Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất - Chương 15

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Đời người đều là duyên mỏng, phận bạc
Tiêu Viễn, em đã từng yêu anh, từng yêu anh bằng cả trái tim thuần khiết. Bây giờ, em vẫn yêu anh, nhưng là yêu anh bằng một trái tim có muôn ngàn lỗ thủng.
Chăm cá hay là chọi cá
Vài ngày sau, Tiêu Viễn lại đến tổ dự án đi làm, nhìn thấy tôi liền hỏi: “Em nói đến bệnh viện thăm anh, sao lại không đến”.
“Công việc bận quá, không đi được”. Tôi giải thích với anh.
“Biện bạch”. Tiêu Viễn không để ý đến lời nói của tôi, tiếp tục nói: “Ở bệnh viện mấy ngày ăn cơm dành cho bệnh nhân, ngán ૮ɦếƭ rồi, tối nay mình cùng đi ăn thịt nhúng được không?”
“Không đi”. Tôi lắc đầu.
Tiêu Viễn có chút thất vọng, “Không thích ăn lẩu à? Vậy đổi chỗ khác, lầu Hồng Tân thấy thế nào?”
“Đầu bếp nhà anh chắc không kém gì so với đầu bếp những chỗ đó chứ?” Tôi nói một câu chế nhạo.
Tiêu Viễn cằn nhằn: “Ở nhà ăn chẳng có gì thú vị, lại không được nhìn thấy em”.
Trái tim tôi trùng xuống, nghẹn giọng nói: “Thế thì đi ăn thịt nhúng vậy, ai bảo anh tham ăn chứ”.
Tiêu Viễn cười ngay, “Bây giờ anh đi đặt chỗ luôn”.
Ăn lẩu xong, Tiêu Viễn đòi tiễn tôi về nhà, xót anh người đang không khỏe, nên tôi cương quyết tự đi về một mình.
Về đến nhà, điện thoại di động reo, phản xạ đầu tiên là nghĩ đến Tiêu Viễn.
“Về đến nhà rồi à?” Tôi dịu giọng hỏi.
Đối phương một chút trầm mặc, “Không, tôi còn ở nước ngoài, tạm thời chưa có dự định trở về”.
“Trời ạ, Chương Ngự?”
“Thật vinh hạnh, em còn nhớ ra tôi. Tôi gọi điện là muốn hỏi xem em có đến giúp tôi cho cá ăn không?”
“Tất nhiên có đến rồi, tôi là người rất có trách nhiệm mà”.
“Vậy thì tốt”.
“Ha ha, con cá hoa ban của anh ăn thật khỏe, nửa túi thức ăn mà nó ăn hết rồi”.
“Chắc là đã ૮ɦếƭ trương rồi”. Tiếng cười khì khì của Chương Ngự nghe như không hề có chút tức giận nào, “Con cá đó không thể cho ăn nhiều thức ăn, nó ăn tuy được nhiều, nhưng dạ dày rất bé, mỗi lần cho nó ăn vài hạt thức ăn nhỏ là đủ rồi”.
“Làm sao bây giờ?”
“Không sao đâu, lần sau em cho bọn chúng ăn ít đi là được”. Chương Ngự rất kiên nhẫn nói.
“Được, tôi nhất định sẽ làm theo lời anh”. Tôi hứa với anh ta.
Con cá hoa ban quả nhiên ૮ɦếƭ thật, lúc tôi đến, nó đã nổi lềnh phềnh trên mặt nước, các con khác đang vây quanh nó như truy điệu.

Bạn đang doc truyen online tại: WWW.ThichTruyen.VN
Tôi vớt nó ra, cho vào thùng rác, song lại thấy không thỏa, dù sao cũng là một sinh mệnh mà, nên tìm cho nó một nơi có thể yên nghỉ.
Dưới lầu nhà Chương Ngự có một bãi cỏ rộng, tôi tìm được một chỗ kín đáo, đào một hố nhỏ, định sẽ chôn con cá xuống.
Hố đã đào xong, nhưng không sao tìm ra thi thể cá đâu, quay người ra mới phát hiện có con mèo hoang không biết ở đâu đến đang gặm mất con cá hoa ban đó.
“Để con cá xuống!”
Con mèo đó nhìn thấy tôi, bỏ chạy, tôi vội vàng đuổi theo.
Bảo vệ khu vực thấy tôi đuổi con mèo, hỏi: “Nó gặm đồ gì của cô thế?”
“Một con cá”. Tôi nói với họ.
“Sống hay ૮ɦếƭ vậy?”
“૮ɦếƭ rồi”.
“Vậy còn đuổi làm gì?”
Tôi không để ý đến bảo vệ, đuổi theo con mèo còn quan trọng hơn, nhưng bảo vệ giữ tôi lại, “Này cô, chúng tôi chưa từng nhìn thấy cô đâu? Cô sống ở đơn nguyên nào, nhà số mấy?”
“Tôi không sống ở đây, tôi đến để chăm cá cho Chương Ngự”. Tôi giải thích với họ.
“Cá của anh Chương Ngự? Sai cô không nói sớm?” Mấy người bảo vệ không quản tôi nữa, đều lùng sục đi kiếm con mèo đó.
“Đừng tìm nữa, chẳng phải chỉ là một con cá ૮ɦếƭ sao?” Tôi nói với họ, họ mới chịu dừng lại.
“Sau này cô có việc gì cứ gọi cho chúng tôi”. Khi sắp đi, anh bảo vệ nhiệt tình tiễn tôi một đoạn dài.
Xem ra mối quan hệ xã giao của Chương Ngự ở đây cũng không tồi.
Ngô Duyệt quay trở lại tổ dự án làm việc, thần sắc đã có thêm nhiều tự tin hơn.
Nhìn thấy tôi liền ra lệnh: “Tiểu Khả, pha cho tôi cốc trà!”
Công việc pha trà có do tôi phụ trách đâu. Trong tổ dự án chưa có tiền lệ này mà, nhân viên làm việc ở văn phòng cần phải pha trà cho tổng giám sát sao? Thôi kệ, phó tổng giám sát đã giao thế thì pha vậy.
Trong phòng pha trà nước có hồng trà, trà xanh, trà hoa và trà sữa, tôi thấy khó xử, vị phó tổng giám sát này cũng không nói pha trà gì nữa. Đành mỗi thứ bỏ một chút vậy.
Ngô Duyệt nhận lấy cốc trà, uống một ngụm… phì. Nhổ hết cả ra ngoài, “Trà gì thế này?”
Phí lời, đã cố tình kiếm cớ, chẳng phải pha trà gì mà cô chẳng nhổ ra sao?
Tôi cười nói với cô ta, “Đây là trà hỗn hợp, mỗi loại lá chè đều có bỏ một chút, uống có ngon không? Hay là do cô vốn không quen uống?”
Ngô Duyệt tức giận nhìn tôi, “Điền Khả Lạc, cô cũng đừng đắc ý quá sớm”.
“Tôi đắc ý cái gì? Tôi là một nhân viên làm việc bình thường, trước mặt một đại tiểu thư là cô có thể đắc ý cái gì chứ?”
Ngô Duyệt chằm chằm nhìn tôi, cười lạnh lùng, “Cô phải biết, người không đấu lại được số mệnh”.
Tôi biết, tôi biết tất cả mọi thứ, mà tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tư tưởng rồi.
Ở phòng giải lao, giáo sư Điền cứ nhìn tôi chăm chú, “Quan hệ của ba đứa cháu thật quá rắc rối”.
Ông già thông thái này, chỉ nhìn sơ qua là đã thấu rõ chúng tôi rồi.
“Cháu cũng không muốn như vậy”.
“Nếu buông tay được thì cũng phải học cách buông tay, để mình được vui vẻ trở lại, mới không phụ với ý nghĩa cái tên mà mẹ cháu đã đặt cho cháu”.
Buổi tối về nhà, mẹ tôi đang ngồi trong phòng khách, lật xem quyển album cũ.
“Mẹ, con đói rồi”.
Mẹ gấp cuốn album lại, “Buổi trưa mẹ đi có chút việc, về muộn quá, chưa nấu cơm cho con được, không thì hôm nay ra ngoài ăn đi”. Giọng nói của mẹ lộ rõ sự uể oải, có vẻ như rất mệt.
“Vậy mẹ mời nhé”. Tôi cố ý trêu mẹ.
Chúng tôi chọn một quán lẩu ở gần hà, gọi rất nhiều đồ ăn.
Mẹ tôi ăn rất ít, cứ ngồi nhìn.
“Mẹ, sao mẹ không ăn chứ? Dạo này mẹ gầy đi rồi, có phải đang giảm béo không ạ?”
“Giảm béo? Đúng thế, người có tuổi rồi mà béo là dễ mắc bệnh ba cao (1), thôi thì mẹ ăn ít đi chút, để đề phòng”. Mẹ hiền từ nhìn tôi cười.
“Mẹ, con nói với mẹ một chuyện, mẹ không được giận đấy! Gần đây, con và Tiêu Viễn…” đến chỗ then chốt, tôi không biết nên mở lời như thế nào.
“Bọn con gặp nhau rồi à?”
“Thực ra, anh ấy từ lâu đã là tổng giám sát kỹ thuật của tổ dự án bọn con, con chưa nói với mẹ, sợ mẹ phải nghĩ nhiều”.
“Mẹ không phản đối bọn con đến với nhau,nhưng chỉ sợ con mẹ sẽ bị tổn thương”.
“Tiêu Viễn rất yêu con”.
“Nhưng gia đình của cậu ấy không chấp nhận con”.
“Con chưa nghĩ nhiều đến thế…”
“Khả Khả, mẹ chỉ hy vọng con được hạnh phúc suốt đời”. Mẹ nhìn tôi mỉm cười.
“Làm con gái của mẹ, đã rất hạnh phúc rồi”. Tôi dùng cái miệng ăn dính đầy mỡ hôn mẹ một cái.
“Nghịch ngợm!” Mẹ không hề lấy tay lau vết mỡ dính đầy mặt, chỉ chăm chú nhìn tôi.
Đi đến trung tâm thương mại mua giày thể thao với Tiêu Viễn, anh thích một đôi Nike màu đen, tôi lại thích một đôi Adidas màu trắng.
“Em trả tiền thì mua Adidas”. Anh cố tình trêu tôi.
“Thôi thì anh mua đôi Nike đi”. Đôi giày đắt như thế tôi không trả tiền hộ anh đâu.
“Thôi anh trả tiền mua Adidas vậy…” Anh nói vẻ tức giận.
“Tại sao lại chuyển thành mua Adidas?”
“Tại vì nó màu trắng, anh đi vào, em cúi đầu là có thể tìm thấy anh trong đám đông”. Tiêu Viễn cười nói. Tôi cười anh mất công lo nghĩ, “Tìm anh, tại sao phải cúi đầu?”
“Vì đó là thói quen của em, nhìn xem, anh vừa nói một câu em lại cúi đầu rồi”>
“Được rồi, nhanh mua giày đi”.
Một buổi trưa, vừa ăn cơm xong, bác ở phòng văn thư gọi tôi: “Ở cửa có người tìm”.
Ra khỏi cửa, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, ông ta nhìn tôi gật gật đầu, “Xin hỏi có phải cô Điền Khả Lạc không?”
“Tôi đây”.
“Cục trưởng Thẩm của chúng tôi, thân mẫu của đồng chí Tiêu Viễn muốn tìm cô nói chuyện”. Ông ta giơ tay làm động tác xin mời.
Tôi đi theo ông ta một đoạn khá xa, lên một chiếc xe. Khoảng chừng 15 phút đi xe, xe dừng ở của một tứ hợp viện, “Cô Điền, xin mời”. Có người khách khí ra mời tôi vào.
Tứ hợp viện không lớn, sắp xếp rất ngăn nắp. Cánh cửa phòng bên đang mở, có người dẫn tôi vào trong, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ngồi trong phòng, dùng ánh mắt nghiêm nghị quan sát tôi.
“Cô là cô Điền?” Bà ta hỏi, giọng nói không to, nhưng lộ rõ vẻ uy nghiêm.
Tôi gật gật đầu.
“Tôi là thân mẫu của Tiêu Viễn”. Mẹ thì gọi là mẹ, lại còn nói là thân mẫu, luận đến nửa ngày chẳng phải đều cùng một nghĩa cả sao.
“Mời cô Điền đến đây là muốn nói với cô, tháng sau Tiêu Viễn và Ngô Duyệt sẽ đính hôn”. Ngữ khí của bà ta thăm dò, thái độ đầy vẻ khinh thị.
Có phải tôi nên nói câu chúc mừng?
“Có lẽ cô Điền cũng biết, Tiêu Viễn nhà chúng tôi không phải là con nhà bình thường. Tìm đối tượng không thể tùy tiện được. Cô Điền tuy đã tiếp xúc khá thân cận với Tiêu Viễn của chúng tôi, nhưng rốt cuộc thân phận địa vị ở đây xem ra…”
Không đợi bà ta nói hết, tôi bèn cười nói: “Tiêu Viễn yêu cháu”.
“Yêu cô thì làm sao? Chẳng lẽ cô chấp nhận sống mãi với nó mà không có danh phận gì sao?”
“Chúng cháu sẽ kết hôn”.
“Đúng là còn quá trẻ, ý nghĩ cũng thật giản đơn”. Mẹ Tiêu Viễn lắc đầu.
“Cô có muốn xem ảnh cưới của Tiêu Viễn và Ngô Duyệt không? Năm ngoái chụp ở nước ngoài đấy. Ngô Duyệt và Tiêu Viễn là thanh mai trúc mã, cô ấy luôn bên cạnh Tiêu Viễn khi nó học ở nước ngoài. Nếu năm ngoái Tiêu Viễn không bị tai nạn giao thông, chúng nó đã đính hôn rồi”.
Tim tôi gần như tê cứng lại, “Tiêu Viễn sẽ không yêu người khác. Anh ấy yêu cháu”. Tôi ấp úng nói.
“Tiêu Viễn chỉ nhất thời mê muội cô thôi, đó không phải là tình yêu”.
“Cho dù bác nói gì, cháu vẫn tin Tiêu Viễn, cháu tin Tiêu Viễn. Bác không thể chia cắt chúng cháu”.
Ra khỏi nhà Tiêu Viễn, tôi gọi điện đến tổ dự án, anh Điền nghe máy, “Tổng giám sát Tiêu tìm em đấy”.
“Buổi chiều em không đến nữa, anh giúp em tìm lý do xin nghỉ nhé”. Tôi nhờ cậy anh Điền.
“Em sao thế? Tại sao lại như khóc vậy?” Anh Điền hỏi tôi.
“Không sao đâu, cổ họng em bị đau ạ”.
—————————–
(1) Huyết áp cao, mỡ trong máu cao, đường trong nước tiểu cao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc