Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương - Chương 19

Tác giả: Ngạn Thiến

Khinh người quá đáng
Ngoài thạch động, Mộ Dung Ưng che mặt, dẫn theo rất nhiều thị vệ che mặt đứng ở Vô Ưu Đường, hắc y nhân ít nhiều đều đã bị thương.
Giữa không trung, một hắc y nhân cùng Dương Tử Vân đang giao chiến, hắn ta đột nhiên đâm một kiếm trúng иgự¢ của hắc y nhân, sau đó thu kiếm, đứng lại trên mặt đất.
Hắc y nhân lấy tay ôm lấy иgự¢ bị thương, không phục nói: “Các ngươi đừng quá đắc ý, thiếu chủ của bọn ta còn chưa ra, đến lúc đó sẽ báo thù cho bọn ta.”
“Chúng ta không có ý gì khác, chỉ cần các ngươi giao ra Thánh nữ mà các ngươi đã bắt, chúng ta sẽ lập tức rời đi.” Mộ Dung Ưng nói, trong lòng hắn thật sự lo lắng, nàng có an toàn hay không?
“Thánh nữ? Ha ha.” Hắc y nhân tỏ ra đắc ý, “Các ngươi tới chậm rồi, lúc này cô ta đã sớm bị dùng để luyện công.”
“Cái gì?” Sắc mặt của hắn cả kinh, trong mắt lộ ra một tia phẫn nộ, chẳng lẽ nàng đã gặp phải bất trắc.
Dương Tử Vân cũng có hơi vui mừng, loại nữ nhân này đáng bị nhận kết cục như vậy, mình làm mình chịu, ai bảo cô ta gây ra quá nhiều nghiệt chướng, đây đúng là báo ứng!
“Đáng ૮ɦếƭ!” Mộ Dung Ưng đột nhiên xuất ra kiếm trong tay, đâm tới hướng hắc y nhân.
“A…a…a….” Hắc y nhân hoảng sợ lui về phía sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bỏ mạng dưới kiếm.
‘Keng’ một cái, ám khí bên cạnh đột nhiên bắn trúng kiếm trong tay hắn, hắn liền nhìn thấy nam nhân mang mặt nạ mặc áo trắng đi ra từ bên trong.
Hắc y nhân thấy mình được cứu trợ, vội vàng hành lễ: “Thiếu chủ!”
“Các ngươi lui xuống băng bó vết thương đi.” Nam nhân mang mặt nạ vung tay lên, phân phó.
“Dạ, tạ ơn thiếu chủ.” Hắc y nhân bị thương đều đi vào.
“Hai mươi năm, không có ai dám bước vào Vô Ưu Đường của ta nữa bước, hôm nay xem ra các ngươi muốn tự tìm đường ૮ɦếƭ!” Nam nhân mang mặt nạ quan sát hắn.
“Vô Ưu Đường, ba chữ này đúng là làm rất nhiều người trong giang hồ nghe tới đã sợ mất mật, nhưng không hề làm ra chuyện vô nhân tính, chỉ là mai danh ẩn tích hai mươi năm, đến hôm nay tái xuất giang hồ lại Gi*t hại nữ tử vô tội, mỗi việc tà ác này thôi cũng đáng bị Gi*t.” Mộ Dung Ưng nhả ra từng chữ từng chữ rất nặng nề.
“Việc tà ác?” Nam nhân mang mặt nạ cười lạnh, “Trong chốn giang hồ thì có bao nhiêu chính nhân quân tử như các hạ, nếu thật là chính nhân quân tử tại sao không dám đem diện mạo thật ra gặp người?”
“Không muốn lộ diện vì không muốn liên lụy nhiều người, chúng ta hãy bớt sàm ngôn đi, ta cũng không phải đến thay người trừ hại, ngươi chỉ cần gọi người ra là được.” Mộ Dung Ưng không kiên nhẫn chờ, không biết nàng có thật sự gặp nguy hiểm không?
“Người? Người nào?” Nam nhân mang mặt nạ lại giả vờ vô tội.
“Ngươi nói thử xem là người nào? Thánh nữ bị ngươi bắt đi đó.” Dương Tử Vân đi ra trước mặt hắn.
“૮ɦếƭ rồi.” Nam nhân mang mặt nạ nhìn họ nói thẳng, võ công của họ rất cao, hành động cố chấp kia đã nói lên nàng cũng không phải là người tầm thường.
“૮ɦếƭ rồi!” Mộ Dung Ưng nắm thật chặt kiếm trong tay, trong mắt chậm rãi tích tụ lửa giận.
“૮ɦếƭ thật rồi sao?” Dương Tử Vân ngây ra một lúc, lập tức bảo: “Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.” Kiếm vung lên, muốn dẫn người xông vào.
“Đứng lại.” Mộ Dung Ưng lập tức gọi hắn lại, cố nén tức giận mới nói: “Nếu đã ૮ɦếƭ thì giao thi thể cho chúng tôi.” Hắn đã gặp qua nữ tử bị luyện công, mặc dù dung nhan bị hủy hết nhưng không bị mất mạng, nói không chừng hắn ta đang nói láo.
“Vứt rồi!” Nam nhân mang mặt nạ dường như cố ý muốn chọc giận hắn, thản nhiên phun ra hai chữ.
“Ngươi đừng khinh người quá đáng.” Dương Tử Vân phát hỏa, cầm kiếm trong tay chỉ về phía hắn.
“Ta chính là khinh người quá đáng đấy, ngươi làm gì được ta?” Nam nhân mang mặt nạ chẳng hề đem hắn để vào mắt.
Ám khí có độc
Nghe được bên ngoài gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, Mạn Tâm âm thầm sốt ruột, mình rõ ràng đứng ở chỗ này mà động cũng không động được, nói cũng không nói được, bởi vì nàng bị điểm huyệt câm.
Không thấy được người hoặc thi thể, Mộ Dung Ưng không tin nàng đã ૮ɦếƭ, nhưng suy nghĩ người ở trong tay hắn, tốt nhất là đừng hành động thiếu suy nghĩ, mới lên tiếng: “Cơ nghiệp hai mươi năm của Vô Ưu Đường có được không dễ dàng, ta nghĩ ngươi cũng không muốn trong phút chốc bị hủy hoại như vậy, chỉ cần ngươi giao người ra, hứa hẹn từ nay về sau không tổn thương người vô tội, chuyện trước kia lập tức xóa bỏ.”
“Ha ha.” Nam nhân mang mặt nạ đột nhiên cười ha hả, đầy châm chọc, “Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi hủy được Vô Ưu Đường này sao?”
“Chúng ta tốt bụng khuyên bảo, ngươi lại không biết điều, vậy cũng đừng trách chúng ta.” Dương Tử Vân không chú ý đến sự ngông cuồng của hắn, “Đại ca, chúng ta đừng khách sáo với hắn nữa.”
Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nam nhân mang mặt nạ, thấy bộ dạng chẳng hề có một chút hỏa thiệp của hắn, một khi đã như vậy, mình cũng không cần khách sáo, nếu nàng đã ૮ɦếƭ thật, thì bắt lấy hắn cũng coi như có thể cho Hạ quốc một công đạo.
“Được.” Đến đại ca cũng ngầm đồng ý, Dương Tử Vân lập tức phi thân qua, “Ngươi ngạo mạn như thế, hôm nay phải để cho ngươi biết thế nào gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”
“Rất muốn lĩnh giáo.” Mặt ạn nam nhân phi thân lên nghênh chiến, dùng quạt giấy trong tay làm νũ кнí.
Quạt giấy rất ngắn so ra rõ ràng yếu thế hơn trường kiếm, nhưng nam nhân mang mặt nạ võ công rất cao, biết làm thế nào để lấy ngắn đấu dài, luôn nghênh ngang giao chiến sát bên người hắn, trường kiếm của Dương Tử Vân không chiếm được chút ưu thế nào.
“Thiếu chủ của Vô Ưu Đường quà nhiên võ công thâm sâu khó lường.” Dương Tử Vân không thể không bội phục, hiểu rõ bản thân mình không phải là đối thủ của hắn, may thay chính mình đã sớm có chuẩn bị.
“Giờ biết vẫn chưa muộn, nếu nhận thua có lẽ ta còn giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi.” Giọng điệu của nam nhân mang mặt nạ vẫn chua ngoa như trước.
“Nhận thua? Chuyện đó ta sẽ không làm, đừng kiêu ngạo quá sớm, còn chưa tới phút cuối, chưa biết ai thắng ai thua, trên đời này có rất nhiều chuyện không biết trước được!” Dương Tử Vân cười, vẻ mặt tự tin.
“Phải không?” Nam nhân mang mặt nạ chẳng hề đặt uy Hi*p của hắn vào trong mắt, nhưng nhìn thấy tia giả dối trong mắt hắn, lại đề cao cảnh giác.
Mộ Dung Ưng đứng ở đó, chỉ phân phó một câu: “Bắt sống.”
“Đã biết, đại ca.” Dương Tử Vân đáp.
“Không biết tự lượng sức mình.” Ánh mắt của nam nhân mang mặt nạ trở nên lạnh lẽo, chiêu thức trên tay đột nhiên cải biến phương thức, chiêu thức cực nhanh.
“Được lắm.” Dương Tử Vân khen, chống đỡ có thừa, nhưng lại vô lực đánh trả.
“Chỉ có vậy mà dám đến Vô Ưu Đường ta khiêu khích, muốn ૮ɦếƭ thật mà!” Nam nhân mang mặt nạ hạ nhiều chiêu sát thủ trí mạng.
“Đợi một chút rồi ngươi sẽ biết.” Dương Tử Vân vẫn còn chưa nói xong, liền ném trường kiếm trong tay ra ngoài, đột nhiên từ trong hai tay hắn bắn ra vô số ám khí nhỏ như kim châm về phía nam nhân mang mặt nạ…
“Đê tiện!” Nam nhân mang mặt nạ thật không ngờ hắn đột nhiên dùng ám khí, vội vàng trốn tránh, thân thể di chuyển cực nhanh, nhưng có một kim châm nhỏ đâm vào cánh tay hắn.
“Đối phó với ngươi, cần gì quang minh chính đại, với lại ngươi cũng không nói không được dùng ám khí.” Dương Tử Vân cười lớn, phi thân đứng qua một bên.
“Ngươi cho là loại ám khí này có thể làm khó được ta thật sao?” Nam nhân mang mặt nạ mở lòng bàn tay ra, toàn bộ kim châm nhỏ đều bị hắn bắt được.
“Ta đương nhiên biết không làm khó được ngươi, ta chỉ là vạn trung cầu nhất (trong môt vạn chỉ cần một, ý nói trong một vạn kim châm được phóng ra, chỉ cần một kim bắn trúng), vả lại thủ pháp bắn ám khí của ta cách thức rất tùy tiện, chỉ cần bắn trúng một châm là được.” Dương Tử Vân cười hì hì, đã nhìn thấy trên cánh tay hắn có kim châm nhỏ kia.
Nam nhân mang mặt nạ suy tư về lời nói của hắn, đột nhiên cảm giác không ổn, nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi hạ độc.”
Kịch độc Phượng Hoàng
Hạ độc? Mạn Tâm ở bên trong nghe rất rõ ràng, đột nhiên trong lòng nhẹ nhõm, vốn dĩ đang lo lắng họ không đánh thắng được hắn, giờ đây xem ra họ đã sớm có sắp xếp.
Dương Tử Vân nhún nhún vai nói: “Ngươi cũng không nói cho ta biết, không thể hạ độc.”
Nam nhân mang mặt nạ nhổ kim châm khỏi cánh tay, lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng hạ độc có thể làm gì được ta sao?”
“Độc thông thường đương nhiên không làm gì được ngươi, nhưng nếu như là kịch độc Phượng Hoàng vô sắc vô vị, ngươi sẽ như thế nào?” Dương Tử Vân rất là đắc ý, hắn chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc phần thắng.
“Phượng Hoàng?” Giọng điệu của Nam nhân mang mặt nạ rõ ràng mang theo khi*p sợ. Loại độc Phượng Hoàng này hắn chỉ nghe nói qua, nếu trúng loại độc này, sẽ từ từ mất hết võ công, sau đó thân thể tàn lụi mà ૮ɦếƭ, nhưng người trúng độc sẽ không cảm giác được, loại độc thống khổ này có lẽ không phải là lợi hại nhất, nhưng giải dược của nó bào chế gần mười năm mới ra được một viên, có thể nói trúng chất độc này cũng giống như không có thuốc giải.
“Không hổ là thiếu chủ của Vô Ưu Đường, quả nhiên kiến thức rộng rãi, ngay cả Phượng Hoàng cũng biết, vậy ngươi nhất định biết nó đáng sợ.” Dương Tử Vân rất đắc ý, hắn biết được lợi hại là tốt rồi.
“Muốn dùng độc để khống chế ta, đừng hòng.” Nam nhân mang mặt nạ mới vừa nói đùa, cũng cảm giác chân khí trong người tiêu tán, võ công tựa hồ chậm rãi biến mất, trong lòng hắn đột nhiên kinh hoảng.
“Dám hạ độc thiếu chủ, bọn ta phải Gi*t ngươi.” Toàn bộ hắc y nhân đều rút kiếm với Dương Tử Vân.
“Thiếu chủ của các ngươi đã trúng độc, các ngươi còn muốn động thủ tìm ૮ɦếƭ sao?” Dương Tử Vân nhìn bọn họ, đối phó với bọn họ thì dư sức.
“Liều ૮ɦếƭ bảo vệ thiếu chủ.” Hắc y nhân bao vây hắn, biết không phải là đối thủ nhưng cũng không chịu lùi bước.
“Không muốn ૮ɦếƭ, tốt nhất là tránh ra, các ngươi nên biết thiếu chủ các ngươi đã làm những gì? Hại nhiều nữ tử vô tội như vậy, nếu trong đó có người nhà của các ngươi, các ngươi sẽ cảm tưởng thế nào?” Dương Tử Vân hung hăng nhìn bọn họ chằm chằm, không đến mức bất đắc dĩ cũng không muốn Gi*t người.
“Vào Vô Ưu Đường, chính là người Vô Ưu Đường, mệnh lệnh của thiếu chủ, bọn ta theo lệnh mà làm, không phân biệt đúng hay sai.” Tất cả hắc y nhân đồng thanh nói.
Đối mặt với lòng trung thành của bọn họ. Mộ Dung Ưng vô cùng khen ngợi, Vô Ưu Đường có lẽ không phải là nơi tội ác tày trời.
“Tất cả lui ra.” Nam nhân mang mặt nạ lại đột nhiên phân phó, quan sát hắn, “Ngươi tưởng vậy là thắng rồi sao? Các ngươi nhìn xem đây là ai?”
Mạn Tâm còn không kịp phản ứng, liền cảm giác có người giải khai huyệt đạo của mình, bị người ta đẩy ra, đúng lúc đẩy tới đối diện với hắn.
Mộ Dung Ưng liền nhìn thấy Mạn Tâm bị đẩy ra, không thể phủ nhận khi thấy nàng còn sống, trong nháy mắt hắn thấy vui mừng, nhưng nhìn bộ dạng áo không che đủ thân thể nàng, ánh mắt lạnh đi vài phần, chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nàng bị người khác ức Hi*p?
“Ngươi còn chưa ૮ɦếƭ?” Dương Tử Vân ngây ra một lúc.
“Ngươi ước gì ta ૮ɦếƭ rồi, có phải không? Chỉ tiếc không để cho ngươi toại nguyện.” Mạn Tâm nghe ra giọng điệu thất vọng của hắn, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Mộ Dung Ưng, lại tràn ngập ủy khuất.
“Thả cô ấy qua đây, ta có thể bỏ qua cho ngươi.” Mộ Dung Ưng mở miệng, hiện tại hắn chỉ cần nàng an toàn, nhìn khắp bộ dáng đáng thương của nàng, trái tim của hắn lại có chút thương xót.
“Hừ.” Nam nhân mang mặt nạ hừ lạnh vài tiếng, “Ngươi tưởng ta ngốc à? Thả cô ta rồi, các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao? Đưa ta thuốc giải trước.”
“Thả người trước.” Mộ Dung Ưng cũng kiên trì như trước.
“Người đang ở trong tay ta, ngươi tốt nhất nghe lời ta, nếu không đừng trách ta ngọc thạch đều vỡ (ý nói: hủy hoạt hết tất cả).” Nam nhân mang mặt nạ lấy tay Ϧóþ chặt cổ nàng uy Hi*p, hắn nhìn ra nữ nhân này rất quan trọng đối với bọn họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc