Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất - Chương 46

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Kẻ địch của tôi
Chuyến du lịch hành trình 5 ngày, Chương Ngự chỉ tham gia 3 ngày, 2 ngày còn lại, chỉ nói là có việc gấp, nên bay thẳng sang Mỹ luôn.
Đi cũng tốt, đỡ phải gặp mặt nhau lại ngượng ngùng.
Biết là không có tương lai, không có kết quả, cho nên tôi không muốn mình trở thành một thành viên trong cuốn sổ danh sách những cô gái đi qua cuộc đời anh chàng phong lưu đa tình, nếu như vậy, chúng tôi sẽ không bao giờ có thể quay lại như trước đây được nữa.
Chương Ngự cũng giống như Tiêu Viễn, thậm chí còn xa vời hơn Tiêu Viễn. Tôi không muốn phải chịu đựng thêm một lần đau đớn tột cùng nữa, cho nên cần phải bảo vệ trái tim mình.
Sự ám muội, giống như một sợi dây, ngăn cách tình bạn và tình yêu, tôi cần phải cố gắng gìn giữ nó, quyết không vượt qua.
Hôm diễn ra hôn lễ của Tiêu Viễn, Chương Ngự gọi tôi cùng đến tham gia, tôi từ chối, thực sự không có đủ dũng khí để đối diện với khung cảnh ấy, không muốn phải đối diện với sự hụt hẫng không nói được thành lời.
Chương Ngự cười nhạt với tôi trong điện thoại, “Em không đi cũng được, hãy tiếp tục làm con rùa rụt cổ đi”.
“Đúng vậy, em làm con rùa rụt cổ, cũng có liên quan gì đến anh chứ?”
“Không liên quan gì, chỉ là muốn xem trò cười của em thôi”. Chương Ngự vứt điện thoại, tôi ở bên này dù có bịt tai cũng vẫn nghe thấy tiếng thình thật to, sau đó là khoảng tĩnh lặng.
Các đồng nghiệp đều đang bình luận, “Tiêu Viễn và Ngô Duyệt thật là đẹp đôi, cậu nhìn ảnh cưới của họ này, quá hoàn mỹ…”
“Buổi hôn lễ này của Tiêu Viễn và Ngô Duyệt tổ chức long trọng quá”.
“…”
Tôi muốn nói với họ, tình yêu, ảnh cưới, và buổi lễ không liên quan gì với nhau cả, có thể cũng chính vì sự hoài nghi đối với tình yêu, nên một số người mới bỏ quá nhiều tiền bạc và sức lực để làm cho bộ ảnh cưới rực rỡ, tổ chức tiệc cưới long trọng.
Trong tiệc cưới của Tiêu Viễn, Chương Ngự là người nổi bật nhất. Mọi người đều đang suy đoán, người con gái xuất hiện bên cạnh anh ngày hôm đó là ai, liệu có cơ hội làm con dâu cả nhà họ Chương giàu có hay không.
Có người tinh mắt, liền nhận ra ngày, “Trời ơi, cô ấy chính là người thừa kế đời thứ 3 của tập đoàn Cự Khải, thật không ngờ lại xinh đẹp như vậy, đúng là môn đăng hộ đối với Chương Ngự, lại còn là trai tài gái sắc nữa chứ”.
Vốn đã đủ để làm kích động thần kinh con người rồi, họ lại còn nói những chuyện viển vông. Tâm trí tôi hoảng loạn, vội vàng cầm lấy ba lô chạy ra ngoài, một mình chạy khắp nơi trong cơ quan.
Chạy vào trong tòa thư viện, chạy từ tầng 1 lên tầng 6, đọc hết tất cả các loại sách, nhưng chẳng lọt vào đầu chữ nào cả. Cuối cùng, ôm một cuốn sách chẳng biết là sách gì, dựa lưng vào giá sách thần người, có người gọi tên tôi mà tôi cũng không hề hay biết.
“Con à, đang nghĩ gì vậy? Gọi con mấy lần mà con không thưa”. Giáo sư Điền Duy Niên ghé sát mặt trước mặt tôi, khẽ đung đưa, tôi mới giật nảy mình.
“Giáo sư… không… sao bác lại ở đây?” Tôi nói lí nhí.
“Hướng dẫn luận văn cho sinh viên, đến tìm một số sách tham khảo”. Ông nở nụ cười hiền từ.
Tôi và giáo sư Điền tìm một chỗ yên tĩnh ngồi nói chuyện, tôi hỏi: “Dạo này sức khỏe của bác thế nào ạ?” Kể từ lần tạm biệt ông trong chuyến đi Tân Cương đó, đã rất lâu chúng tôi chưa gặp nhau.
“Vẫn khỏe, chỉ có điều, có đôi khi trái tim không nghe theo mệnh lệnh”. Ông sờ tay lên иgự¢.
Tôi cười, “Bác chỉ cần chú ý luyện tập, khống chế tâm trạng, thì sẽ không gặp trở ngại gì lớn đâu ạ”.
Giáo sư Điền gật đầu, “Con à, dạo này con thế nào? Vẫn ổn chứ?”
“Ổn ạ”. Thực ra tôi chẳng ổn chút nào.
“Ổn mà còn rầu rĩ khuôn mặt thế kia?” Giáo sư Điền bỏ kính viễn ra, chăm chú nhìn tôi, “Ta đã nhìn thấy ảnh cưới của Tiêu Viễn và Ngô Duyệt trên báo…”
“Xin bác đừng nhắc đến chuyện này được không ạ?”
“Con à, trong cuộc đời mỗi con người, có rất nhiều việc không được như ý mình, người mà con thực sự yêu mến chưa chắc đã là người chung sống trọn cuộc đời với con”. Giáo sư Điền nói với vẻ rất tâm trạng.
Tôi lắc đầu, không muốn nghĩ đến vấn đề vốn không có chút ý nghĩa này nữa.
Khi chuẩn bị chia tay, giáo sư Điền hỏi: “Con ơi, con có bận lòng nếu sau này ta đến thăm con không?”
Tôi nghĩ một lát, gật đầu, “Cháu rất bận lòng”.
Bận lòng, không phải bởi vì sự cố chấp lòng oán hận của tôi đối với ông, chỉ là tôi cảm thấy ông có cuộc sống riêng của mình, không cần thiết phải lo lắng suy nghĩ thêm cho tôi.
Tin tức về chuyện tình cảm của Chương Ngự liên tục xuất hiện trên báo chí, lúc thì người thừa kế thứ 3 giàu có, lúc thì người mẫu thời trang, lúc thì ngôi sao Hollywood, v.v… Tôi nhìn đến hoa cả mắt, chỉ biết cười trừ.
Phòng nhân sự phải tham gia một buổi đánh giá dự án toàn cục, trưởng phòng có việc bận, nhiệm vụ đương nhiên rơi xuống đầu tôi.
Kêu than một tiếng, vội vàng băt tay vào việc, miệt mài suốt ngày đêm, cũng quên luôn những điều vụn vặt trong cuộc sống.
Một hôm đi đến bộ phận lưu giữ hồ sơ để đọc hồ sơ, tôi gặp anh lái xe Điền trong phòng trước đây.
“Tiểu Khả, sao lại gặp được em ở đây?” Anh Điền vẫn nhiệt tình như ngày nào.
“Em đến để điều tra hồ sơ nhân sự mấy năm trước của cơ quan. Còn anh thì sao? Sao anh lại ở đây?”
Anh cười cười, “Anh được điều đến khoa đào tạo ở đây rồi”.
Ở đây dễ chịu hơn ở cơ quan cũ nhiều, tôi mừng thay cho anh, “Anh được điều đến từ khi nào vậy?”
“Từ sau khi em được mượn điều đến tổ dự án cục”.
“Có thể gặp được anh ở đây, quả thực rất tuyệt”. Tôi nhìn đồng hồ, đã sắp đến 10 giờ trưa, bèn nói: “Đợi lát nữa chúng ta cùng đi ăn nhé?”
Anh Điền cũng rất phóng khoáng, “Bây giờ đang là giờ ăn trưa, em muốn đi đâu ăn? Anh mời”.
Trong túi xách của tôi vẫn còn phiếu ưu đãi lần trước đi ăn ở Cương Ký, dù sao không dùng cũng bỏ phí, “Ở Cương Ký nhé, gần đây cho tiện”.
Thấy tôi lái ô tô, anh Điền cười, “Cuối cùng em cũng chịu mua xe ô tô đi rồi”. Tôi ngại không muốn nói cho anh biết xe là do cơ quan cấp cho, nên chỉ gật đầu.
Cửa hàng ăn Cương Ký vẫn đông đúc náo nhiệt như trước, người ngồi chật kín chỗ, chỉ còn lại mấy chỗ ngồi xoay ra cửa, tôi vội vàng chiếm một chỗ.
Anh Điền cười, “Những việc khác, chẳng bao giờ thấy em tích cực thế, chỉ có ăn cơm là tích cực nhất”.
“Dân ỷ thực vi thiên (1) mà”. Tôi cười hà hà, anh Điền này quả thực là hiểu tôi.
Anh Điền rất quan tâm đến cuộc sống của tôi, hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Một số việc vặt, tôi cũng rất vui vẻ nói cho anh biết, coi như là bạn bè cùng nhau chia sẻ niềm vui và sự bất lực trong cuộc sống.
Thật không ngờ lại gặp Chương Ngự trong hoàn cảnh này.
Đúng lúc tôi đang cúi đầu ăn, anh Điền kêu “Oa” lên một tiếng, khiến tôi bất giác ngẩng đầu.
Đôi nam nữ đẹp đẽ rạng ngời phía ngoài cửa rõ ràng chính là Chương Ngự và cô ngôi sao Hollywood người Mỹ mà báo chí vẫn hay nhắc đến. Không có lửa làm sao có khói, có đôi khi, tin tức ở làng giải trí không phải hoàn toàn bịa đặt.
Không cẩn thận, tôi cắn vào đầu lưỡi mình, đau đến độ tôi ôm miệng kêu.
Anh Điền cũng không còn tâm trí đâu mà ngắm nhìn cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp nữa, vội lấy cốc bia có đá đặt trên bàn đưa cho tôi, “Mau uống một ngụm đi, sẽ không thấy đau nữa”.
Anh định tìm giấy ăn cho tôi, trong lúc hoảng loạn, lại làm đổ chia bia đặt trên bàn. Choang một tiếng chói tai, khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển từ Chương Ngự và cô gái đẹp đó sang tôi và anh Điền.
Tôi xấu hổ ૮ɦếƭ đi được, càng cúi đầu thấp xuống, mong rằng Chương Ngự không nhìn thấy tôi.
Vừa xuất hiện đã tạo ra sự hoảng loạn đến như vậy, ngôi sao Hollywood xinh đẹp tươi cười rạng rỡ hơn, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên má Chương Ngự. Chương Ngự dường như rất ngây ngất, đáp trả lại cô bằng nụ cười mê hồn. Thật là một khung cảnh lãng mạn, tôi thầm khen ngợi.
Vẫn may, Chương Ngự chỉ mải tình tứ với người đẹp, vốn không hề chú ý tới sự tồn tại của tôi.
Sợ anh quay đầu lại, tôi cố tình nép người vào cạnh anh Điền. Anh Điền lại vuốt иgự¢, nói: “Ôi mẹ ơi, anh cũng chỉ nhìn bạn gái anh ta kỹ một chút, thật không ngờ anh ta lại trừng mắt với anh, vừa rồi em không nhìn thấy ánh mắt đó, như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn. Con người này cũng quá ngang ngược bá đạo thì phải”.
Tôi gật đầu, chỉ vào lưỡi, ra hiệu mình đồng ý với lời nói của anh.
Ngày hôm sau đi làm, bất ngờ nhìn thấy Chương Sính, tôi trêu cậu: “Cậu là người vô cùng bận rộn, sao hôm nay lại có thời gian đến chỗ mình thế?”
Chương Sính gõ gõ vào đầu tôi, “Hãy thè lưỡi ra cho mình xem rồi hãy nói chuyện với mình”.
Tôi thè lưỡi ra cho cậu xem, “Bị cắn vào lưỡi rồi”.
Chương Sính bật cười, “Cậu giỏi lắm, bị mèo cắn à?”
“Tự mình”. Tôi đấm cậu một cái, tôi đã bị thế này rồi mà vẫn còn cười nhạo tôi được.
“Khả Lạc, mình có việc này cần nhờ cậu giúp”.
“Đại nhân lớp trưởng có việc gì thì cứ sai bảo là được, đừng khách sáo như thế, làm tổn thọ tiểu nhân”. Từ trước đến giờ tôi luôn thích bông đùa với cậu.
“Mình có một người bạn, tên Văn Văn… Cô ấy năm nay mới tốt nghiệp, muốn tìm một công việc trong cục của các cậu”. Chương Sính nói.
Tôi làm gì có địa vị gì, lời nói đâu có sức nặng, e rằng không quyết được, nhưng lại không tiện từ chối Chương Sính, bèn nói: “Việc này sao cậu không tìm Chương Ngự? Anh ấy thân quen với cục trưởng Ngô, cục phó Tôn, dễ nói chuyện mà”.
Chương Sính bĩu bĩu môi, “Đừng có nhắc đến anh ta nữa, dạo này đang mắc bệnh”.
“Bệnh gì?” Chương Ngự bị bệnh, sao không thấy ai nhắc đến nhỉ.
“Chứng tổng hợp thời kỳ tiền mãn kinh”. Chương Sính nói, “Từ khi từ Mỹ về, đã thấy tâm trạng bực bội khác thường, gặp ai cũng chửi bới. Mình tìm anh ta nói về việc này, bị anh ta đuổi ra ngoài, còn là anh trai cơ đấy, chẳng có chút tình nghĩa gì cả”.
“Không đúng, hôm qua còn nhìn thấy anh ấy đi ăn cơm với cô bạn gái minh tinh đó mà”. Tôi buôn chuyện, “Cái lưỡi khốn khổ của mình thành ra thế này cũng là nhờ anh ta ban cho đấy”.
“Cậu nói Helen à? Hôm qua đã về Mỹ rồi”.
Bạn gái đi rồi à? Chả trách mà tâm trạng không vui, cũng có thể thông cảm cho anh ấy.
Việc của Văn Văn tôi đành phải nhận, đợi khi nào có cơ hội nói với các cục trưởng, có thể cũng không đến nỗi là không có cơ hội, nhưng chắc là không có được vị trí ngon lành nào thôi.
Mấy hôm nay bận rộn, liên tục làm thêm giờ, ăn không ngon, ngủ cũng không ngon, cảm giác như mình chưa già đã yếu ớt, không có thời gian mà quan tâm đến những việc khác nữa. Vất thương ở lưỡi còn bị mưng lên, đau đớn vô cùng.
Vừa làm thêm di động vừa kêu, nhắc nhở sắp hết pin, đang định tắt máy thì lại có điện thoại gọi đến. Sau khi nhấc máy, bèn nghe thấy tiếng Chương Ngự ở phía bên kia nói vẻ u uất:“Nếu anh không liên hệ với em, có phải là em định sẽ không bao giờ qua lại với anh không?”
Đang định nói không phải, di động lại hết sạch pin, tự động tắt máy, thật không đúng lúc chút nào cả.
Công việc đang làm dở, chỉ có thể để lại, vội vàng về nhà sạc điện.
Di động mở sẵn, nhưng không thấy Chương Ngự gọi điện tới nữa, khi tôi gọi cho anh, luôn thấy máy bận. Có lẽ, Chương Ngự tìm tôi cũng không có việc gì gấp.
——————
(1) Dân ỷ thực vi thiên: Dân lấy việc ăn uống làm trọng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc