Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương - Chương 23

Tác giả: Ngạn Thiến

Trở lại điểm khởi đầu
Mộ Dung Ưng thở hổn hển ồ ồ, bàn tay cởi bỏ lớp y phục ở *** nàng, ôm nàng ngã xuống giường.
Ngay khi tay hắn che lấy bộ *** nhô lên của mình, Mạn Tâm đột nhiên cảm giác có ý thức, mở to mắt không biết mình nên cự tuyệt hay là nên đáp lại? Bản năng thì muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng biết nàng hẳn nên thuận theo.
Trong lúc đắm chìm trong ***, Mộ Dung Ưng đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy nàng thì giật mình một cái, tỉnh táo lại, mình đang làm gì thế? Thấy nàng ăn mặc xốc xếch nằm ở Dưới *** mình, liền đứng dậy bước xuống giường, nỗ lực bình phục lại ***g *** đang phập phồng, hắn không thể quấn quýt với nữ nhân này, hắn muốn cách xa nàng một chút.
Mạn Tâm nhìn thấy hắn đột nhiên đứng dậy liền lấy tay che ***. Nam nhân đều có nửa *** là động vật, hắn rõ ràng có thể trong thời điểm mấu chốt này mà dừng lại, đã cho thấy sự nhẫn nại của hắn không phải tầm thường.
Mộ Dung Ưng nhìn trên mặt nàng toát ra sắc đỏ hồng quyến rũ động lòng người, tia nhìn đột nhiên trở nên âm trầm, hung hăng nhìn nàng cảnh cáo: “Sau này đừng cố câu dẫn bổn vương, mặc quần áo tử tế vào, quay về vương phủ.”
Mạn Tâm nhếch lên nụ cười tươi trào phúng, hắn cũng thật ngụy biện, rõ ràng là hắn kìm lòng không đặng mà.
Giờ lại thản nhiên trách nàng lẳng lơ mê hoặc người. Không muốn phải tranh luận với hắn, nàng đứng dậy mặc y phục tử tế, không nói một lời đi theo sau hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ chịu ấm ức khi mặc y phục của nàng, Mộ Dung Ưng lạnh lùng liếc qua nàng, kỹ xảo biểu diễn càng ngày càng tốt thật.
“Tham kiến Vương gia, tham kiến Vương phi.” Hạ nhân trong Vương phủ nhìn thấy họ, vội vàng hành lễ.
“Ngươi quay về Mạn Tâm các đi, bổn vương còn có việc.” Mộ Dung Ưng phân phó xong, cũng không nhìn nàng liếc mắt một cái liền xoay người rời đi.
Mạn Tâm nhìn bóng lưng của hắn rời đi, biết hành vi hôm nay của mình đều khiến cho mọi chuyện lại quay trở về điểm khởi đầu, nàng thở dài, con đường trở về lại xa xăm vô hạn rồi.
“Công chúa, người đã hồi phủ, ở trong cung thế nào?” Song Nhi vừa thấy nàng, lập tức nghênh đón.
“Cũng không tệ lắm.” Mạn Tâm gật đầu đại, trả lời không tập trung.
“Phải không?” Song Nhi lại nghi hoặc nhìn nàng, “Các nàng ấy không làm khó công chúa chứ?”
“Các nàng? Là ai?” Mạn Tâm lúc này mới phát giác ra sự khác thường của Song Nhi.
“Là hoàng hậu, còn có những công chúa khác. Trước kia công chúa mỗi lần tiến cung, các nàng luôn nghĩ ra mọi cách làm khó dễ người, khiến người không chịu đựng nổi, chỉ là đến cuối cùng đều là công chúa trêu đùa họ.” Song Nhi nói đến đây, có chút đắc ý.
“Vậy ngươi còn lo lắng cái gì?” Mạn Tâm nở nụ cười, nếu Trữ An công chúa không bị thiệt thòi, cô ta còn khẩn trương làm gì?
“Nô tì nghĩ, họ dù sao cũng người đông thế mạnh, sẽ không dễ dàng đối phó như vậy.” Song Nhi nói thầm.
“Được rồi, ta biết ngươi quan tâm ta, ta cám ơn ngươi, đi thôi, ta đói bụng rồi.” Mạn Tâm lấy tay quẹt quẹt vào cái mũi nhỏ của cô ta, còn có người quan tâm đến mình, khiến cho nàng cảm thấy thật cảm động.
“Vậy công chúa về phòng trước, nô tì đi chuẩn bị thức ăn cho người.” Song Nhi nói xong, liền đi đến phòng bếp.
Một mình Mạn Tâm chậm rãi đi đến phòng, những hạ nhân đi qua bên cạnh chào hỏi thật nhanh xong, liền vội vã chạy tránh đi, sợ sẽ bị nàng gọi lại. Khi thấy dáng vẻ sợ hãi của họ, nàng thật sự muốn trêu đùa họ một chút, nhưng ngẫm lại vẫn nên quên đi.
Chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng nàng tự nói với mình không thể nhụt chí, nhất định nàng sẽ thành công. Nếu hắn trốn tránh mình, vậy nàng liền nghĩ ra cách lại hấp dẫn sự chú ý của hắn, để hắn lúc nào cũng cảm nhận được sự hiện hữu của mình.
Nghỉ tập thể
Ba ngày sau.
Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân vừa về tới vương phủ, cũng cảm thấy bất thường, vương phủ ngày hôm nay sao lại im lặng có chút dọa người, đến cả một người hầu cũng không thấy.
“Đại ca, người trong vương phủ của huynh không phải bỏ trốn hết đấy chứ!” Dương Tử Vân bắt đầu vui đùa.
“Đệ cảm thấy có thể sao?” Mộ Dung Ưng lườm hắn một cái, cất giọng hô: “Người đâu?”
Nói đã lâu, cũng chẳng nhìn thấy có người đi ra, hắn khẽ nhíu mày, sao lại thế này? Hắn tuyệt đối không tin hạ nhân bỏ trốn tập thể, chưa kể mình phát tiền công cũng không ít. Vả lại bọn họ nên biết nếu như không có mệnh lệnh của hắn mà chạy trốn thì chẳng khác nào tự tìm đường ૮ɦếƭ.
“Đại ca, có chuyện gì xảy ra không?” Sắc mặt của Dương Tử Vân trở nên nghiêm túc.
“Đi xem thử.” Lúc này phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Ưng chính là đi đến Mạn Tâm các, nàng đừng bao giờ xảy ra chuyện gì nha.
Gió xuân ấp áp thổi qua hoa đào, trên cành đào chim chóc kết thành từng đôi, nụ hoa hé nở à ya, à ya, chàng so với hoa còn tuyệt vời hơn, khiến ta không quên được à yaaa, à yaa, thu đi xuân đến xin nhớ rõ người yêu ta ơi, ta vẫn ở chỗ này đợi chàng trở về, chờ chàng trở về ngắm hoa đào nở.
Vừa tới Mạn Tâm các, chợt nghe được một tiếng ca êm tai tuyệt vời vọng ra từ bên trong.
“Đại ca, huynh nuôi ca nữ trong phủ khi nào vậy, sao đệ lại không biết?” Dương Tử Vân kinh ngạc hỏi.
“Ta còn không biết, làm sao đệ biết được? Chẳng lẽ là nàng?” Mộ Dung Ưng nghi hoặc nói.
“Huynh nói ai?” Dương Tử Vân hỏi xong, liền phản ứng trừng to mắt nhìn hắn: “Không thể nào, có đánh ૮ɦếƭ đệ cũng không tin là cô ta hát.”
“Đừng vội phủ nhận nhanh như vậy, có phải hay không, chẳng phải vào xem sẽ biết sao?” Mộ Dung Ưng nói xong, đẩy cửa ra, kỳ thật hắn có một dự cảm vô cùng mãnh liệt đó chính là nàng. Dựa theo nàng nói sau khi mất trí nhớ tỉnh lại, hắn thật sự có chút chờ mong nàng sẽ làm mình thay đổi cùng ngạc nhiên vui mừng. Hắn hy vọng đây không phải là nàng đang diễn trò, chỉ là hắn biết loại hy vọng này sẽ rất nhỏ đến mức vô cùng xa vời, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nàng rốt cuộc cũng vẫn là nàng thôi.
Ngay khi vào Mạn Tâm các, liền thấy nàng một thân y phục nhẹ nhàng khoan khoái, sạch sẽ chỉnh tề, đang ngồi trên dây đu, tự do ca hát thoải mái.
Nhưng dáng vẻ nhẹ nhàng vui sướng kia làm cho họ có chút không đành lòng quấy rầy.
Dương Tử Vân thật không ngờ lại chính là nàng, trong lòng thầm thở dài, vì sao ông trời lại tạo ra một nữ tử xinh đẹp như tiên nữ mà lại có tâm độc như rắn rết?
Vào Vương phủ đã hơn một năm, từ trước tới nay Mộ Dung Ưng vẫn chưa thấy nàng cười qua, vài tháng gần đây là khoảng thời gian nàng cười nhiều nhất. Nụ cười tươi hiện giờ trên mặt nàng thật sự thanh thuần vô cùng, tựa như một nàng tiên nữ không nhiễm bụi trần, nhưng nụ cười này là xuất phát từ nội tâm của nàng sao? Tuyệt đối không phải.
“Ngươi đã trở về.” Mạn Tâm vô tình ngẩng đầu, liền thấy họ đang đứng ở cửa, nhanh chóng dừng bàn đu lại. Với khuôn mặt tươi cười trong sáng, nàng nhẹ nhàng bước đến trước mặt hắn.
“Ngươi không sao chứ?” Mộ Dung Ưng quan sát nàng từ trên xuống dưới, nàng chính xác hoàn hảo vô khuyết.
“Ta à?” Mạn Tâm nhìn lại chính mình, lập tức hiểu được vì sao hắn lại hỏi như vậy. Bèn cười nói: “Ta tốt lắm.”
“Ngươi không có gì thì tại sao mọi người trong vương phủ lại mất tích, chẳng lẽ lại là ngươi giở trò quỷ?” Dương Tử Vân luôn luôn bày ra sắc mặt không tốt với nàng, liền trực tiếp hoài nghi.
“ Không sai, là ta giở trò quỷ.” Mạn Tâm rất thản nhiên thừa nhận.
“Ngươi làm gì bọn họ rồi?” Ánh mắt của Dương Tử Vân hung ác, tới gần nàng.
Khi nàng thừa nhận, trong nháy mắt chút hy vọng mới có trong lòng Mộ Dung Ưng đã bị dập tắt, nàng đúng là vẫn như xưa, tính tình kia của nàng sẽ không thay đổi.
“Ta không làm gì họ cả, ta chỉ cho họ nghỉ tập thể.” Mạn Tâm căn bản không sợ hãi hắn, bởi vì nàng biết chỉ cần Mộ Dung Ưng ở bên cạnh, hắn sẽ không làm gì được mình?
Nghỉ tập thể? Họ ngây ngẩn cả người, nàng lại đang làm cái gì thế?
Trò hề trong bếp
“Không phải hai người nói trước kia ta đối xử ác độc với hạ nhân sao? Cho nên ta muốn bồi thường một chút, để họ nghỉ tập thể một ngày, ta biết các ngươi nhất định sẽ rất ủng hộ ta làm như vậy, đúng không?” Mạn Tâm dùng lời nói ngăn chặn miệng của họ trước.
“Ngươi mà có lòng tốt vậy thì ban ngày sẽ không có nắng.” Dương Tử Vân hừ lạnh một tiếng, không tin lời nói của nàng.
Mộ Dung Ưng chỉ nhìn nàng chằm chằm, không nói gì, đương nhiên cũng không tin lời nói của nàng. Nếu cho nghỉ một nửa số hạ nhân thì còn có thể làm cho người tin phục, nhưng cho bọn họ nghỉ hết, giả sử đến lúc ăn uống thì ai tới hầu hạ? Rất khác thường.
“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, dù sao cũng đã vậy rồi.” Mạn Tâm mặc kệ hắn tin hay không, mục tiêu của mình cũng không phải là hắn.
“Ngươi tốt nhất là đừng đùa giỡn này nọ.” Dương Tử Vân hung tợn cảnh cáo, nói: “Đại ca, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”
“Đi.” Mộ Dung Ưng khẽ gật đầu một cái.
“Không cần đi ra ngoài.” Mạn Tâm vươn tay ra, giữ chặt lấy hắn: “Ta làm cơm cho ngươi.”
“Ngươi?” Mộ Dung Ưng kinh ngạc nhìn nàng, nàng thật sự biết làm cơm?
“Ngươi làm cơm cho đại ca của ta ăn? Ngươi không phải lại muốn hạ độc đó chứ!” Dương Tử Vân không cười, hừ lạnh.
“Đại ca ngươi ngu ngốc vậy sao? Ta hạ độc hắn sẽ không biết sao? Vả lại ta là nấu cơm cho hắn ăn, chứ không phải nấu cơm cho ngươi ăn, ngươi có thể đi được rồi.” Mạn Tâm tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Ta không thể đi, ta phải bảo vệ đại ca của ta.” Dương Tử Vân căn bản không có ý muốn bỏ đi.
“Tùy ngươi.” Mạn Tâm không muốn để ý tới hắn, tay liền lôi kéo Mộ Dung Ưng đi ra ngoài. “Đi theo ta.”
Mộ Dung Ưng bước đi theo nàng, muốn xem nàng rốt cuộc muốn làm gì?
Mạn Tâm dẫn họ đi thẳng một đường vào phòng bếp, thấy rau hẹ, miếng thịt ba rọi không to không nhỏ, còn có dầu, bột mì…Nàng muốn họ chuẩn bị gì đó, họ cũng đã chuẩn bị xong, vừa lòng gật đầu.
Nàng xoay người, hướng tới Dương Tử Vân đi cùng phía sau mà bảo: “Nếu ngươi muốn ở lại thì chính là ngươi cũng muốn ăn cơm. Một khi đã như vậy, ngươi có nhiệm vụ giúp bằm nhuyễn miếng thịt kia.”
“Ta? Bằm thịt cho ngươi?” Dương Tử Vân không thể tin được nhìn nàng, dùng ngón tay chỉ vào mình.
“Nếu ngươi không muốn, thì cửa lớn vẫn rộng mở, ngươi có thể đi bất cứ lúc nào.” Mạn Tâm chỉ tay lên cửa, bản thân dù sao cũng chẳng hoan nghênh hắn ở chỗ này.
Dương Tử Vân nhìn đại ca, tuy rằng biết đại ca sẽ không sao, nhưng hắn vẫn cứ lo lắng, chỉ buồn bực nói: “Ta băm.”
Chỉ thấy dao phay trong tay hắn bổ lên xuống cực nhanh, miếng thịt rất nhanh đã bị hắn bằm thành nhuyễn vụn.
Mạn Tâm đặt mớ rau hẹ vào trong tay Mộ Dung Ưng, bảo: “Thái nó ra, phải thái như vậy nè.” Nàng vừa nói, vừa làm mẫu cho hắn.
“Ngươi bảo bổn vương thái rau?” Hắn nhìn nàng chằm chằm, rõ ràng để cho hắn đường đường là một Vương gia vào phòng bếp lại phải làm công việc thái rau, nếu tin này bị truyền ra ngoài còn không làm người khác ૮ɦếƭ cười sao. Ít nhất hắn cũng không có mặt mũi gặp người, cho nên đứng đấy không hề động đậy.
“Yên tâm đi, sẽ không ai biết, chỉ cần hắn không nói.” Mạn Tâm chỉ vào Dương Tử Vân: “Ngươi không nói, ta không nói, sẽ không ai biết. Cho dù ngươi lo ta sẽ nói, chỉ sợ cũng không ai tin, đừng có đứng đó bần thần nữa, ta nói cho ngươi biết, tự tay mình làm được món ăn, sẽ rất có cảm giác đạt được thành quả.”
Không để cho hắn cự tuyệt, nàng đem đồ ăn cùng dao đặt vào trong tay hắn, xoay người làm bột mì.
Nàng nhanh chóng xoắn ống tay áo lên, rót nước làm bột mì, thoắc cái đã nhào nặn thành khối bột mịn.
“Đại ca, để đệ thái cho.” Dương Tử Vân muốn lấy đồ trong tay hắn.
“Không cần.” Mộ Ưng Ưng cự tuyệt hắn, liền làm theo nàng một lần, dùng tay đè chặt rau hẹ, dùng dao thái.
Lưỡi dao lập tức cắt qua ngón tay, máu tươi phun ra.
“Đại ca bị sao rồi?” Dương Tử Vân lập tức khẩn trương, đã biết là nàng ngụy trang mưu sát.
“Cắt trúng tay sao?” Mạn Tâm lập tức ngậm ngón tay của hắn vào miệng, thói quen này là do bà ngoại nói, nước miếng có thể sát khuẩn.
Ngón tay bị nàng ngậm vào trong cái miệng ấm áp, vẫn *** lấy nhè nhẹ, Mộ Dung Ưng lập tức cảm nhận được loại cảm giác như bị điện giật truyền khắp người.
“Được rồi.” Mạn Tâm lấy ra ngón tay của hắn từ trong miệng ra, đã không còn chảy máu: “Chỉ là không ngờ ngươi có thể cầm kiếm ***, lại rõ ràng không biết thái rau.” Trong giọng nói của nàng mang theo ý cười.
“Chuyện đó hoàn toàn không giống.” Mộ Dung Ưng nhìn ngón tay của mình cũng không đến nỗi nào, vết thương không sâu.
“Vâng, ngươi là Vương gia quen sống nhàn hạ sung sướng, khi nào lại trải qua việc nặng nhọc này, vẫn là để ta làm cho.” Mạn Tâm cười nói, rất thành thạo thái hết bó rau.
Mộ Dung Ưng nhìn động tác thuần thục như thế của nàng, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: “Ngươi cũng là công chúa, cũng sống an nhàn sung sướng, chẳng lẽ ngươi ở hoàng cung đều làm những việc nặng nhọc này?” Trong lời nói mang theo tia hoài nghi vô cùng.
“Ta…” Mạn Tâm chần chờ một chút, không biết nên giải thích thế nào, đành nói đơn giản: “Ta từ nhỏ đã thích làm việc này, cho nên thường xuyên đi ngự thiện phòng, bảo họ dạy ta.”
“Phải không? Thật không biết Trữ An công chúa còn có sở thích này, sao chúng tôi chưa từng nghe nói qua.” Dương Tử Vân lập tức chỉ ra nàng đang nói dối.
“Việc ngươi không biết còn nhiều lắm.” Mạn Tâm vừa nói vừa trộn nhân bánh, ngắt khối bột mì mịn thành từng cục từng cục nhỏ, dùng mặt gậy tròn cán thành một lớp, đưa cho họ: “Hai người bọc nó lại đi.”
“Không biết làm.” Dương Tử Vân trực tiếp ném cho nàng những lời này.
“Làm đại là được, chỉ cần bao lại nhân là được, hình dạng gì cũng được cả.” Mạn Tâm cầm trong tay miếng bột, đưa cho Mộ Dung Ưng trước.
Hắn trở nên rất phối hợp, bỏ nhân bánh vào giữa, nhưng lại hết sức vụng về làm P0'p méo miếng da bột.
“Không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy, thưởng cho một cái.” Mạn Tâm nói xong, thì hôn một cái lên trên mặt hắn.
Sắc mặt Mộ Dung Ưng lập tức trở nên cứng ngắc, nàng luôn luôn hành động bất ngờ như vậy, chỉ là trái tim của hắn lại không hiểu sao lại dâng trào lên một loại xúc động.
“Nữ nhân này, ngươi làm vậy không biết thẹn sao?” Trong mắt của Dương Tử Vân bắn ra một tia hung ác, nàng muốn âm mưu dẫn dụ đại ca.
“Ngươi…” Mạn Tâm trừng mắt liếc hắn, tức giận lấy tay trét bột mì lên mặt hắn.
Dương Tử Vân không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên động thủ, không kịp trốn tránh, đã bị nàng bôi đến mức gương mặt giống như những người hát tuồng.
“Ha ha ha ha.” Mạn Tâm vui vẻ cười lớn.
Mộ Dung Ưng nhìn thấy hắn cũng không nhịn nổi, khóe môi nhếch lên.
“Ngươi muốn ૮ɦếƭ!” Dương Tử Vân tức giận, nghiến răng nghiến lợi, muốn đánh nàng.
Mạn Tâm lại lập tức trốn ra sau Mộ Dung Ưng.
“Được rồi, không cần náo loạn, mau mau làm sủi cảo đi, bổn vương đói bụng rồi.” Hắn lôi nàng từ phía sau ra…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc