Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất - Chương 14

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Táo Phú Sĩ rơi đầy dưới đất
Lúc xem biểu diễn ca nhạc, tôi để điện thoại di dộng ở chế độ yên lặng, có mấy cuộc gọi đến nhưng đều không biết, mở danh sách cuộc gọi nhỡ thấy đều là của Tiêu Viễn.
Tôi quay lưng với mẹ để gọi lại cho anh, giọng Tiêu Viễn mệt mỏi ở đầu bên kia, “Không có việc gì đâu!”
“Vâng!” Tôi đáp, quay đầu lại thấy mẹ đang nhìn tôi dò hỏi, thế là vội vàng dập máy.
Thứ hai đi làm, nhận được thông báo của Cục, sẽ đến kiểm tra tiến độ dự án.
Tôi đưa thông báo cho Tổ trưởng xem, ông bảo tôi trực tiếp mang đến cho Tiêu Viễn và Ngô Duyệt.
Bộ dạng Tiêu Viễn như không được nghỉ ngơi đủ sức, “Em không trốn tôi nữa à?” Đây là làm việc, có thể trốn tránh sao?
Tôi nhìn trên bàn anh đặt hai tấm vé xem biểu diên ca nhạc, trên vé in hàng 2 số 8, số 10, chẳng lẽ…
Tôi chợt hiểu ra, thì ra đây chính là điều ngạc nhiên thú vị mà anh đã nói!
“Anh cũng đi xem buổi biểu diễn ca nhạc à?” Tôi hỏi thăm dò.
“Không, anh chưa bao giờ thích Lưu Đức Hoa”. Anh lạnh lùng nói.
“Thế lấy vé này để làm gì?” Thật phí chỗ ngồi tốt như vậy.
“Người khác tặng, tiếc là tặng nhầm người rồi”.
Vẫn còn nói cứng, không nói thì thôi.
“Tiêu Viễn, em cần nói chuyện với anh về quy hoạch lắp đặt cáp điện của dự án này”. Ngô Duyệt đang ở cửa, trên tay cầm một tệp bản vẽ phác thảo.
“Tôi còn có việc khác, xin phép về trước ạ!” Tôi vội vàng nhường đường cho Ngô Duyệt.
“Em cũng ngồi ở đây, nghe cùng!” Tiêu Viễn ra lệnh cho tôi, hôm nay sắc mặt anh không được tốt, chắc là do chưa được nghỉ ngơi đầy đủ.
Ngô Duyệt nhíu mày, nói: “Tiểu Khả có thể không cần nghe”.
“Đúng, đúng! Tôi không cần phải nghe ạ!” Tôi cười theo.
“Cô ấy từng học khoa tự nhiên, mà đây lại chính là chuyên ngành cô ấy học, tại sao lại không thể nghe?” Tiêu Viễn có vẻ cố bắt ép tôi ở lại.
“Tại sao anh biết?” Ngô Duyệt ngạc nhiên nhìn tôi và Tiêu Viễn.
“Tại sao không biết? Bọn anh học cùng một trường Đại học”.
“Tổng giám sát Tiêu!” Tôi muốn ngăn anh lại.
Nhưng Tiêu Viễn liếc nhìn tôi, vẫn tiếp tục nói: “Hơn nữa cô ấy từng là bạn gái của anh, anh có thể không hiểu cô ấy sao?”
Sắc mặt Ngô Duyệt đột nhiên trắng bệch.
Phó tổng giám sát, đừng nghe anh ấy nói nhảm”. Tôi vội vàng giải thích, “Hồi đi học chỉ là đùa vui thôi”.
“Ai đùa vui với em chứ?” Sắc mặt Tiêu Viễn càng khó coi, giận dữ nhìn tôi.
“Tiêu Viễn, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy?” Ngô Duyệt bật khóc, sau đó chạy vụt ra ngoài.
“Tại sao anh lại cứ phải nói với cô ấy điều đó? Tại sao còn nói ra trước mặt em?”
Tôi cũng khóc, mối quan hệ phức tạp thế này, bảo tôi sau này còn tiếp tục làm việc ở đây thế nào được chứ. Tiêu Viễn anh không để ý, vì chỗ dựa phía sau anh vững chắc, hoàn toàn có thể nói đi là đi, tôi thì làm thế nào được đây?
“Anh xin lỗi, anh không thể không nói ra!” Tiêu Viễn lắc vai tôi, “Nếu còn không nói, người nhà sẽ bắt anh đính hôn với cô ấy”.
“Hai người đính hôn được rồi, tại sao phải kéo em vào?” Tôi khóc.
“Ngốc ạ, chẳng lẽ em không hiểu sao? Từ trước đến nay người anh yêu chỉ có mình em!” Tiêu Viễn ôm chặt lấy tôi, giọng nói tha thiết.
Tim đau gần như muốn nghẹt thở, tại sao? Tại sao bao nhiêu năm trôi qua rồi mới nói với tôi những điều ấy?
Hai chân tôi rã rời, dựa sát vào *** Tiêu Viễn.
Ngô Duyệt mấy ngày liền không lộ diện ở Tổ dự án.
Tổ kiểm tra của Cục do đích thân Cục trưởng dẫn đầu xuống kiểm tra dự án, giáo sư Điền Duy Niên đóng vai trò cố vẫn. Tiêu Viễn và Tổ trưởng đi cùng đến các nơi, tôi đi phía sau phụ trách ghi chép.
Đi hết một vòng, mọi người ngồi lại nghỉ ngơi, Cục trưởng và Tiêu Viễn ngồi phía trước tôi, ngược lại, giáo sư Điền ngồi bên cạnh tôi.
“Tiêu Viễn này, có phải cháu với Duyệt Duyệt cãi nhau không?” Cục trưởng ân cần nói chuyện gia đình với Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn không nói gì.
“Thanh niên với nhau không tránh được việc cãi cọ, đừng bận tâm. Cháu cũng biết tính cách Duyệt Duyệt rồi đấy, tính còn trẻ con, chuyện gì cũng thích chấp nhặt, nhường nhịn nó chút, dù sao cũng sắp đính hôn rồi mà!”
Tiêu Viễn quay xuống liếc nhìn tôi, ánh mắt đen thẫm lộ ra vẻ cương nghị, sau đó quay sang nói với Cục trưởng Ngô: “Bác Ngô… cháu nghĩ cháu và Ngô Duyệt không hợp nhau!”
“Thằng bé này, nói cái gì ngớ ngẩn? Hai đứa là thanh mai trúc mã, là một đôi quá đẹp”. Cục trưởng vỗ vai Tiêu Viễn cười ha hả nói: “Mấy ngày trước bố cháu còn gọi điện hỏi bác đặt tiệc đính hôn ở đâu nữa”.
“Thưa bác Ngô, cháu nghĩ sẽ không có tiệc đính hôn đâu ạ!” Tiêu Viễn nói nhỏ.
“Đúng là giận dỗi thật rồi!” Cục trưởng vẫn cười ha ha, “Nhưng, hai đứa cãi nhau mấy ngày rồi lại ổn thôi”.
Nghỉ ngơi xong rồi, mọi người lại tiếp tục đi, đến hiện trường xem tình trạng thi công. Tôi đi cách xa phía sau, tâm trạng thật khó tả.
Giáo sư Điền vỗ vai tôi nói: “Này, bạn trẻ, lấy lại tinh thần đi nào”.
Tôi nhìn ông cảm kích, kìm chế những cảm xúc bộc phát muốn òa khóc.
Tranh thủ thời gian đến chỗ ở của Chương Ngự, giúp anh ta cho cá ăn.
Có tiền đúng là tốt thật, có thể một mình ở trong ngôi nhà to thế này, riêng phòng khách đã có hai cái, mỗi phòng đều đặt một bể cá to. Trong bể cá có đủ loại màu sắc hình dáng, chủng loại đa dạng, tôi không có kinh nghiệm nuôi cá nên không phân biệt cụ thể được lũ cá này giống gì, chỉ biết rất nhiều loại chưa thấy bao giờ, có thể đúng là rất quý hiếm.
Thức ăn của cá để trên bàn, tôi lấy một ít thả xuống, lũ cá nhỏ bắt đầu tranh nhau ăn, một lúc thôi đã ăn hết sạch, tôi lại đổ vào một ít, lại ăn hết. Xem ra lũ nhóc này đúng là đói rồi, tôi quyết định đổ cả gói to vào, cho bọn chúng ăn no.
Cho cá ăn xong, ra khỏi nhà Chương Ngự, tôi gọi điện cho Tiêu Viễn, “Chúng ta đến trường ăn cơm căng tin đi”.
Tiêu Viễn mặc trên người bộ thể thao màu trắng, đứng ở cổng trường đợi tôi.
Nhà ăn căn bản không thay đổi gì, chỉ là không còn cung cấp canh trứng cà chua miễn phí nữa. Tôi và Tiêu Viễn mua hai suất cơm rưới sốt thịt gà, tìm một chỗ vắng người ngồi xuống.
Vẫn là cảnh tượng của năm đó, chỉ có vị của món cơm rưới là hoàn toàn không giống năm đó nữa.
Ăn cơm xong, Tiêu Viễn nói: “Chúng ta ra sân vận động đi, xem anh bây giờ còn có thể chạy 1500m nữa không”. Lúc này tôi mới chú ý đến anh đi đôi giày thể thao Nike cũ đó.
“Anh vẫn đi đôi giày này à?”
“Muốn thay đôi mới, vẫn chưa có người đưa anh đi mua”. Anh nhìn tôi cười.
Tôi cúi đầu lẩn tránh ánh nhìn trìu mến của anh, “Đợi có thời gian lại đưa anh đi mua đôi mới nhé, nhưng anh phải tự bỏ tiền”.
“Điền Khả Lạc, em thật là keo kiệt”. Vẫn nguyên văn lời phê phán tôi năm đó.
Tôi đứng bên đường biên chạy giúp anh bấm thời gian, rất nhiều sinh viên trên sân vận động nhìn chúng tôi, nhất là các cô gái, nhìn Tiêu Viễn bằng đôi mắt rạng rỡ.
Tôi kéo Tiêu Viễn, “Đi thôi, cơm xong không được vận động mạnh”.
Tôi và Tiêu Viễn nắm tay nhau lặng lẽ đi dọc theo bờ sông, dường như trở lại thwoif điểm mới quen nhau của nhiều năm trước.
“Đợi dự án này kết thúc, chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé”. Tiêu Viễn đột nhiên nói.
“Kết hôn?” Tôi không có một chút chuẩn bị tâm lý gì, “Tại sao?”
“Tất nhiên là vì anh yêu em!” Tiêu Viễ dừng lại, hôn lên môi tôi.
Lần đầu tiên anh hôn tôi như vậy, tôi sững sờ kinh ngạc.
“Sao vậy, vẫn muốn nữa à?” Anh như bị nghiện, lại sấn tới hôn tôi.
Môi Tiêu Viễn có vị se se ngọt, mịn màng, ẩm ướ, mềm dịu ấn trên môi tôi.
“Tiêu Viễn, anh sẽ không rời xa em chứ?” Tôi luôn cảm thấy điều tuyệt diệu thế này lại không phải là sự thật.
“Sẽ không bao giờ nữa!” Anh giữ chặt miệng tôi, “Tập trung đi, đừng nói nữa…”
Tiêu Viễn đưa thẳng tôi về đến cửa nhà, “Anh muốn vào gặp mẹ em!” Anh lần chần ở đó không muốn đi.
“Lần sau nhé, em về nói với mẹ một tiếng trước đã, tránh làm mẹ giật mình, mẹ vẫn luôn nghĩ anh đang ở nước ngoài”.
“Chúng ta làm cùng ở một cơ quan, em đã không nói với cô à?”
Tiêu Viễn dùng hai cánh tay giữ tôi lại một góc nhỏ.
“Em sợ mẹ không thích anh đấy”.
“Mẹ vợ gặp con rể, có gì mà không thích?” Anh đắc ý nói.
“Được rồi, lần sau anh hãy đến”. Tôi đẩy anh ra, “Nhanh về nhà ngủ đi, ngày mai còn đi làm chứ”.
Mẹ tôi đã ngủ rồi. Tôi nhẹ nhàng mở cửa sợ đánh thức mẹ, gần đây, mẹ toàn ngủ sớm.
Tắm xong, nằm trên giường, trái tim rộn rã mới chịu trầm lắng xuống.
Tiêu Viễn, chúng ta thật sự có thể ở bên nhau không? Tại sao trong lòng tôi cứ thấp thỏm không yên?
Ngày hôm sau đi làm, tổ dự án cử Tiêu Viễn và tôi đến công trường khảo sát tiến độ thi công.
Lúc xuất phát, Tổ trưởng năm lần bảy lượt nhắc nhở lái xe nhất định phải đảm bảo an toàn cho tổng giám sát Tiêu.
Trên đường đi, tôi nói đùa với Tiêu Viễn, “Xem, đó chính là sự cách biệt giữa tổng giám sát và nhân viên. Tổng giám sát thật là đang quý, ra khỏi cửa là cần phải bảo đảm an toàn”.
“Em chẳng phải càng đáng quý hơn sao, có một tổng giám sát khôi ngô tuấn tú, uy phong lẫm liệt, là anh đây đảm bảo an toàn cho em!” Tiêu Viễn nhìn tôi cười hì hì.
“Em sao dám làm phiền anh?”
Đến công trường, Đội trưởng đội thi công dẫn tôi và Tiêu Viễn đi xem xét tình trạng đắp đê kè đường. Tiêu Viễn lúc lúc lại chỉ ra các phương diện cần chú ý, đội trưởng đều ghi chép lại cẩn thận.
Đi đến một nơi gập ghềnh, có hố nước. Người lái xe đi cùng chỉ lo bảo vệ Tiêu Viễn, do muốn giữ Tiêu Viễn không tiến về phía trước mà đã lỡ va vào người tôi.
Một cú vấp ngã, tôi rơi luôn xuống. Nước ngập sâu đến tận thắt lưng, lạnh tê tái, quần áo trên người đều bị ướt sũng.
Tiêu Viễn thấy vậy, lập tức vứt bỏ áo khoác ở trên người, định lao xuống kéo tôi.
Tôi hét: “Tiêu Viễn, anh đừng xuống, em có thể tự lên được”.
Người lái xe va phải tôi, thấy có lỗi, nói: “Tổng giám sát Tiêu, hay để tôi xuống đi”.
Tiêu Viễn giận dữ nhìn anh ta, ánh mắt còn sắc lạnh hơn cả dòng nước, “Đứng sang một bên”.
Người lái xe sợ hãi không dám nói gì, lùi sang một bên.
Tiêu Viễn không ngại nước lạnh, từ từ đến gần tôi, giữ chặt tay tôi, nói: “Đi theo anh, chậm thôi kẻo ngã”.
Sau khi Tiêu Viễn kéo tôi ra khỏi hố nước, tổ trưởng tìm cho chúng tôi một lều trại có lò sưởi điện để hong khô quần áo. Tiêu Viễn sợ tôi lạnh, cởi luôn cả áo khoác ngoài đắp cho tôi, “Cái tên lái xe tay chân hậu đậu ấy, thật bực mình”.
Tôi cười anh đã làm to chuyện, tôi chẳng qua cũng chỉ bị ướt quần áo thôi, không đáng để nổi cáu với người ta.
Tiêu Viễn ngồi hơi xã lò sưởi, tôi bảo anh lại gần chút, để tránh lạnh, anh không chịu: “Em còn đáng quý hơn anh”.
Tôi nhìn anh, mỉm cười, trong lòng ấm áp vô ngần.
Quay về tổ dự án, Tiêu Viễn cứ hắt hơi suốt, tôi cho anh uống một cốc thuốc giải cảm, nhưng không có tác dụng.
Ngày hôm sau, vừa sáng ra, điện thoại của Tiêu Viễn đánh thức tôi dậy: “Khả Lạc, anh sốt cao, có chút triệu chứng bị viêm phổi, nhập viện rồi”. Giọng nói khản khô, không còn êm ái như những ngày trước nữa.
“Ở đâu vậy?” Tôi hỏi.
“Bệnh viện cảnh sát vũ trang”.
“Anh đợi nhé, em đến tổ dự án điểm danh, rồi xin phép nghỉ đi thăm anh”.
“Ừ”. Tiêu Viễn ngoan ngoãn đáp, có vẻ sốt nặng không còn sức nói nữa rồi.
Tôi mua một giỏ táo Phú Sĩ, vừa to vừa đỏ, nghĩ rằng Tiêu Viễn sẽ rất thích ăn.
Tôi chưa đến bệnh viện Cảnh sát vũ trang bao giờ, bước vào thấy thật rộng lớn, ở đại sảnh hỏi mấy lượt, mới biết được khu nhập viện chỗ nào. Vừa nhắc đến tên Tiêu Viễn với các y tá của khu nhập viện, mấy cô gái trẻ đều hào hứng nói: “Để tôi dẫn cô đi”.
Tiêu Viễn nằm ở phòng bệnh riêng cao cấp, cửa phòng bệnh mở ra, bên trong thấy có mấy bóng người đi lại.
Tôi nhanh chóng nhận ra Ngô Duyệt đang ngồi ở đầu giường, nâng cốc nước cho Tiêu Viễn uống. Tiêu Viễn lộ rõ vẻ dịu dàng cười với cô ấy.
Tôi đứng ở lối đi rất lâu, chăm chú nhìn Ngô Duyệt, cô ấy và Tiêu Viễn cư xử với nhau như thế, nhất định đã có thời gian rất dài bên nhau.
“Thư ký Tống, cô gái này muốn tìm Tiêu Viễn”.
Người được gọi là thư ký Tống đó liếc nhìn tôi, quay đầu đi,”Bộ trưởng Tiêu và phu nhân đã dặn rồi, trừ cô Ngô Duyệt ra, Tiêu Viễn không gặp bất kỳ người nào”.
Trừ Ngô Duyệt ra, người khác đối với Tiêu Viễn đều là “người bất kỳ” sao?
Tôi không biết nên lý giải như thế nào về hàm ý của câu nói này, chỉ cảm thấy trái tim tràn đầy nhiệt huyết bỗng chốc nguội lạnh đi, bị đông cứng lại như nước đá. Đồng thời, cơ thể co thắt lại, các ngón tay run rẩy.
Y tá gọi tôi, “Cô làm sao vậy?”
Tôi cố gắng để làm cho mình không run lên nữa, quay đều lại nhìn cô ta cảm kích, run run môi nói: “Không sao đâu”.
Người y tá ngạc nhiên nhìn thái độ của tôi, chỉ tay xuống dưới đất, không biết từ lúc nào, giỏ táo trên tay đã lăn xuống đất rồi.
Tôi lại nhìn vào trong phòng, Ngô Duyệt đang nhẹ nhàng nâng đầu Tiêu Viễn, đặt lên gối, sau đó đắp chăn cho anh.
Tôi định thần lại, cúi đầu xuống nhìn những quả táo lăn trên đất, dập nát đến thế này, xem ra không thể ăn được nữa rồi.
Mỉm cười, trong lòng thầm nói với Tiêu Viễn: Bảo trọng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc