Vương phi thất sủng - Chương 50

Tác giả: Sở Sở

Phi Dương có chút xấu hổ “Thiên Mạch , là do ta liên luỵ ngươi .” Nếu không phải hắn tự tung tự tác , nàng đã không bị đánh . Hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội tự mình xin lỗi nàng .
Thiên Mạch hơi lắc đầu “Phải nói xin lỗi chính là ta , là ta liên luỵ ngươi .” Phi Dương chính là vô tội .
“Cảm ơn thuốc của ngươi .” Thuốc của nàng rất có hiệu quả , lúc thoa lên , nơi bị thương lập tức không còn đau nữa . Thuốc tốt như vậy không biết nàng lấy ở đâu .

“Ngươi vì ta nên mới bị đánh , đây là việc mà ta nên làm .” Thiên Mạch luôn lãnh đạm nhưng trong ngôn từ lại mang theo vài phần ấm áp . Từ khi gả vào Vương phủ , nàng mờ nhạt giống như du hồn , chỉ có lúc nói chuyện với Phi Dương nàng mới giống như con người .
“Thiên Mạch .” Phi Dương ngừng một lúc “Ngươi không nên cùng Vương Gia đối nghịch .” Hắn nhìn ra được Vương gia rất quan tâm đến Liễu Thiên Mạch .
Ánh mắt Thiên Mạch rơi trên mặt đất , sự ấm áp trong lời nói đã biến mất “Là tự hắn đối đầu với ta .” Thiên Mạch lãnh đạm nhưng không thể nói nàg không có tính cách . Kịch diễn xong rồi , cũng không cần giả bộ đáng thương .

Phi Dương yên lặng nhìn Liễu Thiên Mạch , một lúc lâu sau , hắn thở dài một tiếng , đem ánh mắt rời khỏi người Liễu Thiên Mạch “Ngoại trừ ta , Vương gia còn có một hộ vệ , gọi là Vô Mệnh . Năm đó khi Vương gia nam chinh Việt quốc , Liễu tể tứơng là giám quân . Trong một chiến dịch , Vương gia bị trọng thương , hôn mê bất tỉnh . Trong lúc Vương gia hôn mê , quân địch nhiều lần tới khiêu khích . Liễu tể tứơng bất đắc dĩ , quyết định rút lui . Hắn lệnh Vô Mệnh lĩnh 1000 quân chặn đánh lương thảo của địch , nhưng lại trúng gian kế của địch nhân , Vô Mệnh cùng 1000 binh lính bị bức phải tiến vào tử cốc . 

Liễu tể tướng chần chừ không gửi cứu binh , Vô Mệnh cùng 1000 binh sĩ khổ chiến 7 ngày 7 đêm , cuối cùng toàn quân bị diệt .” Phi Dương hít một hơi thật sâu , con ngươi ảm đạm không chút ánh sáng “Thủ cấp của Vô Mệnh bị chặt xuống treo ở đại doanh của địch quân , mà thân thể của hắn , đã bị sói hoang tha đi .” Ba người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên , tình như tay chân . Tần Mộ Phong vẫn cho rằng Vô Mệnh bị Liễu tể tướng hại ૮ɦếƭ , từ đó về sau thống hận Liễu tể tứơng , thậm chí đem một phần hận ý chuyển sang người Thiên Mạch .

Thiên Mạch bật cười , trong lời nói mang đầy sự mỉa mai “Bởi vì cái ૮ɦếƭ của Vô Mệnh nên Vương gia hận Liễu Sóc , cũng hận luôn cả ta ?” Liễu Sóc cho tới bây giờ cũng vẫn không coi Thiên Mạch là nữ nhi mà Thiên Mạch cũng không xem hắn là cha . Tần Mộ Phong hận Liễu Sóc , lại đem nàng ra trút giận , thật là nực cười .
Cái ૮ɦếƭ của Vô Mệnh là hận cũ , cái ૮ɦếƭ của Thải Hà là thù mới . Thù mới hận cũ , giữa Thiên Mạch và Tần Mộ Phong sợ rằng vĩnh viễn không có hoà bình .
Phi Dương nhìn kỹ Thiên Mạch, hơi gật đầu . Nàng đã kiên cường hơn nhiều , Liễu Thiên Mạch mấy tháng trước chỉ biết khóc lóc , bây giờ nàng đã có vài phần phong thái tự tin .
Thiên Mạch khoé miệng nhếch lên , tự giễu hừ một tiếng “Mời Vương gia điều tra một chút quá khứ của ta .”
Phi Dương lập tức nghe ra manh mối “Ngươi muốn nói...” Liễu tể tướng không thích Thiên Mạch
“Sự thật là nam nhân kia cho tới bây giờ cũng không coi ta là nữ nhi .” Giọng nói của nàng lạnh nhạt , trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo . Nàng hận nam nhân đã sinh ra nàng . Rất nhiều lần nàng có ý nghĩ giết cha .
Trong lời nói của Thiên Mạch đã cho hắn biết giữa cha con bọn họ không hề có tình cảm .
“Ngươi bảo trọng, ta phải đi .” Hắn liếc mắt nhìn Thiên Mạch , đã minh bạch .
Liễu tể tướng không thích Thiên Mạch ? Đối với Thiên Mạch mà nói việc này rất trọng yếu .
“Hãy bảo trọng .” Thiên Mạch cười yếu ớt , nụ cười này thật sự rất đẹp .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc