Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ - Chương 04

Tác giả: Dật Danh

Không biết đã bay bao lâu. Cuối cùng chúng ta cũng đáp xuống bên một dòng suối, nơi đó còn có một con bạch mã, ta hưng phấn chạy tới vuốt ve con ngựa. Lớn như vậy chứ đây là lần đầu tiên ta được tiếp cận với một con ngựa thật sự.
Tên áo đen nhóm lửa, sau đó cởi mặt nạ ra, ta nhìn khuôn mặt hắn chỉ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, so với ta còn quá nhỏ, thế mà lại có võ công giỏi như vậy, không khỏi làm cho ta vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị.
Ta bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết được chưa, sao cậu lại cứu tôi?”
“Là Tuấn vương gia kêu ta cứu cô ra.” Thiếu niên còn đưa ra một khối kim bài cho ta xem.
Ta vừa thấy khối kim bài kia đã nghĩ ngay đến việc làm thế nào lừa lấy nó mang đi bán, rất giá trị đó, haha “Tuấn vương gia? Là ai?”
“Cô không biết Tuấn vương gia là ai?” Thiếu niên tỏ vẻ vô cùng khi*p sợ.
“Đương nhiên là tôi không biết rồi”. Trời ạ, ta mới tới nơi này chưa được bao lâu mà.
“Tuấn vương gia là con trai duy nhất của đương kim Bát vương gia, hơn nữa thông minh hơn người, vô cùng tuấn lãng, nữ nhân trong kinh thành này ai cũng muốn trở thành đối tượng thành thân của người, mỗi ngày người tới cửa cầu thân ko dưới một trăm, nhưng mà…”
Nghe thiếu niên thao thao bất tuyệt khoe khoang, ta lại thấy như Đường Tăng đang đọc kinh, đầu ong ong ong ong ong ong…. Cứ như có một đám ruồi bọ đang bay qua bay lại trên đầu. Vì thế ta giơ tay trái lên, không hề suy nghĩ, “Bốp…” đánh con muỗi một cái.
“Cô…sao cô lại đánh ta?” Thiếu niên tức giận đứng lên.
“A! thật là ngại quá, chỉ là tôi nhìn thấy con muỗi bay đến mặt cậu, nó muốn hút máu cậu, cho nên tôi giúp cậu đánh ૮ɦếƭ nó.”
“Có thật không?”
“Đương nhiên rồi, không tin thì cậu nhìn xem.” Ta hào hứng đưa tay ra cho hắn xem.
Thiếu niên cúi đầu. “Bốp…”
“Sao cô lại đánh ta nữa?” Thiếu niên đưa tay ôm cái mặt bị ta tát một cái.
Ta vô tội nhìn hắn “Không phải đâu, lúc cậu vừa tới gần tay tôi, tôi nhìn thấy con muỗi đó vẫn chưa ૮ɦếƭ, sắp sửa hút máu cậu nữa, cho nên tôi lại… tát cậu một cái, cuối cùng con muỗi cũng ૮ɦếƭ, cậu không tin thì xem này…”
“Thôi khỏi” Thiếu niên cảnh giác nhìn ta, ngồi cách xa vị trí cũ vài bước.
Hờ hờ, cuối cùng tên nhóc này cũng thông minh ra rồi.
“Đủ rồi, cô ngủ đi, ngày mai sẽ ta đưa cô tới gặp Tuấn vương gia”
Nghe xong cậu thiếu niên nói ta cũng cảm thấy thật mệt mỏi, chậm rãi tiến vào giấc mơ đẹp.
Ngày hôm sau, chúng ta đi vào trong rừng, thấy ở đó đã có người chờ sẵn.
“Hắn…hắn chính là Tuấn vương gia mà cậu nói?”
“Đúng vậy, người ấy chính là Tuấn vương gia, Long Phụng Hoàng”.
Ngất! Sao lại là Long công tử! Ta quay người định trốn đi, đáng tiếc, thiếu niên kia đã nhanh nhẹn túm được tay của ta “Cô muốn trốn hả? Nhiệm vụ của ta là phải đưa được cô tới trước mặt Vương gia”
“Tôi không thể đến đó được”.
“Không được”. thiếu niên kéo ta đi đến phía trước.
Xem ra không giở tuyệt chiêu là không xong. “Cậu kia, nhìn tôi” Ta lớn tiếng ra lệnh.
“Cô… ” thiếu niên nghi ngờ quay đầu lại, vừa thấy khuôn mặt không còn che nữa của ta thì đã gục xuống.
Ta vội vàng kiểm tra xem hắn còn thở không, cũng may, chỉ bị ngất đi thôi.
Nhìn thiếu niên nằm trên mặt đất, trong lòng ta tự nhiên cảm thấy tội lỗi, nhưng ta còn làm hơn thế nữa, ta cởi hết y phục của hắn ra rồi thay vào.
Bởi vì mặc bộ quần áo mỏng này quả thật quá lộ liễu, còn khăn che mặt thì sao đây? Thấy duôi ngựa mắt ta lập tức sáng lên, có rồi! Ta dùng kéo cắt ít đuôi ngựa làm râu dán lên mép. Sau đó nhìn xuống vị thiếu niên trơ trụi kia liền lấy vài lá cây to to che thân thể cho hắn. Ài, tôi cũng không có lỗi với cậu nha, còn lấy lá che thân cho cậu. Thấy bóng người kia vẫn còn đang đợi, ta dắt con ngựa đi khỏi chỗ đó.
Tới phố xá đông đúc, nhìn những người khác nhau, nghe những chuyện khác nhau, ta cũng cũng hiểu được chút ít sự tình trong thời đại này. Ta mang bán tấm lụa che mặt kia cũng chỉ được vài lượng bạc, biết sống thế nào đây…
“Nè, lão huynh, ta có việc rất tốt, ngươi có muốn làm không?” Một người đàn ông cao lớn vỗ vai ta rồi nói
“Việc? việc gì?”
“Gi*t người, có làm không?”
“Phụt…” Trà ta vừa uống trong miệng đã bị phun ra hết. “Gi*t người? Gì chứ sao lại tìm tôi??”
“Ngươi không phải sát thủ sao?”
“Trông tôi giống sát thủ chỗ nào hả?”
“Ngươi không biết sao? Chỉ cần mặc đồ đen thì không phải là sát thủ cũng là thích khách đó.”
Hả? Hoá ra màu sắc quần áo cũng biểu đạt nghề nghiệp kia à, thời đại này thật đúng là loạn. Nhìn trên đường vô số người mặc áo đen đi lại, ta còn tưởng mặc đồ đen là bình thường chớ, không ngờ là …
“Vậy sao quan phủ không bắt những người đó?” Nếu mặc đồ đen thì chính là sát thủ với thích khách rồi còn gì.
“Bắt? ha ha… chính chúng còn tìm tới những người đó để làm việc, bắt bọn họ chẳng phải là tự bắt chính mình hay sao?”
“Ồ, vậy sao ông lại chọn tôi?”
“Bởi vì ngươi đủ hung ác”
Hung ác? Là chỉ râu trên mặt ta quá khoa trương nên mới bị cho là hung ác ư?
“Thế nào? Lão huynh có làm không?”
Làm sát thủ…. ta cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng mà nghĩ đến cái túi tiền đáng thương của ta, nếu không tìm được công ăn việc làm chắc ta chuẩn bị ra ngủ đầu đường mất, dù sao ta ở hiện đại cũng chịu nhiều oan uổng, có thêm nữa cũng chẳng sao
“Được, khi nào, địa điểm ra sao?” Ta cũng không cần phải Gi*t người, ta là cao tay đánh khẽ thôi, chỉ cần ta liếc mắt một cái, người đó ૮ɦếƭ là điều không thể nghi ngờ.
“Tốt, cuối cùng cũng đủ người rồi” Mã đại hán vui sướng nói.
Hoá ra là hắn muốn đủ người, có nghĩa là phải hành động tập thể? Gi*t người việc gì phải khó khăn như vậy, một mình ta cũng đủ rồi.
“Ngươi nhìn đây, đi về hướng này năm trăm bước, sau đó đi ba vòng nữa, tới khi gặp một tên ăn mày thì nói ám hiệu với hắn, sau đó có thể cùng nhau hành động”.
“Ám hiệu là gì?”
“Phản Thanh Phục Minh”
“Phụt…” Lại một ngụm trà nữa bị ta phun ra, phản thanh phục minh? “Đừng nói với tôi ông là người ở Thiên Địa Hội đấy nhớ?”
“Làm sao ngươi biết?” Vẻ mặt hắn khi*p sợ.
“…” Xong rồi, không ngờ thời đại này mà cũng có thiên địa hội. “Vậy ông tìm người có phải là muốn ám sát Hoàng thượng?” Ta cũng chỉ là tuỳ tiện nói ra, nào ngờ sắc mặt đại hán lập tức thay đổi, trông có vẻ định phản bác lại nhưng không nói gì.
Vạch đen lập tức hiện rõ trên mặt ta ~~~ đừng có nói là lại bị ta đoán trúng rồi nha~~
“Việc nguy hiểm như vậy tôi không làm đâu.” Ta còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa, đâu có nghĩ tới việc gặp Diêm vương nhanh như vậy.
“Kệ ngươi có làm hay không, dù sao ngươi đã biết hết rồi, vậy thì…” xoạt…, hắn rút bảo đao nhằm đúng hướng đầu ta.
Ta nhanh chóng né được, vội vàng chạy xuống lầu nhưng lại bị hắn đuổi theo đòi Gi*t, hắn biết khinh công, mà ta thì lại không nên hắn đã mau chóng vọt tới trước mặt ta, ta quay đầu chạy, cùng chơi trò bắt ςướק với hắn, ta trốn đông trốn tây, còn luôn hô to cứu mạng nhưng chẳng ai thèm để ý cả, đã vậy họ còn hò hét: “Cố lên, cố lên, này, ta với ngươi cá xem lão tử kia còn chạy được bao lâu?”
“Ta cá là một lát nữa thôi sẽ bị bắt”.
“Có lẽ cũng chống đỡ được một lát”
=============
Nghe thấy bọn họ nói như vậy, ta thiếu chút nữa thì tức ૮ɦếƭ, cái xã hội này sao không có chút đồng tình nào vậy, còn hò hét ủng hộ, thảo nào nhiều người đi làm sát thủ như vậy, mình không Gi*t người khác, không chừng sau này có người muốn Gi*t mình.
“Dừng lại…” Ta hô to một tiếng.
Đại hán dừng tay nói: “Ngươi còn muốn nói di ngôn lần cuối thì nói mau đi”.
Di ngôn? Ta còn muốn sống “Tôi đồng ý làm sát thủ cho ông, chuẩn bị đi”
“Thật không?”
“Đương nhiên, tôi chưa muốn ૮ɦếƭ đâu”.
Đại hán thu đao lại, cầm lấy một tay của ta.
“Chẳng phải tôi đã đồng ý rồi còn gì? Sao ông vẫn cầm tay tôi?”
“Ta không tin được ngươi, ta muốn đích thân dẫn ngươi đi”.
Ngất mất, lại còn đích thân dẫn ta đi, nhưng ta không thể nề hà nên đành phải đi theo hắn.
Trăng thanh gió mát..
Là thời điểm thích hợp nhất để Gi*t người, lúc này tất cả mọi người đều chìm trong giấc ngủ, còn ta thì ở đây nghĩ cách làm thế nào để trèo tường?
Nhìn những người phía trước thân thủ thoăn thoắt bay qua, ta ở trước bức tường tự hỏi, đi qua như thế nào đây, chẳng lẽ bay qua như bọn họ sao? Trừ phi ta mọc ra đôi cánh.
Đại hán đứng ở phía sau “Sao ngươi còn chưa vào?”
“Tôi…tôi không biết vào như thế nào?” ta cười cười bất đắc dĩ.
“Cái gì? Ngay cả tường cũng không trèo qua được,vậy ngươi còn làm sát thủ làm gì, qua đây, cho ngươi, lấy cái này mà trèo tường”.
Thì tôi vốn dĩ không phải là sát thủ, ta nhỏ giọng nói thầm, nhận lấy dây thừng đã có móc, thử xem, ừm, ném lên, sau đó dùng hết sức lực, cố sức trèo lên, trèo…trượt xuống dưới…..lại trèo……lại trượt……lại trèo…….
“Ta không thể chịu được nữa, tiểu tử, rốt cuộc ngươi còn muốn trèo tới bao giờ?” Đại hán không kiên nhẫn nói xong liền lấy tay giúp ta chống đỡ.
Ta lập tức ngăn hắn lại, tự mình cố gắng trèo lên, rốt cuộc cũng lên được cái tường ૮ɦếƭ tiệt này, nhưng khi ta nhìn xuống phía dưới, chẹp… xuống thế nào đây. Lúc vừa rồi ta trèo thấy tường này có vẻ cao, hiện tại mà nhảy xuống không biết có gãy vài cái xương không nhỉ, ta cũng chưa muốn thành tên què đâu.
“Này, tên ngốc kia, ngươi còn muốn trên đó bao lâu nữa hả, còn không mau nhảy xuống, ngươi có tin ta cho một đao Gi*t ૮ɦếƭ ngươi hay không, ngươi đúng là sát thủ kém nhất mà ta từng gặp”.
“Thúc giục, thúc giục, thúc giục, lúc nào cũng chỉ thúc giục, sao ông không tự mà đi Gi*t đi, còn tìm tôi làm cái quái gì?”
“Ta đúng là hối hận khi tìm ngươi, giờ ta chỉ muốn ngay lập tức Gi*t người diệt khẩu”.
Vừa nghe hắn nói như vậy ta lập tức nhảy xuống. Đau quá….xoa xoa cái ௱ôЛƓ ê ẩm, ta đang nhìn quanh tìm bóng người, quái lạ, sao không thấy ai? Họ đâu? Không phải nói cùng nhau hành động sao? Thật quá kì quái? Chạy hết rồi ư? Đừng có nói bỏ ta lại một mình chứ. Trời ạ…người ta nói hoàng cung chẳng khác gì mê cung, không có ai dẫn đường thì biết làm thế nào bây giờ, bây giờ ta rất muốn quay lại nhưng nghĩ đến cái tên sau tường kia, ta cũng rút lại lời vừa nói, hắn mà thấy sẽ Gi*t ta mất. Đành phải tự mình tìm đường khác đi ra vậy.
Đi tới đi lui mà sao lại vẫn quay về cái nơi này vậy, ta tức giận không ngừng dậm chân “Bịch…” lại dậm chân “Bịch…”, đột nhiên ta cảm giác bả vai bị người khác vỗ, liền giật mình hét to “Ai đó?”
“Ta mới là người phải hỏi ngươi là ai đấy?”
“Tôi~~~ tôi đi tìm Hoàng thượng”. Tuy rằng không nhìn thấy rõ người này mặc quần áo màu gì nhưng ta cảm giác hắn sẽ không hại ta, chỉ mong cảm giác ấy là đúng.
“Tìm Hoàng thượng? Như vậy ngươi phải đi Tĩnh Vân các chứ không phải nơi này”.
“A! Ờ! Tôi biết rồi. Phiền huynh đài chỉ đường giúp tôi, tôi vừa mới vào cung không lâu nên không biết đường.”
“Ngươi tìm Hoàng thượng có chuyện gì?”
“Tìm Hoàng thượng ~ à ừm…là để hỏi người ngày mai muốn ăn gì?”
“Phì…thật sao? Thế thì đi theo ta”.
Quá may mắn, tự nhiên lại tìm được người dẫn đường, ha ha~~~
Đi tới một con đường, hoàng cung này quả thực rất yên tĩnh, không đúng, là thông thoáng mới phải, có mấy người nhìn thấy chúng ta còn hành lễ, thật đúng là kì lạ, ta nghi ngờ nhìn hắn, cứ tưởng hắn trả lời ai dè hắn chỉ nhìn ta một chút rồi lại quay đầu tiếp tục dẫn đường.
Rốt cuộc cũng tới Tĩnh Vân các, bên trong tỏa ra ánh sáng từ ngọn đèn mờ mờ, còn có cả tiếng ՐêՈ Րỉ nho nhỏ.
Rên rỉ? Ta lặng lẽ tiến đến bên cửa sổ, thò ngón tay dí vào tấm ngăn, chỉ thấy một người phụ nữ đang ngồi lên người đàn ông, tiếng ՐêՈ Րỉ là phát ra từ trong miệng cô gái, hơn nữa càng lúc càng lớn, ta nghe thấy xong mặt mũi liền đỏ bừng, nhìn sang hắn thì lại thấy xanh mét, cứ như thể cô gái đó là của hắn vậy, thật đáng sợ!
“Hoàng thượng này thật sự không hiểu chính sách lưu bang, khẳng định sẽ ૮ɦếƭ sớm”
“Chính sách lưu bang? Là cái gì?”
Ta lộ ra hai hàm răng trắng ngà nói: “Cười một cái trẻ ra mười tuổi, lấy thêm một phi tử ngủ càng nhiều”.
“Ha ha ha ha ha…”
“Nè, ngươi câm miệng lại ngay”. Ta lập tức che lại cái miệng của hắn.
“Là ai, là ai ở bên ngoài hả?” Đôi nam nữ bên trong khẩn trương tìm quần áo.
Ta đang định lôi hắn đi thì chẳng ngờ lại bị hắn kéo vào trong.
Ta lo lắng nhìn đôi nam nữ trong phòng vẫn còn chưa có mặc quần áo, thật sự nghĩ rằng đã bị tên này hại ૮ɦếƭ rồi.
Nhưng đôi nam nữ này nhìn chúng ta xong lại lập tức quỳ xuống hô: “Hoàng thượng”.
Hoàng thượng? Nhất định không phải là gọi ta rồi, vậy người họ gọi là…..hắn nhìn ta rồi cười cười, sau đó quay đầu nhìn đôi nam nữ với vẻ mặt đầy căm tức: “Tĩnh phi, bình thường trẫm đối đãi với ngươi không tệ, sao ngươi lại làm ra cái chuyện này hả?”
“Hoàng thượng, nô tài là bị Tĩnh phi bức ép, không phải nô tài tự nguyện, xin Hoàng thượng tha mạng”. Nam tử không ngừng dập đầu xuống.
“Cẩu nô tài”. Nữ tử cho hắn một cái tát trúng mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc