thành màu đỏ, điệu bộ lại có vẻ thoải mái, ta nhìn thấy thật là khủng khiếp. Đã thế lại còn đột ngột nhảy dựng về phía ta, cố ý bắt ta phải đánh bọn họ.
Trời ạ… những người đó không phải bắt ta mà là đuổi ta, cái này là vì ta cào chúng nên chúng mới đuổi ta. Ta cứ cào ngừng, bỗng ở đâu có một tên chạy ra *** trước mặt ta làm ta vô tình cào trúng phải một ít lông.
Buồn nôn quá đi mất, ta đưa tay phủi phủi đám lông. Cái tên Vi Tiểu Bảo và mỹ nam tử kia sao còn chưa đến cứu ta, chẳng lẽ bọn họ cam tâm thấy ta ૮ɦếƭ mà không cứu. Hơn nữa, không lẽ ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ với tiếng tăm là “ cào chim” mà ૮ɦếƭ người sao.
Trời ơi, phật ơi, thượng đế ơi, xin các ngài à không mời các ngài làm ơn xuống cứu con với.
“Phành phạch… phành phạch…phành phạch” Một đám lông màu vàng ở đâu đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, ta định thần nhìn thì đó là một đàn chim. Tất cả bọn chúng đều bị giữ lại bởi cái lưới dính trên trần nhà. Còn có một sợi dây thừng do công chúa nắm giữ. Công chúa nói với ta:
“Mau, mau tới đây.”
Ta nhìn công chúa đầy nghi ngờ, một thân nàng sao lại toàn lông chim thế kia, trên mặt còn có cả phân chim nữa chứ.
“Phì… công chúa người….?” Ta lấy tay bụm miệng kiềm chế một trận cười dữ dội nổ ra. Nàng công chúa này đúng là rất khôi hài.
“Nhìn gì hả, còn đứng đó mà nghĩ nữa, muốn sống còn không mau tới đây.”
Nghĩ gì nữa chứ? Hành động chứng minh tất cả rồi, ta lập tức chạy tới, công chúa kéo sợi dây đánh động, đàn chim như đàn ngựa hoang thoát dây cương bay đến trên đầu đám thị vệ mà mổ, sau đó không biết một đàn chó ở đâu chạy ra. Có lẽ vì muốn bắt ta, hoàng thượng đã phái đội đặc chủng này chăng. Đàn chó vừa đến thấy đàn chim liền nhảy lên bắt, liên tiếp tấn công. Hiện tại tình huống thật sự là rất hỗn loạn, chim thì bay chó thì đuổi, người thì la lối.
Ta nhìn một lúc cũng bắt đầu thấy choáng váng, cũng may nhờ công chúa thức tỉnh ta “Còn đứng ngốc ra đó làm gì, chạy mau.”
Ta cùng chạy với công chúa cho tới khi không còn nhìn thấy đám thị vệ kia nữa.
Cả hai đều há miệng thở dốc “Lần này thật lòng đa tạ công chúa đã ra tay cứu giúp”. Ta chắp tay theo kiểu cổ nhân cảm tạ công chúa, nhưng lúc nhìn thấy cả người nàng toàn lông chim thì…không thể nhịn được cười.
“Ha ha ha ha……”
“Ngươi ~! Ngươi lại còn dám cười nữa, nếu không phải vì cứu ngươi thì việc gì ta phải biến thành như thế này?” Công chúa hờn dỗi trề môi ra.
“Phì…ngượng kia à, công chúa, nhưng nhìn thấy bề ngoài này của cô tôi thật không thể kiềm chế nối”.
“Hừ!”
“Sao công chúa lại biến thành bộ dạng như vậy?”
“Còn không phải vì cứu ngươi ư? Ta nghe nói hoàng huynh biết ngươi giúp ta xông vào hậu cung lúc nửa đêm thì vô cùng tức giận, biết tin này ta lập tức chạy đến, đúng lúc nhìn thấy ngươi đang bị truy đuổi bởi một đám thị vệ, cho nên mới nghĩ ra cách này đấy”.
“Sao cô lại nghĩ ra cách dùng chim cứu tôi?” đây đúng là cách cứu người mang đến trận cười dữ dội từ trước tới nay không có, bọn thị vệ kia nhất định là rất thảm, ha ha…công chúa này sao lại làm thế kia chứ?
“Vừa đúng lúc ta nhìn thấy một đàn chim, cho nên mới lợi dụng chúng đó chứ”.
Lợi dụng chim cứu người! Ta thấy chắc chỉ có cô công chúa tinh quái này mới có khả năng nghĩ ra cách như thế. “Vậy bây giờ phải làm sao ạ? công chúa, tôi cũng không còn chỗ nào để đi, hơn nữa thị vệ lại đang truy lùng khắp nơi”.
“Không thành vấn đề, có công chúa ta ở đây thì ngươi lo cái gì, ta đã nghĩ ra một nơi vô cùng thích hợp cho ngươi ẩn nấp rồi”. Công chúa nói tràn đầy tự tin, sau đó ra hiệu cho ta đi cùng nàng.
Nhưng ta vẫn cảm thấy rất lo lắng, công chúa có thể nghĩ ra cách dùng chim cứu người, thì sẽ tìm được một nơi ẩn nấp an toàn chắc? Nhưng dù sao cũng chẳng còn cách nào khác cả, đành phải đi theo nàng thôi.
Sự thật đã chứng minh suy nghĩ trong đầu ta không hề sai, phía trước là một đám…heo, “Công chúa” Ta bất đắc dĩ kêu lên “Đây là nơi an toàn mà cô nói đó hả?” Ta run run chỉ vào đằng trước.
“Đúng thế.” Công chúa sung sướng nói, rồi còn dùng ánh mắt ám chỉ ‘nhìn xem, bản công chúa ta thật thông minh có phải không?’
Ta lại nghĩ…đúng…chỉ số thông minh của cô đúng là chỉ có mấy con heo trước mặt này mới hiểu.
“Mau vào đi, trốn nhanh lên, ta cũng phải về đây, bằng không hoàng huynh lại nghi ngờ ta”.
“Nhưng mà…” Vẻ mặt ta khổ sở “Chẳng lẽ thật sự tôi phải ở chung với bọn chúng sao? không còn nơi nào khác à?”
“Làm ơn đi, đây chính là nơi bản công chúa thấy tốt nhất rồi, ngươi nghĩ xem, tuyệt đối hoàng huynh sẽ không nghĩ ngươi trốn ở đây đâu”.
Đúng là không nghĩ tới, nhưng mà…
“Chỉ là thối một chút, bẩn một chút thôi, có thể bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất! Còn ngại cái gì cơ chứ?”
Cô nói dễ nghe thật đấy, đi vào chung với tụi nó cũng có phải là cô đâu, mà nàng nói cũng có chút hợp lý, chẳng phải chỉ là ngủ cùng heo một đêm thôi sao? So với việc ngủ cùng tên Hoàng thượng kia thì còn an toàn hơn, mà nếu có bị bắt trở về thì có trời mới biết tên hoàng đế đó sẽ làm gì ta. Lúc thấy ánh mắt hắn khi bị ta đá xuống giường quả thực lông tơ dựng đứng cả lên, thật là khủng khiếp, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ta không bằng, lại còn đám thị vệ biến thái kia nữa. Nghĩ vậy ta lại càng hạ quyết tâm, đi nhanh tới chuồng heo, ngay lập tức có mấy con heo nhiệt tình tiếp đón.
“..ngươi kêu tiếng heo đi thì mới giống chứ.”
Công chúa nhìn ta kêu rồi rất vừa lòng, “Vậy trước hết ngươi cứ ở nơi này đi nha, mai ta sẽ lấy gì đó cho ngươi ăn, cứ vậy nhé, ta đi đây”. Nói xong liền vui vẻ hát ngâm nga bài nào đó rồi biến đi mất..
Còn lại mỗi ta đau khổ bên cạnh đàn heo này, lại còn nói ta kêu giống heo nữa, cứ như ta là heo không bằng, ta không muốn ở cùng bọn chúng cả đời đâu. ૮ɦếƭ tiệt.
Á, sao con heo này lại đi tiểu trên quần áo ta, ta oán hận trừng mắt nhìn chúng. Đám heo lại còn dám đùa cợt bộ dáng của ta, quay ௱ôЛƓ lại nữa chớ, hic hic…
Thối quá! Heo kiaaa! Ta chỉ có thể thầm mắng mà thôi.
Aizzz~~~ hôm nay quả thật phải ở chuồng heo này ngủ một đêm, có phải ngày thường ta rất thích ăn thịt heo cho nên mới bị quả báo này phải không? Ta liên tục thầm than. Ý, hình như có người tới gần, ta vội vàng nhìn bốn phía thật kĩ, đúng là có người đang tới, ta liền ẩn vào mấy con heo, quỳ người xuống thấp để trốn. Ta cũng không phải heo, nhưng vì tính mạng nên chẳng còn cách nào khác cả.
“Ai đó..”
Người kia phát ra một tiếng thở dài, ngươi có ở chuồng heo này đâu mà thở dài hả? Ta cảm thấy thật không thoải mái chút nào.
“Yến nhi, rốt cuộc nàng đang ở đâu?”
Ặc, giọng nói này nghe rất quen.
“Nàng có biết ta tìm nàng khổ sở thế nào không, mấy con heo các ngươi cũng thật hạnh phúc, không cần phải đau khổ vì tương tư thế này”.
Là Long công tử đó, Tuấn vương gia! Sao hắn lại ở đây? Nửa đêm không chịu đi ngủ lại mò đến chuồng heo này tâm sự sao? Ngươi với cô công chúa kia đúng là hiểu được ૮ɦếƭ liền.
“Heo ơi heo, ngươi có thể nói cho ta biết Yến nhi của ta ở đâu không…Yến nhi a a a a…nàng ở đâu a a a..ta rất nhớ nàng a a a…Yến Yến nhi a a a…”
Ta thật tức điên lên mất, tên Tuấn vương gia kia lại dở hơi đi hát với heo, còn là tình ca nữa chớ. Nếu không phải lúc này chính tai ta nghe thấy thì đúng là không thể tin nổi, đường đường là Vương gia lại làm chuyện ngu xuẩn như thế này. Đây là thế giới gì vậy….! Sao heo lại dám đi tiểu trên mặt ta. Ta chọc chọc một con, đáng ghét, ngươi còn chạy đi đâu, hôm nay ta mà bắt được mi thì nhất định sẽ nướng mi lên. Thấy một con heo khác hình như cũng bỏ chạy, ta chạy tới trước mặt nó, nhảy lên đá một cái thật mạnh. Thật đúng là không thể nhịn được nữa, con heo đáng ૮ɦếƭ, dám đi tiểu trên đầu lão hổ hả?? Hhông muốn sống nữa chắc.
“Ngươi…” Giờ phút này Tuấn vương gia lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.
Ta nghĩ quần áo trên người và cả bộ mặt đều bị nước tiểu heo tẩy hết đi rồi, và đây chính là bộ mặt thật của ta, có lẽ hắn sẽ ngã nhanh thôi.
Một phút…hai phút…ba phần tư…bốn phần tư…năm phút…sau đó đã qua tới vài chục phút.
Hắn…hắn lại còn mỉm cười…
Đến lượt ta giật mình thon thót, kinh ngạc tới mức cằm rơi xuống đất.
Hắn nở nụ cười!
Ta đi qua bên đó, nhéo nhéo mặt hắn, xem có phải hắn bị đông cứng không?
Nhưng hắn lại kéo tay ta xuống, thống thiết nhìn ta.
“Nàng đã chung đêm xuân với ta…cho dù bề ngoài của nàng có như thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không để ý”.
Rớt cằm!
“Ta nghe Nguyệt nói, nàng là một cô gái vô cùng xấu xí, nhưng ta mặc kệ nàng xấu đến đâu ta cũng quyết định, ta…muốn…có…nàng” Hắn nói rõ ràng rành mạch từng chữ.
Cằm của ta! Mắt ta mở to tới hết mức có thể.
Má ơi… nếu đây là một giấc mơ, vậy hãy làm cho con tỉnh lại sớm một chút đi!!!
Tuấn vương gia này đúng là “không bình thường” chút nào.
Ta chỉ có thể than khóc hỏi trời, rốt cuộc ta đã làm sai việc gì? Sao ông lại muốn trừng phạt ta như vậy!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc