Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ - Chương 05

Tác giả: Dật Danh

“Hoàng thượng đối xử không tệ ư?” Nữ tử đứng lên, căm phẫn nói: “Thiếp vào cung cũng đã mười năm nay mà ngài chỉ tới nhìn có vài lần, lúc đến thì lại chẳng nói một câu. Thiếp là người, thiếp cũng biết thế nào là cô độc, cảm giác thâm cung lạnh lẽo. Khi tuổi thanh xuân của thiếp không còn, khuôn mặt già nua thì ngài còn có thể đến gặp thiếp không?”Cô gái nước mắt chảy dài thuật lại tất cả.
Ta cũng là phụ nữ, ta cũng cảm nhận được nỗi đau khổ và bất lực của nàng, tim ta chợt đau nhói.
“Hừ, già mồm còn nói lý lẽ, trẫm đã cho ngươi tất cả thứ ngươi muốn, cái ngươi nên làm là ngồi đây chờ trẫm tới, cho dù ngươi có già đi chăng nữa, tất cả những việc ngươi làm phải vì trẫm”.
“Bốp…” Ta tát Hoàng thượng một cái.
“Ngươi dám đánh trẫm, ngươi không muốn sống nữa phải không?” Hoàng thượng nổi giận nói.
“Tĩnh phi, nhắm ngay mắt cô lại cho tôi”.
“Tại sao?” Cô gái kinh ngạc nghi ngờ hỏi.
“Muốn sống thì nhắm mắt lại ngay lập tức, mau!”
Thấy nàng đã nhắm mắt, ta cười lạnh nhìn hai người đàn ông kia, tao nhã kéo bộ râu giả xuống, hài lòng nhìn bọn họ từ từ gục ngã.
“Bây giờ có thể mở mắt được rồi.”
Cô gái ngoan ngoãn làm theo: “Bọn họ làm sao vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ giúp bọn họ ngủ một lát thôi, mau đi theo tôi.” Ta kéo tay nàng, lấy áo khoác giúp nàng mặc vào.
May mà ta nhớ kĩ đường vừa đi, chuẩn xác đi tới bức tường, ta lấy cái dây thừng có móc câu ném lên trên, để cho nàng trèo qua trước: “Cô nhớ sau khi trèo qua xong, nhìn thấy một đại hán thì nói là phản thanh phục minh thất bại, chạy mau, cũng không được nói thân phận của cô cho ông ta biết, sau khi rời khỏi đây hãy xem như cô đã được sống thêm một lần nữa”.
“Dạ” Nàng cố gắng trèo nhưng cũng chẳng khác gì ta, cứ trượt xuống dưới, ta lại cố chống nàng trèo lên.
“Bọn chúng ở đâu, mau, Hoàng thượng nói phải bắt sống”.
Nghe thấy âm thanh vang lên cách đây không xa, ta càng cố gắng thúc giục nàng mau lên, rốt cuộc đã lên đến bờ tường, nàng quay đầu nhìn ta: “Còn ngươi thì sao?”
“Không cần lo cho tôi, tôi tự có cách rồi, cô mau đi đi” Ta sốt ruột hô to.
Thấy nàng an toàn biến mất ở trước mắt, ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tiếp theo ta bị mấy tên quan binh ném vào bao tải, còn trói cả dây thừng.
“Hoàng thượng nói người này có mặt mũi xấu vô cùng, chúng ta phải cẩn thận”.
“Bây giờ hắn bị thế này thì còn làm được gì nữa, đáng tiếc lại để cho tên kia chạy thoát, chúng ta bắt hắn về báo cáo thôi”.
Cứ như vậy ta bị bọn chúng lôi đi, trong lòng sốt ruột nghĩ bước tiếp theo làm thế nào bây giờ, trốn thế nào đây???
“Ha ha…lá gan của ngươi cũng thật lớn, dám đánh cả trẫm cơ đấy”.
Nghe Hoàng thượng nói chuyện khẩu khí vô cùng bình thản, nhưng ta lại có cảm giác hắn đang rất tức giận.
Ta còn cảm thấy hắn không ngừng lởn vởn quanh ta, dường như còn có cái gì đó di chuyển xuyên qua bộ râu giả tới cổ ta, bởi vì còn bị ném vào bao tải nên ta không nhìn thấy, cảm thấy tim như sắp nhảy cả ra ngoài, hắn sẽ làm gì ta đây? Giết ta? Ta mới đến thời đại này được có mấy ngày thôi, sao lại không ngừng phát sinh rắc rối này đến rắc rối khác thế, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng không có, ૮ɦếƭ tiệt, ta muốn ૮ɦếƭ, xuống làm vợ của tên Diêm vương kia, Tra t** ông ta!
(Diêm vương ở phủ không ngừng rùng mình ~~~ kỳ lại, từ khi nào mà địa phủ trở nên lạnh như vậy?)
“Nghĩ gì đấy hả? Nghĩ rằng trẫm có giết ngươi hay không sao? Ha ha…”
“Muốn giết thì cứ giết, nói mấy lời vô nghĩa đó làm gì”.
“A… còn dám cãi lại, nhưng trẫm sẽ không ngu ngốc mà buông tha ngươi như vậy đâu, trẫm muốn ngươi…”
Muốn ta? Muốn ta cái gì? Một người đàn ông muốn một phụ nữ thì có thể làm gì đây? Muốn ta làm phi tử hắn? không phải chứ, so với ૮ɦếƭ còn thê thảm hơn.
“Làm tiểu thái giám bên cạnh trẫm”.
Thái giám? Bên cạnh? không phải chứ, ta làm gì có thứ kia cho các ngươi hoạn ~~~~~~
“Đưa tới tịnh phòng”
“Dạ”
Ta còn chưa kịp nói gì đã bị người lôi xuống! làm sao bây giờ? Tịnh phòng
Ta không có thứ kia thì tịnh thân như thế nào được… nếu Hoàng thượng phát hiện ra ta không phải là đàn ông, nhất định hắn sẽ dùng cách ác độc hơn để đối phó với ta, không được, không thể để họ phát hiện ra ta là nữ.
Hiện tại ta bị đưa tới tịnh phòng, thấy năm sáu thái giám bị cột vào một cái ghế kì quái, hai chân mở ra… ta cật lực trừng mắt, dùng miệng la hét, hy vọng bọn họ hiểu, bây giờ chính là nỗi đau khổ nhất mà các ngươi trải qua, chẳng lẽ không có lòng thương hại một tí nào sao? Không có sao? ta biết các ngươi chỉ phụng mệnh làm việc, không thể không theo, nhưng có thể có ngoại lệ không, như vậy càng làm cho ta giãy dụa trốn thoát ~~~ nhưng ta nào dám nói như vậy chứ, thấy lão thái giám trước mặt cầm con dao trong tay, không ngừng chớp lóe trước mặt ta, tâm ta hoảng loạn, lạnh sởn tóc gáy.
“Ha ha…tiểu ca ca…”
>Buồn nôn ~~~ giọng nói còn ghê tởm hơn cả Liễu Yến ~~~
“Ngươi đừng lo lắng, chỉ một lúc thôi, thật ra nam nhân không có cái này cũng không sao cả, công công là phải như vậy, tuy hơi đau nhưng ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi nhanh thôi, chuẩn xác nha, ngoan, chấm dứt nỗi khổ, ngươi cứ yên tâm”.
Ta… ta làm gì có cái chỗ đó để cho ông chấm dứt… ông thả ta ra có vẻ thực tế hơn, ta vốn dĩ không phải đàn ông mà.
“Được rồi, không giãy dụa nữa, *** ra”.
***!!! Ông trời ơi đừng đùa như vậy chứ, không được cởi, ta lập tức hét lên
“Dừng lại”
“Dừng lại”
Ơ? Thêm một tiếng dừng lại, hay là ông trời ban một người xuống để cứu ta?
>Ta không khỏi mừng rỡ, nghển cổ ra nhìn xem vị anh hùng cứu thế của mình!
Nhìn đến nơi ta lại thấy thất vọng, lại là một tên thái giám, còn là một lão thái giám mắt mù, phải nhờ một cậu nhóc dắt vào đây, chẳng lẽ ông ấy lại là ân nhân cứu mạng của ta?
“A…Vi công công, ngọn gió nào mang ông tới đây thế?”
“Ha ha, …có gì đâu, ta cũng lâu rồi chưa tới tịnh phòng, cho nên…”
“Cho nên? Ông muốn tịnh thân cho hắn?”
Không phải chứ? Chẳng lẽ lại phái đến một tên tịnh thân cho ta? Ta cũng đâu có diễm phúc được nhiều người tranh nhau vậy? Đáng tiếc ta không phải là đàn ông, không có cái kia cho các người cắt…
“Đúng vậy, cậu có ý kiến gì không?”
“Không……ta đâu dám có ý kiến gì, nhưng mà ông không nhìn thấy thì sao mà tịnh thân cho hắn được, bằng không lại giống lần trước cắt nhầm ngón tay của người ta…”
A! Để ông ta làm nguy hiểm quá, cắt nhầm ngón tay?
“Hừ…lần đó là ngoài ý muốn thôi”.
“Ồ…ngoài ý muốn? Vậy đưa lên nhầm mũi người ta cũng là ngoài ý muốn?”
Mũi?…Tuy rằng quả thực ta rất xấu nhưng cũng không muốn bị hủy mặt đấy… trời ơi, mau mời một người khác tới cứu tôi đi…
“Đó là không cẩn thận gây sai lầm, lần này sẽ không đâu, tóm lại người này sẽ do ta tịnh, cậu không nể mặt ta hử?” Ánh mắt lão thái giám đột nhiên trở nên sắc bén, tuy rằng ông ta bị mù… cũng phải hỏi ý kiến của ta chứ…
“Có chứ….sao lại không giữ thể diện cho lão nhân gia được, tốt xấu gì ông cũng vào cung lâu như vậy rồi, người này sẽ do ông tịnh ha, chúng ta đi thôi, tiểu ca ca, ngươi tự mà cầu phúc cho mình đi”.
“Nè…Chớ có đi….Đừng để tôi một mình ở trong này, tôi sợ….mẹ….ơi….ba….” Ta gào lên khóc rống. Ta không muốn thiếu ngón tay, thiếu mũi, ta muốn đầy đủ cơ.
“Đừng có khóc nữa, đại nam nhân khóc như vậy còn ra thể thống gì nữa.”
“Tôi không phải là đàn ông”. Ông còn không cho ta khóc.
“Phản Thanh phục Minh”
“Phản cái gì thanh, phục cái gì minh cơ?”
“Cậu là người thiên địa hội?”
Ơ? “Các hạ là…?”
“Thanh mộc đường chủ Thiên địa hội Vi tiểu bảo”
“Vi Tiểu Bảo? Vậy bây giờ ông là thái giám thật hay thái giám giả?”
“Ài! Trước kia thì là giả, nhưng sau khi Hoàng đế biết ta là người Thiên địa hội đã bắt ta biến thành thật”
“Trời! Không thể nào! Trong truyện rõ ràng viết ông có bảy hay tám vợ gì đó kia mà”
“Vợ ư….” Vi công công nức nở nói: “Đã ra bãi tha ma rồi, không còn ai để an ủi tâm hồn đáng thương cô độc của ta nữa…….”
Không phải chứ ~~~~ chẳng lẽ ta đang ở nhà Thanh? Nhưng quần áo họ sao lại giống thời Đại đường thế này? Hơn nữa trong truyện không hề nói việc vợ của vi tiểu bảo đã ૮ɦếƭ. Thái giám giả biến thành thái giám thật? Vi tiểu bảo mà thế nhân đều sùng bái cũng không có khóc như vậy. Nói thế nào thì cũng không giống với trong truyện, chẳng lẽ giống như ti vi từng chiếu, có một thời không khác hoàn toàn với thế giới, nơi hiện tại ta đến có chỗ vừa xa lại lại vừa quen thuộc, xem ra ta phải tìm hiểu mấy việc của người xưa này mới được.
“Như vậy, nếu đều là người thiên địa hội thì có phải ông nên thả ta đi chăng?”
“Đương nhiên không được! Chỉ có ta ở trong cung rất đơn độc cho nên Thiên địa hội mới phái cậu tới giúp ta”.
Thiên địa hội phái ta đến giúp ông? Muốn ૮ɦếƭ hả, lão già này có phải bị tẩy não rồi không, ta với bọn họ dùng tám gậy tre đánh cũng không thể cùng một chỗ, làm sao có khả năng phái ta đi được.
“Được rồi, chúng ta đừng đôi co nữa, cậu cứ yên tâm, lần này ta sẽ làm rất chuẩn xác, ta bắt đầu đây”
“Á…”
“Cậu la cái gì, ta đã cắt đâu”.
“Không phải, công công, ông đang tóm ngón tay của tôi mà”. Nếu ta mà không kêu lên nhất định là phăng tiêu ngón tay rồi.
“A! Thật là ngại quá, lâu rồi không có ra tay, cảm giác quên mất rồi, lần này sẽ không sai đâu”. Lão thái giám lại sờ soạng trên người ta một lượt, cảm thấy một nơi thuận thuận, chắc là đúng rồi, đang định hạ đao…
“A…”
“Cậu lại la gì thế hả?”
“Ông chạm vào mũi tôi rồi.” Ông mà xoẹt một phát thì mũi ta còn ở nguyên vị trí nữa sao.
“Ui chà, sờ lại trúng mũi, sao mũi cậu giống giống cái kia thế, làm hại ta nhận nhầm”. Lại sờ sờ…….
Mũi ta giống thứ kia? Tay ông mới có vấn đề ý!!!!
“Ừm… lần này là đúng rồi, hơi hơi nhô lên, trên đầu lại có điểm nhỏ, chính là đây”.
“Dừng lại ~~~~~~~~~~~~~~ không phải đâu! Đấy là *** ……….cơ *** của tôi” Ta không dám nói là *** không thì lộ ra mất.
“Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, rốt cuộc là ở chỗ nào? cậu có cái kia không thế?”
Ta có mới là lạ đấy! “Công công, tôi tự làm một mình cũng được”.
“Tự cậu làm? Cậu có chịu được đau không?”
“Càng đau thì càng nhớ rõ mối hận hôm nay, đây là do tên cẩu hoàng đế kia gây ra cho tôi, sau này tôi phải hoàn trả cho hắn gấp bội! Tôi quyết tâm gia nhập Phản thanh phục minh để trả mối hận này”.
“Tốt, có chí khí, vậy ta giao cho cậu tự làm”.
Vi công công tháo lỏng dây thừng ra cho ta, đưa con dai cho ta, ta nghĩ định dùng bộ dạng mình doạ ông ta ngất đi để trốn chạy, nhưng ông ta là người mù thì nhìn thế nào được, hơn nữa bên ngoài có nhiều người như vậy, thoát ra khỏi đây thì cũng đâu có thoát được hoàng cung rộng lớn này .
“Sao không bắt đầu đi, nhanh nhanh lên một chút”
“À, tôi biết rồi”.
“Cậu làm xong thì đưa ta sờ thử xem”.
Ặc? Ông còn muốn sờ sao? Tôi biết tìm cái gì cho ông sờ đây?
“Chít chit chit…” Tiếng kêu mấy con chuột thu hút sự chú ý của ta, đúng rồi! Dùng nó…
Ta dùng cái bao bắt lấy một con chuột to vừa phải, nhưng vẫn thấy cảm giác thật buồn nôn…
Đưa lên nhìn, là một con chuột cống, ừm…rất được…
“Sao lâu vậy, làm xong chưa?”
“A~~ nhanh thôi, tôi đang làm đây.”
Chuột ơi chuột à, ta với ngươi không oán không hận, chỉ mượn ngươi dùng một chút a, ngươi hợp tác, chúng ta cùng có lợi, bằng không chịu khổ cũng là ngươi đó, “A…”
“Sao thế?”
“Không có gì…. Tôi chuẩn bị xong ngay” Con chuột đáng ghét cứ nhích qua nhích lại khiến ta đập trúng vào tay, hic hic…
“Vậy sao còn chưa lấy cho ta sờ”.
“Vâng” Ta đem con chuột đã được xử lý đặt vào tay công công.
“Sao lại nhỏ như vậy?”
“Là nhỏ như vậy thôi” chuột có thể không nhỏ sao?
“Sao lại mềm thế?”
“Thì mềm chính là mềm thôi” Chuột có thể không mềm sao?
“Sao đầu lại nhọn như vậy?”
“Của tôi chính là đặc biệt như vậy” Đuôi con chuột có thể không nhọn sao?
“Ừm~~~~ hình như còn hơi dài dài!” lão thái giám còn sờ soạng thêm một lượt.
Ta nhìn đã thấy rất buồn nôn rồi đó ~~~ van ông đừng có hỏi nữa ~~~
“Được rồi, cậu mang thứ này đến phòng bảo bối đi”.
“Dạ dạ tôi biết rồi”
“Cậu biết phòng bảo bối ở đâu rồi hả?”
Cho dù ta có không biết thì một lão mù như ông có thể dẫn đường chắc? Không vướng víu thêm đã là tốt lắm rồi.
“Tiểu Hạ tử, dẫn đường cho cậu ta.”
Nhóc mù? Thật không ngờ trong hoàng cung này ngoài lão mù ra còn có nhóc mù.
“Vâng, thưa công công”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc