Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất - Chương 49

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Bóng lưng đó thật rõ nét
Tôi nhìn theo chiếc xe Mer Benz tiến vào bãi đỗ xe, tài xế mở cửa xe, Chương Ngự bước xuống, chỉnh lại áo sơ mi của mình, sau đó anh tự mình mở một cánh cửa xe ở phía bên kia.
Trên xe vẫn còn một cô gái, cô nho nhác bước xuống, nở nụ cười say mê lòng người với Chương Ngự. Cô khoác tay Chương Ngự, hai người đi thẳng đến phòng nghỉ.
Cô gái ấy chính là Hạ Dân Thanh, người kế nghiệp đời thứ 3 của tập đoàn Cự Khải mà những người đồng nghiệp vẫn thường nhắc tới, được mọi người khen ngợi là cô gái giàu có môn đăng hộ đối và là cặp trai tài gái sắc với Chương Ngự.
Mark kéo tôi, “Khả Lạc, sao không đi?”
“A… đi thôi”. Tôi có ép ra một nụ cười.
Cục phó Tôn cũng là một tay cưỡi ngựa cừ khôi, có thể phi ngựa chạy hết một vòng trường đua đầy những chướng ngại vật được bố trí sẵn. Mọi người hò reo khuyến khích cục phó Tôn và Mark thi với nhau, xem kỹ thuật cưỡi ngựa của ai điêu luyện hơn.
Đang hào hứng, Chương Ngự và Hạ Dân Thanh xuất hiện. Hạ Dân Thanh đã thay bộ đồ cưỡi ngựa màu xanh lam, trông càng trẻ trung xinh đẹp.
Cục phó Tôn vốn rất thân quen với Chương Ngự, gặp mặt đương nhiên chào hỏi nhau rồi. Sau khi trò chuyện một hồi, cục phó Tôn còn kéo tôi ra khỏi đám người, “Gặp Chương Ngự, sao không ra chào hỏi một tiếng?”

Bạn đang doc truyen online tại: WWW.ThichTruyen.VN
Hạ Dân Thanh nhìn tôi, sau đó kéo tay Chương Ngự, thì thầm: “Sao không giới thiệu bọn em với nhau?”
Trong mắt Chương Ngự thoáng lướt qua vẻ giận dữ, cười nhạt với tôi, rồi quay đầu về hướng khác.
Cục phó Tôn đứng cạnh ngượng ngùng giải thích, “Đều là bạn bè cả mà”.
Tôi lắc đầu, “Người bạn như tổng giám đốc Chương đây, tôi không với tới được”.
Chương Ngự nghe xong, kéo tay cô gái bên cạnh bước đi, “Nói chuyện với loại người này, chỉ làm ảnh hưởng đến tâm trạng mà thôi”.
“Xin làm phiền ngài tổng giám đốc Chương giải thích một chút, tôi là loại người nào?”
Tôi chẳng sợ nét mặt lạnh lùng như muốn Gi*t người của anh đâu.
“Cô là một kẻ ngốc vô tình vô nghĩa”. Chương Ngự hằn giọng nói từng tiếng một.
Nếu như lúc này không có những người xung quanh, tôi đã đá cho anh mấy phát rồi, sau đó quay người bỏ đi.
“Tổng giám đốc Chương, anh không có quyền phê phán tôi như vậy, chúng ta không thân quen”. Vốn định nói những lời tuyệt tình hơn cơ, nhưng tôi nhất thời không tìm ra được câu nào hay hơn.
Tôi thực sự hy vọng mình có thể vô tình vô nghĩa giống như lời Chương Ngự miêu tả, vậy thì, sau khi Chương Ngự bỏ đi, tôi đã không bật khóc.
Mark cứ tưởng tôi bị oan ức gì, liên tục khuyên nhủ tôi, “Chỉ có kẻ ngốc mới khóc thôi”.
Sau khi bước ra khỏi trường đua, Chương Ngự luôn đứng sau tôi. Tôi không thèm nhìn anh, đã nói không thân quen, thì cần coi anh giống như người xa lạ.
Chương Ngự kéo tay tôi lại, tôi liếc nhìn anh một cái, rồi hất mạnh tay anh, hít thở một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu, bước lên xe bus của cơ quan cùng với các đồng nghiệp.
Côn Thiếu đã rửa những tấm ảnh chụp hồi đi Nhật ra, chuyển phát nhanh cho tôi, trong đó có mấy tấm ảnh của Chương Ngự, nhờ tôi chuyển cho anh. Tôi rầu rĩ, tại sao không chuyển phát nhanh thẳng cho Chương Ngự luôn, mà lại nhờ tôi chuyển giúp?
Tôi ngắm nghía từng tấm ảnh, chụp khá đẹp, có mấy tấm ảnh Chương Ngự chụp một mình trông rất truyền thần, như thể nhìn thấy Chương Ngự đang thảnh thơi dựa người vào cây hoa anh đào cao to, mắt lim dim, có vẻ như hơi lơ đễnh, những cánh hoa đào rơi rụng lả tả, quay tròn khẽ đậu vào tóc mai anh, anh lấy tay hất nhẹ mái tóc, mỉm cười.
Hình ảnh Chương Ngự lúc đó mặc dù không nghiêm nghị, nhưng rất đỗi dịu dàng.
Nhìn những tấm ảnh này, tôi do dự không biết nên gửi cho anh bằng cách nào. Bởi vì lo sợ, không dám tiếp cận anh, cũng bởi vì tâm lý bất bình, không muốn đối diện với anh, bởi vì trong lòng cảm thấy áy náy, không muốn làm phiền anh, còn cả vì sự phẫn uất bực bội, không muốn gây sự với anh.
Một trái tim, bỗng chốc xuất hiện quá nhiều sự cảm nhận và cảm khái, giống như mở một chiếc bình ngũ vị, hội tụ tất cả các loại mùi vị.
Vò đầu bứt tóc, “Ôi, Chương Ngự, phải làm sao đây?”
Cuối cùng, tôi vẫn gửi cho anh một tin nhắn: “Côn Thiếu nhờ em gửi anh mấy bức ảnh, anh tự đến lấy hay em đưa đến nhà anh?”
Anh hồi âm lại ngay, “Tự đến lấy, ở đâu?” Với 5 chữ đơn giản, giống như phong cách của anh, lộ ra sự tự tin và ưu việt hơn người của anh.
Tôi hẹn anh ở cửa ra vào Macdonal ở gần cơ quan tôi. Tôi đến sớm, mua ở đó một chiếc kem ốc quế, chọn một chỗ ngồi ở gần cửa kính chạm đất, vừa ăn vừa đợi.
Khoảng 7, 8 phút sau, liền nhìn thấy xe Chương Ngự dừng ở phía bên kia đường, anh đi vòng lên trên cầu vượt dành cho người đi bộ. Anh vừa đi vừa nhìn về phía cửa ra vào của Macdonal, cuối cùng, đứng trên bậc cầu vượt, liên tục nhìn đồng hồ đeo tay.
Tôi ngồi yên, muốn xem khi nào anh mới chịu đi xuống.
Năm phút đã trôi qua, anh vẫn đứng yên, rồi 10 phút trôi qua, anh vẫn đứng nguyên vị trí cũ, 15 phút, anh cũng không nhúc nhích.
Tôi chậm rãi bước ra khỏi Macdonal, giả vờ không nhìn thấy anh, làm như đang đợi ở trước cửa.
Nhưng, lại đợi thêm khoảng mấy phút nữa. Chương Ngự vẫn đứng đó, không chịu xuống.
Tôi lướt nhìn về phía anh, anh vốn đang nhìn về phía tôi, anh có thị lực rất tốt, không thể không nhìn thấy tôi.
Thế thì, anh cố ý làm như vậy? Cố ý đến muộn để chọc giận tôi?
Nhưng, tôi sao có thể nổi nóng vì chuyện cỏn con này chứ? Lại vào trong quán mua một chiếc kem ốc quế, để hạ nhiệt độ.
Chương Ngự, anh có bản lĩnh thì anh cứ đứng ở đó mãi đi.
Lần thứ hai tôi xuất hiện ngoài cửa, Chương Ngự đã đi xuống khỏi cầu vượt, đang đứng đợi ở trước cửa Macdonal.
Hai người gặp mặt nhau, chẳng ai nói gì, anh nhìn tôi chằm chằm, tôi chằm chằm nhìn anh.
Tôi không muốn cứ đứng ngẩn người ở chỗ này cùng với anh, anh có thể chịu đựng không khóc không cười, không nói, nhưng tôi thì không thể chịu đựng được.
Tôi đặt phong bì bên trong có những tấm ảnh vào tay anh, quay người bước đi, từ nay không còn dính líu gì đến nhau nữa. Anh vẫn là tổng giám đốc phong độ ngời ngời, phong lưu nho nhã, hào hoa phóng khoáng, tôi vẫn là Điền Khả Lạc, một người dân thường nhỏ bé.
Chương Ngự nắm chặt những bức ảnh đó, trong miệng lẩm bẩm: “Khả Lạc…”
Tôi không phân biệt được đó là thực hay ảo, cảm giác hơi buồn lòng, nhưng không dám dừng lại. Cho đến tận khi đi đến vị trí mà Chương Ngự vừa đứng ở cầu vượt, nhìn xuống dưới, mới phát hiện ra, đứng từ đây nhìn về phía cửa Macdonal, bóng hình người ở đó thật rõ nét…
7. Sợ rằng anh sẽ mãi mãi trở thành nỗi đau trong tim em
Chương Sính tổ chức sinh nhật, cả đám bạn hào hứng kéo nhau đi hát karaoke.
Đông người, mỗi người hát một giọng điệu, Chương Sính vội nói: “Mọi người đừng hát nữa, chúng ta nghe Khả Lạc hát một bài nhé, thế nào?”
Tôi ngồi ở một góc khuất, ngẩng đầu hỏi, “Sao bống dưng lại gọi mình hát?”
“Ai bảo cậu hồi học đại học giành được giải nhất cuộc thi đơn ca toàn trường chứ”.
“Chuyện cũ rích từ đời nào kiếp nào, cũng chỉ còn có cậu là nhớ thôi”. Tôi cười cười, đã lâu lắm rồi không ca hát một cách nghiêm túc.
“Hôm nay là sinh nhật mình đấy, người được mừng thọ nói, dám không nghe theo?”
“Không dám”. Tôi đành phải đứng dậy, hát bừa bài hát mà họ chọn một cách vô vị.
Vừa hát xong, quay đầu lại, tôi phát hiện ra trong phòng có thêm một người – Chương Ngự. Anh đang dựa người vào vị trí ghế sofa mà tôi vừa ngồi khi nãy, nhìn tôi với ánh mắt đăm chiêu.
Nhìn thấy Chương Ngự, lớp trưởng cũng cảm thấy bất ngờ, nói: “Anh, sao anh lại đến đây?”
“Đi qua, nhìn thấy xe em đỗ ở dưới bèn lên đây”.
Chương Sính kinh ngạc nhìn anh, “Anh chắc chứ?” Chương Sính vốn không đi xe.
“Anh nói là xe Khả Lạc. Ở bên đường không cho dừng xe, đã bị dán giấy phạt rồi”. Chương Ngự nhắc nhở.
Lúc này tôi mới nhớ ra, xe tôi đúng là đỗ ở bên đường phía dưới lầu, vội chạy xuống xem, không khéo lại bị phạt những 200 tệ cơ đấy.
Chương Sính giữ tôi lại, nói: “Không sao, để mình giải quyết cho”.
Chương Ngự vừa đến, mọi người đều thi nhau gọi đại ca, nhất loạt yêu cầu anh hát, xem ra anh là giọng ca có tiếng rồi.
Chương Ngự liếc nhìn tôi, nói: “Tôi hát cho mọi người nghe bài: “Ánh trăng màu trắng” nhé, tôi không biết hát nhiều bài hát tiếng Trung, nên bài hát này chưa chắc hát đã hay, coi như là cảm xúc bất chợt vậy”.
Giọng nói của Chương Ngự trầm buồn, rất chân thành, rất hút hồn, khiến mọi người như bị chìm đắm vào.
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi hút cốc xí muội không có chút mùi vị gì.
Giọng hát của Chương Ngự bỗng ngừng bặt, chỉ thấy anh ném mic xuống bàn, “Hát đến đây thôi”. Sau đó, chợt đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Hôm đó, vì xe tôi đỗ ở bên đường, bị dán giấy phạt, cuối cùng cũng không thoát được 200 tệ tiền nộp phạt.
Tôi bực bội nói với Chương Sính: “Không nỡ mua cho cậu món quà đắt tiền hơn một chút, cuối cùng bỗng dưng lại phải cống hiến cho đội giao thông.
Lần gặp mặt Chương Ngự tiếp theo, là hơn nửa tháng sau. Tôi đi công tác từ Thượng Hải về, nhìn thấy chiếc xe Mer Benz sang trọng của anh ở bãi đỗ xe. Đúng lúc chạm mặt với Chương Ngự, bên cạnh còn có cô em họ Hội Ninh.
Anh nhìn tôi, sắc mặt chợt tối sầm lại.
Tôi hít thở thật sâu, nghĩ bụng không nên gây sự với anh, cúi đầu, cứ coi như không nhìn thấy đi.
Khi Chương Ngự và Hội Ninh đi qua tôi, tôi rõ ràng cảm nhận được sự lạnh lùng cao ngạo toát ra từ con người Chương Ngự. Anh tỉnh bơ nhìn lại tôi, như thể đang nói: “Cô đúng là một người ngu ngốc”.
Đúng vậy, sao tôi lại ngu ngốc như vậy chứ? Vốn dĩ là một người bạn thân thiết, giờ đây sao lại giống như người dưng vậy?
Chương Ngự và cô em họ anh lên xe. Tôi tưởng họ sẽ đi ngay, không ngờ lại thấy Chương Hội Ninh hạ cửa kính xe xuống, hét to với tôi: “Cô Điền, có muốn đi cùng không?”
Nhìn qua cửa xe, tôi thấy đôi mắt âm u của Chương Ngự, không hề có sự ấm áp, không có tâm trạng, vô cùng trống rỗng, như thể chẳng có gì cả, vốn không phải là con người mà tôi từng thân quen.
Trái tim tôi lại nhói đau, Chương Ngự, sao anh lại đối xử với em như vậy chứ?
“Cảm ơn, tôi muốn đợt xe bus”. Tôi gắng gượng giữ nụ cười, trả lời Chương Hội Ninh bằng giọng nói ôn hòa nhất.
Sau đó tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chương Ngự, “Đi nào”.
Hình bóng Chương Ngự dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, chiếc xe Mer Benz biến thành một chấm đen nhỏ xíu nơi xa, tôi cứ dõi theo mãi, trong lòng trào dâng nỗi đau khôn tả.
Chương Ngự, sợ rằng anh sẽ mãi mãi trở thành nỗi đau trong tim em, giống y như Tiêu Viễn vậy.
Trên đường từ sân bay trở về, tôi lại nhớ đến cái ngày Tiêu Viễn xuất ngoại cách đây nhiều năm, tôi cũng ngồi xe bus về.
Lúc đó, trước mắt luôn lởn vởn bóng hình Tiêu Viễn, còn hôm nay, cùng là ngồi trên xe bus, vẫn có bóng hình lởn vởn trước mắt, nhưng lại là bóng hình Chương Ngự.
Mình có phải bị điên rồi không? Người như Chương Ngự, cách tôi quá xa, sao tôi lại cứ nhớ mãi khôn nguôi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc