Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất - Chương 23

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Bởi vì, anh không đủ yêu em
Cuối cùng tôi cũng vùng thoát khỏi Chương Ngự, lao ra ngoài hội trường, chạy đến nhà xe òa khóc nức nở.
Chương Ngự ôm chặt lấy tôi nói: “Khóc đi, khóc ra được sẽ cảm thẩy thoải mái hơn…”
Khóc xong rồi có thật sẽ thấy thoải mái được không? Tại sao trong lòng lại dâng đầy nỗi đau đớn tuyệt vọng?
Sau khi về đến nhà, tôi gói bánh chẻo nhân thịt lợn với hành tây, mang đến bệnh viện cho mẹ.
Nhìn bộ dạng của tôi, mẹ đau lòng hỏi: “Mắt làm sao mà sưng húp thế này?” Tôi chỉ bánh chẻo, “Tại hành tây làm cay mắt, lúc thái bị bắn vào”.
“Con mua vài cái không phải là được rồi sao, mẹ cũng chẳng ăn nhiều”. Mẹ trách tôi.
Đúng lúc mẹ đang nói thì Chương Sính vào, cậu ấy nói: “Thật có lỗi quá, bây giờ mới biết cô bị bệnh, nên mình đến thăm”.
“Cảm ơn lớp trưởng”. Tôi nói.
Chương Sính muốn nói với tôi điều gì đó, vẻ mặt lúng túng không nói thành lời, nghĩ một hồi mới bảo: “Ở gần đây có quán trà, chúng ta đi uống cốc nước được không?”
“Cậu đợi chút, mình đi nói với mẹ một câu”.
Quán trà kinh doanh không được tốt lắm, hầu như không có khách.
Chương Sính nói, “Tiêu Viễn và Ngô Duyệt đính hôn rồi”.
“Mình biết, mình đã đến tham dự buổi lễ”.
“Cậu?” Chương Sính nhìn tôi vẻ khó tin.
“Buổi lễ này đã đặt dấu chấm hết cho tình cảm của mình và Tiêu Viễn”.
“Nhưng mình không nhìn thấy cậu mà”.
“Tại vì mình rất nhanh đã ra khỏi đó rồi…”
“Khả Lạc, thôi thì mọi việc đều kết thúc rồi, cậu phải mạnh mẽ lên, dũng cảm đối mặt”.
Đúng thế, tôi đã dũng cảm đối mặt rồi, chỉ là tôi không đủ mạnh mẽ, nên mới tự làm cho mình bị thương tích đầy người.
“Kỳ thực, kỳ thực…”. Lớp trưởng lắp ba lắp bắp cả buổi cũng không nói hết câu.
“Kỳ thực cái gì?”
“Kỳ thực, mình vẫn luôn thích cậu”. Cậu nói.
Công ty bất động sản thông báo với tôi, căn hộ của tôi đã bán được rồi, đối phương đồng ý trả giá gấp đôi, hy vọng có thể nhanh chóng sang tên.
Xem ra ông trời vẫn còn thương tôi.
Lúc sang tên căn hộ, tôi không nhìn thấy bên mau, chỉ gặp được luật sư của họ. Luật sư rất khách khí, lấy ra một tập văn bản bắt tôi ký, ký xong bảo tôi, “Nếu ngày nào cô hối hận, có thể liên hệ lại với tôi”.
Tôi sẽ không hối hận đâu, vì mẹ tôi, một căn nhà có đáng gì chứ!
Cầm được tiền bán nhà tôi gọi điện cho Chương Ngự, điện thoại vừa đổ chuông, anh đã nghe máy, “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi”.
Tôi ôm máy di động không biết nên nói gì, trầm ngâm một lúc, mới nói: “Chương Ngự, tôi mời anh ăn cơm nhé”.
“Đúng là nên mời tôi ăn một bữa cơm”. Anh ta cũng không từ chối.
Địa điểm do anh ta chọn, tại một sơn trang rất heo hút.
“Ăn cơm xong, em không trả tiền là để em lại rửa bát”. Anh ta nói.
“Họ sẽ không đồng ý đâu, vì tôi rửa không sạch”. Tôi tay chân vụng về mà, sẽ liên lụy đến việc kinh doanh của người ta.
Ăn uống ở đây thật là thú vị, cá phải tự mình đánh bắt, gà vịt phải tự mình đi đuổi, ngay cả rau cũng phải tự mình hái, rất DIY! (Do It Yourself).
Tôi và Chương Ngự bắt được một con cá hồi Rainbow Trout rất to, tôi nói nướng lên ăn, anh ta nói ăn gỏi, tôi nói: “Hôm nay tôi mời, để tôi quyết. Nướng một nửa, ăn gỏi một nửa”.
Chương Ngự xắn tay áo cắt từng lát cá, động tác điêu luyện, tôi đứng xem bên cạnh, không khỏi thán phục, “Hóa ra anh lại biết cắt cá lát à?”
Người phục vụ đứng bên cạnh nói: “Những lát cá này cắt đẹp y như đầu bếp của chúng tôi vậy, vừa mỏng vừa đều”.
Chương Ngự cười cười, “Hôm nay xem như em có số được ăn rồi, bình thường tôi không tự tay làm đâu”.
Ngồi dưới chiếu, ăn cá nướng và gỏi cá, lại gọi thêm vài món phụ ăn kèm với R*ợ*u ௱o^ЛƓ Cổ Vương, tôi và Chương Ngự ngồi đối diện nhau, cứ anh một chén, tôi một chén mà uống, R*ợ*u mạnh uống vào, nóng cháy ruột, nhưng lại thấy sảng khoái lan tỏa.
Tôi nói to với Chương Ngự: “Cảm ơn anh đưa tôi đến một nơi tuyệt như thế này”.
Chương Ngự nhìn tôi cười, nói: “Em đừng nhắc với tôi hai từ đó, tầm thường quá”.
“Thế nào thì không tầm thường? Anh bảo tôi”.
“Thế này”. Khi tôi chưa hiểu ra chuyện gì, anh ta ôm lấy tôi, đặt đôi môi nóng bỏng như lửa cháy lên môi tôi.
Tôi thấy nóng như thiêu như đốt, muốn đẩy anh ta ra mà không đẩy được, chỉ có thể dùng sức cắn mạnh vào đầu lưỡi của anh ta, đến lúc bị đau, anh ta mới buông tôi ra.
Tôi nói: “Chương Ngự, anh nhầm rồi, tôi là Điền Khả Lạc”.
Anh ta vỗ trán, “Ồ, Điền Khả Lạc. Khả Lạc, nào, cạn chén”.
Tôi và Chương Ngự ăn hết hơn hai cân cá Rainbow Trout, uống mất hai chai rưỡi ௱o^ЛƓ Cổ Vương 56 độ, mới thôi.
Tôi vẫn còn nhớ mình khi chưa ngủ, nằm trên chiếc thảm Yurt của người ௱o^ЛƓ Cổ hát bài “Chia tay” của Lý Bích Hoa:
“Nếu mà nói chia tay đơn giản như vậy,
Lúc nào cũng có kẻ đến người đi,
Tôi tại sao lại phải buồn đau rơi lệ,
mà nhân duyên vốn do trời định,
hợp tan đều có lý lẽ riêng của nó,
sớm muộn cũng phải đành lòng…”
Tôi vừa hát vừa khóc.
Chương Ngự vỗ nhẹ vào tay tôi nói: “Đừng hát nữa, giọng hát của em khản đặc như thế, làm tôi phát buồn bực”.
“Giọng hát của tôi rất hay, hồi học đại học từng được giải nhất cuộc thi hát karaoke toàn trường đấy, Tiêu Viễn…” Tôi định nói, Tiêu Viễn nói tôi có giọng hát hay nhất thế giới, nhưng bị hai chữ đó chặn ngang cổ họng rồi, câu nói phía sau không sao phát ra được.
Chương Ngự nói, “Hồi tôi du học, cũng từng đạt giải nhất cuộc thi hát karaoke, nhưng là bài hát tiếng Anh”.
“Vậy anh hát đi, tôi nghỉ lấy hơi|. Tôi cảm thấy mình đang bay bổng rất xa ở giữa những tầng mây, trong lòng lo sợ không còn trở về được nữa.
Chương Ngự ngân lên một điệu nhạc mà tôi vốn chưa từng được nghe qua, giọng anh ta trầm lắng trang nhã, giống như tiếng đàn violin độc tấu. Cứ nghe, cứ nghe cho đến khi tôi cảm thấy mơ hồ.
Khi tỉnh lại, xung quanh đã tối đen rồi.
Chương Ngự nhìn tôi cười, “Em ngủ thế nào mà chảy cả nước dãi?”
“Ngủ mơ thấy có đồ ăn ngon, ăn không được, tất nhiên chỉ biết chảy nước dãi rồi”. Tôi bực bội nói với anh ta. Con người này rỗi việc hay sao cứ thích nhắc những chuyện làm người ta khó xử.
Chương Ngự uống R*ợ*u nên không thể lái xe, sơn trang phải kiếm người đưa chúng tôi về thành phố.
Trên đường về tôi không nói gì, Chương Ngự giống như đứa trẻ mắc lỗi, cắn cắn môi hỏi nhỏ tôi: “Em giận à?”
Tôi nói: “Anh đừng giả bộ đáng thương trước mặt tôi, một bữa ăn tốn hết của tôi 1800 tệ”.
Anh ta lại cười, nói: “Hóa ra là vì chuyện này à?”
“Còn có thể vì chuyện gì nữa? Tất nhiên, từ sau lần này, tôi sẽ không bao giờ uống R*ợ*u với anh nữa. Mỗi lần đều chuốc cho tôi say, rồi biến tôi thành thằng hề”.
“Là em tự chuốc cho em đấy chứ”.
“Vậy thì anh cũng phải ngăn lại, đừng để tôi uống nhiều chứ”.
“Được, lần sau tôi sẽ thử xem”.
Về nhà tắm rửa xong mới dám đến bệnh viện thăm mẹ, nhưng vẫn bị mẹ ngửi thấy mùi R*ợ*u: “Khả Khả, con đã đi đâu? Mùi R*ợ*u nồng nặc thế”.
“Tiếp khách, tiếp khách”. Tôi cười lấy lòng, “Mẹ không biết là con đã thăng chức rồi sao, bận lắm”. Tôi nhìn mẹ chớp chớp mắt.
Mẹ biết tôi được làm phó trưởng phòng của phòng nhân sự ở Cục, cứ vui mãi, “Thăng chức là việc tốt, nhưng khi đi tiếp khách đừng uống R*ợ*u nhé, con gái như con dễ bị thiệt lắm”.
“Con không để người khác bị thiệt là tốt lắm rồi, mẹ đừng lo nữa”. Tôi gọt một quả táo, đưa cho mẹ, tay mẹ run run, hình như không cầm nổi quả táo.
“Mẹ, mẹ làm sao thế? Cánh tay bị đau à?”
Mẹ cố gắng để giữ được nửa quả táo, “Nửa bên vai của mẹ bị tê”.
“Để con mát xa cho mẹ”.
Tôi nhẹ nhàng xoa P0'p vai mẹ, nhớ lại lời bác sĩ nói, “Tình trạng đã trở nên trầm trọng hơn, các khối u đã lan đến bạch huyết”.
“Làm phẫu thuật có hy vọng không ạ?”
“Hy vọng không nhiều, khối u ác tính này nếu như được phát hiện ở giai đoạn đầu, mà lập tức phẫu thuật cũng không đảm bảo cứu chữa hoàn toàn, huống hồ, bệnh nhân được phát hiện có khối u đã ở giai đoạn cuối, ngay cả làm phẫu thuật, cũng chỉ là một sự động viên tinh thần, mà còn làm tăng sự đau đớn cho người bệnh”.
Tôi tuyệt vọng đứng nguyên một chỗ, cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.
Mẹ nắm tay tôi, nói: “Nghĩ gì thế?”
“À, con đang nghĩ xem tối nay ăn gì”.
“Con bé này, tại sao cứ nghĩ đến ăn vậy?”
“Còn có thể nghĩ gì nữa ạ?”
Mẹ tôi cười cười, “Con không phải lại cãi nhau với Tiêu Viễn đấy chứ? Tại sao lâu rồi không nhìn thấy cậu ấy đâu?”
“Đâu có, anh ấy đang làm việc ở tổ dự án, bận lắm. Đợi anh ấy hết bận rồi, con sẽ nói anh ấy đến thăm mẹ nhé”. Tôi dỗ mẹ, không muốn mẹ biết tôi và Tiêu Viễn đã chia tay, như thế, mẹ sẽ cảm thấy tôi bị tổn thương mà lo lắng cho tôi.
“Cháu biết là cô sẽ nhớ cháu mà”. Tôi vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng Tiêu Viễn, quay đầu lại, nhìn thấy anh đứng ở cửa phòng bệnh.
“Tiêu Viễn”. Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Tiêu Viễn xách một giỏ hoa quả bước vào, “Thời gian vừa rồi cháu bận quá, nên không đến thăm cô được, mong cô bỏ qua ạ”.
Mẹ tôi vui mừng nhìn anh, “Đến được là tốt rồi”.
“Tiêu Viễn à, bây giờ Khả Khả cũng lên chức phó trưởng phòng rồi, mọi người gia đình cháu sẽ không phản đối chuyện cháu và nó nữa chứ?” Mẹ tôi hỏi.
Tiêu Viễn gật đầu, “Không phản đối nữa, từ lâu đã không phản đối nữa rồi ạ”.
“Khả Khả có lúc quá cố chấp, cũng vô tâm, cháu phải lo cho nó nhiều một chút, để ý chăm sóc nó, xem như cô nhờ cháu”. Mẹ nắm tay Tiêu Viễn nói.
“Mẹ, mẹ nói gì thế?” Tôi sà xuống cạnh mẹ.
Tiêu Viễn ôm vai tôi, nói: “Cô ạ, cô cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ yêu cô ấy suốt đời”.
Mẹ tôi cười, nhắm mắt lại, nói: “Hai đứa ra ngoài đi dạo đi, mẹ mệt rồi, phải nghỉ ngơi một lúc”.
Ngoài trời đang là tiết mùa tháng ba, gió đêm nhẹ thổi mát lạnh, chính là thời khắc lạnh nhất của mùa xuân.
“Tiêu Viễn, cám ơn anh đã đến thăm mẹ em”.
Khá lâu, anh mới mở lời, “Đây chính là lý do em chia tay phải không?”
“Phải hay không phải rất quan trọng sao?” Tôi hỏi.
“Đối với anh, rất quan trọng”. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện suy sụp đến như vậy của Tiêu Viễn, giống như rơi vào một vực thẳm rất sâu, không sao thoát ra được.
Bệnh tình của mẹ tôi ngày càng trở nên trầm trọng, sau hai tháng nhập viện, đã không thể ăn được bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào việc truyền chất dinh dưỡng để duy trì thể lực.
Vì toàn thân mẹ đau nhức, nên không thể ra khỏi giường được. Nhìn máy hô hấp ở đầu giường, tôi không dám tưởng tượng ngày ly biệt sẽ đến, mẹ sẽ ngừng thở, không thể nói chuyện với tôi được nữa, trên thế giới này chỉ còn sót lại một mình tôi sống đơn độc.
Bạn bè, người thân cũng lục tục biết tin mẹ tôi nằm viện, đều đến thăm hỏi. Người đến ngày càng đông, mẹ tôi càng mệt mói, tinh thần còn tệ hơn, cho nên sau này tôi bèn trực tiếp nói với mọi người: “Đừng đến làm phiền bà, để bà yên tĩnh sống nốt quãng thời gian cuối cùng đi”.
Bác dâu cả người Đường Sơn ôm lấy tôi khóc, “Con gái ơi, mệnh của mẹ con sao mà khổ thế, con cũng lớn rồi, vừa có thể hiếu thuận với mẹ mà, tại sao mắc phải căn bệnh này? Đây đúng là ông trời không có mắt mà”. Bác vừa khóc, đã thu hút mọi người ở các phòng bệnh xung quanh đổ ra xem, tưởng là hiện trường quay tiểu phẩm.
Tôi lại phải an ủi bác, “Bác dâu, bác đừng khóc nữa, để mẹ cháu nghe thấy, lại đau buồn”.
Bác dâu cả vừa lau nước mắt vừa nói: “Không khóc nữa, khóc cũng chẳng ích gì đúng không, để hai chị em già chúng tôi nói chuyện thêm một lúc đi”.
Liên tục mấy ngày, tình trạng của mẹ tôi không tốt hơn, bệnh viện đẫ ba lần gửi giấy thông báo tình trạng nguy kịch, tâm lý phòng ngự của tôi cũng theo đó sụp đổ. Cùng mẹ không ăn không ngủ, chỉ biết nở nụ cười tê cứng với mẹ.
Buổi tối, ngồi trên ghế đã ở vườn hoa bệnh viện, nhìn ánh đèn sáng của mọi nhà phía xa, tôi không khỏi suy nghĩ, căn bệnh quái ác đáng sợ sẽ ςướק đi mạng sống của mẹ tôi, đưa mẹ đến một thế giới đau khổ khác, để lại tôi sống cô đơn ở thế gian này, cuộc sống như vậy đối với tôi còn gì là ý nghĩa nữa?
Gần đây Chương Ngự thường đến bệnh viện, có khi ngồi im lặng hồi lâu trong phòng bệnh của mẹ tôi, có khi, tìm bác sĩ y tá của bệnh viện nói chuyện. Có rất nhiều người quen biết anh, đi đến đâu cũng có người nói chuyện với anh.
“Biết ngay là em ở đây mà”. Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, hoàn toàn không để ý đến chiếc quần đắt tiền sẽ bị dính bụi bẩn.
“Anh đừng để ý đến tôi”. Tâm trạng tôi rất không ổn, bất cứ lúc nào cũng đều muốn khóc.
Chương Ngự mặt lạnh tanh nói: “Em nghĩ rằng tôi muốn để ý đến em ư?”
“Vậy thì tránh xa tôi ra một chút”. Tôi không muốn để anh ta nhìn thấy tôi nhu nhược, như thế rất mất mặt.
Tôi ôm chặt đầu gối, vùi đầu xuống, khóc cả buổi, khóc đến mức buồn nôn, dạ dày cuộn lên từng cơn. May mà buổi tối chưa ăn gì, nếu không chắc đều nôn ra hết.
Thấy tôi dừng lại thở, Chương Ngự thở dài một tiếng, nói: “Em nói xem, tại sao con người em lại thích khóc đến thế chứ?”
Nhìn thái độ thương hại của anh ta, tim tôi như bị gai nhọn đâm, nấc nghẹn nói: “Chương Ngự, anh có biết tôi ghét nhất hai loại người, loại thứ nhất là suốt ngày nói người khác là người thích khóc, loại thứ hai là thích lo chuyện của người khác, loại thứ ba là…”
Chương Ngự dùng ngón tay để gõ nhịp lên ghế đá bên cạnh, thở hắt ra, nói: “Được rồi, tôi ghét nhất là người không biết đếm…”
Chương Ngự lắc đầu tỏ vẻ bất lực, “Cũng không biết là loại người thứ ba của em ở đâu ra, còn nói ghét nhất hai loại người chứ”.
Anh ta vừa nói như vậy, tôi mới phát hiện ra sự logic của mình vốn có vấn đề.
Tôi không phải là ghét Chương Ngự, mà là ghét chính con người mình lúc này.
“Được rồi, đừng khóc nữa, làm mẹ em cũng lo theo. Mấy ngày trước than thở với tôi, cô không yên tâm được nhất chính là em, em suốt ngày khóc lóc như vậy, làm sao xứng đáng với nỗi khổ tâm của người già cả như cô”. Chương Ngự trách mắng tôi.
“Mẹ tôi đã nói gì với anh?”
“Nói rằng nếu như em sống không tốt, cô ૮ɦếƭ không nhắm mắt được”. Chương Ngự nói thẳng thừng.
Tim tôi run lên, chịu không nổi lại muốn khóc, nhưng lần này kìm nén không bật khóc.
Nhìn thấy giáo sư Điền Duy Niên ở bệnh viện, cảm thấy thật ngẫu nhiên.
Ông đang đứng ở cửa vào tòa nhà chính của bệnh viện chào tôi, “Khả Lạc, nghe nói cháu sau khi rời khỏi tổ dự án được điều đến làm phó trưởng phòng phòng nhân sự”.
Xem ra, ông chỉ biết mà không biết hai, “Chỉ là đỗi chỗ công tác thôi, tính chất cũng không có gì thay đổi ạ”. Tôi không phải là khiêm tốn, chỉ là nói ra sự thật mà thôi.
Vị giáo sư già gật gật đầu, “Bác biết cháu không xem trọng những thứ đó”.
Xem trọng làm gì cho đau đầu, tôi vẫn chưa ngu đến mức đó.
“Thưa giáo sư, sao bác lại đến đây?” Tôi lễ phép hỏi.
“À…”, ông lắp ba lắp bắp nói, “Đến hỏi thăm tình trạng của một người bạn”.
Thôi thì người ta không muốn nói, tôi cũng chỉ cười cười nói lời tạm biệt với ông.
“Tạm biệt”. Ánh mắt ông nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu, lộ rõ chút bối rối.
Tôi đã đi được một đoạn khá xa, ông vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Đột nhiên, ông gọi tôi: “Khả Lạc, có khó khăn gì thì gọi điện cho bác nhé”.
Con người này nhiệt tình quá, thân thiện quá.
Tiêu Viễn lại đến thăm mẹ lần nữa, tiếc là buổi trưa hôm ấy tôi không ở đó, mà lại bị Viên Viên bắt gặp. Cậu ấy hào hứng nói với tôi: “Thảo nào cậu bỏ qua người tốt như Chương Ngự, hóa ra đúng là đã tìm được một người bạn trai lý tưởng đến thế. Tiêu Viễn của cậu có thể chấm được 90 điểm đấy”.
Cho dù Tiêu Viễn có thể chấm được 100 điểm thì đã sao, tôi cũng chẳng có hứng. Tình trạng của mẹ tôi bây giờ không mấy lạc quan,bắt đầu từ hôm kia, mẹ đã liên tục ho ra máu, bác sĩ nói các tế bào ung thư của mẹ đã lan rộng ra khắp cơ thể.
Buổi tối hôm mẹ tôi ra đi, tôi đã nói chuyện với mẹ suốt cả một đêm.
Tôi cũng không biết vì sao mình cứ luyên thuyên mãi không hết, nói từ chuyện cười ngày bé đi mẫu giáo cho đến những chuyện liều lĩnh sau thời đại học. Nhìn trên mặt mẹ hiện ra nét cười ấm áp, lòng tôi cũng cảm thấy yên tâm.
Lúc gần rạng sáng, mẹ gọi tôi: “Khả Khả, Khả Khả”.
Âm thanh rất yếu ớt, nhưng tôi lại nghe thấy rất rõ ràng, mẹ nói: “Mẹ đi rồi, con đừng đau khổ, nếu không mẹ đi sẽ không yên lòng”.
“Vâng”. Tôi khó nhọc gật đầu.
Mẹ từ từ nhắm mắt lại.
Tôi ôm cánh tay mẹ mà khóc, cảm thấy bàn tay mẹ mất dần hơi ấm.
Đun mấy ấm nước nóng, dùng khăn mặt lau sạch người cho mẹ, mẹ rất thích sạch sẽ, tôi không thể để trên người mẹ dính một chút bụi bẩn nào.
Làm xong những việc đó, đã là ba giờ rưỡi sáng rồi, tôi gọi bác sĩ, nói với họ là mẹ tôi đã đi rồi, sau đó vội vàng trở lại phòng bệnh ngồi bên mẹ.
Khoảng mười phút sau, tôi tưởng bác sĩ đến, không ngờ rằng, người bước vào lại là Chương Ngự.
Anh ấy ôm tôi vào lòng, nói: “Đừng sợ, em vẫn còn có anh đây”.
Tôi đã không khóc thành tiếng được nữa, chỉ còn nấc nghẹn.
Chương Ngự luôn ở bên cạnh tôi, cho đến khi trời sáng.
Tôi chưa từng nếm trải qua sự mất mát nào, đây là lần đầu tiên, nên khiến ruột gan tôi như tan nát, buồn đau đến mức không muốn sống nữa.
Khi an táng di thể mẹ tôi, giữa đoàn người, tôi nhìn thấy Tiêu Viễn, nhìn thấy giáo sư Điền Duy Niên, nhìn thấy gia đình bác cả, nhìn thấy rất nhiều cô chú ở cơ quan cũ của mẹ.
Tôi cúi đầu cảm tạ mọi người đã đến để tiễn biệt mẹ tôi.
Viên Viên luôn đứng bên cạnh tôi, cùng chào khách. Mấy ngày nay, cậu ấy không chỉ giúp tôi lo liệu hậu sự của mẹ, còn luôn lo lắng cho tôi, đã đủ mệt rồi. Tôi nói với cậu ấy: “Viên Viên, cậu đi nghỉ ngơi một lúc đi, ở đây một mình mình ứng phó được rồi”.
Viên Viên lắc đầu, “Tổng giám đốc Chương của mình đã giao việc rồi, bảo mình chăm sóc cậu cẩn thận, nếu xảy ra chuyện gì, thì sẽ cắt thưởng của mình”.
“Đó chỉ là Chương Ngự dọa đùa cậu thôi”. Viên Viên từ bé đã béo, mấy năm nay trọng lượng có thể cũng không giảm xuống, so với người bình thường, sẽ càng mệt hơn, tôi không thể để cậu ấy mệt quá, ảnh hưởng sức khỏe.
Viên Viên hiểu ý bèn ôm vai tôi nói: “Mình biết cậu lo gì rồi. Không sao đâu, nếu mệt mình sẽ về nghỉ ngơi”.
Tang lễ xong cho mẹ tôi, Tiêu Viễn đến bên tôi, sâu trong mắt anh như chứa đựng ngàn vạn lời nói.
Tôi nói: “Cảm ơn anh, Tiêu Viễn, nếu mẹ em biết anh đến tiễn bà, bà nhất định sẽ rất vui”.
Tiêu Viễn nắm chặt tay tôi, gật gật đầu, “Đúng thế, cô luôn nghĩ rằng anh là con rể của cô mà”.
“Tiêu Viễn, đừng nói nữa”. Tôi rút tay về ngăn anh lại, “Mẹ em nghe thấy, biết em nói dối, mẹ sẽ không hài lòng đâu”.
Tiêu Viễn mở rộng vòng tay, ôm lấy tôi, “Khả, em biết mà, trái tim anh sẽ không bao giờ thay đổi”.
“Không, Tiêu Viễn”. Tôi lắc đầu, “Đều đã qua cả rồi”.
“Tiêu Viễn, Khả Lạc, thì ra các cậu ở đây”. Chương Sính mặc bộ đồ comple đen trông rất điềm đạm.
“Lớp trưởng”. Tôi đẩy Tiêu Viễn ra, đi đến trước mặt Chương Sính, “Sao cậu cũng đến đây?”
“Chương Ngự gọi mình đến giúp tiếp khách, sợ cậu một mình không xoay sở được”. Chương Ngự từ sáng sớm đã đi Bát Bảo Sơn để lo thu xếp việc mộ phần, lúc sắp đi còn bảo tôi đừng lo lắng, sẽ tự có người đến giúp đỡ, thì ra người mà anh nói chính là Chương Sính.
“Vậy cậu đứng đây tiếp Tiêu Viễn một lúc đi, mình đi xem xem người khác thế nào”. Tôi viện cớ để tách khỏi Tiêu Viễn.
Tôi nhìn thấy giáo sư Điền Duy Niên ở giữa hàng lang, ông nhìn tôi gật đầu.
“Sao bác lại đến ạ?” Vừa hỏi dứt lời, tôi bỗng nhiên giật mình, cũng có thể mình đã hỏi một câu thật ngu ngốc.
“Con gái, con phải tự chăm sóc mình, biết không?” Ông tha thiết dặn dò tôi.
Tôi nhìn ông, nhìn sâu qua khuôn mặt ông, dường như lại nhìn thấy chính mình.
“Giáo sư Điền, mẹ cháu từng nói, bà sẽ không hận một người không liên quan”. Ông đến, có phải để có được câu trả lời này không?
“Con có hận ta không, con gái?”
Tôi lắc đầu, “Bác từng nói, mẹ cháu đã dạy dỗ cháu rất tốt”.
Lo xong việc hậu sự cho mẹ, lúc trở về nhà, mới ý thức được rằng sau này chỉ còn có mình tôi. Chương điện thoại reo liên tục, tôi vô thức nhấc lên nghe, nhưng tiếng máy bận. Tiếng chuông vẫn cứ reo, tiếng nọ nối tiếp tiếng kia, hóa ra là chuông cửa, tôi chạy ra mở cửa, tưởng tượng rằng mẹ đã trở về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc