Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ - Chương 08

Tác giả: Dật Danh

Ngày hôm sau, ta tự tin bước đến trước mặt Vi Tiểu Bảo.
“Tiểu Đông tử, cậu đã học xong rồi hả?”
“Đương nhiên, bằng không taôi làm thế nào mà trèo xuống được chứ!”
“Tốt, vậy cậu làm luôn cho ta xem nào!”
Ta dễ dàng bám lên tường, đi đi lại lại trên đó vài lần, cảm giác thật là giống thằn lằn quá, ha ha…
“Ừm, làm rất tốt, vậy tối hôm nay cậu đi kiểm tra đi”
Vừa nghe lời hắn nói, ta lại ngã bụp xuống dưới. Đau quá, nhưng ta lại không để tâm chút nào, “công công, ông nói tối nay tôi phải đi nhìn lén hoàng thượng?”
“Không sai, để lâu đêm dài lắm mộng, việc này nên sớm mà hoàn thành đi, bây giờ cậu tới chỗ công chúa, cô ta đang tìm cậu đấy”.
Công chúa tìm ta? Chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì rồi.
Ta nặng nề bước đi tới chỗ công chúa, lại thấy Hoàng thượng cũng ở đó, hình như hắn đang răn dạy công chúa, ta định lặng lẽ tránh ra chờ hắn đi khỏi mới đến, vừa mới cất bước đã nghe thấy Hoàng thượng nói.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“A, nô tài định đi toilet ạ”
“Toilet?”
“Là nhà xí. Hì hì …”
“Vội thế kia à?” một luồng sát khí toát ra trên người Hoàng thượng.
“Dạ không…” Ta không ngừng đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt hắn thật là hung dữ.
“Ngươi lại đây.”
“Dạ” Ta cúi đầu chậm chạp tới gần hắn.
“Chuyện ngươi cùng công chúa, hôm qua đã truyền đến tai toàn bộ mọi người trong cung rồi”.
Nghe khẩu khí của hắn nhất định là rất tức giận, nhưng mà ta không thể tìm ra lý do nào để biện hộ cả, làm sao bây giờ?
“Hoàng huynh, đừng trách hắn, là muội muốn làm như vậy, nếu hắn sai thì muội cũng có lỗi trong chuyện này”.
Ồ, công chúa này mà lại cầu xin vì ta ư, ta vô cùng cảm kích, cảm thấy nàng thật vĩ đại.
“Muội đường đường là công chúa, lại làm ra cái chuyện hoang đường như thế, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi hoàng thất biết để vào đâu hả?”
“Hoàng muội biết sai rồi mà”. Công chúa nhìn Hoàng thượng với vẻ vô cùng đáng thương, ta nghĩ bất luận kẻ nào nhìn thấy vẻ đáng yêu này cũng sẽ không tức giận nữa đâu.
Quả nhiên sắc mặt Hoàng thượng đỡ hơn nhiều, xem ra không truy cứu công chúa nữa, “Chuyện lần này quên đi, ta sẽ hạ lệnh không cho ai nói ra ngoài, bằng không Gi*t không tha, mà nô tài này cũng không thể ở lại bên cạnh muội được”.
“A, hoàng huynh đừng mà, muội thực sự rất thích nô tài này, hắn cũng thế!”
“Cũng thế???” Mặt Hoàng thượng trở nên đen thui.
“Hoàng huynh đừng lấy lại hắn mà” Công chúa lại dùng cái chiêu bài đáng yêu kia giở ra với Hoàng thượng, nhưng hình như lần này Hoàng thượng đã hạ quyết tâm rất lớn, kiên quyết lắc đầu “Lần này không cần xin, tiểu Đông tử, ngươi đi theo trẫm”.
“Hoàng huynh!”
“Còn nữa, không cho muội ra ngoài, ở trong phòng mà sám hối đi, chép *quy định làm công chúa* một trăm lần cho ta, không xong thì không được phép ra khỏi cửa nửa bước.”
“A…………….đừng mà…………….hoàng huynh………………….”
Không thèm để ý tới công chúa đang kêu gào, hắn nắm tay ra đi ra ngoài? Đúng vậy, hoàng thượng mà lại nắm tay ta ư? Độ ấm của lòng bàn tay cho ta biết đây là sự thật. Sao hắn lại làm thế? Ta nghĩ không thông, vì sao một Hoàng thượng thân phận cao quý như hắn lại kéo tay một thái giám? Sẽ không phải là hắn có ý gì với ta đấy chứ? Cho dù vậy sao lại tìm ta, ta xấu như vậy kia mà. Ài! Không nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau đầu.
Ngày nào Hoàng thượng cũng bắt ta đi theo hắn, mặc kệ làm gì đi đâu cũng mang theo ta. Hơn nữa còn dùng ánh mắt quái lạ nhìn ta, giống như là đang tìm tòi nghiên cứu gì đó.
Đến lúc gần tối mới bảo ta trở về. Kỳ lạ! Rất kỳ lạ! Có phải hắn thích ta rồi không?…….. Sao có thể chứ, ta tự cười giễu cợt.
“Tiểu Đông tử, cậu có chuyện gì vui hay sao mà cười?”
“Công công, không có gì đâu ạ”.
“Nghe nói mười ngày nay cậu với Hoàng thượng như hình với bóng?”
Ta khóc không ra nước mắt, bởi vì chính ta cũng không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
“Bây giờ có lẽ là lúc hắn tắm rồi, cậu mau hành động đi”.
“A!” Thiếu chút nữa là ta quên mất, hôm nay còn phải đi nhìn hắn tắm nữa, không, là đi kiểm tra xem trên người hắn có long châu hay không.
“Cậu quên rồi hả?”
“Chuyện quan trong như vậy sao mà tôi quên được, tôi đi ngay đây.” Nói xong xoay người bỏ chạy ra ngoài. Tuy rằng ta vào cung không lâu nhưng cũng thăm dò địa hình hoàng cung khá kĩ, ta dùng long trảo thủ bám lên tường, tới nóc nhà thì dừng lại, nhẹ nhàng mở một viên ngói ra, trong lòng thấy hồi hộp quá, ngay lập tức nhìn thấy cơ thể của hắn, ặc? Chảy nước miếng, không phải chứ, xuyên qua thời không có phải làm cho thú tính của con người tăng lên không, bây giờ ta đang làm một việc rất nguy hiểm, sao lại cứ nghĩ đến thứ gì đó không nên nghĩ là thế nào. Ài, rốt cuộc cũng nhìn thấy rồi, Hoàng thượng đang trong tắm, một tầng hơi nước bốc lên, nước thấm lên cánh tay hắn, ướt bả vai, từ từ lan ra cơ bắp…..
Hắn nhắm hai mắt lại, đáng tiếc hơi nước nhiều quá nên không thể nhìn rõ, ta thấy hắn có vẻ đang ngủ, tới gần thêm chút nữa xem sao. Ta đặt viên ngói lại vị trí cũ, đi xuống bước vào trong phòng. Nhìn thật cẩn thận, hình như trên иgự¢ hắn có đeo một viên gì đó, ba viên ngọc to nhỏ, bên trong còn có một viên gì đó màu vàng chuyển động. Thật thần kì, kia có phải long châu mà họ nhắc tới không?
Bỗng nhiên Hoàng thượng mở mắt: “Là ai?”
Hắn nhìn đến chỗ ta, ta lập tức đi nhanh về phía trước, định mượn cái bình phong che chắn để ra ngoài, nào ngờ bên dưới là đá hoa, sáng bóng trơn nhẵn, ặc, thế là trượt chân!
Hoàng thượng lập tức tóm được ta “Ngươi là ai?” Còn giựt khăn che mặt của ta xuống, thảm rồi! Nhất định là hắn đã nhận ra ta, rồi ta nhìn hắn, phát hiện cũng không nhìn rõ lắm, như vậy có lẽ hắn cũng không nhìn rõ mặt ta, ta định tránh hắn nhưng lại càng bị hắn kéo lại gần, thấy khoảng cách gần sát ta hạ quyết tâm sử dụng tuyệt học cả đời của ta, long trảo thủ!
“A.” Hoàng thượng rên lên một tiếng nhưng tay vẫn không thả lỏng, chắc tại ta chưa dùng hết lực, làm lại “A!” Lần này hắn kêu thảm thiết, rốt cuộc cũng thả lỏng tay ra, buông thõng xuống. Bên ngoài vang lên tiếng xôn xao, ta lập tức nhảy ra khỏi Thuỷ điện, bám tường leo lên nóc nhà, nhìn bên dưới đã thấy chật ních người, làm sao bây giờ? Một bóng đen vươn tay túm lấy quần áo ta rồi bay lên.
Lướt qua binh lính bên dưới, tới phòng ngủ của công chúa thì dừng lại.
Lúc đã dừng lại, ta nghi hoặc nhìn hắn. Nhưng hắn bịt mặt nên không biết là ai “Là công công phải không?” Ta thật cẩn thận hỏi.
“Hừ! Đừng có lên tiếng”
“Ngươi không phải công công, ngươi là ai?” Giọng nói này không phải của công công, ta đột nhiên hắng giọng kêu to.
“૮ɦếƭ tiệt” Hắn đưa tay ra che lấy miệng ta.
Bên ngoài vang lên tiếng của đám binh lính “Đại nhân, hình như chúng đã trốn vào tẩm cung của công chúa, làm sao bây giờ? Phải xông vào ạ?”
“Đi vào.” Nhận được mệnh lệnh, binh lính đều vọt thẳng vào trong.
Bây giờ ta đang ở trên cây với hắn, cẩn trọng quan sát tình huống bên dưới.
Đèn trong tẩm cung công chúa được thắp lên, đi ra đầu tiên là nha hoàn tiểu Lan : “To gan!”
“Đây là tẩm cung công chúa, ai cho các ngươi tự ý xông vào?”
“Thuộc hạ nhìn thấy có hai tên ám sát Hoàng thượng chạy vào chỗ này, vì an toàn của công chúa nên xin phép cô cho chúng ta lục soát.”
“Hoàng huynh, có chuyện gì à?” Sau đó công chúa cũng đi ra, khoác chiếc áo choàng đơn giản, vẻ mặt lo âu.
“Đúng vậy, nhưng mà cũng không có gì đáng lo ngại, Hoàng thượng đã hạ lệnh phải bắt bằng được hắn, nếu không cái đầu của chúng thần cũng khó giữ, công chúa”
“Vậy được rồi, ngươi nhanh nhanh lên, chớ quấy rầy ta nghỉ ngơi”.
“Tạ công chúa! Mau lục soát”.
Người ngựa bên dưới đều mang theo bó đuốc sáng rực, một canh giờ trôi qua.
“Đại nhân, không thấy người nào cả”.
Vẻ mặt tên đại nhân kia có chút ngượng nghịu. Trong lòng hiểu được, nếu không bắt được người hắn sẽ phải ૮ɦếƭ, bây giờ hắn nhìn lên cây“ Tìm thêm người trèo lên cây cho ta” Hắn chỉ vào hướng chúng ta mà hô to.
Cái gì? Ta căng thẳng nắm chặt tay lại, trán không ngừng đổ mồ hôi, nhìn mấy tên lính bên dưới đang đi lên, người áo đen phía sau cũng rất lo lắng, nắm lấy tay ta càng chặt, trời ta không thể thở được!
“A, đại nhân, kẻ mặc áo đen ở trên kia”
“Mau, đuổi theo”.
Ta cũng không biết chỗ đó lại có thêm một người mặc áo đen, thành công dụ đám binh lính đi mất, mấy người đang trèo lên cây cũng đều bò xuống để đuổi theo.
Ta và hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm ta phi thân, lần này đáp xuống phòng ngủ của ta.
Hắn biết ta sao?
Vừa xuống đất ta liền hỏi: “Ngươi là ai?”
Hắn cười cười “Chính là người cậu cứu mạng ngày hôm qua, ha ha”.
“Là anh! Hôm qua anh dạy long trảo thủ không phải đã triệt binh rồi sao, sao bây giờ lại chạy tới cứu tôi?”
“Triệt binh là gì?”
“Triệt binh là chỉ anh với tôi không can hệ tới nhau nữa.”
“Ồ…sao cậu cứ thích dùng mấy từ khó hiểu thế.”
“Anh, rốt cuộc có nói anh là ai hay không?”
“Ha ha…đừng nóng, cậu sẽ biết nhanh thôi”.
Bỗng nhiên có một bóng đen vọt vào, nhanh chóng chắn ở trước cửa, vội đóng cửa sau đó vén khăn che mặt ra. Là Vi Tiểu Bảo.
Thấy ông ta quỳ một gối xuống: “Tham kiến thiếu chủ”.
Thiếu chủ? “Rốt cuộc anh là ai hả?”
Hắn cởi khăn che mặt xuống, ta kinh ngạc nhìn hắn, kích động hô lên “Mỹ nam tử!” Oa, đúng là vị nam tử đã từng gặp qua ở trong thanh lâu rồi.
“Tiểu Đông tử, không được vô lễ với thiếu chủ”.
“Thiếu chủ? Công công, anh ta là ai vậy? Sao ông lại gọi là thiếu chủ?” Ta hỏi hắn hai lần mà hắn cũng không trả lời, đành phải hỏi Vi Tiểu Bảo vậy.
“Người chính là nhi tử sót lại của Hoàng thượng tiền triều, tên là Hoàng Thượng Nhân”.
Cái gì??? Ta kinh ngạc nói không ra lời, hoá ra hắn lại có thân phận cao quý, à không, là nguy hiểm mới đúng.
“Thiếu chủ, người đừng hành động nguy hiểm như thế, lỡ như xảy ra chuyện gì ta có lấy cái ૮ɦếƭ cũng không đủ tạ tội đâu.”
“Ta biết rồi, lần sau sẽ cẩn thận, cậu tên là tiểu Đông tử?”
“A, dạ”
“Cậu có nhìn thấy trên người Hoàng thượng có long châu không?”
“Dạ, trên người Hoàng thượng đúng là có long châu”. Nhắc đến Hoàng thượng, ta liền lập tức nhớ đến hai cánh tay kia, trời ạ, mặt ta đỏ ửng, máu mũi nhanh chóng chảy ra, ta lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên đó, lần đầu tiên, không được, đừng có chảy, ta lập tức lấy tay che cái mũi lại.
“Cậu…cậu làm sao vậy?” Mỹ nam tử thấy ta bịt mũi, trên quần áo lại có máu, “Cậu bị thương?”
“Không phải…” Ta còn nói chưa xong, hắn đã điểm huyệt cầm máu cho ta, sau đó vận công trị thương. Nhưng hoàn toàn ngược lại, máu đổ ra, sau khi hắn vận công thì càng thúc giục máu tuần hoàn mạnh hơn. Làm cho máu mũi ta như cái đập nước bị hỏng, không ngừng đổ ra, chảy tới ba ngày ba đêm. Ba ngày đó ta chỉ có ngồi yên cầm một chậu toàn máu! Đáng ghét……đúng là trời không thương ta gì cả.
“Bẩm hoàng thượng, thích khách… Không tìm được ạ” Thống lĩnh quỳ xuống bẩm báo:
“Ừm… Trẫm biết rồi, khanh lui ra đi”.
“A, dạ….dạ”. Đứng dậy đi mà trong lòng cảm thấy nghi ngờ, sao Hoàng Thượng lại không trách tội hắn, nhưng có thể xác định bảo toàn tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
Hoàng Thượng – Hoàng Thiên Long nhắm hai mắt nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra, trong làn hơi nước thấy người kia rất quen, rất quen.
Ha ha… Là “hắn” sao…
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy “hắn”, là lúc hắn đang trèo tường, khi đó trẫm đã sớm biết rằng người của thiên địa hội phái thích khách đến ám sát trẫm, nhưng bọn chúng rất thông minh, lại đi tùy tiện chọn một tên ngoài đường.
Nhưng trẫm cũng rất tò mò không biết thích khách bọn họ phái tới như thế nào?
Cho nên đã sắp đặt người chờ sẵn, chờ đến khi chúng đến sẽ ra tay, nhưng thật sự lại làm trẫm thất vọng, cuối cùng dấy lên lòng hiếu kỳ của trẫm, không ngờ hắn còn cãi nhau với đồng bọn dưới bờ tường! Ha ha…”Sao bây giờ Hoàng thượng không Gi*t hắn ạ?”
“Không, việc này để cho trẫm, các ngươi lui ra trước đi”
“Nhưng mà Hoàng Thượng, chuyện đó rất nguy hiểm”.
“Chẳng lẽ võ công của trẫm đối phó một tên thích khách nho nhỏ cũng không được chắc?”
“Dạ không, thần không có ý đó, thần…” Chỉ là lo lắng cho an nguy của hoàng thượng.
“Đủ rồi, đi ra!”
“Dạ….”
=========================
“A….đau quá!”
Ha ha… Rốt cuộc cũng nhảy xuống, lại còn la lớn tiếng như vậy, không sợ bị người khác phát hiện ra sao? Trẫm lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy một thích khách thú vị như ngươi đấy.
Thấy “hắn” đổi tới đổi lui, đi qua đi lại chỗ đó, tức giận tới mức giậm chân.
Trong lòng bỗng muốn đi theo hắn, “Này…” kêu “hắn” một tiếng, hắn lại dám không để ý tới trẫm, vẫn tiếp tục dậm chân.
Trẫm không muốn để cho “hắn” coi thường, vì thế dùng tay chụp bả vai hắn, “Này…”
“A! Ai đấy?” Lại còn giật mình, ha ha…
“Ta mới phải là người hỏi ngươi là ai mới đúng? “
“Tôi…tôi đi tìm Hoàng Thượng”
Tìm Hoàng Thượng? ha ha, trẫm đang ở ngay trước mặt ngươi đây, ta buồn cười nhìn “hắn”.
“Tìm Hoàng thượng? Như vậy ngươi phải đi Tĩnh Vân các chứ không phải nơi này”.
“A! Ồ! Tôi biết rồi. Phiền huynh đài chỉ đường giúp tôi với, tôi vừa mới vào cung không lâu nên không biết đường”.
Muốn trẫm dẫn đường? ha ha ha… Thiếu chút nữa là trẫm bật cười thành tiếng “Ngươi tìm Hoàng thượng có việc gì?”
“Tìm Hoàng thượng..à ừm…là để hỏi người ngày mai muốn ăn gì?”
“Phì… Thật sao? Vậy ngươi đi theo ta”. Thiếu chút nữa là ta cười to, người này quả nhiên nói chuyện rất thú vị.
Rốt cuộc đã đi đến Tĩnh Vân Các, Trẫm muốn xem lúc mà Tĩnh phi gọi trẫm là Hoàng thượng trước mặt “hắn” thì hắn sẽ có biểu hiện ra sao đây? Nhất định là rất hay ho, dọc đường đi không ít người hành lễ với trẫm, “hắn” lại không hề hoài nghi một chút nào, còn dùng ánh mắt thật lòng nhìn trẫm, ánh mắt này là của một cô gái, sao “hắn” lại có?
Nhưng khi trẫm đến lại là lúc bắt gặp cảnh Tĩnh nhi phản bội!
Sát ý dâng lên trong lòng trẫm, trẫm tưởng như có thể lập tức vọt vào Gi*t ૮ɦếƭ đôi cẩu nam nữ kia!
“Hoàng thượng này đúng là không hiểu chính sách lưu bang, khẳng định sẽ ૮ɦếƭ sớm”.
Hoá ra “hắn” nghĩ tên cẩu nô tài trong đó chính là trẫm! Trẫm rất tức giận. “Chính sách lưu bang là gì?”
“Cười một cái trẻ ra mười tuổi, lấy thêm một phi tử ngủ càng nhiều”.
“Ha ha ha…..” lấy thêm một phi tử ngủ càng nhiều, “hắn” thật sự rất thú vị. Bởi vì “hắn” nói một câu, trẫm lại thấy không tức giận nữa, còn vui vẻ nở nụ cười, rốt cuộc “hắn” là ai?
Trẫm lôi hắn đi vào, vừa lòng nhìn thấy phản ứng rất đáng yêu của hắn, đáng yêu? Sao Trẫm lại có thể có cái cảm giác này với một nam nhân chứ?
Trẫm khốn cùng quay đầu trút giận lên đôi cẩu nam nữ kia, không ngờ trong lòng trẫm lại có cảm giác khác thường như vậy.
Lúc hắn bỏ tháo râu xuống hiện ra gương mặt thật trước mặt trẫm, trẫm hoảng sợ, trời ạ! Trên đời này hóa ra còn có người xấu như vậy, với khuôn mặt đó khẳng định hắn cũng chịu không ít đau khổ, lòng tự dưng lại thấy đau đớn, đau dến ngất đi. Tại sao?
Sau khi tỉnh lại, trẫm mơ thấy một tiên nữ nhưng đã không còn nhớ dáng vẻ của nàng thế nào nữa, nhưng hôm nay lại gặp được nàng, ở trong phòng tắm, nhất định trẫm phải biết nàng là ai? “Ngươi là ai?” Cố gắng kéo nàng lại gần, trẫm muốn nhìn rõ khuôn mặt của nàng hơn, nhưng nàng còn dám tóm trẫm. Tiên nữ có cái gì sắc sao? “A…” Qua hơi nước trông được khuôn mặt của nàng, chẳng ngờ lại biến thành hắn – kẻ xấu xí kia….
Nhưng trẫm không dễ dàng buông tay, “A” “hắn” lại tóm một lần nữa. Đau quá! Trẫm chỉ có thể thả ra.
Cuối cùng vẫn để cho hắn chạy, nhưng lần sau trẫm nhất định phải vạch rõ bộ mặt thật của “hắn”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc