Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất - Chương 16

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Nỗi đau không thể chịu đựng
Trên đường về nhà, nhìn thấy mẹ tôi ở xa. Mẹ vội vội vàng vàng như bận đi đâu đó, tôi chỉ cần đi nhanh vài bước nữa là đuổi kịp, thì nhìn thấy mẹ bước vào bệnh viện.
Lấy số đăng ký xong, mẹ đi thẳng vào phòng trị liệu nội khoa, tôi sát lại cửa phòng, nghe thấy bác sĩ nói:
“Tình hình này của chị, xem tấm phim chụp đã thấy rõ là rất nghiêm trọng rồi, cần nhanh chóng thu xếp thực hiện phẫu thuật ngay”.
“Có thể không làm được không? Dù sao tình trạng này của tôi làm phẫu thuật hay không làm phẫu thuật cũng không có sự khác biệt gì”. Giọng mẹ tôi có chút run rẩy.
“Chúng tôi vẫn khuyên chị nên làm. Bây giờ kỹ thuật rất phát triển, tỷ lệ điều trị được ung thư đã rất cao rồi”.
“Để tôi suy nghĩ đã…”
“Cần phải nhanh chóng quyết định đi. Người nhà của chị đâu? Họ có ý kiến gì không?”
“Con gái tôi vẫn chưa biết, bây giờ không thể nói với nó được”. Tiếng mẹ như đâm thủng màng nhĩ của tôi, tôi hầu như đứng không vững nữa, lảo đảo bước ra khỏi bệnh viện.
Về nhà, giặt hết tất cả quần áo và chăn màn, vẫn thấy chưa đủ, còn lau chùi hết một lượt nhà bếp, nhà vệ sinh, vẫn còn cảm thấy tâm trạng hoảng loạn.
Khi mẹ về nhìn thấy tôi ở nhà, không khỏi giật mình, “Tại sao không đi làm?”
“Buổi chiều không có việc, bận xong rồi thì coi như hết giờ làm ạ”. Sao mình nói dối mà không hề đỏ mặt chứ?
“Tại sao lại giặt nhiều quần áo thế này?” Mẹ nhìn quần áo phơi ngoài ban công hỏi tôi.
“Chẳng phải là tại không có việc gì làm sao?” Tôi vừa lau các đồ dùng trong nhà vừa nói.
“Có phải là cãi nhau với Tiêu Viễn rồi không?” Mẹ nhìn tôi.
“Tiêu Viễn. Ồ, cũng có thể coi như vậy”. Tôi tiện miệng đáp vậy. Tôi thà cãi nhau với Tiêu Viễn, như vậy tôi cũng chỉ tức giận một chút mà thôi, còn như bây giờ lại cảm thấy tim gan ruột phổi cứ quặn thắt lại với nhau, đau đến không thở được nữa.
Mẹ vào trong phòng rót một cốc nước, vừa uống vừa nói: “Sau này, phải thông cảm cho người khác nhiều hơn, đừng cứ giận dỗi mãi”.
Tôi nghe tiếng mẹ mở lọ thuốc, liền nhìn vào trong phòng, “Mẹ uống gì thế?”
“Vitamim và Canxi”. Mẹ do hơi hoảng sợ, nên làm lọ thuốc rơi xuống đất, đổ ra mất hơn một nửa.
Tôi giúp mẹ nhặt từng viên từng viên một, tôi vẫn nhận ra đó là những viên thuốc giảm đau, chỉ là không muốn để mẹ biết tôi đã phát hiện được điều gì, “Mẹ dạo này đúng là rất chú trọng đến việc dưỡng sinh”. Tôi cố gắng mỉm cười.
Mẹ vội vàng giật lấy lọ thuốc trong tay tôi, “Những người già khác đều uống cả”.
Tôi không nói gì, trở về phòng mình, trùm chăn khóc.
Công việc ở tổ dự án làm được một nửa, tôi bị điều trở lại cơ quan cũ.
Tổ trưởng ái ngại nhìn tôi, nói: “Ở trên có sắp xếp để cô xuống cơ sở đào tạo hai năm, có thể là có trọng dụng khác. Cho nên bắt đầu tháng sau, cô xuống làm ở xưởng sản xuất số 3 nhé”.
Lý do mới vinh dự đường hoàng làm sao, vẫn là câu nói đó, đến đâu chẳng phải làm cách mạng, đi thì đi thôi.
Lúc vào nhà vệ sinh, vô tình nghe thấy các đồng nghiệp đang phát huy tinh thần văn hóa truyền thôngWC.
“Nghe nói ở tổ dự án đong đưa với cháu rể Cục trưởng, bị phạt trở về rồi”.
“Tiểu Khả đó nhìn thật thà thế, tại sao lại là người như vậy nhỉ?”
“Trưởng khoa Hướng, trước đây tôi còn nghe cô ta từng nói xấu chị nữa”.
“…”
Nghe đến đấy, người tôi ớn lạnh.
Về tổ dự án thu dọn đồ đạc đúng lúc gặp được giáo sư Điền. Làm cùng nhau lâu như vậy, chúng tôi cũng được xem là thân quen, ông gọi tôi lại, “Con gái, nói chuyện chút đi”.
Tôi ôm một thùng carton các đồ tạp nham đi với ông đến phòng khách VIP, may mà giờ này Tiêu Viễn và Ngô Duyệt không có ở đó.
“Thật đáng tiếc không thể giữ cháu lại được”. Ông nói thẳng vào việc hiến tôi ngạc nhiên, chẳng lẽ ông biết trước là tôi phải đi? Nhưng mà, tại sao ông phải giữ tôi lại chứ?
Tôi lắc lắc đầu, không hiểu nổi những suy nghĩ lộn xộn của mình, dù sao tất cả đều chẳng là gì cả, đến đâu cũng có quan hệ gì?
“Nghĩ thoáng một chút, cuộc đời có ai thuận buồm xuôi gió được đâu?”
“Bác không cần an ủi cháu đâu, cháu vón không phải lo lắng vì chuyện này”. So với công việc, tôi lo lắng cho sức khỏe của mẹ tôi hơn.
“Có thể nói ra những gì không vui trong lòng cháu không? Có lẽ chia sẻ với nhiều người, cháu sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút”. Thái độ của ông khá chân thành.
“Cháu không muốn để bác phải lo cho cháu ạ”.
Ông lấy giấy 乃út ra, viết vội lên một dãy các số điện thoại của văn phòng, số di động, số PHS (1), tôi nhìn hoa hết cả mắt.
“Có khó khăn gì gọi điện cho bác nhé”.
“Cháu cảm ơn bác ạ”. Tôi lễ phép cảm ơn ông, sau đó ôm đống đồ của mình, quay người bước đi.
Lúc ra đến cửa, ông đột nhiên gọi giật tôi lại: “Khả Lạc…”
“Vâng?” Tôi quay đầu lại, thấy ông đang nhìn tôi cười, tỏ ra rất hài lòng.
“Mẹ cháu đã dạy cháu rất tốt”. Ông nói.
Tôi có một người mẹ tốt nhất trên đời mà.
Buổi chiều, chạy đến bệnh viện, dò hỏi bệnh tình của mẹ tôi.
“Bà ấy bị ung thư ✓ú giai đoạn cuối, rất nghiêm trọng rồi”. Bác sĩ cho tôi biết.
“Còn có thể điều trị không ạ?” Tôi lo lắng nhìn bác sĩ chờ đợi.
“Hy vọng không nhiều”.
Trước mắt tôi bất chợt tối sầm, tôi ngất xỉu đi.
“Cô Điền, cô Điền”. Bác sĩ ấn vào nhân trung của tôi, “A, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi”.
“Mẹ cháu không muốn cháu biết việc này, xin đừng nói với bà là cháu đã đến đây tìm bác sĩ ạ”. Tôi nhờ cậy bác sĩ.
“Thật là một cặp mẹ con kỳ lạ”. Bác sĩ khó hiểu.
Nếu ông biết tôi và mẹ tôi sống dựa vào nhau, nếu ông biết chúng tôi không thể chấp nhận được sự rời bỏ của người kia, ông sẽ không nói như vậy.
Lúc về nhà, tôi gặp Tiêu Viễn ở cửa, “Anh không đi làm mà chạy đến đây làm gì?” Tôi hỏi.
“Anh bỏ việc rồi, chuyển ra khỏi nhà rồi”. Tiêu Viễn cố cười một cách thoải mái.
“Tại sao anh có thể bỏ việc chứ?”
“Họ điều em ra khỏi tổ dự án, lại thầm lén đăng tin đính hôn của anh với Ngô Duyệt lên báo”.
“Em chưa đọc báo…” Mấy ngày nay không hề có thời gian đọc báo, đều vì bệnh tình của mẹ và việc điều động công tác mà phát rầu rồi.
“Anh sẽ không để cho họ được như ý”. Tiêu Viễn kéo tay tôi lại.
“Tiêu Viễn, anh về đi đã, có một số việc em cần suy nghĩ”. Gần đây đầu óc cứ như một mớ bong bong.
Tiêu Viễn do dự nhìn tôi, “Khả, em sao vậy?”
Đột nhiên nhớ lại câu nói của Ngô Duyệt, con người, đấu không lại số mệnh.
Tiêu Viễn có vẻ định tuyệt giao đến cùng với bố mẹ anh, anh không chỉ bỏ việc, mà còn tự thuê một căn nhà bên ngoài. Lúc anh dẫn tôi đến xem, tỏ ra khá tự hào, “Anh phải sống dựa vào bản thân rồi”.
“Nhưng mà, anh đã nghĩ đến trước đây anh sống như thế nào chưa? Bố mẹ anh đã nuoi dưỡng anh lớn như thế này, sao có thể nói tuyệt giao là tuyệt giao được?”
“Họ đối với em như thế, em không hận họ sao?” Tiêu Viễn ôm lấy tôi.
“Không hận, em có thể hiểu được tình cảm đó của họ đều là vì lo nghĩ cho anh. Trên đời này có bố mẹ nào không muốn tốt cho con mình?” Giống như mẹ tôi, bệnh đã nặng đến như vậy rồi, còn giấu vì sợ tôi đau lòng.
“Cô bé ngốc, tại sao em lại lương thiện đến thế?” Tiêu Viễn hôn tôi.
Mẹ tôi dạo này ngày nào cũng có hẹn ra ngoài với bạn.
“Mẹ và cô Hứa hàng xóm ra ngoại thành xem nhà rồi”. Mẹ hào hứng nói với tôi, “Nhà đó thiết kế và diện tích đều được, lại rẻ nữa”.
“Bây giờ đang có chỗ rồi, sao phải vội mua ạ?” Tôi nói với mẹ.
“Không được, vị trí của khu nhà đó tốt lắm, bây giờ không mua về sau sẽ lên giá đấy”. Mẹ nói có vẻ rất chắc chắn.
“Mẹ thích thì mua đi”. Tôi nuốt không nổi cơm, lại không dám thể hiện ra, ôm bát cơm giả vờ đang xem ti vi.
Tôi hỏi mẹ: “Nếu như bây giờ gặp bố con, mẹ có hận ông không?”
Mẹ lặng đi một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Sao mẹ phải hận ông ấy, đối với mẹ, ông ấy từ lâu đã là một người không liên quan rồi. Nhưng mà trong người con lại mang dòng máu của ông ấy, con có hận ông ấy không?”
Mẹ hỏi ngược lại tôi, lại làm tôi khó xử, tôi có hận ông không nhỉ? Một người đã hai mươi mấy năm chưa từng xuất hiện, có lý do gì để tôi hận không?
Mẹ tôi hành động rất nhanh, chưa đầy hai ngày đã hỏi chứng minh thư của tôi, “Mẹ lấy tên con để đặt căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, hai ngày nữa làm thủ tục, con bắt buộc phải đi cùng”.
“Mẹ có thể bớt lo lắng đi không?” Tôi lo lắng, to tiếng với mẹ.
Mẹ tôi mãi không nói gì.
Được một lúc, tôi lại cảm thấy mình thật quá đáng, mẹ là người bệnh, tại sao lại cáu mẹ chứ?
“Mẹ, hôm nào làm thủ tục, con xin nghỉ đi cùng mẹ nhé”. Tôi dỗ mẹ.
Mẹ tôi rút hết số tiền tiết kiệm, mua cho tôi một căn nhà. Làm thủ tục xong, mẹ dặn dò tôi: “Sau này, phải sống tiết kiệm một chút đấy, con còn phải tự lo trả góp cho căn nhà của mình nữa”.
“Con biết ạ”. Lòng tôi vô cùng khổ sở, suốt cả dọc đường, tôi khóc suốt, lại không dám để mẹ nhìn thấy.
Khi về đến nhà, tôi nhìn thấy chiếc xe màu đen Audi đỗ ở dưới lầu. Tôi đã từng ngồi trên chiếc xe đó, lần trước đến nhà Tiêu Viễn, vẫn còn nhớ biển số xe, ở đuôi có bốn số 8.
Người đứng cạnh xe nhìn thấy tôi và mẹ tôi về, liền đến trước mặt tôi nói: “Cô Điền”.
“Tôi đưa mẹ tôi về rồi xuống nói chuyện với các anh”. Tôi thấp giọng thì thầm với anh ta.
Mẹ tôi đi phía sau, không nghe rõ chúng tôi rốt cuộc vừa nói điều gì, mới hỏi tôi: “Người vừa nãy nói gì thế?”
“Anh ta hỏi đường ạ”. Tôi giả vờ nói như không có chuyện gì xảy ra.
———————-
(1) Viết tắt của Personal Handy-phone System.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc