Vương phi thất sủng - Chương 129

Tác giả: Sở Sở

Bạc đầu giai lão
Quân Hạo Đình cùng Y Tiểu Lục đồng thời mất tích . Đông Phương Nhị bị Tiêu Triệt bắt đi , phủ tướng quân lại khôi phục vẻ yên tĩnh .
Dưới sự chăm sóc của Lãnh Băng Băng , thân thể của Tần Mộ Phong và Bạch Phi Yên khôi phục rất nhanh . Sau khi xác định không còn gì đáng ngại , Tần Mộ Phong mới đưa Phi Yên về Bình Nam Vương phủ . Dù sao , Bình Nam Vương phủ mới thực sự là nhà của hắn .
Việc làm đầu tiên khi trở lại Vương phủ là an táng cho Thải Hà .
Thải Hà cũng giống như Hàm Thuý , an táng tại một nơi sơn thanh thuỷ tú ở ngoại ô . Vô luận các nàng khi còn sống đã làm cái gì , đã ૮ɦếƭ liền xong hết mọi chuyện .

Phi Yên lẳng lặng đứng trước ngôi mộ vừa lập , ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng *** những chữ viết trên bia mộ , cười lãnh đạm “Thải Hà, ngươi an nghỉ đi nha . Ta không hận ngươi , ngươi cũng đừng hận ta , được không ?”
Nàng ngồi xổm xướng, tựa vào mộ bia “Ngươi rất đẹp , thật sự rất đẹp . Nếu ta là nam nhân nhất định cũng sẽ mê đắm ngươi . Quá khứ của ngươi và Mộ Phong ta đã nghe qua , vô luận là thế nào, ngươi đã thương chàng , chàng cũng yêu ngươi . Kỳ thực ta rất hâm mộ , hâm mộ ngươi đã gặp được chàng trước ta . Nếu ta gặp được chàng sớm hơn , ta cùng chàng trong lúc đó sẽ không có lắm gút mắt như thế này .”

Ánh mắt của nàng chuyển sang ngôi mộ bên cạnh “Hàm Thuý, ta biết ngươi yêu Mộ Phong . Chỉ tiếc , chàng không thương ngươi . Chàng thuỷ chung đã phụ ngươi , tha thứ cho chàng đi, ngươi là một cô gái tốt , văn thao võ lược , hoa nhường nguyệt thẹn . Một nữ tử như ngươi đáng lẽ phải được hạnh phục .” Bạch Phi Yên cụp mắt , thở dài “Gặp phải chàng là bất hạnh của ngươi .”
“Gặp phải ta , là bất hạnh của nàng .” Tần Mộ Phong đứng sau nàng chậm rãi mở miệng .
“Chàng nói cái gì ?” Nàng mỉm cười , vẫn như cũ tựa ở mộ bia .
“Dám dựa vào bia mộ , ta cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ nhân nào lớn mật như thế .” Tần Mộ Phong lên tiếng , kéo nàng đứng lên “Mặt đất rất lạnh .”

Nàng ngoan ngoãn đứng lên , bàn tay để trên bia mộ “Thải Hà , Hàm Thuý , Tần Mộ Phong thật sự rất bại hoại , phong lưu , tuỳ hứng , bạo ngược , không tìm được một chút ưu điểm nào . Chàng thương tổn các ngươi, cũng làm tổn thương ta . Nếu các ngươi ở dưới suối vàng có linh thiêng thì hãy giúp ta trừng phạt chàng . Hãy phạt chàng.....cả một đời này sủng ta yêu ta , được không ? Phong lưu lãng tử sợ nhất bị nữ nhân bó buộc , trừng phạt như vậy là nghiêm khắc nhất .” ( tỷ tỷ bắt đầu quản lý ca ca rồi )

“Phong lưu ?” Tần Mộ Phong bật cười “Diễn tốt lắm , không biết là phong lưu hay là diễn trò .”
Bạch Phi Yên cười như không cười “Bình Nam Vương, thiếp có thể biết chuyện xưa của chàng không ?” Rốt cuộc hắn có chịu mở miệng nói ra những chuyện ngày xưa hay không ?
Tần Mộ Phong học bộ dáng của Phi Yên, đặt tay lên bia mộ “Không nên gọi ta là Bình Nam Vương , ta cho tới bây giờ cũng không phải là Bình Nam Vương .”
Phi Yên lắc đầu than nhẹ “Lần đầu tiên nhìn thấy chàng , thiếp đã biết chàng là một nam nhân có bí mật . Mà thiếp , là một nữ tử có tâm sự . Một nam nhân có bí mật và một nữ nhân có tâm sự ở cùng một chỗ thì sẽ luôn luôn nghi kỵ lẫn nhau .

Ánh mắt của Tần Mộ phong dần dần càng thêm ảm đạm , giọng nói cũng theo đó mà trở nên nặng nề “Hai mươi năm trước , Lỗ vương làm loạn . Lúc này có rất nhiều người bị liên lụy , mười người bị xét nhà , mấy trăm người bị tống vào ngục . Mà ta , chính là con trai của Lỗ vương . Lỗ vương thất bại , mẫu hậu đem ta về nuôi dưỡng .” Nói cách khác, hắn cũng không phải là cái gì hoàng tử hay vương gia , mà chỉ là con trai của một kẻ phản tặc .

Bạch Phi Yên cười khổ, quay đầu nhìn hắn “Lúc Tần thúc thúc mới bắt đầu kế vị , thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than , giặc cỏ nổi lên bốn phía . Cha chàng ở phía sau có mưu đồ soán vị , Tần thúc thúc có thể buông tha hắn sao ? Chàng cho rằng hoàng đế dễ làm lắm hay sao ? Không dẹp nội loạn, như thế nào trị vì thiên hạ ? Hắn buông tha chàng , còn nhận chàng làm con ruột , đã tính đến việc bù đắp cho chàng . Đồng di không phải mẹ ruột của chàng nhưng lại không coi chàng là người ngoài . Bọn họ đối xử với chàng như vậy, chàng còn muốn như thế nào ?” Đại sư phó từng trợ giúp tiên hoàng bình loạn , có chuyện gì đều đem ra khoe khiến cho lỗ tai của nàng sắp đóng thành kén luôn rồi .

“Từ khi Tần thúc thúc của nàng bắt đầu thu dưỡng ta , hắn một mực giám thị ta . Nhiều năm như vậy , những người bên cạnh ta đều là tai mắt của hắn . Lúc thân thể hắn ngày càng suy yếu , hắn đã động sát khí . So về văn tài vũ lược , ta cùng Tần Vật Ly trong lúc đó cũng ngang ngửa nhau . Tần thúc thúc của nàng lo lắng ta sẽ thay thế được Tần Vật Ly , đối với hắn bất lợi , vài lần đã muốn giết ta .

 Cho nên , ta bắt đầu không lo chính sự , cả ngày lưu lại trong thanh lâu . Ta muốn cho cả thiên hạ biết rằng Tần Mộ Phong là một kẻ không quyền không thế , vô tài vô đức, ăn chơi trác táng .” Những lời này hắn giấu ở trong lòng đã lâu , chưa bao giờ nói vớí bất cứ kẻ nào . Ngay cả Hoắc Thiên - hảo huynh đệ của hắn cũng không có được cái vinh dự này .
Bạch Phi Yên không nói gì , ngẩng mặt lên, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp .
Khoé miệng hắn nhếch lên, cười trào phúng “Diễn kịch lâu rồi cũng đã biến thành sự thật . Tâm tư Tần thúc thúc của nàng rất cẩn trọng , ta vẫn cứ kịch giả làm thật . Ngay cả ta cũng không biết , ta thực sự phong lưu hay chỉ là diễn trò .”

Thần sắc của Phi Yên càng lúc càng phức tạp “Sau khi Tần thúc thúc mất, chàng vẫn tiếp tục diễn trò, là để cho Tần Vật Ly xem .”
“Đúng .” Nụ cười của Tần Mộ Phong đột nhiên biến lạnh “Ta đã lừa gạt tiên hoàng nhưng chưa từng lừa gạt hăn . Hắn kế vị không lâu đã phái ta xuất chinh .”

Phi Yên hơi nhíu mày , ánh mắt trong lúc đó có vẻ lo lắng “Đồng di thân thể không tốt , chỉ có Hoàng thượng là đứa con duy nhất . Các người từ nhỏ lớn lên cùng nhau , hắn làm thế vì coi ngươi là huynh đệ ruột thịt , hay là...” Tần Vật Ly người này tâm cơ thâm trầm lại đa nghi, ai mà biết hắn sẽ làm ra chuyện gì ?
“Ta không biết rốt cuộc hắn có chủ ý gì .” Tâm tư của Tần Vật Ly , hắn vĩnh viễn đoán không ra .

“Hắn thật sự hoài nghi chàng, nếu không , sẽ không mời thiếp trộm chứng cứ thông địch bán nước của chàng ,lại càng không phái Tuyết Nhạn đến giám thị chàng .” Đối với Tần Mộ Phong, hắn rốt cuộc có tâm tư gì ?
Tần Mộ Phong cũng không tức giận , ngược lại dở khóc dở cười “Nàng nói nàng vì tiền mà gả cho ta , là do hắn mời nàng ra tay ?” Nếu Tần Vật Ly biết Phi Yên yêu hắn , sẽ có cảm giác như thế nào ?

Bạch Phi Yên ngẩng đầu, chống lại ánh mắt thâm thuý mê người của hắn “Có người mời thiếp đánh cắp trái tim chàng , 10 vạn lượng hoàng kim . Còn hắn mời thiếp trộm chứng cớ thông địch bán nước của chàng, 5 vạn lượng hoàng kim . Tiểu sư tỷ bỏ chạy , thiếp cầm lệnh bài cùng bảo kiếm của nàng, thay nàng giám thị chàng . Có lẽ là do ý trời, lúc thiếp định tiến vào Bình Nam Vương phủ thì Hoàng thượng tứ hôn .” Những lời này nàng sớm đã muốn nói , nhưng cho đến ngày hôm nay nàng mới có đủ dũng khí để nói .
Tần Mộ Phong có chút đăm chiêu “Nói như thế , chủ tử của Thanh Loan là nàng ? Người cho ta một đồng tiền cũng là nàng ?”

Phi Yên nhẹ nhàng gật đầu , ánh mắt vẫn như cũ nhìn vào mặt hắn “Đúng vậy .”
“Tuyết Nhạn là Lục cô nương , nàng ta chạy , nàng thay nàng ta giải quyết hậu quả . Cho nên nàng vừa là Liễu Thiên Mạch , Tuyết Nhạn , Phi Yến , Liễu Thiến ?”
“Đúng vậy .” Nàng lại gật đầu .
Cúi đầu nhìn mộ bia, Tần Mộ Phong lắc đầu cười khổ “Thải Hà , ngươi nhận thua đi , ngươi là Nguyệt cơ, nàng là Tuyết Nhạn, ngươi vẫn kém nàng một bậc .”

“Chàng không tức giận ?” Phi Yên lén lén liếc trộm hắn một cái , chột dạ cúi đầu .
Từ ngày nàng gả cho hắn , những gì nàng làm đều là dối trá . Nàng giống như một diễn viên có ngàn khuôn mặt , đùa cợt hắn hết lần này đến lần khác .
“Nàng là thê tử của ta .” Trong mắt hắn , nàng là thê tử của hắn .
“Thiếp là nữ nhi của Liễu tể tướng , là Vô Tranh sơn trang Thất cô nương, là thiên ha đệ nhất phi tặc Phi Yến , là hoa khôi Liễu Thiến của Tuý Yên lâu , là đại nội mật thám Tuyết Nhạn .”
Hắn nhìn Bạch Phi Yên chăm chú “Nàng là thê tử của ta .” Vô luận nàng có thân phận gì , nàng vẫn là thê tử của hắn .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc