Xác chết loạn giang hồ - Hồi 045

Tác giả: Vô Danh


Tiêu Lĩnh Vu khen thầm :
- Vân Dương Tử nổi danh thiên hạ quả nhiên không phải may mắn mà được. Ngoài võ công cao thâm, đạo nhân còn tâm tư thận mật.
Chu Triệu Long nghe Vân Dương Tử nói vậy, liền mắng thầm trong bụng :
- Lão mũi trâu này thật khó chơi quá!
Kim Hoa phu nhân từ từ móc trong bọc ra hai cái bình ngọc đặt trên kỳ tre giường nói :
- Bản nhân có thể sử bách độc hại người. Nhưng về thuốc giải thì có hai ba loại giải được nọc linh xà. Nếu đạo trưởng không tín nhiệm thì tự chọn lấy một bình mà dùng.
Vân Dương Tử ngó ba chiếc bình ngọc tủm tỉm cười nói :
- Nếu bần đạo cũng dự bị một cuốn sách Tam Kỳ chân quyết hay bức họa Ngọc Tiên Tử giả đưa ra để phu nhân lựa chọn một bức thì phu nhân nghĩ sao?
Kim Hoa phu nhân nghĩ thầm :
- Lão mũi trâu này đáo để thật! Ta thử bức bách lão lấy hai bức ra coi xem lão bảo sao?
Mụ liền nói :
- Nếu đạo trưởng có dự bị như vậy thì cho bản nhân xem một chút.
Vân Dương Tử đưa mắt ngó Vũ Văn Hàn Ðào nói :
- Những âm mưu ám toán chỉ có thể dùng được một lần. Bần đạo dĩ nhiên không đi vào vết xe đổ.
Ðạo nhân thò tay vào bọc quả nhiên lấy ra hai cuốn lụa màu vàng dài rộng bằng nhau, dầy mỏng một loại. Y lại lấy ra hai cuốn da dê bọc họa đồ nói tiếp :
- Phu nhân thử lựa đi may thì được của thật, không may thì phải của giả.
Kim Hoa phu nhân coi tỷ hai cuốn sách và hai bức họa thì giống hệt nhau, khó lòng phân biệt được chân giả. Mụ đành ngậm miệng không biết nói sao.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên nghiêng mình rảo bước tiến lại.
Triển Diệp Thanh cho là chàng muốn ra tay sang đoạt, gã liền lạng mình đứng trước những cuốn sach và tranh vẽ.
Bỗng thấy Tiêu Lĩnh Vu cầm ba chiếc bình ngọc lên hỏi :
- Trong ba bình này, bình nào đựng thuốc giải nọc kim xà, xin phu nhân cho biết.
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Bình thuốc trắng là đúng, nhưng họ không tin thì tỷ tỷ cũng chẳng biết làm thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu lại cầm bình thuốc trắng giơ lên hỏi :
- Phu nhân! đúng là bình này phải không?
Kim Hoa phu nhân biến sắc hỏi lại :
- TIểu huynh đệ muốn điều chi?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Bọn ta đến đây cốt để lấy Tam Kỳ chân quyết và tranh Ngọc Tiên Tử, nếu còn đấu trí như vậy thì e rằng chẳng ai được hài lòng. Vì thế tiểu đệ thình cầu phu nhân hãy lấy thuốc giải tặng cho đạo trưởng trước.
Kim Hoa phu nhân cười đáp :
- Hay lắm! Tỷ tỷ thành toàn thanh danh cho tiểu đệ. Tiểu huynh đệ đổi lấy chiếc bình màu biếc.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
- Mụ này quả là thâm độc.
Chàng liền đổi lấy chiếc bình ngọc mé tả đưa cho Vân Dương Tử nói :
- Xin đạo huynh lấy một viên trong bình này cho quí Chưởng môn uống thử coi.
Lòng chàng vẫn chưa tin Kim Hoa phu nhân nên giọng nói vẫn có ý dè dặt.
Vân Dương Tử cũng biết dằng co mãi chẳng xong, liền đón lấy bình ngọc nói :
- Tiêu đại hiệp nổi tiếng khắp võ lâm, bần đạo tin được rồi.
Ðạo nhân có ý trút trách nhiệm trên đầu Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu bị Vân Dương Tử chụp cho cái mũ lớn quá, chàng chấn động tâm thần nghĩ thầm :
- Vân Dương Tử vì tín nhiệm ta mà cho Vô Vi đạo trưởng uống thuốc kia. Nếu là thuốc độc thì Vô Vi đạo trưởng ૮ɦếƭ về câu nói của mình.
Trong lòng rất đỗi khẩn trương chàng bất giác quay lại nhìn Kim Hoa phu nhân.
Trên gương mặt diễm lệ, Kim Hoa phu nhân nở nụ cười tươi thầm hỏi :
- Tiểu huynh đệ còn nhìn gì nữa? Chẳng lẽ không tin cả tỷ tỷ ư?
Tiêu Lĩnh Vu mắng thầm :
- Con người hung ác như mụ, ai mà tin được?
Nhưng chàng đáp ngay :
- Ðâu dám, đâu dám!
Vân Dương Tử mở nắp bình lấy một viên thuốc cho Vô Vi đạo trưởng uống.
Chu Triệu Long tuy thấy Tiêu Lĩnh Vu can thiệp vào việc người, nhưng trước mặt quần hào gã không dám phiền trách chàng mà chỉ buồn trong ruột.
Triển Diệp Thanh, Chung Nam nhị hiệp và Vân Dương Tử cả bốn người đều chú ý nhìn Vô Vi đạo trưởng để coi phải ứng của dược vật.
Trong căn nhà tranh rách nát, bầu không khí trở nên trầm tịch khẩn trương vô cùng.
Chung Nam nhị hiệp, Vân Dương Tử, Triển Diệp Thanh cùng bọn Vũ Văn Hàn Ðào, Chu Triệu Long đều ngấm ngầm đề tụ nội lực phòng ngừa. Nếu Vô Vi đạo trưởng uống thuốc vào mà xảy chuyện nguy hại là lập tức gây nên một trường ác chiến nguy hiểm.
Kim Hoa phu nhân tâm cơ thâm trầm, tư cách xảo quyệt mà lại sắc đẹp như hoa khiến người ta không biết đâu mà mò. Hành động của mụ chân thành hay giả dối, cao thâm khôn lường.
Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, bỗng thấy Vô Vi đạo trưởng cử động hai tay buông tiếng thở dài.
Tiêu Lĩnh Vu tưởng chừng trút tảng đá đè trên иgự¢, bụng bảo dạ :
- Xem chừng thuốc này trúng rồi.
Bỗng nghe thanh âm nhỏ bé lọt vào tai :
- Tiểu huynh đệ! Bảo lão mũi trâu lấy nốt hai viên thuốc trong bình ngọc cho Vô Vi đạo trưởng uống vào, sau chừng nửa giờ là lão tỉnh lại.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn mọi người trong nhà tranh nhận thấy không ai nghe rõ thì biết là Kim Hoa phu nhân dùng phép truyền âm nhập mật nói riêng cho mình nghe. Chàng không rảnh để suy nghĩ thêm nữa vội lên tiếng :
- Mau lấy nốt hai viên thuốc trong bình cho đạo trưởng uống đi.
Vân Dương Tử quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu một cái rồi lấy thuốc bỏ vào miệng Vô Vi đạo trưởng.
Triển Diệp Thanh nhíu cặp lông mày ra chiều không thỏa mãn về chuyện Vân Dương Tử quá tin lời Tiêu Lĩnh Vu. Nhưng gã ẩn nhẫn không nói gì.
Ðột nhiên tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng lại, dường như đang đi tới căn nhà tranh.
Chung Nam nhị hiệp đứng tựa cửa nghe tiếng vó ngựa liền đóng cửa lại.
Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần dường như đã tới ngoài nhà tranh.
Căn nhà tranh này ở chốn hoang lương lâu nay không có người ở đã chẳng gần đường quan đạo, lại không phải mấu chốt giao thông mà có tiếng ngựa tới là chuyện khác thường.
Quần hào trong nhà đứng yên không nhúc nhích, dường như không biết có người ngựa tới.
Bỗng nghe thanh âm lạnh lẽo cất tiếng lên :
- Kiếm đồng! Ngươi vào trong căn nhà tranh kia coi xem.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm :
- Té ra gã là Lam Ngọc Ðường giả mạo tên mình đã tới. E rằng phen này không tránh khỏi sự chạm trán giữa hai chân giả Tiêu Lĩnh Vu.
Bỗng thấy Triển Diệp Thanh máy môi. Chung Nam đại hiệp với chòm râu bạc phơ không ngớt gật đầu. Không hiểu hai người đang dùng phép truyền âm để nói chuyện gì với nhau.
Lại nghe đánh bình một tiếng. Cánh cửa bị đẩy ra. Một gã đồng tử áo xanh lối 14, 15 tuổi cầm ngang thanh bảo kiếm rảo bước tiến vào. Dường như gã không ngờ trong nhà tranh lại lắm người thế này. Bất giác gã ngẩn người ra.
Quần hào vẫn không ai hỏi gì đến gã. Gã vừa đảo mắt nhìn quanh đã nhận ra những nhân vật trong nhà này đều là hạng cao thủ nội ngoại kiêm tu, điều khiến gã không hiểu là ai nấy đều đã tụ chân khí chuẩn bị nghinh địch.
Căn nhà tranh dột nát có hai phòng mà đến mười mấy cao nhân võ lâm đề tụ chân khí, tựa như bạn mà không phải bạn, tựa như thù mà không phải thù mới thật là kỳ.
Lại nghe thanh âm lạnh lẽo bên ngoài cất lên hỏi :
- Kiếm đồng! Trong nhà có ai không?
Kiếm đồng lùi lại một bước, thanh trường kiếm để trước иgự¢. Gã đáp ngay :
- Bẩm tướng công! Trong nhà tranh đông đặc những người là người.
Bên ngoài có tiếng hỏi vọng vào :
- Họ là những nhân vật thế nào?
Kiếm đồng đáp :
- Tiểu tử không nhận ra. Phải rồi! Bữa trước ở bờ sông người ςướק...
Gã chợt nhớ tới chủ nhân mình giả mạo Tiêu Lĩnh Vu liền đổi giọng tiếp :
- Sang đoạt bài vị cũng ở đây.
Người bên ngoài tức giận nói :
- Bữa nay ngươi làm sao mà nói năng ấp úng không rõ ràng.
Lại nói chưa dứt, một gã thiếu niên anh tuấn lưng đeo bảo kiếm rảo bước tiến vào.
Bọn Chung Nam nhị hiệp, Vũ Văn Hàn Ðào ở trong nhà dường như không ai muốn xung đột với người mới vào nên không ngăn cản gã.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn ra thấy thiếu niên áo lam đúng là Lam Ngọc Ðường, người đã mạo danh chàng.
Lam Ngọc Ðường dường như cũng không ngờ trong căn nhà tranh hoang vu lại nhiều người đến thế, gã lộ vẻ ngạc nhiên.
Gã thấy người nào cũng mục quang lấp loáng, đều là tay cao thủ võ công bất giác chấn động tâm thần.
Kim Hoa phu nhân giơ tay lên vuốt mái tóc quay lại ngó Lam Ngọc Ðường không khỏi rung động lòng xuân nghĩ thầm :
- Ở Trung Nguyên sao mà nhiều nhân vật tuấn tú như vậy?
Mụ cất tiếng hỏi :
- Phải chăng các vị vô tình tới đây?
Lam Ngọc Ðường bừng tỉnh lại, lạnh lùng đáp :
- Nếu tại hạ cố ý tới đây thì sao?
Vũ Văn Hàn Ðào lẩm bẩm :
- Thằng lỏi này ngang quá! Nếu mình không có đại địch trước mắt mà gã nói bướng như vậy thì phải ra tay cho gã một bài học.
Kim Hoa phu nhân cười khanh khách hỏi :
- Khẩu khí hách gớm! Chắc là một nhân vật có nhiều lại lịch. Ngươi tên họ là gì?
Lam Ngọc Ðường mắt lóe hàn quang đảo nhìn quần hào đáp :
- Tiêu Lĩnh Vu...
Quần hào trong nhà đều sửng sốt. Mười mấy con mắt đổ dồn vào nhìn thiếu niên áo lam.
Kim Hoa phu nhân cười khanh khách hỏi :
- Tiêu Lĩnh Vu ư? Không hiểu trên đường võ lâm Trung nguyên có mấy Tiêu Lĩnh Vu?
Lam Ngọc Ðường tức giận hỏi lại :
- Có gì đáng cười đâu?
Gã nghiêng mình xông vào Kim Hoa phu nhân.
Vũ Văn Hàn Ðào vung tay phải ra chiêu “Thiên Ngoại Lai Vân” miệng lão lạnh lùng quát hỏi :
- Thằng lỏi này! Sao dám càn rỡ như vậy?
Bỗng nghe đã liền đánh một chưởng vào Vũ Văn Hàn Ðào.
Quần hào trong nhà đều chấn động.
Nguyên Vũ Văn Hàn Ðào tuy tấn công Lam Ngọc Ðường trước, đồng thời chân lão cũng di chuyển lùi lại sang bên hai bước.
Lam Ngọc Ðường đã chẳng những làm cho Vũ Văn Hàn Ðào chấn động tâm thần mà mọi người cũng giật mình kinh hãi.
Lam Ngọc Ðường đón tiếp một chưởng rồi dừng chân một chút, chân trái gã lại khoa lên bước dài.
Căn nhà tranh này chật hẹp. Nguyên cái giường và bộ ghế đã choán mất nhiều chỗ, lại thêm mười mấy người đứng chỗ trống. Lam Ngọc Ðường bước chéo về chỗ Tiêu Lĩnh Vu.
Nếu Tiêu Lĩnh Vu không chịu nghiêng mình né tránh, tất hai người ᴆụng nhau.
Bằng chàng liền né mình nhường lối thì chỗ chân Lam Ngọc Ðường hạ xuống tới ngay bên ghế gỗ. Gã chỉ đưa tay ra là có thể với lấy cuốn Tam Kỳ chân quyết và bức họa ngọc tiên tử đặt ở trên bàn.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, trong đầu óc Tiêu Lĩnh Vu nảy ra một ý niệm. Chàng quyết định ngăn cản Lam Ngọc Ðường bước tới để gã không lấy được tranh và sách, cùng làm kinh động Vô Vi đạo trưởng.
Chàng liền ngấm ngầm vận động công lực bước ngang ra cho ᴆụng vào mình Lam Ngọc Ðường.
Lam Ngọc Ðường buông tiếng cười lạt rồi giơ chân lên không vừa đưa tay trái điểm vào hai bên trái Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu đã đề phòng từ trước, chàng nghiêng mình tránh khỏi toan xoay chửong phản kích bỗng thấy Kim Hoa phu nhân vung tay quét ngang. Năm ngón tay của mụ lướt vào huyệt mạch môn Lam Ngọc Ðường.
Những tay đại bình gia chỉ đưa tay một cái là đủ biết tư cách học thế nào. Mấy người này mới trao đổi vài chiêu đơn giản chưởng không phát tiếng gió, chiêu chẳng có chi kỳ dị. Chỉ coi tốc độ động thủ cũng đủ hiểu ngay là mình gặp phải kình địch.
Lam Ngọc Ðường vung chân trái đột nhiên đá về phía sau nhằm vào Chu Triệu Long.
Nguyên Lam Ngọc Ðường toan xông về phía trước lại đột nhiên tấn công mặt sau.
Chu Triệu Long không kịp đề phòng, bắt buộc phải bước lại ngang sang một bên.
Nguyên trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Lam Ngọc Ðường đã phát hiện ra thế phòng thủ của Tiêu Lĩnh Vu cực kỳ nghiêm mật, không có chỗ nào sơ hở để hạ thủ và mặt sau thế phòng thủ này còn ẩn núp một chiêu phản kích cực kỳ lợi hại.
Kim Hoa phu nhân phóng chưởng ra rồi vẫn còn những chiêu sau tấn công liên miên. đó chính là võ công thượng thừa trong thủ có công trong công còn giấu thủ pháp biến đổi. Vậy một chân giơ lên không hai bên thụ địch là thế bất lợi. Chỉ có cách giữ vững thân hình đứng vào chỗ vừa công vừa thủ mới có thể ung dung đối phó được với đại địch hai bên lại đột nhiên biến thế tấn công Chu Triệu Long.
Chu Triệu Long bước tạt ngang sang một bên. Lam Ngọc Ðường chân phải đặt xuống đất tay mặt chênh chếch phóng ra chiêu “Xảo Khấu Liên Hoàn” phong tỏa thế công của Kim Hoa phu nhân. Gã chưa quay đầu lại tay trái đã đồng thời ra chiêu “Vân Phong Vụ Tỏa” để che kín môn họ phía sau.
Quả nhiên Chu Triệu Long không chịu để người khinh khi. Gã vừa đổi vị trí vừa vung tay mặt rất nhanh phóng ra chiêu “Lăng Chàng Trêu Phạm”.
Bỗng nghe đánh “bộp” một tiếng như đập vào da thuộc. Hai chưởng vừa ᴆụng nhau. Chu Triệu Long bị chấn động phải lùi lại hai phía sau hai bước.
Lam Ngọc Ðường cũng loạng choạng người đi hai cái mới đứng vững được.
Hiển nhiên phát chưởng vừa rồi cả hai bên đều vận đến 6, 7 thành công lực.
Kim Hoa phu nhân cười khanh khách nói :
Mụ vừa một mặt nói, một mặt ra tay trái quét chênh chếch lại.
Lam Ngọc Ðường nhíu cặp lông mày, y khuy tay chắp lại để trước иgự¢.
Kim Hoa phu nhân vội thu thế chưởng về, nụ cười cũng biến mất. Mặt mụ trở nên nghiêm trọng.
Chu Triệu Long bị thất bại nhưng trước mắt cảm thấy khó nỗi hạ đài. Gã liền rút chuỳ ra cầm tay.
Vũ Văn Hàn Ðào dường như đã tiên liệu gã thẹn quá hóa giận liền chuyển mình lại ngăn chặn trước mặt gã dùng phép truyền âm nhập mật nói :
- Chu huynh! Không nhịn được điều nhỏ nhất thì hư việc lớn. Gã này võ công cao cường, ngoài như không biết còn mặt trong cao thủ. Nếu mình quyết chiến với họ há chẳng mắc bẫy để cho bọn Võ Ðương ngồi giữa thủ lợi?
Chu Triệu Long đáp :
- Vũ Văn huynh nói phải đó. Chờ xong công cuộc bữa nay sẽ cùng gã tính nợ cũng chưa muộn.
Lam Ngọc Ðường sau khi thử mấy chiêu cũng ngấm ngầm kinh hãi. Gã biết những người trong nhà này không một ai kém cỏi. Gã lẳng lặng quan sát tình thế thì hai bên dường như thù nhau chứ không phải bạn. Gã cho là mình tạm thời đứng yên để coi biến diễn mới là thượng sách. Vì thế gã thấy Kim Hoa phu nhân rụt tay về cũng không động thủ nữa.
Trong nhà tạm thời trở lại yên tĩnh. Nhưng từ lúc Lam Ngọc Ðường động thủ ra chiêu, tình thế khẩn trương càng thêm hỗn loạn.
Kim Hoa phu nhân dùng phép truyền âm bảo Tiêu Lĩnh Vu :
- Tiểu huynh đệ! Người mới đến võ công rất cao cường. Chỉ mong gã đừng sấn vào nữa. Ta tạm thời đừng dây với gã.
Tiêu Lĩnh Vu đáp lại bằng một nụ cười mát.
Bỗng nghe một tiếng thở dài. Vô Vi đạo trưởng nằm trên giường đột nhiên mở bừng mắt ra.
Triển Diệp Thanh trong lòng kích động. Gã không nhịn được cất tiếng gọi :
- Ðại sư huynh...
Vân Dương Tử đưa mắt ra hiệu ngăn Triển Diệp Thanh đừng nói nữa.
Vô Vi đạo trưởng đảo cặp mắt toán loạn nhìn khắp trong nhà một lượt rồi từ từ nhắm lại.
Kim Hoa phu nhân nói :
- Lệnh sư huynh đã tỉnh lại rồi, bọn tại hạ bất tất phải chờ đợi nữa?
Mụ đưa tay ra toan lấy sách và tranh để trên bàn.
Triển Diệp Thanh ra chiêu “Thủy Huy Ngũ Huyền” gạt ngang một cái hỏi :
- Làm gì mà vội thế! Chờ lát nữa hay lấy cũng chưa muộn.
Kim Hoa phu nhân vẫn để nguyên tay như trước, đột nhiên co năm ngón tay lại bật ra một cái.
Thế co bật tay của mụ phản thủ làm công. Mấy dây chỉ phong tập kích vào huyệt mạch môn Triển Diệp Thanh.
Triển Diệp Thanh hạ thấp cổ tay mặt xuống, chỉ phong của đối phương lướt qua phía trên bàn tay. Tay mặt gã quét ngang vẫn không thu về biến chiêu thành “Nghinh Vân Phụng Nhật” nắm lấy cổ tay Kim Hoa phu nhân.
Hai người chưa đổi tư thế chỉ hạ thấp cổ tay và co ngón tay biến đổi mấy chiêu để đoạt tiên cơ.
Kim Hoa phu nhân xoay bàn tay, năm ngón tay co lại một nửa rồi đập xuống.
Lúc này hai bên không thể biến chiêu nữa. tình thế phải đến chỗ ᴆụng nhau.
Bỗng thấy hàn quang lấp loáng, kiếm khí mịt mờ. Vân Dương Tử đưa ra trường kiếm phân khai chưởng thế của hai bên, nói :
- Xin phu nhân hãy nán lại một chút. Bần đạo đã hứa lời quyết không canh cải. Bức họa Ngọc tiên tử và cuốn Tam Kỳ chân quyết thuộc quyền sở hữu của phu nhân rồi. Hà tất phu nhân phải nóng nảy trong chốc lát?
Kim Hoa phu nhân mặt lộ sát khí, buông tiếng cừơi lạt không nói gì nữa.
Hiển nhiên mụ đã động nộ, nhưng ra chiều suy nghĩ rồi gắng nhẫn nại.
Lam Ngọc Ðường ồ lên một tiếng, tự nói một mình :
- Bức họa Ngọc Tiên Tử...
Cặp mắt gã chiếu ra những tia hàn quang nhìn chằm chặp vào cuốn sách và bức họa để trên ghế.
Kim Hoa phu nhân và Vân Dương Tử đều đưa mát nhìn Lam Ngọc Ðường, nhưng không ai hỏi gì đến gã.
đột nhiên bên giường có tiếng động khẽ. Vô Vi đạo trưởng đang nằm ngửa trên giường tre toàn thân bỗng rung lên.
Triển Diệp Thanh biến sắc rút trường kiếm ở sau lưng ra đánh soạt một tiếng.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày nghĩ thầm :
- Hỏng bét! Kim Hoa phu nhân mà cho Vô Vi đạo trưởng uống thuốc độc tất phái Võ Ðương giận ta thấu xương. Ta đã tưởng ngấm ngầm trợ giúp lão nhân gia, không ngờ lại hóa ra hại lão. mụ nữ ma đầu này thật thâm độc!
Chàng còn đang ngẫm nghĩ bống thấy Vô Vi đạo trưởng ngồi bật dậy từ từ bước xuống giường.
Vân Dương Tử vốn người trầm tĩnh mà cũng không nhịn được nỗi kích động trong lòng, trầm giọng hỏi :
- Thương thế của sư huynh ra sao?
Vô Vi đạo trưởng đáp :
- Ðỡ nhiều rồi.
Ðạo trưởng đưa mục quang ngó Vũ Văn Hàn Ðào hỏi :
- Vũ Văn huynh lâu nay bình yên chớ?
Vũ Văn Hàn Ðào cười mát đáp :
- Tiểu đệ mà không ૮ɦếƭ thì thời thường đến đây thỉnh giáo.
Vân Dương Tử thò tay vào bọc lấy cuốn sách và bức họa ra đưa cho Kim Hoa phu nhân nói :
- Tranh và sách trên ghế toàn là của giả. Vừa rồi dù phu nhân có đoạt được vào tay cũng uổng công. đây mới là của thật. Xin phu nhân thu lấy.
Kim Hoa phu nhân đón lấy bức họa và cuốn sách đáp :
- Ðạo trưởng thật là thâm mưu viễn tự, tiện thi*p kích phục vô cùng!
Vân Dương Tử đáp :
- Ðó chẳng qua là sự bất đắc dĩ mà bần đạo phải phòng ngừa chớ không có ý xảo quyệt.
Kim Hoa phu nhân nói :
- Làm thế nào để chứng minh đây là của thật?
Vân Dương Tử đáp :
- Nếu phu nhân không tin thì cứ mở ra coi.
Kim Hoa phu nhân quay lại đưa mắt ngó Vũ Văn Hàn Ðào. Mụ mở ra coi qua một lượt rồi gập lại ngay. Mụ còn lật mấy trang sách xem thấy đúng là sự thật liền cất vào bọc.
Lam Ngọc Ðường ngó thấy Kim Hoa phu nhân thu sách và tranh cất đi rồi mới cười lạt nói :
- Úi chà! Phu nhân có muốn bán tranh và sách này không?
Kim Hoa phu nhân lấy được tranh và sách rồi trong lòng sung sướng liền cười mát hỏi lại :
- Liệu ngươi có mua được không?
Lam Ngọc Ðường hỏi :
- Phu nhân định giá bao nhiêu?
Kim Hoa phu nhân sửng sốt đáp :
- Ta muốn đổi lấy cặp mắt của ngươi. Dù ngươi có mua được danh họa cũng chẳng nhìn thấy gì.
Lam Ngọc Ðường nói :
- Chà! Phu nhân nói khoát quá! Nếu không bằng lòng bán thì đừng trách tại hạ ςướק giựt.
Kim Hoa phu nhân nói :
- Vậy ngươi thử coi đi.
Lam Ngọc Ðường nói :
- Ðược rồi, chúng ta sẽ tính.
Rồi gã trở gót ra đi.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc