Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất - Chương 03

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Anh ấy vẫn khỏe chứ?
Những ngày tháng không có Tiêu Viễn, lòng tôi cũng trở nên trống rỗng, cả ngày nhốt mình trong phòng nghe nhạc, có khi cứ nghe rồi khóc tự lúc nào.
Mẹ sợ tôi ở nhà buồn đến phát ốm mất, liền dẫn tôi đi dạo quanh công viên gần nhà, đi dạo lâu đến nỗi chân mẹ sưng vù lên một cục. Buổi tối, thấy mẹ ngâm chân, tôi đau lòng nói: “Mẹ, sau này chúng ta đừng đi mãi như thế nữa, con rất khỏe, thật đấy!”
Sau này, tôi không dám thể hiện bất kỳ tâm trạng gì trước mặt mẹ nữa, để mẹ đỡ phải lo lắng cho tôi.
Tôi luôn đợi điện thoại của Tiêu Viễn, có lúc lại giả vờ vô tình hỏi mẹ: “Có bạn nào gọi điện tìm con không?” Mẹ toàn lắc đầu.
Một hôm, mẹ bảo tôi, dây cáp điện gần đây có vấn đề, số điện thoại cũ của nhà không còn dùng được nữa, mẹ đã xin cấp số mới rồi.
Mẹ viết số mới lên tờ giấy, cho vào túi tôi, phòng khi tôi không nhớ được. Nhìn dãy số mới hoàn toàn, tôi biết, không còn có thể nhận được điện thoại của Tiêu Viễn nữa rồi.
Tôi quen ôm gấu Teddy đi ngủ. Có hôm nửa đêm đang ngủ, mẹ vào đắp chăn cho tôi, nhìn thấy nó, tiện tay kéo ra, “Đồ chơi cũ quá rồi, thôi, vứt đi con ạ”.
Tôi quay người đi, không nói gì. Dù sao Tiêu Viễn cũng đã đi rồi, giữ lại cũng chỉ là uổng công.
Hai tuần lại trôi đi, cơ quan phỏng vấn gọi điện thoại thông báo tôi chính thức được đi làm.
Đi làm rồi, cuộc sống của tôi dần dần trở nên có quy luật.
Không còn ngày ngày ngồi nhớ Tiêu Viễn, không còn nhiều thời gian để suy nghĩ vẩn vơ, tôi lại hồi phục là con bé ngốc nghếch hay cười hay nói trước đây.
Nhưng mà, tất cả thực sự có tốt đẹp được như trước đây không?
Tại sao vào mỗi đêm khuya tĩnh lặng, trong lòng cứ có cảm giác buồn bã khôn nguôi.
Để ngăn ngừa việc thương nhớ Tiêu Viễn làm ảnh hưởng đến công việc, mỗi ngày tôi đều mua một đống bánh ngọt và thạch hoa quả để chuyển hướng chú ý.
Chiêu này thật sự hiệu quả, chỉ có điều trọng lượng cơ thể tôi tăng lên trông thấy, cả người như được thổi phồng lên vậy.
Hướng Kiệt, cùng vào cơ quan với tôi, nhìn tôi khó hiểu, “Tiểu Khả, cậu phá đi hình ảnh của mình như vậy thật không hay chút nào. Cậu vào được cơ quan đều nhờ cả vào khuôn mặt này, bây giờ nó đã giống cái bánh bao rồi, làm sao làm hài lòng lãnh đạo được nữa?”
“Trước khi Ban lãnh đạo chưa nói gì, cậu chẳng có quyền gì để quản tôi!” Tôi từ trước đến nay ít qua lại với Hướng Kiệt, giọng cảnh báo và ý thù hằn của cô ta luôn làm cho tôi cảm thấy không thoải mái.
Trưởng phòng của chúng tôi là một người rất ôn hòa, không hề có thái độ hách dịch. Ông ấy đối với tôi rất tốt, chấp nhận để tôi làm một người nhàn rỗi, làm tốt hay dở cũng không soi xét. Ngược lại mấy người trưởng khoa bên dưới luôn tỏ thái độ khinh thị, tôi chỉ xem như không nhìn thấy gì.
Có khi, cơ quan phải cử người đi dự những cuộc hội nghị vô thưởng vô phạt, bởi vì không ai chịu đi nên cấp trên chỉ thị phái người trẻ tuổi đi.
Tôi là trẻ nhất, lại dễ sai bảo, cho nên mỗi lần gặp tình huống như vậy, tôi sẽ phải gánh trọng trách ấy.
Lần họp này, phải ở ngoài hai ngày, mọi người trong cơ quan đều không muốn đi, tìm đến tôi theo sách cũ. Tôi cười cả ngố, một chuyến công tác tuyệt vời, được ăn được ở, lại có thể chơi, đi thì đi chứ sao!
Tổ phục vụ Hội nghị xếp cho tôi ở lầu số 3, phòng 601, nhưng lúc tôi đến cửa phòng thì không tìm thấy thẻ phòng đâu.
Tôi xách hành lý xuống quầy lễ tân xin thẻ phòng khác, cô nhân viên lễ tân yêu cầu tôi xuất trình chứng minh thư, nếu không sẽ không thể giúp tôi mở cửa được.
Tôi sờ túi, cả chứng minh thư cũng không thấy đâu, có thể bị móc trộm mất rồi.
Còn may, trong túi hành lý có lịch trình và số điện thoại của tổ phục vụ Hội nghị. Nhân viên lễ tân giúp tôi gọi điện cho họ, mãi mới có người nghe máy, lại nói người phụ trách không có ở đó. Thật không có cách nào khác, tôi chỉ biết ngồi đợi ở phòng chờ khách sạn.
Bụng đói sôi ùng ục ùng ục, người của tổ phục vụ vẫn chưa đến.
Tôi uể oải lôi gói bánh quy nhỏ mang theo người, đút từng chiếc vào miệng, “Thảo nào mà Ban lãnh đạo đều không muốn dự cái kiểu hội nghị thế này, rõ ràng là đem con bỏ chợ, có tổ chức, nhưng vô kỷ luật!” Tôi lầm bầm trong miệng, sớm biết thế này thì cũng tìm lý do để không đến rồi!
“Cái gì mà có tổ chức, nhưng vô kỷ luật? Gì mà đem con bỏ chợ? Một mình ngồi đây lầm bầm gì thế?” Có âm thanh quen thuộc phát ra ở phía trên đầu, tôi ngẩng lên, cảm thấy hoa mắt vì niềm vui bất ngờ, “Lớp trưởng”.
“Chính cậu là người làm mất thẻ phòng và chứng minh thư hả?” Chương Sính nhìn tôi cười, trong mắt tràn đầy sự mừng vui thân thiết.
Tôi thở dài nhẹ nhõm, “Thì chả phải tại mình xui xẻo sao?”
Cậu ta ngáp dài, “Có người còn xui xẻo hơn cậu… bận hai ngày nay không được chợp mắt, vừa ngủ lại bị gọi dậy, nói có đồng chí không vào phòng được. Cậu nói đi, có việc gì nào?”
“Làm phiền lớp trưởng đại nhân nghỉ ngơi, tiểu nữ cảm thấy vô cùng hổ thẹn!”
Tuy mồm nói như vậy, nhưng hành động thì không hề cảm thấy có gì xấu hổ, ngược lại cười sung sướng bắt cậu xách hộ hành lý lên phòng. Ai bảo cậu từng là lớp trưởng toàn năng của chúng tôi chứ?
Chương Sính đã thay đổi rất nhiều, dáng người đậm hơn, nhìn cũng đẹp trai hơn rất nhiều.
Thật lạ, giữa tôi và cậu không hề có cảm giác xa lạ.
“Không ngờ cậu cũng làm việc ở cơ quan trong ngành, từ sau khi tốt nghiệp chẳng nhận được tin tức gì của cậu cả!”
Lớp trưởng gặp tôi nói mãi không hết chuyện, tôi liền ý kiến, “Cái cuộc họp ૮ɦếƭ tiệt này của các cậu là gì vậy? Để cho người ta ૮ɦếƭ đói rồi đây này!”
Cậu ấy cười ngượng, “Gặp cậu chỉ mải nói chuyện, cũng quên mất chưa hỏi cậu đã ăn gì chưa!”
Chương Sính dẫn tôi đến quán cá, nhìn trên bàn bày toàn cao lương mĩ vị, mắt tôi sáng lên, chảy cả nước miếng, không nói gì cả, cúi đầu ăn một mạch cho đến lúc mỏi tay quá mới dừng lại nghỉ.
“Chỉ có lớp trưởng mới hiểu được nỗi khổ của người dân”. Tôi hài lòng xoa xoa bụng.
“Chỉ biết than nghèo kể khổ thôi!”
“Hội nghị lần này là về vấn đề gì vậy? Nếu mà thực sự không có ý nghĩa gì thì mình giữa đường đào tẩu rút lui đây”. Tôi muốn thăm dò chút thông tin từ lớp trưởng.
“Năng lượng. Tiêu Càn Quang chủ trì”. Cậu vừa nói vừa nhìn thái độ của tôi.
“Tiêu Càn Quang là ai?” Tôi hỏi.
Cậu ta ngập ngừng một lát, châm ***, “Năng lượng đối với mỗi người đều có mối quan hệ”.
“Cậu *** từ khi nào vậy?” Tôi nhớ lớp trưởng đại nhân ngày trước không *** mà.
“Tớ từ trước đến nay vẫn hút!” Cậu thở ra một hơi khói, nhìn thấy tôi nhăn mặt, vội vàng dập *** đi, “Chẳng lẽ cậu không biết Tiêu Càn Quang là ai?”
“Ông ấy là Chủ tịch nước sao? Thay từ lúc nào vậy, sao không có ai thông báo cho mình biết nhỉ?” Tôi cười trêu cậu ta.
“Ông ấy là Bộ trưởng Bộ Tài nguyên Đất, cũng là bố của Tiêu Viễn”.
Câu nói cuối cùng của Chương Sính khiến tôi lặng người.
Tiêu Viễn, cái tên bị chôn vùi sâu trong tim vừa bị ***ng đến, lại càng trào ra bao nhiêu đau đớn.
Hơn hai năm rồi, những ngày tháng đằng đẵng ấy, tuy rằng không hề liên lạc, nhưng nỗi nhớ thương trong tim tôi không hề thuyên giảm đi chút nào.
Anh ấy vẫn khỏe chứ?
Chương Sính nhìn tôi cả buổi không thốt được từ nào, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu vẫn chưa quên được cậu ấy à?”
“Làm sao có thể nói quên là quên ngay được? Mối tình đầu của mình mà!” Tôi xoa xoa mặt, cố làm cho nó không quá nhợt nhạt.
“Hội nghị lần này, cậu ấy cũng đến dự đấy”. Lớp trưởng chăm chú nhìn tôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc