Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất - Chương 11

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Khả Lạc, có nghĩa là khả ái và lạc quan
Tôi bận rộn tổng hợp dữ liệu, cứ bị điện thoại nội tuyến làm ồn đến nhức đầu, “Tiểu Lưu, giúp nghe điện thoại chút đi!” Tôi không ngơi tay, đành phải phiền đến Tiểu Lưu.
“Tổng giám sát Tiêu bảo chị đến văn phòng của anh ấy!” Tiểu Lưu thật là nhanh nhẹn, dập điện thoại xuống đã truyền đạt ngay.
Tôi chẳng để ý đến lời cô ấy nói, tiếp tục tổng hợp phiếu thống kê số liệu công việc mà tổ trưởng giao, số liệu quá phức tạp, làm tâm trí tôi rối loạn.
Một lúc điện thoại lại reo, Tiểu Lưu nghe rồi nói: “Tổng giám sát Tiêu bảo chị nhanh đến văn phòng của anh ấy, dữ liệu lần trước chị tổng hợp cho anh ấy có chút vấn đề”.
“Được!” Tôi trả lời một tiếng, vẫn ngồi ì không nhúc nhích. Dữ liệu có vấn đề, anh nên tìm tổ trưởng, tôi không chịu trách nhiệm trực tiếp với tổng giám sát.
Mặc kệ tổng giám sát Tiêu, tôi vốn yếu bóng vía, không chịu đựng được khi phải đối diện với bộ mặt lạnh lùng của anh ta. Sáng nay, anh ta mặt lạnh tanh đứng ở cửa gọi tôi, giống như tôi phạm lỗi lầm gì, người hôm qua đi lượn siêu thị với Ngô Duyệt là anh ta, không phải tôi, bây giờ lại đến gây sự gì với tôi chứ?
Điện thoại lại reo, Tiểu Lưu cứ nhìn tôi lắc đầu, “Nếu mà đắc tội với tổng giám sát Tiêu, chị sẽ không yên thân đâu”.
Tôi quyết định lấy hai cục bông nhét vào tai, đúng là tôi đang muốn được yên thân đây.
Reo đến nửa ngày, điện thoại cuối cùng cũng nằm yên, tôi thở phào.
Vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Tiêu Viễn đứng ở cửa phòng làm việc, mặt buồn rầu nhìn tôi, đôi môi mím lại thành một vệt mỏng.
“Điền Khả Lạc, em lại đây chút!” Giọng nói dịu dàng của anh du dương như tiếng đàn violincen, dụ dỗ khiến tôi không tự chủ được mà đứng lên đi theo anh.
Đi được mấy bước mới không khỏi mắng thầm mình vô dụng, chẳng lẽ chỉ cần Tiêu Viễn ngoắc tay, tôi sẽ liền ngoan ngoãn chạy đến sao?
Tiêu Viễn đi phía trước, để lại phía tôi dáng lưng cao thẳng của anh, tôi nhìn bóng lưng ấy, không thể dừng bước được.
Tiêu Viễn ơi Tiêu Viễn, anh là khắc tinh của em.
Văn phòng của Tiêu Viễn có mùi hương hoa hồng nồng nàn, tôi hít mạnh một hơi, hỏi: “Mùi hương ở đâu thế?”
Tiêu Viễn như làm ảo thuật lấy ra dưới bàn làm việc một bó hoa hồng to, nói: “Tặng em quà xin lỗi, đừng tránh mặt anh nữa!”
Nhìn bó hoa to, lộng lẫy đẫm sương, tôi không nhận, mà hỏi lại anh: “Tại sao lại cần quà xin lỗi em?”

Sưu tầm bởi: Doc Truyen Onlinechúng tôi không chịu trách nhiệm về bản quyền tác giả
Tiêu Viễn cười cười ngại ngùng, “Sáng nay thái độ của anh không tốt!”
Tôi cố tình liếc nhìn anh, “Chỉ có sáng nay thái độ không tốt thôi sao?”
Anh dúi hoa vào tay tôi, “Đúng, anh lúc nào thái độ cũng không tốt, xin lãnh đạo tha thứ, đã được chưa?”
Tôi ôm bó hoa to, đưa lên ngửi, không kìm được, hắt hơi một tiếng.
Tiêu Viễn cười tôi, “Ngốc thế, làm vậy dễ bị dị ứng với phấn hoa!”
“Ngốc thì làm sao? Ngốc cũng chẳng phạm pháp”.
“Đúng, em ngốc đến khác người, lại thành ưu điểm”.
Tôi nhìn Tiêu Viễn ngạc nhiên, “Ngài tổng giám sát, ngài biết ăn nói từ khi nào vậy?”
Anh không nhìn tôi, chỉ cúi đầu nhìn vào mặt bàn sạch bóng, “… Từ khi anh phát hiện sắp mất em!”
Ra khỏi văn phòng của Tiêu Viễn, tôi đến phòng giải lao ngồi một lúc, muốn cho cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại.
Giáo sư Điền lại đang pha trà, tôi nhìn nhìn ông gật gật đầu, ông lại không vội trở về làm việc, ngồi xuống đối diện với tôi, “Tâm trạng không vui à?”
Tôi cũng không giấu diếm, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Có phải là liên quan đến thời tiết không, hôm nay người tâm trạng không vui không chỉ có mình cháu!” Ông ám chỉ Tiêu Viễn sao, gần đây, họ đều làm việc cùng nhau.
“Chắc là, có lẽ, chắc cũng có khả năng này đấy ạ!” Tôi không muốn không khí quá nặng nề, nên cố gắng mở miệng.
Ông cười, hỏi: “Tại sao cháu tên là Khả Lạc?”
“Khả lạc, có nghĩa là khả ái và lạc quan ạ”. Khi tôi ra đời, Cola chưa phải là đồ uống phổ biến trên thế giới, ít ra Trung Quốc vẫn chưa có loại nước ngọt tên là Khả lạc này.
“Khả ái, lạc quan…”, vị giáo sư già lẩm bẩm nói, “Cái tên này hay, hy vọng con người cháu được như tê”.
“Bác là người thứ hai nói tên cháu hay đấy”. Người thứ nhất nói như vậy tất nhiên là mẹ tôi rồi.
“Ồ?”
“Bác không nói Khả Lạc là nước uống có ga”. Tôi nhún vai, cười với ông.
Buổi tối về nhà, ngồi xem phim dài tập lúc 8 giờ với mẹ.
Biết mẹ vẫn còn giận tôi, nên tôi không dám nói năng gì, chăm chú ngồi đợi mẹ phê bình.
Thấy tôi ngáp liên tục, mẹ có vẻ không đành lòng nói: “Mệt thì đi ngủ đi”.
“Không mệt, không mệt” Cố lấy tinh thần, tiếp tục ngồi đếm thời gian với mẹ.
Ti vi chèn chương trình quảng cáo, điều này làm cho người ta cực kỳ thấy phản cảm, một nhóm người vừa nhảy vừa hát, “Tết năm nay không nhận quà…” đúng là chẳng ra làm sao! Ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nghe nhìn của toàn dân. Tôi thật không hiểu các cơ quan phê chuẩn như thế nào, cái kiểu quảng cáo vớ vẩn như thế này cũng được lên ti vi. Các quảng cáo khác thì mất tiề, quảng cáo này thì mất mạng.
Mẹ tôi cũng cảm thấy điếc tai, tắt ti vi đi, đeo kính lão nên đọc báo.
“Mẹ đừng xem nữa, nghỉ ngơi sớm đi thôi! Mắt đã không tốt rồi còn cứ thích đọc chữ nhỏ!” Tôi không biết mình từ lúc nào cũng học mẹ cái tính càu nhàu những chuyện vụn vặt.
“Mẹ đâu giống con được, nằm xuống là ngủ. Nhiều tuổi rồi, ngủ ít, ngủ không được!” Mẹ tôi chậm rãi nói.
“Con nói chuyện với mẹ”. Tôi sán lại bên mẹ, nũng nịu. Ngày bé, tôi thích được sà vào lòng mẹ, thật là thích.
Mẹ rốt cuộc cũng bỏ báo xuống, “Thôi được, mẹ cũng đang muốn nói chuyện với con. Tối qua con không về, đi đâu vậy?” Tôi biết ngay mẹ sẽ hỏi câu hỏi này mà.
“Tụ tập với bạn bè, nghịch phá cả đêm!” Tôi đành phải nói dối.
Xin thượng đế tha lỗi cho tôi, nếu để mẹ tôi biết tôi uống R*ợ*u say, lại qua đêm trong nhà một người đàn ông độc thân, chắc mẹ sẽ tuyệt tình mẹ con với tôi mất.
Mẹ thở dài, “Sao con chẳng lúc nào để mẹ được yên tâm vậy!”
Tôi ngoan ngoãn nhận lỗi, thành thật để được khoan hồng.
“Khả Khả à, con cũng không còn nhỏ nữa, có phải là con cũng nên tìm một người bạn trai cho ổn định đi không? Để mẹ đỡ phải bận tâm mãi!” Mẹ tôi nói vẻ suy tư.
Bạn trai đâu phải cứ nói tìm là tìm được đâu? Cứ như là đã được đặt sẵn ở đâu đó đợi tôi đến nhặt về vậy.
Mẹ tôi đúng là người hay sốt ruột. Tôi cười cười, tự nhiên lại nhớ đến Tiêu Viễn, nhớ đến đôi mắt sáng lấp lánh của anh, nhớ đến bó hoa hồng anh tặng hôm nay.
Có phải anh cũng lo sợ, sợ chúng tôi cuối cùng không thể đến được với nhau? Ngược lại, hành động lo lắng của anh lại làm cho tôi thấy yên tâm, vậy là anh vẫn còn có chút để ý đến tôi chăng? Tôi có thể nào coi đó là hành động anh vẫn yêu tôi giống như tôi yêu anh được không?
“Mẹ còn nhớ hồi đại học con có một người bạn tên Tiêu Viễn không?” Tôi ngước đầu lên, tâm hồn bay bổng thật xa.
Mẹ đột nhiên ngừng lại, rất lâu sau, hình như nhớ ra điều gì, “Nhớ! Mùa hè năm đó con sốt cao, lên đến 40 độ liền, trong lúc mê man bất tỉnh toàn lảm nhảm cái tên này. Sau đó, mẹ hỏi giáo viên và bạn học của con, mới biết cậu ta xuất ngoại rồi”.
Tôi tròn mắt nhìn mẹ, “Mẹ còn biết gì nữa?”
“Một giáo viên của bọn con cho mẹ số điện thoại nhà cậu ấy. Mẹ vốn định hỏi bố mẹ cậu ta cách liên lạc bên nước ngoài, mẹ cậu ấy lại nói với mẹ rằng, gia đình họ vốn không đồng ý cậu ấy và con đến với nhau”. Mẹ tôi bình thản thuật lại, trong giọng nói toát lên sự bi thường.
“Dù gì cậu ấy cũng đã xuất ngoại rồi, chứng tỏ trái tim của cậu ấy cũng đặt ở nơi rất cao, sẽ không vì con mà từ bỏ tiền đồ của mình, người như vậy không là chỗ dựa cả đời được…”
“Về sau, cậu ấy gọi điện thoại đến nhà mình mấy lần, mẹ đều nói là con không có nhà. Về sau nữa, nhà mình đổi số điện thoại mới…”
Thì ra giữa tôi và Tiêu Viễn còn có một quãng trắc trở như vậy mà tôi chưa từng biết!
“Mẹ!” Tôi vội ôm lấy mẹ, nằm trong vòng tay mẹ, lau nước mắt.
“Khả Khả”. Mẹ vỗ nhẹ lưng tôi, “Đi ngủ đi”.
“Không, hôm nay con ngủ với mẹ”. Tôi lười biếng không chịu ra khỏi lòng mẹ.
Tôi sợ buổi tối ngủ một mình, như vậy, khi mơ thấy Tiêu Viễn, tôi sẽ cảm thấy rất cô đơn.
Mỗi ngày đi làm, tôi đều cố ý tránh Tiêu Viễn, cố gắng tránh càng xa càng tốt, anh không còn là chàng trai trẻ mà tôi từng biết nữa.
Tiêu Viễn của hiện tại, toàn thân toát lên sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, khí phách mạnh mẽ lộ ra một cách tự nhiên thu hút mọi người chú ý.
Một người đàn ông ưu tú như vậy, tại sao lúc đầu lại thích một đứa đầu óc bã đậu như tôi chứ?
Một hôm, lớp trưởng Chương Sính kiếm được hai chiếc vé biểu diễn ca nhạc của Lưu Đức Hoa, mang đến cho tôi như vật hiến tế, “Thế nào? Buổi biểu diễn của thần tượng của cậu đấy”.
“Thật không hổ danh cậu là lớp trưởng, đúng là quá vĩ đại”.
“Vậy cuối tuần mình đưa cậu đi xem nhé?” Chương Sính đề nghị.
“Không cần, để mẹ mình đưa mình đi!” Tôi biết Chương Sính không thích Lưu Đức Hoa lắm, hồi học đại học, mỗi lần tôi nghe Lưu Đức Hoa hát, cậu ấy và Tiêu Viễn đều khịt mũi chê bai.
“Người già họ không thích các ngôi sao ca nhạc Đài Loan, Hồng Kông thế này đâu, đi cũng giống hành tội. Thôi thì mình đi chịu tội thay cho bậc cao niên đỡ khổ”. Chương Sính tỏ ra rất hiểu tâm lý người khác.
“Ha ha, mẹ mình mà nghe cậu nói vậy lại cuống lên đấy”.
“Sao thế?”
“Mẹ tớ còn mê Lưu Đức Hoa hơn tớ ấy chứ”.
“Trời, tại sao lại có bà già như vậy chứ?”
“Mẹ mình vẫn chưa già đâu”. Tôi phản bác, “Vậy thì, để lần sau mình mời cậu xem bóng rổ ở sân vận động nhé”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc