Vương phi thất sủng - Chương 19

Tác giả: Sở Sở

Nàng lúc nào cũng mang bộ dáng lãnh đạm , cho dù là ai nhìn thấy cũng đều chán ghét , cũng khó trách Vương gia không thích .
Hương nhi lấy tất cả đồ trang sức trong hộp ra , từng cái đem cài trên đầu Thiên Mạch .
Trang sức của Thiên Mạch không có nhiều , cũng không có cái nào nổi bật , tất cả số trang sức đó chính là ‘hồi môn’ mà Liễu tể tướng cấp cho nàng .
Nàng là thị thi*p của Tần Mộ Phong , theo lý hắn phải cấp cho nàng quần áo và trang sức , nhưng chính là hắn không có cấp .

Nàng vẫn như cũ dùng trang sức, mặc quần áo mà nàng mang theo trước khi tiến vào Vương phủ . Ở đây cái gì nàng cũng không có , thậm chí địa vị của nàng còn kém cả nha hoàn .
“Tốt lắm , ngươi xem thế này đã được chưa ?” Hương nhỉ để tay lên vai Thiên Mạch , nhìn hình ảnh Thiên Mạch trong gương . Thật sự là mỹ nhân thoát tục , đáng tiếc Vương gia sẽ không thưởng thức .
“Được rồi” nàng thay trang phục mới là để cho ai nhìn ?

“Cô nương , ngươi cùng bốn vị cô nương kia chạm mặt , đáng nhẽ phải trang điểm thật đẹp lên, nhưng ngươi cái gì cũng không có , chỉ có như vậy.”
Thiên Mạch là tiểu thi*p của Vương gia nhưng ngay cả son phấn cũng không có .
“Như vậy tốt lắm .” Sư phó thường nói thuỷ xuất phù dung , tự nhiên mới là đẹp nhất , vậy nên nàng không cần tô vẽ làm gì .
Thiên Mạch đứng dậy , tựa như du hồn lang thanh đi ra ngòai , tóc đen cùng bạch y lay động , khiến cho nàng càng thêm mờ ảo , tựa như không phải người chốn nhân gian .

Đồ ăn sáng phong ba
Đến Vương phủ nhiều ngày như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Thiên Mạch đi đến đại sảnh .
Nàng tưởng rằng dù thế nào nàng cũng sẽ không có tư cách cùng Tần Mộ Phong đồng thời dùng bữa , quả thật thế sự biến hoá .
Vừa bước vào đại sảnh , đã thấy Tần Mộ Phòng cùng bốn người thị thi*p đã ngồi bên bàn ăn cười nói trêu đùa . Thải Y ỷ ôi trong lòng hắn , dịu dàng cười với hắn . Hắn tựa như Hoàng đế cao ngạo , hưởng thụ sự hầu hạ của Thải Y .
Yên Chi , Ngọc La , Hàm Thúy đều ỷ ôi bên người hắn , tranh nhau hiến mị .
Cũng không biết bọn họ đang ăn điểm tâm hay là đang tán tỉnh .

Thiên Mạch trong mắt vô cảm , cũng coi như không nhìn thấy bốn người đàn bà kia , cúi đầu trước Tần Mộ Phong “Thiên Mạch tham kiến Vương gia” Thiên Mạch vẫn như cũ không chịu thi lễ .
“Hẳo hương a” Tần Mộ Phong cúi đầu , tại má phấn của Thải Y hôn một cái , khiến cho Thải Y bật cười , tựa như một con hồ ly tinh .
Tần Mộ Phong đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Thiên Mạch , vẻ mặt nàng lãnh đạm , không có một tia cảm xúc . Ánh mắt hắn nhìn xuống dưới , xem đến đôi tay nàng . Chỉ thấy hai tay nàng nắm chặt lấy nhau , còn đang run nhè nhẹ .

Yên Chi liếc mắt nhìn Thiên Mạch , cả người dán chặt vào Tần Mộ Phong . “Vương gia , ngài không dể ý tới nhân gia .”
Tần Mộ Phong tà tiếu , đem Yên Chi ôm vào trong иgự¢ , nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng . “Ta như thế nào có thể không để ý đến ngươi”
“Vương gia” Yên Chi nũng nịu kêu một tiếng , trên gương mặt quyến rũ mang theo vài phần ngượng ngùng , thậm chí gần gũi hơn .

Vẻ lãnh đạm trên mặt Thiên Mạch vẫn như cũ không biến đổi , chỉ là trong mắt đã ngân ngấn lệ quang .
Tân Mộ Phong thu hồi tầm mắt , nhếch môi , lại nói “Ngọc La , bồi ta uống rượu”
Ngọc La rót một chén rượu , đưa đến bên môi hắn “Vương gia, người dùng .”
Tần Mộ Phong nhìn Ngọc La cười “Dùng miệng dâng lên”
“Vương gia , ngài đáng ghét” Ngọc La cố tình cúi đầu thẹn thùng . Đem rượu trong chén uống vào , khẽ đứng lên , đem rượu đưa vào trong miệng Tần Mộ Phong .

Thiên Mạch nhìn một màn trước mặt , dịch vị lập tức dâng lên , thiếu chút nữa nhịn không được nôn ra .
Nhìn ‘trượng phu’ của mình tán tỉnh người đàn bà khác , nàng không có thương tâm , không có khổ sở , chỉ có khinh thường .
Nàng vốn chán ghét Tần Mộ Phong , nhìn hắn hoang dâm như vậy , nàng lại càng thêm chán ghét .
Bả vai Thiên Mạch khẽ rung lên , khép mi , một hạt lệ từ trong mắt rơi xuống đất , vỡ ra thành một đoá hoa sem xinh đẹp .
Lại khóc, thật vô dụng , chẳng nhẽ hắn thật sự đã suy nghĩ quá nhiều ?

Tần Mộ Phong nheo mắt , đánh giá nàng cả nửa ngày , cuối cùng lạnh lùng nói “Tiểu thi*p của ta , ngồi xuống đi .”
“Tạ vương gia ân điển” Thiên Mạch ngồi xuống , cúi đầu không nói , bộ dáng run rẩy đáng thương , có phần oán trách Tần Mộ Phong vô tình .
Thiên Mạch giống như con thỏ nhỏ nhút nhát , khiến cho Tần Mộ Phong cảm thấy tức giận “Ta gọi ngươi đến ăn sáng chứ không phải để xem ngươi khóc lóc .”
Thiên Mạch nước mắt rơi càng nhiều , mang theo uỷ khuất “Tiện thi*p đã rõ .”
Tần Mộ Phong nghiêm mặt , hừ lạnh một tiếng “Đừng khóc nữa” .

“Tiện thi*p biết” Thiên Mạch nói lại những lời vừa rồi , thanh âm không còn uỷ khuất , lại mang theo run rẩy .
Tân Mộ Phong buống Thải Y ra “Ăn cơm đi .”
Thiên Mạch run rẩy cầm lấy chiếc đũa, rồi vì quá run tay nên đã khiến cho chiếc đũa rơi xuống mặt đất .
Yên Chi cười duyên dáng , thay nàng nhặt chiếc đũa lên “Phu nhân , ngươi cẩn thận a .”
Thiên Mạch liền nói “Cảm ơn .... Yên Chi cô nương .”
“Không cần khách khí , chúng ta là người một nhà”
Người một nhà , rõ ràng là châm chọc .

Thải Y tiếp lời , “Đúng , đúng , chúng ta là người một nhà” Thải Y rót một chén rượu đưa đến trước mặt Thiên Mạch “Phu nhân , Thải Y kính ngươi một chén .”
Thiên Mạch liếc mắt nhìn Tần Mộ Phong một cái , chỉ thấy hắn đang cúi đầu ăn cơm , hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của nàng .

Thiên Mạch chuyển động thân thể, , vươn tay đón lấy chén rượu , tay vừa cầm lấy cái chén tự dưng cảm thấy cổ tay đau nhói , bủn rủn vô lực . Thả tay ra , cái chén rơi xuống mặt đất .
Thải Y khoé miệng hiện rõ một nụ cười đắc ý , hướng Thiên Mạch nháy mắt . Cái nhếch môi kia rõ ràng hàm chứa sự khiêu khích rõ rệt .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc