Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương - Chương 07

Tác giả: Ngạn Thiến

Vương phi trúng độc
Mạn Tâm nằm trên giường phủ kín rơm rạ, vết thương trên người đã bôi qua thuốc, ngón tay bị hắn bẽ gãy cũng được thái y cố định lại, nhưng miệng vết thương vẫn nóng rát đau buốt như cũ, nàng luôn cắn môi âm thầm rơi lệ.
“Thuốc sắc xong rồi đây.” Một hạ nhân bưng chén thuốc Đông y màu đen trong tay đi tới.
“Cho tôi vào.” Một tỳ nữ canh giữ ở địa lao tiếp nhận thuốc liền bứng đến trước mặt nàng.
Một tỳ nữ thô lỗ kéo nàng “Không cần giả ૮ɦếƭ, đến uống thuốc, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Mạn Tâm không nói được một lời mặc cho các cô châm chọc lời mặn lời nhạt, nói móc chính mình, nhưng khi ngửi được mùi vị nồng đậm thuốc Đông y, một trận buồn nôn liền nhợn lên trong ***, không khỏi quay đầu đi chỗ khác.
“Người làm gì? Đã đến đây rồi còn bày đặt giở thói Vương phi sao? Người không uống là muốn Vương gia trừng phạt chúng tôi? Đây là do người buồn nôn, chính mình không chịu nổi, cũng đừng trách chúng nô tì không khách khí.” Nô tì nghĩ đến nàng cố ý không muốn uống thuốc, tức giận nói xong đã giữ lấy cánh tay của nàng, nói với một tỳ nữ khác: “Trút cho vương phi uống hết đi.”
“Được.” Một tỳ nữ lập tức dùng tay bịt lấy mũi nàng, tay còn lại đổ thuốc vào miệng nàng.
“Khụ, khụ khụ khụ.” Mạn Tâm bị sặc, ho khan trong ngừng, nhưng nàng đã vô lực phản kháng.
“Tự làm thì tự chịu.” Hai nha hoàn đang nói, buông nàng ra liền ngồi xuống một bên.
Vị thuốc đông y nồng nặc lại làm cho Mạn Tâm không ngừng nôn.
Buồn nôn quá, nàng nhịn không được lại phun ra mớ thuốc vừa uống hết, vừa càm thấy dễ chịu một chút, lại đột nhiên cảm giác *** quăn đau, tựa hồ có mùi máu tươi từ cổ họng trào ra…
‘Phụt’ một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra, trước mắt nàng tối sầm, thân thể cũng chầm chậm ngã xuống.
“Vương phi, người làm sao vậy?” Hai nha hoàn bị hù đến mức loạng choạng, cô ta không thể ૮ɦếƭ được, nếu ૮ɦếƭ rồi các cô biết ăn nói làm sao với Vương gia.
“Xảy ra chuyện gì?” Thị vệ lập tức hỏi.
“Nhanh đi bẩm báo Vương gia, Vương phi hộc máu té xỉu.” Nha hoàn kinh hoảng hô.
Rất nhanh, Mộ Dung Ưng liền chạy tới địa lao, chứng kiến trên mặt đất một mảng máu lớn, nàng thì hôn mê bất tỉnh.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Hắn nghiêm khắc hỏi.
“Bẩm báo Vương gia, nô tì không biết, Vương phi uống xong thuốc, lúc sau đột nhiên liền hộc máu té xỉu.” Hai nô tì quỳ trên mặt đất, run rẩy hồi đáp.
“Vương gia, thái y đến rồi.” Quản gia vội vàng dẫn theo thái y bước vào địa lao.
“Cựu thần tham kiến…” Thái y vừa muốn hành lễ đã bị hắn cắt ngang.
“Miễn lễ, nhanh nhìn xem, rốt cuộc sao lại thế này?” Hắn phân phó.
“Tuân lệnh,” Thái ý không dám chần chừ, lập tức bắt mạch cho nàng một hồi lâu, sắc mặt nghiêm trọng bẩm báo: “Vương gia, vương phi bị trúng độc.”
“Trúng độc? Nàng làm sao lại bị trúng độc?” Mộ Dung Ưng hỏi, đột nhiên nhìn thấy chén thuốc bên cạnh, chẳng lẽ trong thuốc có độc?
Thái y hiểu rõ ý tứ của hắn, lập tức cần lấy chén thuốc kiểm tra, sau đó gật gật đầu nói: “Không sai, là hạ độc trong thuốc.”
“Thái y, vậy Vương phi thế nào? Bằng bất cứ giá nào nhất định phải cứu sống nàng.” Mộ Dung Ưng phân phó, “Sao lại có người hạ độc trong thời gian trùng hợp này? Là cố ý? Hay trả thù?”
“Vương gia, không cần lo lắng. Vương phi vừa rồi uống vào lượng thuốc cũng không nhiều, cho nên cũng không trúng độc nặng, cựu thần sẽ dùng ngân châm giải độc cho người, dưỡng thương một vài ngày tự nhiên sẽ khỏe, chỉ có điều trên người Vương phi có thương tích, cơ thể có chút suy yếu, đất trong địa lao này lại lạnh lẽo ẩm thấp, để tránh xảy ra bất trắc, thỉnh xin Vương gia thả Vương phi ra khỏi địa lao.” Thái y nói, ông chỉ nhìn từ góc độ người bệnh mà thôi.
“Người đâu, mang Vương phi trở về Mạn Tâm các.” Mộ Dung Thị lập tức phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ đáp.
Song Nhi hạ độc
“Đại ca, vừa rồi đệ nghe nói nàng ta trúng độc à?” Dương Tử Vân đuổi tới ngoài cửa Mạn Tâm Các, liền nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Ưng nghiêm trọng, đứng ở đấy.
“Tử Vân, đệ tới đúng lúc lắm. Đi thăm dò một chút, rốt cuộc sao lại thế này? Sao lại trùng hợp có người hạ độc nàng như vậy?” Hắn phân phó, chuyện này quả thật làm cho người ta hoài nghi.
“Đại ca, đệ thấy không cần tra xét, nhất định do nha hoàn hạ nhân nào đó nhân cơ hội muốn báo thù.” Dương Tử Vân nói, nếu không phải đại ca sớm dặn dò,chính hắn đã nghĩ giết nàng.
“Không được kết luận bậy bạ. Nếu là người trong vương phủ hạ độc thì cũng thôi, nhưng nếu như có người cố ý hạ độc, vậy tình hình đã trở nên nghiêm trọng, đệ cẩn thận đi điều tra cho rõ.” Mộ Dung Ưng nói.
“Biết rồi đại ca.” Dương Tử Vân đã hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, không dám khinh thường, quay người lập tức biến mất.
Mạn Tâm yếu ớt mở to mắt, liền nhìn thấy chính mình lại có thể trở về phòng, chuyện này là sao? Nàng không phải ở trên mặt đất của địa lao sao? Được thả ra khi nào vậy?
“Công chúa, người đã tỉnh. Nhanh uống thuốc đi.” Song Nhi vừa bưng chén thuốc đi vào, liền nhìn thấy nàng tỉnh lại.
“Từ khi mình tới đây, cứ uống thuốc suốt.” Mạn Tâm tự giễu cợt mình, vết thương trên người vẫn nóng rát đau buốc như trước.
Song Nhi dùng miệng thổi nhẹ thuốc, chờ nó nguội một chút mới nâng nàng dậy. “Công chúa, uống hết thuốc đi, miệng vết thương mới liền lại nhanh hơn.”
“Song Nhi, cám ơn ngươi.” Mạn Tâm thật lòng nói, lúc này cô là người duy nhất quan tâm đến mình.
Song Nhi ngây ra một lúc, hồ nghi nhìn nàng một lúc sau mới nói: “Công chúa là chủ tử của nô tì, đây là việc nô tì phải làm.”
Mạn Tâm biết cô hiểu lầm ý tứ của mình, không muốn giải thích, đành tiếp nhận chén thuốc tự uống. Nhưng chén thuốc mới vừa đưa tới miệng, một cục đá từ cửa đột nhiên bay vào trúng ngay chén trong tay nàng.
‘Xoảng’ chén thuốc bị đánh vỡ rơi đầy đất.
“Thuốc này có độc.” Cửa phòng đột nhiên truyền đến một thanh âm.
Mạn Tâm nhìn qua, liền thấy Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân sắc mặt âm trầm đi đến.
Có độc? Mạn Tâm kinh ngạc nhìn hai người họ, theo bản năng nhìn vào nước thuốc bị đổ đầy đất.
“Nô tì tham kiến Vương gia, tham kiến Dương công tử.” Song Nhi lập tức hành lễ.
Đôi mắt Mộ Dung Ưng tối tăm, sắc bén nhìn chằm chằm cô, “Ngươi dám hạ độc mưu hại chủ tử của mình, nói, ngươi bị ai sai khiến?” Hắn nghĩ đến một lý do có thể là Song Nhi bị Hạ quốc đứng phía sau sai khiến hại ૮ɦếƭ Trữ An công chúa, Hạ quốc liền có lý do làm khó dễ với Thiên quốc.
“Song Nhi?” Vẻ mặt Mạn Tâm khiếp sợ, không thể tin được, ngước nhìn cô. “Song Nhi là ngươi sao? Là ngươi hạ độc sao?” Dù cho không biết Song Nhi, nhưng mấy ngày qua ở chung, nàng quyết định không tin là Song Nhi hạ độc!
‘Thụp’ Song Nhi đột nhiên quỳ gối trước mặt nàng, “Là….là nô tì hạ độc.”
“Thật là ngươi?” Nghe được chính miệng cô thừa nhận, Mạn Tâm cảm giác một phen choáng váng, người duy nhất cho mình cảm giác ấm áp hóa ra lại ngoan độc hơn tất cả mọi người, cơ thể phát rét run một trận, cơn lạnh lẽo từ đáy lòng lan tràn bành trướng ra, nàng làm sao cũng không nghĩ ra Song Nhi sẽ hạ độc với nàng.
“Nói, ngươi bị ai sai khiến? Nếu ngươi trả lời, bổn vương sẽ tha cho ngươi một mạng.” Mộ Dung Ưng hỏi một lần nữa.
“Nô tì không bị ai sai khiến. Là chính nô tì muốn làm như vậy!” Song Nhi quỳ ở đó nói.
Dương Tử Vân đột nhiên đi đến trước mặt nàng, giọng điệu dịu dàng nhưng mang theo uy hiếp, “Song Nhi, ngươi nên biết hậu quả của việc hạ độc, tuy rằng công chúa không xảy ra chuyện, nhưng tội ૮ɦếƭ ngươi khó tránh khỏi, nhưng nếu ngươi nói ra bị ai xúi giục, ta cam đoan ngươi sẽ bình yên vô sự, nếu ngươi không muốn ở lại vương phủ, chúng ta cũng có thể cho phép ngươi rời đi.”
“Nô tì hiểu được, nhưng độc đúng thật là do nô tì bỏ vào.” Song Nhi vẫn như trước, không hề sửa lời.
Đôi mắt Mộ Dung Ưng trở nên âm trầm vài phần, mở miệng uy hiếp: “Nếu ngươi khăng khăng một mực, vậy ngươi chỉ có một con đường ૮ɦếƭ.”
Lấy mạng chủ tử
“Dạ. Do một mình nô tỳ gây ra.” Song Nhi vẫn không sửa lời, dường như hạ quyết tâm phải ૮ɦếƭ.
“Ta thì thấy rất kỳ quái.” Dương Tử Vân đột nhiên mở miệng, nhìn nàng nói: “Lúc trước người còn không muốn sống, thay nàng cầu tình, dập đầu chảy máu để xin Vương gia thả nàng, sao nháy mắt một cái ngươi lại có bản lĩnh đến hạ độc nàng? Ngươi tốt nhất nên cho chúng ta một lời giải thích hợp lý, nếu không ngươi đừng hòng thoát khỏi tội ૮ɦếƭ.”
Song Nhi thay mình cầu tình? Mạn Tâm lúc này mới phát hiện có một vết thương đỏ sậm lờ mờ hiện ra dưới trán cô, cầu tình rồi lại hạ độc nàng làm cái gì? Vụ việc trước sau trái ngược như thế, chẳng lẽ thật sự bị người khác sai khiến?
“Nô tì cố ý làm cho các người thấy, chỉ có như vậy mọi người mới không nghĩ do nô tì hạ độc, nhưng nô tì thật không ngờ đã bị Vương gia cùng người tra được chuyện kia nhanh như vậy. Nô tì cũng chỉ chấp nhận số phận bất hạnh.” Song Nhi giải thích, nhưng vẫn cứ ôm lấy tội danh vào người mình như cũ.
Mạn Tâm thầm thở dài, thật quá đỗi đau xót cho Trữ An công chúa, ngay cả nha đầu bên cạnh mình còn hạ độc hại nàng, bởi vậy mới thấy nàng nhất định đã đối xử ngoan độc tàn nhẫn với Song Nhi, mới khiến cho cô không tiếc lấy mạng chủ tử.
“Song Nhi, ngươi không biết lời giải thích này của ngươi rất gượng ép sao? Nếu ngươi muốn giết chủ tử của ngươi, thì ngươi tùy thời tùy chỗ cũng có thể hạ độc, sao phải chờ tới bây giờ?” Sắc mặt Dương Tử Vân đã trở nên lạnh lùng, cô ta thật sự không biết điều mà.
“Đó là vì nô tì còn không muốn ૮ɦếƭ, còn ôm lấy một tia may mắn. Nếu bình thường hạ độc công chúa, người đầu tiên mà mọi người hoài nghi nhất định là nô tì, nhưng nếu công chúa trúng độc trên đất địa lao, thì tất cả mọi người trong vương phủ đều bị tình nghi, như vậy nô tì có lẽ may mắn tránh được một kiếp.” Song Nhi nói.
“Thật mâu thuẫn!” Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Mộ Dung Ưng bắn về phía cô, “Vừa rồi ngưoi còn nói không muốn ૮ɦếƭ, vậy tại sao bổn vương vừa tiến vào ngươi liền thừa nhận độc là do ngươi hạ, hình như khi đó bổn vương với Tử Vân cũng không hề nói ngươi là người hạ độc, chẳng lẽ bây giờ ngươi không muốn sống sao?”
“Nô tì suy nghĩ thì càng hiểu được, Vương gia đã muốn tra ra, dù cho nô tì có ngụy biện thì cũng vô ích.” Sắc mặt Song Nhi bình tĩnh đến lạ thường.
“Chuyện lớn liên quan đến tính mạng, vậy mà ngươi rõ ràng còn bình tĩnh như vậy, tựa hồ tuyệt không màng đến cái ૮ɦếƭ, còn không ngừng trút tội danh lên người mình, chỉ bằng điểm này, ngươi không thể không khiến người khác hoài nghi sau lưng ngươi còn có kẻ khác.” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng.
Mạn Tâm ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, hắn nói không sai, cô lại có thể xem nhẹ chuyện sinh tử như vậy, cho dù là chính bản thân là người của hai thế giới, nàng cũng không thể có được sự bình tĩnh này.
Lời của cô trước sau thật mâu thuẫn, nếu thật là cô ta hạ độc trả thù mình thì cũng không nói, nhưng nếu không phải thì người mà cô đang bảo vệ là ai? Hoặc là nói người sau lưng cô là ai?
“Trước khi hạ độc, nô tì đã suy nghĩ qua hậu quả trăm ngàn lần rồi. Do nô tì hạ quyết tâm có ૮ɦếƭ cũng đến hạ độc, cho nên đã sớm nghĩ đến sự việc bại lộ, không có gì phải sợ hậu quả hiện tại!” Song Nhi bình tĩnh khác hẳn với người thường.
“Song Nhi, xem ra đúng là đã xem thường ngươi, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ( che giấu vô cùng kỹ lưỡng). Coi như ngươi đã nghĩ đến hậu quả, nhưng lại bị đảo ngược hoàn toàn, thời điểm sinh tử người bình thường đều cố vùng vẫy trước khi ૮ɦếƭ, vậy ra không có ai sai khiến ngươi. Bổn vương hỏi như thế là để ngươi cũng cần phải vì bản thân mà biện bạch, vì bản thân mà kéo dài thời gian, nhưng ngươi không làm.” Mộ Dung Ưng hừ lạnh, chợt vươn tay P0'p chặt cổ nàng, giọng đầy phẫn nộ: “Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? Bị ai sai khiến?”
“Do do một mình nô tì gây ra.” Song Nhi bị P0'p cổ đến mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn nói rõ đáp án như cũ.
“Cho ngươi cơ hội được sống mà chính ngươi không cần, lại muốn tìm cái ૮ɦếƭ? Bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi.” Mộ Dung Ưng đột nhiên dùng thêm lực ở tay P0'p cổ cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc