Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương - Chương 18

Tác giả: Ngạn Thiến

Gương mặt trẻ con
Mạn Tâm bị hắc y nhân dẫn đi thẳng tới một khoảng sân rất khác biệt, hai bên viện nở đầy hoa tươi, yên lặng tĩnh mịch như thế ngoại đào viên, nơi càng nguy hiểm thì thoạt nhìn càng thấy an toàn, đây có phải là thiên đường của địa ngục? Vài lần muốn chạy trốn nhưng cuối cùng nàng cũng quên đi, bởi vì nàng không có bản lĩnh nên trốn không thoát được, trong lòng ôm hy vọng Mộ Dung Ưng tới cứu mình, nhưng trên đường đến chỗ này hy vọng cứ từng chút từng chút bị dập tắt, chờ hắn đến đây, có lẽ mọi thứ đã trễ.
“Vào đi.” Hắc y nhân mở cửa, lập tức đẩy nàng vào.
Mạn Tâm lảo đảo đi vài bước tới phía trước, thân thể mới đứng vững, liền thấy một lão già tóc hoa râm mặc áo xanh đưa lưng về phía mình, hắn chính là môn chủ hút máu để luyện công sao? Nghĩ vậy, nàng không khỏi cảm thấy rùng mình một cái, nàng không muốn bị luyện công, nhưng tự sát thì nàng không có dũng khí đó, nàng tin rằng ông ta cũng sẽ không để cho nàng ૮ɦếƭ trước mắt ông ta, xem ra nàng chỉ có thể mặc cho số phận.
Lão già chậm rãi xoay người lại, lòng nàng khẩn trương tới cực điểm, hắn rốt cuộc là người đáng sợ đến mức nào, hắn có đột nhiên bổ nhào qua, giống như quỷ hút máu mà hút máu tươi của nàng không? Nhưng chờ tới khi hắn quay lại, nàng lại ngây ngẩn cả người, sao trước mặt lại là gương mặt trẻ con? Đáng yêu tựa như đứa bé năm sáu tuổi, nhưng ánh mắt kia không hề ngây thơ chất phát, có chút vẩn ***c đáng sợ, còn có mái tóc hoa râm tương phản hoàn toàn kia, tại sao lại có người như vậy?
Khi nam nhân nhìn đến nàng, trong mắt lộ ra tia hào quang, chậm rãi đi tới hướng nàng.
Mạn Tâm quan sát hắn, trong lòng nói không nên lời, chỉ toàn là khiếp sợ.
“Dung mạo đẹp quá, nhưng thật đáng tiếc.” Trong giọng nói già nua của người đàn ông chứa thản nhiên thương tiếc.
Hắn không đành lòng sao? Hay lương tâm bất an? Mạn Tâm vẫn đứng ở đấy không nhúc nhích, không hy vọng xa vời hắn sẽ buông tha cho mình như vậy, nếu có thể buông tha thì cũng không có nhiều nữ tử vô tội bị ૮ɦếƭ như vậy.
A, hắn đột nhiên phát ra một tiếng nặng nề, trên mặt liền lộ ra vẻ thống khổ, lấy tay tóm chặt lấy đầu mình.
Mạn Tâm trừng to mắt, hoảng hốt nhìn hắn, nàng không thể tin được bản thân mình thấy gương mặt vốn trẻ con của hắn dần dần già đi…
“AAA…” Nam nhân thống khổ, gào thét lớn một trận, bắt nàng lại, điên cuồng xé rách y phục trên người nàng.
“Ngươi làm gì?” Mạn Tâm không có khả năng phản kích giãy dụa, nàng đột nhiên hiểu được, có lẽ hắn không phải hút máu luyện công như nàng nghĩ, mà là cùng hắn âm dương hòa hợp, nhưng nàng giờ đây biết rõ đã hơi trễ.
Áo khoác lập tức đã bị hắn cởi bỏ, nàng cảm giác được cơn gió lạnh thổi qua, mặt của hắn giờ phút này càng thêm dữ tợn đáng sợ, tựa như một con quái vật phát điên, nổi đầy gân xanh .
‘Rầm’ Hắn lập tức nâng nàng lên, liền hung hăng ném lên giường.
Mạn Tâm bị hắn ném, đầu choáng váng, trí óc mụ mẫm, chỉ cảm thấy trên người vô cùng đau đớn, liền nhìn thấy đồng tử của hắn to lên mấy lần, tràn đầy tơ máu, bổ nhào tới hướng mình…
“Không được.” Mạn Tâm thật sự bị dọa tới mức tay bắt được trâm cài tóc trên đầu, ngăn cản loạn xạ, nàng chỉ cảm thấy dòng chất lỏng ấm có mùi tanh chảy trên mặt mình.
Hắn dường như cũng không bổ nhào tới hướng mình, lúc này nàng mới chậm rãi trấn tĩnh lại, cảnh tượng trước mắt lại làm cho nàng thật sự hít phải một ngụm khí lạnh.
Máu chảy không ngừng
Mạn Tâm nhìn thấy cổ tay của nam nhân bị trâm cài tóc sắc bén rạch một đường thật sâu, máu tươi ở vết thương lập tức nhuộm đỏ cả cổ tay hắn, tuy rằng máu chảy từ từ nhưng liên tục không dừng, trên người trên mặt trên tay của nàng đều là máu tươi của hắn.
Nhưng hắn lại chỉ lặng lặng nhìn, trên mặt không thống khổ như lúc trước, ánh mắt khôi phục lại màu sắc nguyên thủy, nhưng mặt hắn đã trở nên già nua vô cùng, tựa như một lão ông tám mươi tuổi đầy nếp nhăn.
Mùi máu tươi lấp đầy cả khứu giác của nàng, làm nàng buồn nôn một trận, cũng khiến nàng hoảng sợ, ***, ý niệm đầu tiên trong đầu nàng chính là nàng ***, chẳng quan tâm y phục rách nát trên người mình, nàng bối rối đứng dậy. “Ngươi thế nào rồi?”
“Ta không sao.” Nam nhân vô lực lắc đầu, trên mặt lại hiện lên nụ cười tươi, nói một câu không sao hiểu nổi: “Hóa ra là như vậy.”
Chứng kiến máu ở miệng vết thương trên cổ tay chảy liên tục không ngừng, thấy hắn bình tĩnh như thế, Mạn Tâm đích thực luống cuống, nàng không muốn ***, cũng không muốn người khác vì nàng mà ૮ɦếƭ, dưới tình thế cấp bách hô lớn: “Người đâu, cứu mạng.”
Nhưng mặc cho nàng la lớn thế nào, cửa vẫn đóng chặt, không có người đẩy vào, tại sao không ai đến chứ? Nàng không tin không ai nghe được.
“Ngươi không cần hô, sẽ không ai đến đâu, bất kỳ nữ nhân nào mỗi lần đến nơi này cũng đều kêu như vậy.” Nam nhân thản nhiên nói, rồi lại mặc kệ cổ tay của mình chảy máu không ngừng.
Lúc này Mạn Tâm mới hiểu được người khác ở đây nhất định cho là mình đang hô hoán cứu mạng, cầm lấy áo quần bên cạnh bị hắn xé rách, muốn bao lấy cổ tay chảy máu của hắn.
“Không cần, cứ để nó chảy.” Nam nhân tháo mảnh vải, ném ra ngoài.
“Ngươi điên rồi, ngươi không muốn sống hả?” Mạn Tâm giật mình nhìn hắn, nếu hắn muốn ૮ɦếƭ cũng sẽ không hại nhiều nữ tử vô tội như vậy, dù rằng hắn thật sự đáng ૮ɦếƭ nhưng nàng không muốn để mình mang tội danh *** trên lưng.
“Ngươi không hiểu.” Nam nhân chỉ nhìn nàng một cái lại phân phó: “Đi dặn người chuẩn bị cho ta thuốc bổ máu.”
Tuy rằng Mạn Tâm cũng không hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng vẫn vội vàng chạy ra mở cửa liền hô: “Môn chủ phân phó các ngươi đi chuẩn bị cho hắn thuốc bổ máu.”
Nhìn thấy y phục rách nát, mà nàng lại bình an đứng trước mặt mình, hắc y nhân bên ngoài lặng người một khắc, đột nhiên xông vào phòng, liền nhìn thấy môn chủ đã ngồi trên giường, tay bị thương rũ xuống, ở trong phòng còn có một mảng máu lớn, lo lắng hô: “Môn chủ, người làm sao vậy?”
Nhưng giờ phút này, nam nhân đã lâm vào hôn mê, hắn điểm huyệt đạo ở cổ tay môn chủ, không cho máu tiếp tục chảy.
“Ngươi còn dong dài cái gì? Còn không đi chuẩn bị thuốc bổ máu.” Mạn Tâm ở phía sau hét lớn, nhìn thấy nam nhân đã hôn mê, trong lòng cũng trở nên hoảng sợ, không phải hắn đã ૮ɦếƭ thật rồi chứ!
Hắc y nhân quay người lại, đưa tay điểm huyệt nàng, nói: “Chờ ta trở về bẩm với Thiếu chủ, sẽ quay lại xử trí ngươi.”
Nam nhân mang mặt nạ nghe được thuộc hạ bẩm báo, cấp tốc chạy tới nơi này, đưa tay liền đút một viên thuốc vào miệng môn chủ, sau đó xem xét miệng vết thương tên tay, rải thuốc lên băng nó lại.
“Thiếu chủ, môn chủ thế nào?” Một hắc y nhân bên cạnh rốt cuộc chờ không được đành hỏi.
“Môn chủ không sao, nhưng mất máu quá nhiều, đi xuống căn dặn mấy ngày nay nhất định phải làm nhiều đồ ăn bổ máu một chút, tin rằng môn chủ có thể khôi phục rất nhanh.” Nam nhân mang mặt nạ phân phó.
Mạn Tâm nghe được hắn không sao, cũng yên lòng, ít nhất mình không cần mang tội danh *** trên lưng.
“Dạ, thiếu chủ.” Hắc y nhân chắp tay nói, quay người lại đem kiếm kề ngay cổ nàng, “Ngươi dám cố ý đả thương môn chủ, ta nhất định không thể bỏ qua, ngươi đi ૮ɦếƭ đi.” Nói xong, kiếm trong tay liền dùng lực tiến lên.
“Dừng tay.” Nam nhân mang mặt nạ đột nhiên ra tay, dùng hai Ng'n t kẹp lấy kiếm của hắn.
Mạn Tâm thở phào, thiếu chút nữa đã mất mạng, nàng cũng đã chịu đựng đủ rồi, mấy ngày nay không có trải qua được một ngày tốt lành nào, mỗi ngày đều là lo lắng đề phòng, kề cận bên bờ sinh tử, ai nấy đều muốn giết nàng, chẳng lẽ tổ tiên của nàng thật sự không làm chuyện tốt?
Khiêu khích ngoài động
“Thiếu chủ, tại sao không giết cô ta? Môn chủ suýt chút nữa bị cô ta *** rồi?” Hắc y nhân không hiểu, nhìn hắn.
“Ngươi cảm thấy cô ấy có bản lĩnh *** môn chủ sao?” Nam nhân mang mặt nạ buông kiếm của hắn ra, trong lòng luôn có một mối nghi hoặc, dựa theo lẽ thường này thì vết thương nhỏ sẽ không chảy nhiều máu như vậy, trừ phi là môn chủ cố ý, nhưng khả năng này dường như không thể xảy ra.
“Nhưng vết thương trên tay của môn chủ là do cô ta làm? Trong gian phòng đó, ngoại trừ cô ta ra thì không còn ai khác, không phải cô ta thì là ai?” Hắc y nhân có chút khó hiểu, dựa vào máu trên trâm cài tóc thì rõ ràng là nàng không thể, là do môn chủ tổn thương chính mình? Nhưng trong lời nói của thiếu chủ cũng không phải không có lý.
Nam nhân mang mặt nạ nhìn thoáng qua cây trâm ngọc kia, thoáng suy tư một chút, vết thương hẳn là do nàng làm, nhưng vết thương nhỏ xíu này đối với môn chủ căn bản không ăn nhằm gì! Vì sao có thể chảy nhiều máu như vậy? Hắn vẫn nghi hoặc, khó hiểu.
“Nhất định là ả yêu nữ này biết yêu thuật, mê hoặc môn chủ, nhân cơ hội ***.” Hắc y nhân nổi giận đùng đùng, lại dùng kiếm chỉa về phía nàng.
“Ngươi đừng ngậm máu phun người, nếu ta thật sự muốn giết hắn, hắn còn có thể sống được sao? Nếu ta biết yêu thuật, ngươi còn có thể dùng kiếm chỉa vào người của ta sao?” Mạn Tâm tức giận khó nhịn được nên quát.
“Ngươi đừng ngụy biện, nếu không phải ngươi thì môn chủ võ công cao cường làm sao lại bị ngươi hại đến hôn mê bất tỉnh?” Hắc y nhân hỏi lại nàng.
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Ta cũng không biết sao lại thế này? Hắn muốn xâm phạm ta, trong lúc vô ý ta làm hắn bị thương, nhưng thật kỳ lạ, hắn lại có thể nhìn mình chảy máy còn nói cái gì hóa ra là như vậy, ta kêu to cứu mạng, nhưng ngươi không vào, còn oán ai chứ?” Mạn Tâm thở phì phì trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi kêu cứu mạng là cứu môn chủ?” Hắc y nhân ngây ngẩn cả người.
“Nói nhảm, nếu không ngươi nghĩ ta nói cứu ai?” Mạn Tâm tức giận lườm hắn một cái, rõ ràng bản thân ngu ngốc còn oán nàng.
“Ta, ta tưởng là…” Hắc y nhân hơi khó nói.
“Ngươi tưởng là gì? Nếu không phải ta mở cửa, báo các ngươi biết về hắn, nói không chừng bây giờ hắn đã ૮ɦếƭ rồi, đúng là lòng tốt không được đền đáp.” Mạn Tâm trừng mắt liếc hắn một cái.
Ánh mắt của nam nhân mang mặt nạ híp lại, giải khai huyệt đạo của nàng, nói: “Đem chuyện mới xảy ra vừa rồi, kể lại cho ta nghe một lần nữa.”
“Không nói.” Mạn Tâm tức giận nói, nhưng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sắc bén dọa người của hắn, lập tức sửa lời: “Ngươi muốn nghe, ta đây nói là được chứ gì.”
Nhưng không đợi Mạn Tâm mở miệng, một hắc y nhân liền vội vàng tiến vào bẩm báo: “Thiếu chủ, ngoài cửa có người khiêu khich, bảo thiếu chủ thả Thánh nữ ra, nếu không liền cho nổ cả nơi này, võ công của đối phương cao cường, thuộc hạ đã bị thương quá nhiều, hiện tại xin thiếu chủ định đoạt.”
Mạn Tâm âm thầm vui vẻ, hắn tới rồi, hắn tới cứu mình!
“Tốc độ nhanh thật đấy!” Nam nhân mang mặt nạ hừ lạnh một tiếng phân phó: “Ngươi ra ngoài trước, ta sẽ ra ngay.”
“Dạ.” Hắc y nhân vội vàng bỏ đi.
Lúc này hắn mới đánh giá Mạn Tâm, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta..” Mạn Tâm hoảng hốt, đầu óc linh hoạt, nói: “Ta là Thánh nữ.”
“Thánh nữ?” Nam nhân mang mặt nạ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên dùng tay bắt lấy nàng, “Mặc kệ ngươi là ai? Chẳng qua giờ đây ta thật cảm thấy hứng thú với ngươi.”
“Ngươi cảm thấy hứng thú đối với ta? Ta chỉ là một người bình thường, ngươi thả ta đi đi mà.” Vẻ mặt Mạn Tâm bắt đầu nhăn nhó, ý của hắn là sẽ không tha cho mình!
“Thả ngươi, ngươi thấy có thể sao? Cho dù ta không giữ được ngươi, ta cũng sẽ không để ngươi còn sống bước ra khỏi nơi này.” Nam nhân mang mặt nạ cười lạnh, túm lấy nàng đi tới hướng cửa đá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc