Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương - Chương 03

Tác giả: Ngạn Thiến

Như ngươi mong muốn
“Thuộc hạ tham kiến vương gia.” – Mộ Dung Ưng vừa đi đến Mạn Tâm các, thị vệ canh giữ ở cửa vội vàng hành lễ.
“Các ngươi trước tiên lui xuống.” – Hắn phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lui xuống.
Trong phòng, Mạn Tâm cùng Song nghe được thanh âm từ cửa truyền đến. Song Nhi nói: “Công chúa, Vương gia đến đây, nô tỳ xin lui xuống trước.”
“Ừ, đi đi.” Mạn Tâm gật gật đầu.
Song Nhi mở cửa ra, vừa lúc nhìn thấy hắn tới cửa, hơi hơi hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Sau đó đóng cửa kỹ rồi lui xuống.
“Người đã đến rồi.” – Mạn Tâm nhìn thấy hắn, tùy ý bắt chuyện.
Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng, quần áo màu lam nhạt, tóc tùy tiện vấn lên, cài một cái ngọc trâm đơn giản, duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó làm cho người ta cư nhiên có chút cảm giác tươi mát thoát tục.Sao hắn có thể dùng những từ ngữ ngày để hình dung nàng? Nàng tuy cũng rất đẹp nhưng là lòng dạ cùng mỹ mạo của nàng chính là hai thái cực đối lập. Ai mà tin được một nữ nhân xinh đẹp như vậy cư nhiên lại có tâm địa như rắn rết.
Lời nói lạnh như băng không mang theo một tia ấm áp, thậm chí cực kỳ chán ghét: “Thật ra ngươi muốn làm cái gì? Thẳng thắn đi, Bổn vương không có thời gian cùng ngươi diễn trò.”
Mạn Tâm cười ảm đạm, nhẹ nhàng đến bên người hắn. Ngón tay ngọc phất qua vạt áo hắn “Vương gia, trí nhớ của người dường như không tốt. Người đến chính là làm nghĩa vụ của phu quân, tại sao lại nói là cùng ta diễn trò? Cho dù là diễn trò, người cũng là diễn viên, không phải sao?”
“Hãy bớt mói nhảm đi!” Mộ Dung Ưng lập tức bắt lấy cổ tay nàng, ánh mắt bắn thẳng về phía nàng “Ngươi khẳng định muốn bổn vương phải đến làm nghĩa vụ phu quân??!”
Mạn Tâm nhìn thấy hai tròng mắt sắc bén của hắn thâm lại như hắc đàm (hồ nước đen), tuy rằng nghe ra hắn nói là có dụng ý khác nhưng vẫn là cười quyến rũ, dùng một bàn tay ôm lấy cổ hắn “Đương nhiên.” Cứ đưa hắn lên giường trước, lại nói dù sao thân thể này vốn chính là lão bà của hắn.
“Được, bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi.” Mộ Dung Ưng lạnh lùng nói xong, liền ôm lấy nàng ném lên giường, chỉ cần dùng một tay xé áo khoác của nàng đã bị ném ra ngoài.
Trên mặt Mạn Tâm không có lấy một tia kinh hoảng, vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó, tùy ý hắn xé rách quần áo của chính mình. Lên giường, đây là phương thức cùng hắn ở chung nhanh nhất, cũng là trực tiếp nhất.
Không có một tia thương hương tiếc ngọc, thô lỗ gần như là cường bạo. Trong nháy mắt, toàn bộ thân thể của nàng cũng chỉ còn lại một cái yếm đỏ tươi mê người cùng một cái khố.
*** tuyết trắng non mịn không có một tia tỳ vết liền như vậy trắng trợn lõa lồ ở trước mặt hắn, *** cao ngất kia run nhè nhẹ, eo nhỏ uyển chuyển kia đang bị hắn nắm chặt cùng cặp đùi đẹp thon dài, không một thứ gì không hấp dẫn hắn.
Cơ thể hắn nhanh chóng nổi lên phản ứng, ánh mắt bắt đầu trở nên thâm trầm mê mang, trong nháy mắt máu huyết sôi trào toàn thân.
H*m mu*n của nam nhân không liên quan đến tình yêu, mà đó chính là *** nguyên thủy nhất của thân thể, nếu nàng chủ động dâng lên hắn cũng không cần khách khí.
Nhẹ vuốt ve cánh tay trắng nõn của nàng, thân thể liền đè ép xuống.
Trong nháy mắt khi thân thể tiếp xúc, Mạn Tâm nhanh chóng cảm giác được *** của hắn đang cọ vào người nàng, hai tròng mắt đã hoàn toàn bị *** chiếm hữu, hơi thở bắt đẩu trở nên dồn dập…
Mộ Dung Ưng không chìm trong T*nh d*c mà đánh mất lý trí, nhìn thấy nàng bình tĩnh không một tia thất kinh làm cho người ta không thể tin được. Trong lòng hắn hiện lên một tia nghi hoặc, đêm nay cùng đêm động phòng một năm trước, biểu hiện của nàng hoàn toàn khác hẳn?! Thật ra là nàng thay đổi hay là đang đùa giỡn âm mưu gì? Tay đột nhiên túm lấy chiếc yếm đang nhô lên trước *** nàng…..…
Nhục nhã cực hạn
Thân thể Mạn Tâm nhịn không được trở nên run rẩy. Tuy rằng trong lòng cũng đã chuẩn bị nhưng giờ phút này, nhìn ánh mắt hắn giống như sư tử đoạt lấy con mồi, vẫn là làm cho nàng có chút kinh hoảng.
“Ngươi đang sợ hãi sao? Nhưng ngươi không cảm thấy bây giờ đã chậm sao? Đây chính là do ngươi muốn câu dẫn bổn vương, cũng nên biết sẽ lãnh hậu quả này.” Ngón tay Mộ Dung Ưng nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi nàng, sắc mặt đột nhiên phát lạnh mang theo trừng phạt cắn mạnh lên đôi môi cánh hoa của nàng.
“A…” Đau đớn làm cho nàng nhịn không được hét ra tiếng. Không kịp nghĩ ngợi liền nắm chặt tay đánh về phía mặt hắn.
Mộ Dung Ưng nghiên người né tránh công kích của nàng, buông đôi môi nàng ra, gằn từng chữ cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, không nên khảo nghiệm tính nhẫn nại của bổn vương!”
Lời còn chưa dứt, nàng liền cảm giác trước *** mát lạnh, cái yếm đỏ tươi ở giữa không trung vẽ một vòng cung sau đó dừng ở trên mặt đất.
Nàng theo bản năng lấy tay che ***.
“Bỏ tay ra! Ngươi đừng quên đây chính là ngươi chủ động mời gọi bổn vương đến thỏa mãn ngươi.” Mộ Dung Ưng bắt lấy hai tay nàng, giam cầm nơi đỉnh đầu, làm cho nàng hoàn toàn trần trụi nằm ở dưới thân hắn. *** trong thân thể đã bắt đầu rục rịch, đã không thể để cho nàng lùi bước.
“Ngươi có hiểu tư tưởng này hay không, ta gọi nó là “dục cự còn nghênh” [muốn cự tuyệt nhưng vẫn phải nghênh tiếp] nhuộm đẫm không khí.” Mạn Tâm không cười nhìn hắn, không chịu thừa nhận trong lòng mình có một chút bối rối.
“Tư tưởng?” Mộ Dung Ưng cười lạnh một tiếng. “Loại nữ nhân như ngươi cũng xứng đáng nói đến tư tưởng ư? Có điều, nếu ngươi muốn nói đến tư tưởng, bổn vương liền thỏa mãn ngươi, bổn vương cũng rất muốn nhìn thấy bộ dạng thấp hèn dục cầu bất mãn [chưa thỏa mãn ***]của ngươi cầu xin bổn vương.”
Nhìn thấy trên mặt hắn nụ cười châm chọc cùng lời nói ác độc, Mạn Tâm nhịn không được liền mắng: “Ngươi thật đê tiện! Nói như thế nào ta cũng là Vương phi của ngươi, nhục nhã ta không phải cũng là nhục nhã chính ngươi sao?”
“Tức giận sao? Đối với loại nữ nhân nham hiểm độc ác, quỷ kế đa đoan như ngươi, bổn vương không cần.” Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nàng, khóe môi hắn nhếch lên thành hình vòng cung.
“Đủ rồi, rốt cuộc ta đã làm cái gì khiến cho ngươi oán hận nhục nhã ta như vậy??” Mạn Tâm nhìn hắn vũ nhục mình như thế, nhịn không được quát: “Coi như ta có một ngàn tội danh thì cũng phải cho ta một lý do!”
“Lý do? Ha ha …” Mộ Dung Ưng đột nhiên cười ha hả “Ngươi còn dám hỏi bổn vương lý do? Đã làm cái gì bản thân ngươi còn không biết sao? Đừng đóng kịch với bổn vương. Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì điều này. Bây giờ, hãy để cho bổn vương nhìn xem bộ dáng *** dâm đãng của ngươi.”
Nói rồi, hắn kéo tay nàng ra, cúi đầu xuống cắn đỉnh *** nàng. Bàn tay vò nắn *** còn lại, *** mềm mại bị xâm phạm ***, năm ngón tay in đỏ trên màu da trắng nõn nà. Nàng vùng vẫy, giãy dụa nhưng bàn tay kia của hắn đã siết chặt eo lưng nàng, ghìm chặt nàng xuống giường.
Nhìn hắn hết sức vũ nhục mình, Mạn Tâm càng phẫn nộ, bởi vì giờ phút nàng cảm giác được chính mình vô cùng nhục nhã. Vốn tưởng rằng thân thể này không phải chính mình thì cái gì cũng đều không sao cả. Hiện tại mới phát hiện ra, loại cảm giác này cũng rất chân thật. Nếu cùng hắn ở chung một chỗ như vậy, chẳng phải là nàng đã phản bội Vân. Sau này nàng còn có mặt mũi nào trở về gặp Vân.
Không, nàng không thể. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Dưới tình thế cấp bách, nàng dùng sức rút tay về, lập tức rút ngọc trâm đang cài trên đầu ra, đâm về phía hắn.
Ám sát đêm động phòng
Mộ Dung Ưng lập tức bắt lấy tay nàng, ánh mắt trở nên âm lãnh, vô cùng sắc bén bắn thẳng về phía nàng. “Thế nào? Ngươi còn muốn ám sát bổn vương sao? Ngươi cho rằng bổn vương thật sự bị ngươi mê hoặc ý loạn tình mê sao? Bổn vương đã sớm đề phòng ngươi.”
“Ngươi đã sớm đề phòng ta?” Mạn Tâm ngây ngẩn cả người. Thật không ngờ chỉ là chính mình dưới tình thế cấp bách có cử chỉ ám sát hắn, làm sao hắn lại sớm biết?
“Ngươi dường như đã quên đêm động phòng hoa chúc là ai vì muốn giữ gìn trong sạch đâm bổn vương bị thương?” Mộ Dung Ưng lạnh lùng nói. Đối với đêm đó, trong trí nhớ của hắn khắc sâu vô cùng.
Đêm động phòng hoa chúc Trữ An công chúa đâm hắn bị thương? Mạn Tâm kinh hãi, hóa ra còn có chuyện như vậy?

Ưng vương phủ từ trên xuống dưới khắp chốn đều vui mừng. Nơi nơi đều là tiếng kính R*ợ*u chúc mừng.
“Vương gia, chúc mừng,chúc mừng.”
“Vương gia, chúc mừng, chúc mừng.”
“Cám ơn, cám ơn.” Hắn tiếp hết ly R*ợ*u này tới ly R*ợ*u khác do người khác kính tới.
Sauk hi tiếp đãi quan khách đã có chút men say, hắn được nghĩa đệ Tiêu Lăng cùng Tử Vân đưa vào động phòng.
“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.” Trong phòng, nha hoàn hành lễ chúc phúc, sau đó, mặt mang ý cười lui xuống.
Nhìn thấy tân nương tử một thân giá y đỏ thẫm đội hồng voan ngồi ở mép giường, hắn đi qua, lấy tay chậm rãi mở khăn voan. Nhưng chỉ liếc mắt một cái, hắn đã bị kinh ngạc.
Làn da trắng như tuyết, ửng hồng mềm mại, đôi mắt trong veo tựa làn thu thủy, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không tô mà đỏ thắm, xinh đẹp động lòng người, dưới giá y đỏ thẫm càng làm nổi bật lên dung nhan xinh đẹp không gì sánh được.
Nàng cũng đồng dạng rung động. Ai cũng đều nói Ưng vương là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, nhưng nàng thật sự không ngờ một người nam nhân lại có thể đẹp như thế này.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau. Sau phút thất thần Mộ Dung Ưng nhìn thấy trên bàn đã sớm chuẩn bị sẵn R*ợ*u giao bôi. Hắn ngồi vào một bên, cầm lấy một ly đưa cho nàng nói: “Uống xong chén R*ợ*u giao bôi này chúng ta chính là vợ chồng.”
Lúc này sắc mặt mới Trữ An công chúa ửng đỏ, cúi đầu vươn tay tiếp nhận chén R*ợ*u trong tay hắn, nhẹ nhàng nâng chén đưa đến bên môi, ánh mắt đột nhiên lóe lên.
Hắn cũng nâng cốc, đặt chén ở bên miệng ngửa đầu uống cạn. Vừa mới uống xong liền cảm giác *** đột nhiên nổi lên một cơn đau đớn.
“Choang…” Chén R*ợ*u lập tức rơi xuống mặt đất vỡ nát. Hắn liền thấy *** mình cắm một thanh chủy thủ mà chính tay nàng đang nắm chuôi dao.
“Ngươi dám ám sát bổn vương?” Mộ Dung Ưng kinh ngạc nhìn nàng, đánh một chưởng vào *** của nàng giận dữ hét: “Nói! Ngươi là bị ai sai khiến? Là âm mưu của Hạ Quốc các ngươi?”
Trữ An công chúa bị hắn dùng một chưởng đánh ngã ngồi trên mặt đất, miệng đầy mùi máu tươi, máu từ khóe miệng chảy xuống. Nàng lấy tay ôm ***, không chút sợ hãi nhìn hắn: “Chuyện này không có lien quan đến Hạ quốc. Là ta một mình gây nên. Hai nước hòa thân, ta là công chúa Hạ quốc, đây là sứ mệnh của ta, ta không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể hy sinh hạnh phúc chính mình. Tuy rằng thân bất do kỷ gả cho ngươi nhưng là lòng ta đã đối tượng Mặc dù kiếp này không thể gả cho hắn cũng sẽ cả đời vì hắn thủ thân như ngọc.”
“Ngươi đã có người trong lòng nên mới cự hôn, mà không phải đến ám sát bổn vương?” Mộ Dung Ưng tuyệt đối tin tưởng đây là lý do dối trá của nàng.
“Cự hôn?” Trữ An công chúa cười lạnh một tiếng, trong mắt đều là hận ý “Nếu có thể cự hôn ta còn xuất hiện ở trước mặt ngươi được sao? Về phần ám sát ngươi là bởi vì ta hận ngươi. Nếu không phải các ngươi cầu hôn, ta sẽ không phải cùng huynh ấy tách ra, cũng không bị ép gả đến nơi đây.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc